Sau Khi Sống Lại Bị Ép Tương Tác Tốt

Chương 16: 16: Phong Sát Người




Sau khi đọc xong những bình luận đó, Bạch Đường Sinh cũng phần nào hiểu là chuyện như thế nào.

Top 2 hot search có lẽ là có người phát hiện trong video Ô Bách Chu ở thành phố điện ảnh, mới suy đoán hắn quay phim mới.

Bình luận bên dưới cũng có những giọng nói mỏng manh lên tiếng Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu có thể là bạn bè, cùng nhau tới ăn cơm.

Nhưng mấy tiếng kêu thế này nhanh chóng bị áp xuống.

Ô Bách Chu thấy cậu không nói lời nào, còn tưởng rằng cậu bị đả kích.

Đang chuẩn bị mở miệng đã thấy người ngồi trên ghế đột nhiên bật dậy hỏi: “Cảnh diễn của Ngô Thao hôm nay muộn đến vậy à?”

Hà Nhiên sửng sốt một chút, theo tầm mắt Bạch Đường Sinh nhìn qua, “Cảnh của ổng 7 giờ đã xong rồi, nhưng mà ổng nói muốn quan sát tiền bối diễn một chút, cho nên nán lại.”

Ô Bách Chu cũng nhìn sang, đó là một chàng trai tuổi không lớn, thoạt nhìn không quá hai mươi tuổi.

Ở đoàn phim cũng từng gợi chuyện với hắn vài lần, nhưng đều bị hắn không nóng không lạnh đáp lại.

“Cậu nghi ngờ là cậu ta làm?”

Bạch Đường Sinh thu mắt: “Không, chỉ là thấy lạ sao muộn đến vậy rồi cậu ta còn nán lại."

“Chuyện này chắc chắn có người ở phía sau màn thúc đẩy, tốc độ nó lên hot search quá nhanh, ekip của tôi cũng trở tay không kịp.”

Ekip Ô Bách Chỉ chỉ hiển nhiên không phải ekip công ty, mà là ekip phòng làm việc chính hắn chuẩn bị.

Tề Kỳ cũng đi tới, có vẻ như mới vừa nghe điện thoại xong, “Bọn chị chuẩn bị đăng bài thanh minh làm sáng tỏ, tiện đó cũng tuyên bố chuyện Bách Chu nhận phim mới luôn.”

“Không sao, thanh danh của em vốn đã đen rồi, nhiều một chuyện cũng chẳng sao cả."

Bạch Đường Sinh nhấn mở Weibo, mở ra trang chủ cho Ô Bách Chu xem: “Thế mà tôi lại còn có thêm mấy vạn fan.”

Tuy rằng đều là tới mắng cậu.

Bạch Đường Sinh không chút bận tâm: “Các anh lúc này đăng thanh minh giúp tôi làm sáng tỏ không khác ở vả vào mặt fan.

Thôi cứ bỏ đi, chờ bộ phim này chiếu, bọn họ tự nhiên sẽ hiểu ra là chuyện như thế nào.”

Ô Bách Chu chuyển mắt, trong miệng thốt ra lời không được phép cự tuyệt: “Lát nữa tôi sẽ dùng Weibo bản thân đăng một bài thanh minh, sau đó cậu nhớ phải chuyển tiếp."

Bạch Đường Sinh kinh ngạc, “Anh dùng Weibo của mình đăng?”

Chuyện này nhưng tương đương với Ô Bách Chu tự tay vả mặt fan.

Công ty đăng bài thanh minh là thái độ của công ty, Weibo là thái độ của hắn.

Ô Bách Chu: “Ừm.”

Rất nhanh sau đó Bạch Đường Sinh đã thấy Ô Bách Chu đăng Weibo, chủ yếu nói hai việc: Chuyện đầu tiên hắn nhận phim mới, rất đặc biệt, nhưng tạm thời không thể tiết lộ.

Chuyện thứ hai Bạch Đường Sinh là một diễn viên trong phim mới của hắn, là một diễn viên có thái độ nghiêm túc, hắn rất tán thưởng, hai người là bạn bè.

Video là bọn họ cùng trợ lý và người đại diện đi ăn lẩu, không có chuyện lăm le ăn vạ.

Bạch Đường Sinh chuyển tiếp weibo Ô Bách Chu, còn trượt tay không cẩn thận nhấn thả tim, chính cậu cũng không khỏi cảm thán, đây cũng quá vô liêm sỉ mà...

Trở lại trang chủ Weibo, cậu mới phát hiện Ô Bách Chu còn theo dõi cậu.

Cậu nhanh chóng theo dõi lại, đột nhiên nghĩ tới gì đó, “Thầy Ô có quen Hạ Bạc không?”

Ô Bách Chu nghĩ ngợi, lắc đầu: “Không quen.”

Tề Kỳ lại nói: “Hạ Bạc không phải lần trước chị đã nói với cậu sao, nếu cậu không đến, nhân vật này nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ là của cậu ta.”

Bạch Đường Sinh rơi vào trầm tư, mua hot search phải tốn không ít tiền, chuyện này không giống chuyện Ngô Thao có thể làm ra, nhưng người gần đây cậu đắc tội có lẽ cũng chỉ còn có Hạ Bạc.

Lát sau, một bạn mạng trên Weibo đăng bài lên, còn kèm theo một tấm ảnh chụp, bên trong là một quyển sổ đang mở ra, trên đó có hai chữ ký, bên trái là Ô Bách Chu, bên phải là Bạch Đường Sinh.

Vừa nhìn đã biết chính là cô phục vụ trong tiệm lẩu kia, trên bài viết còn giúp làm sáng tỏ: Thầy Ô và Bạch Bạch tới ăn cơm, còn dẫn cả trợ lý và người đại diện theo, hai người là bạn bè, đều rất tử tế…

Cứ thế, chuyện ăn vạ trong video xem như rửa sạch.

Nhưng một số fan lại bắt đầu thắc mắc một chuyện khác—

[ Bạch Đường Sinh có tài đức gì có thể vào phim của thầy Ô bọn tôi? Sợ là không phải đi cửa sau vào đấy chứ? ]

[ Lầu trên nói đúng, chắc là tìm kim chủ vào rồi.

]

[ Lầu trên có hơi quá đáng đấy, thầy Ô còn chưa nói Bạch Đường Sinh diễn vai gì, lỡ như là vai nam thứ N thì sao? ]

[ Chữ ký của Bạch Đường Sinh thật sự bên cạnh chữ ký thầy Ô ư, nhân tiện chữ hai người đều trông đẹp thế! ]

Ô Bách Chu hiển nhiên cũng thấy được mấy bình luận đó, hắn rũ mắt nhìn đỉnh đầu Bạch Đường Sinh: “Rừng lớn* sẽ luôn có một số người cực đoan, đừng để ý.”

(*) Bắt nguồn từ câu 林子大了,什么鸟都有 - Rừng lớn chim gì cũng có, đại loại là nói vàng thau lẫn lộn, có tốt cũng có xấu.

Bạch Đường Sinh bật cười: “Tôi không sao.

Lại nói chúng ta vẫn chưa có WeChat đúng chứ thầy Ô?”

Cậu cười cười, giơ di động: “Thêm nhé?”

Ô Bách Chu nhìn cậu một lát, lấy di động ra, hai người thêm bạn tốt nhau.

Ảnh đại diện Ô Bách Chu là một bức tranh màu đen, bên trên còn có một vòng ánh trăng, nick name cũng rất đơn giản, chính là tên của hắn.

Bạch Đường Sinh tinh mắt thấy màn hình của Ô Bách Chu, kinh ngạc nói: “Thầy Ô dùng cỡ chữ lớn như vậy sao?"

“Tôi còn tưởng rằng chỉ có người độ tuổi… mẹ tôi mới dùng cỡ chữ lớn như vậy…”

Đôi mắt đẹp đẽ của Ô Bách Chu híp lại: “Vậy cậu gọi tiếng ba đi…”

Nói xong, trên mặt hắn hiện lên một nét ảo não.

Bạch Đường Sinh nghe xong lập tức bật cười: “Tôi dám gọi anh dám đáp không? Thầy Ô anh đây là muốn chiếm hời của tôi hay là muốn chiếm hời của mẹ tôi thế?"

Ô Bách Chu không được tự nhiên mà xoay người: “Đi thôi, về khách sạn.”

Bạch Đường Sinh nghẹn cười theo sau: “Thầy Ô, đi chậm một chút chờ tôi đi cùng với…”

- -

Bạch Đường Sinh vốn tưởng rằng chuyện lần này cứ như vậy mà qua, không ngờ chưa được hai ngày, cậu và Ô Bách Chu lại cùng nhau lên hot search.

Lần này không phải video, mà là một bức ảnh chụp.

Một bức ảnh cậu bị Ô Bách Chu ôm lấy eo dán ở trong lồng ngực.

Bạch Đường Sinh liếc mắt một cái đã nhận ra đây là chụp lúc nào.

Hai ngày trước khi cậu và Ô Bách Chu ở phòng nghỉ luyện cảnh hôn đi ra ngoài, cậu bị hộp đồ ăn trên mặt đất vướng chân.

Ô Bách Chu từ phía sau ôm lấy eo cậu, kéo cậu về, tránh để cậu ngã đau.

Nhưng nhìn từ góc độ ảnh chụp, giữa hai người đúng thật là có chút ái muội, không thể không nói kỹ thuật người chụp ảnh còn rất tốt.

Phía sau lưng cậu dính sát vào ngực Ô Bách Chu, Ô Bách Chu một tay ôm lấy eo cậu, một tay vòng qua trước ngực ôm vai cậu.

Một tay cậu còn đỡ tay hắn, mặt nghiêng qua muốn quay đầu lại nhìn Ô Bách Chu, vì vậy mặt hai người dán rất gần, cứ như là sắp hôn môi tới nơi.

Được rồi, hai người bọn họ đúng là mới vừa hôn môi đi ra…

Lúc ấy khi chuyện này xảy ra, Bạch Đường Sinh thật sự không hề cảm thấy có một chút ái muội hay gì khác, hai tên đàn ông, dựa gần một chút thì làm sao?

Nhưng bây giờ nhìn bức ảnh này, Bạch Đường Sinh nếu không phải đương sự thì cũng thật sự cảm thấy giữa hai người có gì đó.

Hôm nay quay cảnh diễn của một mình cậu, không có phối diễn với vai của Ô Bách Chu.

Cậu quay xong sớm liền trở về khách sạn, ăn cháo Ô Bách Chu bảo Hà Nhiên mua.

Sáng sớm Ô Bách Chu xin nghỉ quay về công ty, phải quay quảng cáo.

Bạch Đường Sinh ngồi trên sô pha, nhìn vào nồi đất đã trống trên bàn, không biết ảnh đế Ô có biết chuyện lại lên hot search hay không…

Cậu lướt lướt bình luận, lần này thật sự không còn người nói cậu ăn vạ gì đó.

Dù sao nhìn ảnh chụp là thấy, là Ô Bách Chu ôm cậu chứ không phải cậu ôm Ô Bách Chu.

truyện ngôn tình

[ Thầy Ô của tui công quá á á á á! ]

[Thầy Ô sẽ không thật sự ở bên tuyến mười tám đầy phốt chứ? Tư thế này cũng quá ái muội rồi.

]

[Lầu trên có khi nói đúng rồi đấy.

Ngẫm lại thầy Ô nhiều năm như vậy mà chưa từng có bê bối, không nói chuyện yêu đương với nữ minh tinh nào, đúng thật có khả năng là đồng*.

]

(*)Ở đây có lẽ muốn chỉ đồng tính nhưng tránh nói thẳng ra.

[Theo tôi thấy Bạch Đường Sinh cũng rất tuấn tú mà, tôi tìm thấy một ít ảnh trong quá khứ của cậu ấy, nhan sắc anh bé rất không tệ nha.

]

[ Giống như trên, nói thật ra thì với hai khuôn mặt này, tôi chắn chắn ship CP này rồi.

]

Còn lại đại đa số là đang nói thầy Ô không thể nào là đồng tính luyến ái, càng không thể ở bên một tuyến mười tám đầy phốt, nhất định có ẩn tình gì đó.

Nhưng lại không có người nào mắng Bạch Đường Sinh, dù gì đại đa số vẫn hiểu rõ, một tấm ảnh chụp chẳng nói lên được gì.

Dù như vậy, Bạch Đường vẫn nhíu mày.

Cậu năm hai mươi hai tuổi có lẽ sẽ không phát hiện ra gì, nhưng mà cậu năm hai mươi tám tuổi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra trong đó không bình thường.

Hướng gió bình luận quá nhất trí, nhất trí đến mức cứ như là có thuỷ quân đang cố ý dẫn dắt tiết tấu.

Ai mà không biết ảnh đế Ô phiền nhất có bê bối với người khác, ghép CP gì đó, đây là buộc cậu ra trước họng súng của Ô Bách Chu đây mà…

Bạch Đường Sinh đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Ô Bách Chu, đột nhiên bị một Weibo hấp dẫn chú ý: [ Tôi cảm thấy hai người này có khả năng thật sự có mờ ám, mấy người phóng to hình nhìn tai Bạch Đường Sinh xem, cả trên cổ thầy Ô nữa, Quá! Đỏ! Luôn! ]

Bạch Đường Sinh sửng sốt, cậu tìm ảnh gốc, phóng to lên nhìn, thật sự đúng là như vậy.

Dù ở có khoảng cách đến màn ảnh, lỗ tai cậu cũng đỏ bừng bừng, mà Ô Bách Chu tuy rằng đứng phía sau cậu nhưng một góc ngực hắn vẫn lộ ra dưới góc máy phía sau lưng.

Nếu không nhìn thật kỹ, thật đúng là không nhìn ra được.

Bạch Đường Sinh nhấn mở khung chat của Ô Bách Chu, bấm mấy chữ rồi lại xóa đi, trực tiếp gọi điện thoại qua.

Bên kia qua một hồi lâu mới được nhấc máy, giọng Ô Bách Chu nghe ra có chút mỏi mệt: “Đường Sinh?”

Đây là lần đầu tiên Bạch Đường Sinh nghe ảnh đế Ô gọi tên của cậu.

Rõ ràng khoảng cách rất xa, song xuyên thấu qua điện thoại, rất giống như Ô Bách Chu đang ở ngay bên cạnh, dùng tông giọng trầm thấp trong trẻo gọi tên cậu.

Lỗ tai cậu giật giật, có hơi ngứa.

“Thầy Ô đã thấy hot search chưa?”

Ô Bách Chu ý vị không rõ mà “Ừm” một tiếng.

Bạch Đường Sinh đứng lên, kéo bức màn phòng ra, cậu xoa huyệt thái dương có chút đau đớn: “Tôi muốn nói chuyện này không phải tôi làm, anh tin không?”

Bên kia trầm mặc nửa ngày, Ô Bách Chu đột nhiên trịnh trọng mà đáp: “Tôi tin, dù sao cậu cùng nghèo.”

Bạch Đường Sinh cứng họng, thầy Ô à có đôi khi lời thật lòng đúng là nhất thời làm người ta đáp không nổi.

Nhưng nói cũng không sai, cậu nghèo thật.

Tiền Ô Bách Chu cho cậu mượn đã lấy trả nợ hết, trả xong nợ, vì thế Giang Diệu vẫn luôn truy hỏi cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

Chuyện này vừa nhìn đã biết phải thuê người, thuê thủy quân, Bạch Đường Sinh hoàn toàn không có tiền mà làm.

Bạch Đường Sinh “Chậc” một tiếng: “Tôi đây thật là quá cảm tạ tín nhiệm của thầy Ô dành cho tôi.”

Ô Bách Chu nghiêm trang mà trả lời: “Không có chi.”

Bạch Đường Sinh rũ mi, một tay cầm lấy bức màn, ngón cái vuốt ve hoa văn tinh mịn trên màn, “Vậy… Anh định xử lý chuyện này thế nào?"

Ô Bách Chu gằn từng chữ một nói: “Phong sát cậu?”

Tác giả có lời muốn nói: Bình luận: Cái vị tuyến mười tám phốt đầy người này chắc chắn là lên giường mới vào được đoàn phim thầy Ô đóng.

Bạch Đường Sinh: Nói đúng rồi, lên là lên giường của thầy Ô cô.

A a a a hôm nay xem xong một quyển tiểu thuyết, chương 11 cp đã ở bên nhau bắt đầu rải đường, đọc xong sau tui hận không thể để Bạch Bạch cùng và lão Ô chương sau ở bên nhau luôn, sau đó thỏa mãn các loại play tôi nghĩ ra...

Cũng chỉ có thể ngẫm lại khóc hu hu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.