(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Tiểu Ngọc.... Con bị thầy giáo của con phá thân, khẳng định con sẽ yêu hắn... Hơn nữa ngay từ đầu con còn câu dẫn hắn, chứng tỏ ban đầu con đã thích hắn rồi phải không..... Bây giờ con đã như vậy, mẹ sẽ vì tương lai của con mà suy nghĩ! Nếu con thích thầy giáo, ngày mai mẹ sẽ đến trường tìm thầy giáo của con nói chuyện, để tương lai hắn cưới con."
"Dạ..... Thầy giáo, hắn rất đẹp trai, nhưng mà... con cũng không biết thầy có thích con không."
"Không sao cả, Tiểu Ngọc , hôm nay con đi nghỉ ngơi cho tốt trước đi, con... phía dưới của con đã bị thao đến sưng lên, trước tiên ngủ một giấc thật tốt, cái gì cũng quên đi, tất cả đều giao cho mẹ đi, mẹ sẽ không để con bị tổn thương nữa!"
Nghe được lời hứa của mẹ, Tiểu Ngọc thả lỏng lại, cô gật gật đầu, thu dọn quần áo trở về phòng. Dư Nguyệt Nguyệt nhìn con gái trở về phòng xong, lại oán trách nhìn về phía Chu Thành, bà vốn dĩ muốn cùng Chu Thành nói chuyện rõ ràng về chuyện của Tiểu Ngọc và thầy giáo, kết quả bà lại phát hiện, Chu Thành lại nhìn về phía phòng con gái thủ dâm.
"Chu Thành! Cái đồ cầm thú nhà anh! Đã là khi nào rồi! Anh làm sao lại có thể thủ dâm chứ!"
Chu Thành nghe thấy giọng bà như vậy, lập tức xoay người lại, đẩy ngã Dư Nguyệt Nguyệt lên sô pha, vén váy tây trang của bà lên, xé rách tất chân bắt đầu thao bà.
Ban đầu Dư Nguyệt Nguyệt tức giận, bà cảm thấy chồng mình chính là tên súc sinh, không chỉ cưỡng gian con gái mình, lúc này còn nghĩ cũng chỉ nghĩ về làm t̠ình. Nhưng mà lúc dương vật của Chu Thành cắm vào tiểu huyệt của mình, Dư Nguyệt Nguyệt vẫn là sướng đến cả người run rẩy, nháy mắt lâm vào trong khoái cảm không cách nào kiềm chế, không còn sức lực để đẩy tên chồng cầm thú ra.
"Cái tên hỗn đản này! Chu Thành! Cái đồ súc sinh này ~ a a a ~ không cần ~ a a! Thật sướng ưm ưm ~ ~ anh, anh cái đồ khốn nạn này! A a a! Không cần ~ ~ thật thoải mái....... Ưm ~~"
"Vợ của anh! Khi em còn nhỏ là làm sao bị cha vợ đại nhân cưỡng gian vậy! Mau nói cho anh biết đi vợ! Anh thật hưng phấn! Hừ hừ hừ ~ ~ mau nói! Em là làm sao để cha làm em!"
Chu Thành điên cuồng mà thao lộng Dư Nguyệt Nguyệt, còn bà rơi vào trong hồi ức đau khổ.
*đoạn này mình sẽ đổi ngôi ba của Dư Nguyệt Nguyệt từ 'bà' thành 'cô' nhé, vì để như kia là do mẹ của Tiểu Ngọc giờ mà xưng hô như vậy có vẻ hơi già á
Khi Dư Nguyệt Nguyệt học cấp ba thì mẹ bỏ trốn cùng người đàn ông khác, trong nhà chỉ còn có cha Dư Đại Dương và mình, hằng ngày cha Dư Đại Dương đều buồn bực không vui, mỗi ngày mượn rượu giải sầu, mà Dư Nguyệt Nguyệt tuổi còn nhỏ đã phải lo việc nhà, thay mẹ vệ sinh nhà cửa, vì cha giặt quần áo nấu cơm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");