Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 43: Thế giới Thần Ẩn




Ba giờ sáng.

Hạ Vãn Vãn như thể đang muốn làm một bàn Mãn Hán toàn tịch, vừa nấu cơm vừa phàn nàn: “Ngày nào mình cũng tưởng cậu đã trở về rồi, nhưng cậu vẫn mãi không về, trông mình chẳng khác nào một người vợ đang hờn dỗi vậy.”

Cô ấy không hiểu vì sao Mạnh Lan mời Giang Sách Lãng đến ăn cơm, quan hệ của hai người hình như đâu có tốt như thế? Nhưng cô ấy biết mình không thông minh mấy, cứ tin tưởng vào trực giác của Mạnh Lan là được.

Cô ấy đặt sốt thịt bò và cháo thịt bằm trứng bắc thảo lên bàn: “Nhiệm vụ lần này của hai người chắc khó lắm, kéo dài tận bốn ngày mà. Nhưng nói thật, mình không có dự cảm gì cả, cũng không gặp ác mộng, có điều, có vẻ mình đã mơ thấy hai người bị thương.”

“Hả?” Mạnh Lan buông đũa: “Bị thương thế nào?”

“Mình không nhìn rõ.” Hạ Vãn Vãn mặc tạp dề ngồi kế bên Mạnh Lan, hồi tưởng lại: “Mình cảm giác hình như không phải cậu, nhưng mình cứ mơ thấy cậu, nói sao nhỉ! Có lẽ cậu đang kéo tay ai đó, trên cổ tay đối phương toàn là bọt nước màu đỏ, cứ như có bệnh ngoài da. Trên cổ tay anh ta còn đeo đồng hồ màu đen nữa.”

Mạnh Lan lẳng lặng kéo tay Giang Sách Lãng qua: “Thứ này à?”

“Ồ!” Hạ Vãn Vãn giật mình hô một tiếng: “Đúng là đồng hồ này! Chẳng lẽ mình mơ thấy chuyện trong nhiệm vụ của hai người? Vậy anh có sao không?”

“Không sao.” Giang Sách Lãng lười biếng đáp, rồi cười khen: “Cháo ngon lắm.”

“Cảm ơn.”

Mạnh Lan biết trực giác của Hạ Vãn Vãn rất chuẩn, đôi khi lời nói vô tâm của cô ấy sẽ xảy ra trong tương lai. Cô nhớ rõ, lần trước Hạ Vãn Vãn còn đùa rằng sao chưa thấy ai tới bắt cô ấy, kết quả ngay hôm sau, cô ấy đã bị dân làng bắt đi thực hiện nghi thức đó.

Lúc Giang Sách Lãng ăn cơm xong thì đã sang bốn giờ sáng, bầu trời ngoài cửa sổ tờ mờ sáng, nhưng vẫn còn rất ảm đạm.

Hôm nay, trong thành phố xuất hiện sương mù, khung cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất chìm trong màn sương trắng. Căn hộ của Mạnh Lan vẫn còn một phòng dành cho khách, cô vốn định sửa thành phòng tập thể thao, nhưng bởi vì sửa nhà sẽ ám mùi, không tiện để mở cửa sổ sát đất cả ngày, cô đành không làm nữa.

Cô chỉ vào căn phòng cuối hành lang: “Hay thầy ngủ ở đây đi, trông thầy cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi. Mụn nước đã đỡ đau chưa, cần em thoa thuốc trị giúp thầy không?”

Mỗi lần Mạnh Lan nhắc đến trị bệnh, Giang Sách Lãng sẽ nghĩ tới hình ảnh cô thẳng tay tặng anh một bạt tai, gương mặt cũng nhớ về cảm giác nóng rát đó.

“Có đi không?”

“Đi.”

Vừa đặt chân tới nhà, Mạnh Lan đã lập tức hóa thành một phu nhân nhà giàu, cô đến phòng đựng quần áo để tìm đồ ngủ nam. Đây vốn là quà lưu niệm tặng Cố Diệp mà cô mua tại một cửa hàng cao cấp vào dịp du lịch ở Macau, nhưng Cố Diệp không thích loại vải lụa, anh ấy thấy sến súa quá, cũng không phù hợp với nghề nghiệp cảnh sát của mình, đành từ chối. Anh ấy còn cười bảo Mạnh Lan hãy chừa lại cho bạn trai nhỏ của cô sau này đi.

Size XL, vừa vặn hợp với chiều cao của Giang Sách Lãng.

Cô mang quần áo ra ngoài so sánh, họa tiết bản đồ sao thời Trung Cổ được thêu trên nền vải lụa màu xanh biển, sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Mạnh Lan ném đồ ngủ cho Giang Sách Lãng: “Ngủ thôi, tỉnh dậy rồi bàn tiếp, em biết thầy có hẹn với người khác.”

“Ừ.” Giang Sách Lãng cũng không từ chối, nói cảm ơn rồi vào phòng cho khách.

Đúng là anh hơi mệt.

Vả lại, không ngờ rằng đôi khi Mạnh Lan cũng ân cần phết.

Mạnh Lan trở về phòng ngủ, mở ra đọc thông tin của Giang Sách Lãng mà Cố Diệp gửi cho mình.

Mẹ anh ly hôn, thời niên thiếu anh sống với mẹ ở tỉnh. Sau khi du học ở Mỹ về, anh trở thành nhà khoa học trẻ trong Chương trình Tiến cử Nhân tài Quốc gia, rồi vào Đại học Phương Bắc để giảng dạy và nghiên cứu, thỉnh thoảng nhận lớp. Hiện anh đang sống ở khu chung cư Tài Năng của trường, và cũng đứng tên bất động sản trong thành phố. Mẹ anh qua đời vì bạo bệnh cách đây một năm.

Mạnh Lan biết tên khu chung cư đó, là một khu biệt thự nổi tiếng.

Cô sẽ không đưa một người không biết rõ về nhà, nên cô mới yên tâm vì đã nhờ Cố Diệp điều tra Giang Sách Lãng.

Phía chân trời đã hửng sáng, nhưng Mạnh Lan vẫn không chợp mắt.

Cô đang nhớ lại toàn bộ thông tin trong nhiệm vụ.

Thẻ ẩn của Trì Lân là [Chẩn đoán], anh ta sát hại nhiều người như vậy nên mới sở hữu vô vàn năng lượng, dẫn đến việc thẻ ẩn của anh ta đã hiện lên gợi ý khác với mọi người. Nhưng tại sao ngay từ ban đầu thẻ cô đã khác rồi? Lẽ nào cô đã từng tham gia nhiệm vụ, về sau lại mất trí nhớ?

Không khả thi lắm.

Năm nay Mạnh Lan mới hai mươi ba tuổi, nếu quay ngược về mấy năm trước thì cô chưa đủ trưởng thành, rất khó để phân tích được manh mối và mục tiêu trong nhiệm vụ, chẳng khác gì một tên lính mới. Phiên bản hồi nhỏ của mình sao có thể sống sót trong hoàn cảnh kẻ lừa người dối này được chứ. Huống hồ, nếu cô kiểm tra lịch sử giao dịch cổ phiếu và địa điểm công việc bên ngoài trường, cũng không tồn tại chuyện mình đã biến mất vài ngày.

Cổ phiếu.

Mạnh Lan đột ngột nhớ tới trước khi đi, mình vẫn còn một cổ phiếu quên bán tháo, chắc hẳn vì lúc đó đang rơi vào thời gian mở thị trường nước Mỹ. Cô vội vàng mở máy tính lên, quả nhiên, cổ phiếu đã giảm xuống 13%.

Cuộc sống mà, thăng thăng trầm trầm quanh co khúc khuỷu như vậy đấy.

Mạnh Lan ngồi tựa vào ghế, cảm thấy vô vọng, sụp đổ.

Cô quan sát con số màu xanh lá tầm ba phút, cuối cùng quyết định ngừng tay đúng lúc, không tiếp tục giao dịch nữa.

Xử lý xong tất cả, Mạnh Lan liếc nhìn thẻ ẩn trên bàn.

Hoa văn trên đó hình như đã thay đổi.

Lần đầu cô nhìn thấy thẻ ẩn của mình, nó không hề trống không như của Hạ Vãn Vãn. Và hiện giờ, vô số sọc nhỏ hội tụ thành một hình tròn xiêu vẹo, trông giống hệt mặt trời đang cháy bỏng.

Thật kỳ lạ.

*

Đây là lần đầu tiên Mạnh Lan không thức dậy lúc bảy giờ rưỡi, cô đánh một giấc tới tận ba giờ chiều. Dậy trễ khiến đầu óc cô choáng váng, cô ngồi thờ thẫn trên sofa chừng ba mươi phút, không làm gì hết.

Giang Sách Lãng tỉnh táo sảng khoái, bộ đồ ngủ đó anh mặc vừa y, lộ ra vẻ vừa lười biếng vừa nhã nhặn tựa đàn cello, không giống với nét vui đùa hằng ngày của anh.

Vào năm giờ chiều, Hạ Vãn Vãn, Giang Sách Lãng và Mạnh Lan đến quán bar mà cô quen thuộc nhất ở phía sau biển.

Chủ quán bar trở về từ Pháp, áp dụng chiến lược kinh doanh của các quán bar tại Paris, nơi đây phục vụ rượu cũng như đồ ngọt và nền ẩm thực phương Tây ngon miệng. Ghế trong quán làm từ vải nhung đỏ, trên giấy dán tường với họa tiết nâu treo một bức tranh sơn dầu phục cổ mua ở chợ đồ cũ, bên bàn gỗ để bình hoa thủy tinh được trang trí bằng hoa hồng.

Họ hẹn gặp người quen cũ trong nhiệm vụ vừa rồi - Bách Liễn.

Chủ quán bar biết vị khách quen Mạnh Lan này, đã lâu không thấy cô tới kể từ lần cô đánh rơi ví tiền trong quán, chủ quán còn tưởng rằng mình đã mất vị khách này rồi. Cô ta mặc váy hoa bước tới, đưa thực đơn rượu cho nhóm người trước mặt, mỉm cười nhìn Mạnh Lan: “Lan Lan tới rồi à, hôm nay vẫn dùng Tequila Mặt trời mọc đúng không?

Mạnh Lan xua xua tay: “Hôm nay bàn chuyện, phải để đầu óc tỉnh táo, cho tôi một ly cà phê nhé, với bánh táo và kem hương thảo, cùng một phần salad xoài cá hồi xông khói.”

“OK.”

Hạ Vãn Vãn lộ ra vẻ tủi thân nhìn Mạnh Lan.

Mạnh Lan:?

Hạ Vãn Vãn trông đáng thương y hệt nàng phi tử nhỏ tranh sủng thất bại, oán giận: “Rõ ràng cậu mới uống cà phê ở nhà, bánh mì cũng không thèm ăn, quả nhiên là có người bên ngoài, muốn chạy ra ngoài ăn.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mạnh Lan: …

Giang Sách Lãng bật cười.

Hạ Vãn Vãn nghiêng đầu giận dỗi: “Anh cũng vậy, đừng có cười!”

Bách Liễn ngồi bên cạnh che miệng cười, lúc nở nụ cười, khóe mắt cô ta hiện lên vết chân chim, nhưng nhìn qua vẫn xinh đẹp vô cùng.

Đợi đến khi món ăn đã lên đủ, mọi người mới bắt đầu nói vào trọng điểm.

Mạnh Lan và Bách Liễn không tiếp xúc với nhau nhiều trong nhiệm vụ, nhưng cô nhận ra cô ta luôn che bụng. Hôm nay tinh thần cô ta cũng không tệ lắm, ắt hẳn đã được nghỉ ngơi đàng hoàng, cô hỏi: “Cơ thể chị sao rồi, Hoàng Đồng Đồng có ảnh hưởng gì đến chị không?”

“May mà không phải Hoàng Tử Văn, phụ nữ sẽ không cho phép làn da mình trở nên ghê tởm như vậy.” Bách Liễn uống một ngụm trà đá Quảng Đảo, vừa trả lời vừa nhìn Giang Sách Lãng.

Giang Sách Lãng nói: “Nhìn băng gạc trên đầu chị, chắc không ít lần muốn đập đầu nhảy ra ngoài, bộ dạng đó hẳn cũng chẳng thanh lịch mấy nhỉ.”

Bách Liễn không đáp lại, cô ta hứng thú với Mạnh Lan hơn, hỏi: “Trong nhiệm vụ này, cơ thể cô không xuất hiện bất kỳ phản ứng gì đúng không?”

“Đúng vậy.” Mạnh Lan đáp.

Bách Liễn thắc mắc: “Cô là người mới, nhưng chuyện này thực bất hợp lý. Tuy nhiên, như tôi đã đề cập vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, rất nhiều quy tắc ở thế giới Thần Ẩn không phải không có lỗ hổng, đó là kinh nghiệm được đúc kết thành quy ước từ các thế hệ sau, chứ không phải do bản thân thế giới này quy định. Ví dụ như, thẻ ẩn.”

“Thẻ ẩn?”

“Có một lời truyền tai thế này trong nội bộ người tham gia nhiệm vụ: Giết người có thể chiếm được năng lượng của đối phương. Thật ra cũng không chính xác, Trì Lân thận trọng ước tính mình đã sát hại mười đồng đội tham gia nhiệm vụ, theo lý thuyết thì năng lực của gã hẳn phải cao hơn chúng ta, nhưng gã không hề như vậy. Thế nhưng, gã vẫn có thể sử dụng năng lực giết người, năng lực phân biệt lời nói dối của Triệu Triệt và mai rùa của em gái tôi, cùng với con mắt nhìn trộm của chính gã.” Khi Bách Liễn nhắc tới em gái của mình, ánh mắt cô ta trở nên dịu dàng.

“Đúng vậy, mai rùa là tên tôi đặt, em gái tôi sở hữu năng lực có thể đánh ngược đòn trí mạng lên kẻ địch. Dù thế, em ấy vẫn không giữ được mạng sống của mình.” Bách Liễn nói.

“Vậy vì sao chị không nhận ra được Trì Lân là hung thủ giết chết em gái chị?” Mạnh Lan phỏng đoán, nếu Bách Liễn phát hiện sớm hơn, có khả năng nhiệm vụ vừa rồi sẽ loại bỏ chướng ngại và kết thúc nhanh hơn.

“Bởi vì gã thay đổi ngoại hình, từ chiều cao đến khung xương đều thay đổi.” Bách Liễn trả lời: “Bằng không, tôi không thể nào không nhận ra gã.”

Mạnh Lan cúi đầu ngẫm nghĩ khoảng ba giây: “Muốn sử dụng năng lực của người mà mình đã giết, ắt hẳn vẫn sẽ xuất hiện hạn chế.” Cô nhớ rõ, đôi khi tinh thần của Trì Lân không được bình thường, hơn nữa Triệu Triệt đột ngột nhảy ra nói chuyện với cô giống như một nhân cách khác của gã vậy.

Giang Sách Lãng bổ sung: “Tôi cho rằng, thẻ ẩn thể hiện năng lượng của mỗi người. Chú ý, là mỗi người. Thế nên, khi gã muốn chiếm được năng lượng của người khác, thì gã phải dung hợp với người đó. Đây cũng chính là lý do tại sao thi thoảng Trì Lân sẽ lâm vào tình trạng phân liệt nhân cách, những nạn nhân đó biến thành một phần trong cơ thể gã.”

Mạnh Lan nhớ tới việc Trì Lân năm lần bảy lượt tìm kiếm Bách Liễn.

Chuyện này đã có lời giải đáp.

“Dựa theo suy đoán này của thầy, là do gã đã xuất hiện nhân cách phụ, nên không sản sinh thêm nhân cách mới nữa đúng không?” Mạnh Lan hỏi.

“Đúng vậy.”

Mạnh Lan nói: “Nhưng em cũng không có, không có bất kỳ triệu chứng gì, không có nhân cách phụ.”

“Đây mới là vấn đề, tôi cũng không hiểu.” Bách Liễn bảo.

Bách Liễn kể, ban đầu chỉ có mười lăm người tham gia thế giới Thần Ẩn.

Nhưng chỉ khi “lão làng” chết, mới bổ sung thêm “người mới” để duy trì số lượng ổn định. Tuy vậy, số người bị cuốn vào trong một năm gần đây dần tăng cao, đã phá vỡ quy luật này.

“Thế giới Thần Ẩn đang từ từ mở rộng.” Bách Liễn nói.

Mạnh Lan hỏi: “Thế giới này xuất hiện từ lúc nào?”

Bách Liễn nghiêm túc: “Thành thật mà nói, tôi cũng không rõ năm cụ thể. Nhưng căn cứ theo thông tin mà chúng ta đang nắm trong tay, và lời nói của những người tham gia đã chết, thì ít nhất cũng tầm hai mươi năm. Ban đầu, khoảng cách giữa mỗi nhiệm vụ là hai năm hoặc thậm chí lâu hơn.”

Mạnh Lan ngắt lời cô ta: “Khoan đã, chị bảo hai năm, nhưng nhiệm vụ giống với hiện tại không? Độ dài thời gian, thẻ ẩn và dòng chữ máu hiện giữa không trung.”

Bách Liễn gật đầu: “Mấy điểm này đều giống nhau. Tôi từng gặp một thanh niên, mẹ anh ta tham gia nhiệm vụ nên anh ta nhớ kỹ những chuyện này lắm. Bất hạnh thay, rốt cuộc người thanh niên này cũng bỏ mạng trong nhiệm vụ, vì thế anh ta đã đưa sổ ghi chú của mẹ cho tôi. Từ nội dung trong sổ, có thể biết được, khoảng cách dài nhất giữa hai nhiệm vụ là năm năm. Nhưng về sau, tình hình đã thay đổi, ước chừng bắt đầu từ tầm ba năm trước, tần suất xuất hiện của Thần Ẩn ngày càng cao, gần như đã chạm tới mức nửa năm một lần, hiện giờ đã tiến hoá đến độ một tháng một lần.”

Mạnh Lan lấy nĩa kim loại chọc vào bát salad.

Nói cách khác, tần suất xuất hiện của thế giới Thần Ẩn đang nâng lên, nhân số cũng gia tăng.

Xem ra thế giới này đang bành trướng phạm vi ảnh hưởng, nguyên nhân nào đã gây nên việc này đây?

Mạnh Lan hỏi: “Các người không tập hợp người tham gia lại để tìm kiếm chân tướng sao?”

Bách Liễn thở dài: “Ban đầu thì có, nhưng sau đó đã xảy ra nội chiến, nhất là khi mọi người đã biết việc giết người có thể đạt được năng lượng, mà năng lượng sẽ trở thành dị năng không tầm thường, từ đó dẫn đến một trận xung đột tàn khốc giữa những người tham gia. Tiếp đó, những người tham gia chỉ liên lạc với nhau trong phạm vi nhỏ, đề phòng người khác uy hiếp cuộc sống hiện thực của mình. Tôi là học sinh của dì Giang Sách Lãng, quan hệ cũng thân hơn một chút.”

Mạnh Lan nhướng mày ngó sang Giang Sách Lãng.

Giang Sách Lãng cũng nhìn vào mắt Mạnh Lan: “Em đừng quên Lưu Minh và Triệu Triệt đã mất mạng thế nào, họ bị người một nhà giết chết.”

“Nếu vậy thì em cũng rất nguy hiểm đó.” Mạnh Lan nói đùa: “Vậy em phải sắp xếp cuộc sống cho đàng hoàng, hưởng thụ thú vui trước mắt và lên danh sách di nguyện mới được.”

Giang Sách Lãng: …

Anh còn tưởng Mạnh Lan muốn cắt đứt liên lạc hằng ngày với người khác, ấy thế mà cô nói gì mà định viết di thư.

Pizza phô mai thịt xông khói ớt đỏ được dọn lên, mùi phô mai thơm ngào ngạt thu hút ánh mắt của Mạnh Lan. Cô cười hì hì lấy một miếng, đưa vào miệng ngay trước mặt Giang Sách Lãng: “Chủ quán, sao tôi không biết quán có món mới?”

Giang Sách Lãng: Rõ ràng là tôi gọi món này mà!

Mạnh Lan: Chó mới ăn một mình.

“Ai bảo cô không nhìn thực đơn, đây là món giới hạn của mùa này.” Chủ quán đưa thêm cho cô một cuốn.

Hạ Vãn Vãn ngắm nghía bánh pizza cả nửa buổi, mới nói ra câu đầu tiên trong chiều hôm nay: “Đây là bánh rán à?”

Mạnh Lan và Bách Liễn cười rộ lên.

Mọi người ở quán bar tới tối, Mạnh Lan mới nhớ đến một vấn đề khác, cô vẽ hình xăm trước ngực Trì Lân lên khăn giấy ăn: “Hai người từng thấy hình này chưa?”

Một hình chữ nhật đen thui.

“Song Môn Giáo.” Sắc mặt Giang Sách Lãng lập tức trầm xuống: “Một giáo hội rất bí ẩn, không biết căn cứ ở nơi nào, nhưng trong thế giới Thần Ẩn đã tồn tại bóng dáng của bọn họ. Em còn nhớ [Dưỡng chất] trong miệng Lưu Hiểu Hiểu không, đó là cách họ gọi những người tham gia có tiềm năng đấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Nghe có vẻ giống giết người cướp của.” Mạnh Lan nói.

Hạ Vãn Vãn nhấp một ngụm nước ngọt vị ô long đào, tiếp lời: “Em hiểu rồi, nếu đây là một cuốn tiểu thuyết tu tiên, thì thế giới Thần Ẩn tương đương với bí cảnh, nơi họ săn giết đồng đội để chiếm đoạt bảo vật và nâng tu vi, nhưng đồng thời bọn họ cũng phải chiến đấu với linh thú.”

“Lúc mình không có ở đây, cậu không đi tìm việc đúng không?” Mạnh Lan hỏi.

Hạ Vãn Vãn im bặt nào dám nói nữa.

“Hai người biết gì về Song Môn Giáo?” Mạnh Lan hỏi, cô cũng mở điện thoại để tra cứu thông tin liên quan, nhưng công cụ tìm kiếm cũng không hiện đáp án nào khiến cô hài lòng.

“Cũng giống em, một giáo phái tồn tại trong thế giới thực, bọn họ hình như có một loại kết nối đặc biệt với thế giới Thần Ẩn. Tôi từng tiếp xúc một lần, cảm thấy bọn họ phân chia cấp bậc rất nghiêm khắc, hoàn toàn tin tưởng và tôn trọng giáo chủ hay thủ lĩnh, lãnh đạo của họ. Nhân số tổng thể không nhiều lắm, nên không thể tìm được điểm đột phá.” Giang Sách Lãng giải thích: “Tôi sẽ tiếp tục lần mò manh mối liên quan đến bọn họ.”

Hạ Vãn Vãn phát hiện ra bánh rán Italy này rất ngon, đặc biệt là chuối kem socola, ăn đến nỗi dính đầy miệng. Bơ bao quanh miệng cô ấy, nhìn như một bé thỏ con mới uống sữa.

Cô ấy chớp chớp mắt nói đùa: “Có lẽ chúng ta không cần tìm bọn họ, có khi bọn họ sẽ tìm tới chúng ta.”

Mạnh Lan:?

- Mình còn chưa muốn đối đầu với bọn họ, cậu bớt tiên đoán giùm ạ.

“Đúng thế.” Giang Sách Lãng cười: “Vậy xem ra phải nâng cấp hệ thống trị an nhà Mạnh Lan nữa rồi.”

“Ồ, vậy em dọn qua ở chung với Cố Diệp.” Mạnh Lan không hề quan tâm mà trêu chọc.

Giang Sách Lãng lạnh mặt: “Ở yên đó đi. Nhưng Vãn Vãn nói đúng, Trì Lân theo dõi em hẳn do gã có một danh sách, và tên em xuất hiện trong danh sách đó. Nói cách khác, em cần phải tránh né một tổ chức đang theo dõi em, chúc em may mắn.”

Mạnh Lan không nói tiếp, cúi đầu liều mạng gõ chữ.

Hạ Vãn Vãn ghé đến gần: “Lan Lan, cậu làm gì vậy?”

Mạnh Lan không ngẩng đầu: “Thỏ khôn có ba hang, mình đang mua nhà.”

Giang Sách Lãng:?

Hâm mộ ghê.

Giang Sách Lãng hỏi: “Em ưng căn nào rồi?”

“Kế bên nhà Cố Diệp, nhà cạnh nhau để dễ bề nhờ cậy.” Mạnh Lan trả lời: “Sớm biết vậy thì năm ngoài em đã mua rồi, còn kéo dài tới bây giờ làm gì. Nơi này chắc an toàn lắm, nếu không em cũng hết cách, cũng không thể để hai khẩu súng máy và súng phòng không trên ban công được.”

Giang Sách Lãng nói: “Chỗ đó còn không an toàn bằng nhà em, ít nhất trong tòa nhà chỗ em đều là nhà giàu, bảo vệ tuần tra 24 tiếng, đỡ tốn công hơn phần nào. Hạ Vãn Vãn ở cùng em mà em còn chưa yên tâm sao?”

“Hai vật hy sinh, đương nhiên không yên tâm.” Mạnh Lan đáp.

Lúc về đến nhà, trời đã tối.

Mạnh Lan nhốt mình trong phòng, bắt đầu tra tìm các việc liên quan đến ủy thác đầu tư và di chúc, tài sản của cô rất nhiều, lại không có thân nhân. Nếu người bố chưa từng gặp mặt kia chiếm đoạt di sản sau khi cô chết, vậy cô sẽ chết không nhắm mắt mất!

Cô bắt đầu trịnh trọng soạn thảo điều khoản di chúc, trước mắt chỉ có ba người có liên hệ với cuộc sống của cô: Hạ Vãn Vãn, Giang Sách Lãng và Cố Diệp. Hai người trước cũng không thể nắm giữ tính mệnh trong tay, hoàn toàn phụ thuộc vào tụi ma quỷ trong thế giới Thần Ẩn. Vậy chỉ còn mỗi người may mắn Cố Diệp là có thể nhận được của trời giáng.

Để cho Cố Diệp vậy, vài năm nay anh ấy và mẹ đã chăm sóc mình rất nhiều, dịp lễ Tết nào cô cũng qua nhà họ ăn cơm.

Cô thong dong điền số căn cước của Cố Diệp vào điều khoản, cảm thấy rốt cuộc mình đã thu xếp mọi chuyện xong xuôi.

*

Tháng Năm trôi qua, sang tháng Sáu, không xảy ra chuyện đáng sợ gì nữa.

Hạ Vãn Vãn cũng tốt nghiệp thuận lợi, nhận việc ở một công ty truyền thông mới. Bởi vì công ty cần tiết kiệm chi phí để xây dựng cơ sở, nên cô ấy có thể lựa chọn không cần đến công ty làm việc mà làm ở nhà, họp trực tuyến. Đối với Hạ Vãn Vãn, đây là một chuyện không thể tốt hơn, phòng làm việc của Mạnh Lan rộng rãi hơn hẳn nơi làm việc của cô ấy.

Hai người đến cửa hàng đồ nội thất mua thêm bàn làm việc và ghế dựa.

Hạ Vãn Vãn cười: “Cảm giác mình đang tu hú chiếm tổ, nghênh ngang vào nhà vậy.”

“Không sao, tài sản của mình đã công chứng hết rồi. Cậu cũng đâu giống mấy người ở thuê mười năm xong, rồi nghĩ nhà này đã thuộc về mình như trên báo.” Mạnh Lan thẳng thắn nói.

Hạ Vãn Vãn ôm vòng eo nhỏ của Mạnh Lan: “Đừng mà, từ giờ mình sẽ trả tiền thuê nhà cho cậu!”

Cô ấy không có ý định lợi dụng hay gì hết, bởi vì Hạ Vãn Vãn hoàn toàn không có hứng thú với vật chất, thậm chí cô ấy còn không biết nhãn hiệu giày cao gót của Mạnh Lan là gì cơ mà. Cô ấy chỉ thích con người Mạnh Lan thôi, đây là người đầu tiên khiến cô ấy cảm nhận được bản thân mình có giá trị.

Cô ấy không phải dạng người thích tranh giành, cô ấy biết rõ mọi thứ trong nhà đều thuộc về em trai mình. Mà cuộc sống của cô ấy, bên cạnh học hành, cũng chỉ có chăm sóc việc ăn, mặc, đi lại của em trai. Bố mẹ chưa từng để ý đến cô ấy, không bao giờ khen ngợi cô ấy, họ chỉ biết quở trách vì các sai lầm nhỏ.

Sau khi vào đại học, cô ấy rời xa quê nhà, những vẫn không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của bố mẹ. Năm nhất, bố mẹ kêu cô ấy làm bán thời gian để kiếm tiền, em trai muốn đăng ký học thêm. Thực chất em trai học không hề giỏi, lại được nuông chiều từ bé, thành thử đã kéo bè kết cánh trong trường học gây chuyện bị phạt ba năm, nó đánh bạn học chảy máu đầu, nhưng bố mẹ vẫn cứ nghĩ nó chỉ là một đứa trẻ.

Lần trước thoát khỏi thế giới Thần Ẩn, mẹ chỉ biết tìm cô ấy đòi tiền ngày qua ngày, căn bản không hỏi xem cô ấy còn tiền sinh hoạt hay không. Mà trong mấy ngày Mạnh Lan không ở đây, mẹ còn gọi điện bảo cô ấy kết hôn với một người đàn ông trung niên đã ly dị mất con, với lý do có thể nhận được 200 nghìn tệ tiền cưới hỏi, đây là lần đầu tiên cô ấy tức giận tắt máy.

Hạ Vãn Vãn không có bạn bè, bạn cùng phòng ký túc xá cấp ba từng cười nhạo cô ấy là “bà thím già”, do cô ấy không quản cực khổ chăm sóc em trai. Cô ấy cũng không muốn ở ký túc xá, không muốn nói chuyện vâng dạ với người khác.

Nếu không phải nhờ vào Mạnh Lan.

Nếu không nhờ có Mạnh Lan, người luôn thật lòng khen ngợi cô ấy sau mỗi bữa ăn: Nấu ngon lắm.

Thì sao Hạ Vãn Vãn có thể ý thức được cuộc sống trước đó của mình đau khổ đến nhường nào.

Dẫu Mạnh Lan không hoạt bát, thậm chí còn hơi nghiêm túc, nhưng cô sẽ quan tâm đến cảm xúc của mình, hỏi mình muốn ăn gì, dẫn mình tới trung tâm thương mại để nhận diện các thương hiệu, để mình gặp gỡ số ít bạn bè của cô - Giang Sách Lãng và Cố Diệp, và từng ấy điều này cũng đã đủ rồi.

Hạ Vãn Vãn dán mặt vào lưng Mạnh Lan: “Cảm ơn cậu, sau này mình sẽ quét dọn nấu cơm đàng hoàng.”

“Đúng là cậu phải nhận phần việc vệ sinh đấy.” Mạnh Lan nói.

“Hả?”

“Mình mới sắm robot quét nhà.”

Hạ Vãn Vãn sửng sốt: “Không phải cậu nói thích thuê người đến dọn sao, bảo người chuyên nghiệp mới làm việc chuyên nghiệp.”

Mạnh Lan thở dài: “Mình không yên tâm để người tới dọn, lỡ như là người của Song Môn Giáo thì sao? Mình chỉ đành làm phiền cậu thôi, nhưng mình cũng sẽ phụ giúp. Nếu cậu thật sự muốn trả tiền thuê nhà, có thể trừ phí dịch vụ.”

Hạ Vãn Vãn đáp: “Ồ ồ ồ, được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.