Sau Khi Phu Thê Hầu Phủ Trọng Sinh

Chương 96




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoàng đế bị người ta gọi đến Trường Xuân cung giữa đêm, tâm trạng rất không tốt, đến nơi sau khi vào trong nhìn một cái.

Chu thị bị trúng độc thực phẩm, Thái y đã giúp bà ta nôn mửa rất nhiều lần, cả phòng toàn mùi lạ, còn Chu thị nằm trên giường thoi thóp, tròng mắt trắng dã, sắc mặt vàng úa, đã hoàn toàn mất hình người.

Hoàng đế nín thở rất nhanh đi ra, ngồi ở gian ngoài không nói một lời.

Ngay cả tiếng khóc của Thái tử trong phòng cũng không thể khiến hắn phân tâm, ngược lại có chút không kiên nhẫn.

Sao có thể không kiên nhẫn chứ, thèm thuồng rất nhiều tháng, đêm qua khó khăn lắm mới được nếm thử thịt thiên nga, dưới chăn gấm đang cuộn trào sóng đỏ, nửa đêm đột nhiên bị Thái tử đập cửa, nói mẫu phi của hắn không ổn rồi.

Hoàng đế hận đến nghiến răng.

Huống chi người ta chưa chết.

Cho dù c.h.ế.t rồi thì sao chứ.

Từ khi gả vào cung, có ngày nào bà ta yên ổn đâu.

Khóc, khóc cái gì mà khóc!

Từ khi Thái tử sinh ra, đây là lần đầu tiên ông ta chán ghét tiếng khóc của hắn, ngày thường chỉ cần hắn khóc, Hoàng đế đều sẽ tiến lên dỗ dành, hôm nay hoàn toàn không có tâm trạng, đứng dậy đi ra ngoài, hỏi Lý Cao: "Yến thống lĩnh đến chưa?"

Hắn là Cẩm Y Vệ của mình, chuyện điều tra giao cho hắn là thích hợp nhất.

Lý Cao lại cúi đầu, ấp úng bẩm báo: "Yến thống lĩnh đến rồi, nhưng mà, ở chỗ Chu phó thống lĩnh."

Chu phó thống lĩnh.

Trưởng tử đích xuất của  nhị lão gia phủ Quốc công, Phó thống lĩnh cẩm quân của Thái tử.

Yến Trường Lăng ở chỗ hắn, là có ý gì?

Lý Cao nói: "Chu tần trúng độc, Chu phó thống lĩnh nhất thời lo lắng, hoài nghi là Yến thế tử sinh lòng báo thù, đến tửu lâu bắt người đến rồi."

Cái gì?!

Huyệt thái dương của Hoàng đế giật giật, "Ai cho hắn cái lá gan chó đó!"

Lý Cao không lên tiếng.

Hoàng đế hít sâu một hơi, không cần nói cũng biết, là Thái tử.

Đột nhiên quay người xông vào, Lý Cao vội vàng đuổi theo phía sau, "Hoàng thượng, không được a, Thái tử còn nhỏ, nhất định là nghe lời gièm pha, lại thêm nhớ thương mẫu phi, cho nên mới hồ đồ a."

Hoàng đế không nghe thấy gì cả.

Nhanh chóng xông vào nội thất, túm lấy Thái tử đang khóc, kéo ra ngoài, lạnh mặt hỏi hắn: "Chu phó thống lĩnh bắt thúc thúc của con, con có biết không?"

Nước mắt của Thái tử còn đọng trên mặt, một cánh tay bị Hoàng đế nắm trong tay, đau đến mức tái mét.

Trước kia phụ hoàng chưa bao giờ đối xử với hắn như vậy.

Tất cả đều là do Yến Trường Lăng gây ra.

Thái tử cắn chặt môi, càng nghĩ càng thấy uất ức, ngẩng đầu lên nói với Hoàng đế: "Con có sai sao? Con chỉ vì ở tiệc sinh nhật không kính rượu hắn, hắn liền sinh lòng báo thù, muốn hại c.h.ế.t mẫu phi của con..."

Hoàng đế nhìn bộ dạng của hắn, cuối cùng không nhịn được nữa, giơ tay lên cho hắn một cái tát.

Đánh xong hai cha con đều ngây người.

Thái tử chỉ là một đứa trẻ, đau đớn cộng thêm sợ hãi, "Oa--" một tiếng khóc lớn.

Hoàng đế đau lòng.

Nhưng so với đau lòng, sự hận rèn sắt không thành thép trong lồng ngực, còn có ánh mắt oán hận của Thái tử nhìn hắn, khiến hắn thoát khỏi sự áy náy.

Cuối cùng dùng sức chỉ vào hắn nói: "Con là Thái tử, trữ quân của một nước, trẫm mời tiên sinh giỏi nhất cho con, phối trí cho con các vị phụ thần và mưu sĩ, bọn họ chính là dạy con như vậy, bịa đặt vu oan, lấy công báo tư sao?"

"Con có biết thế nào là nhất ngôn cửu đỉnh, thế nào là quân chủ có thể làm, quân chủ không thể làm hay không?"

Thái tử bị tát một cái, lại bị mắng một trận, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng có chút choáng váng, chỉ muốn chứng minh mình là đúng, nói hết những chuyện mình biết ra, "Con biết bậc quân vương nên phân biệt đúng sai, thưởng phạt phân minh, nhưng Yến gia là nghịch thần phản tặc! Phụ hoàng tin tưởng bọn họ, đối xử tốt với bọn họ hết lòng hết dạ, bọn họ không biết đủ, phủ Yến hầu lén lút chế tạo vũ khí sau lưng phụ hoàng, âm mưu tạo phản..."

Hoàng đế sững sờ, sắc mặt đều thay đổi, "Ai nói?"

Thái tử nhận ra sự u ám trong mắt Hoàng đế, cũng không dám giấu diếm, "Cậu, cậu nói, nói ngoại công cũng biết, chỉ vì phụ hoàng che chở cho phủ Yến hầu, bọn họ không dám nói."

Hoàng đế cười lạnh, tại chỗ xoay một vòng, "Gọi Quốc công gia đến đây, trẫm cho hắn lá gan, để hắn nói." Lại nói: "Gọi cả Thiếu khanh Đại Lý Tự vào đây, để hắn điều tra, vụ án Chu tần bị hạ độc cũng điều tra cùng..."

Lý Cao lại nói: "Nhạc đại nhân cũng ở chỗ Phó thống lĩnh."

Hoàng đế sửng sốt.

Tốt lắm, tốt lắm.

Đây là bắt hết người của hắn rồi, Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi, "Hình bộ thì sao, Bùi Thần cũng bị Chu phó thống lĩnh bắt đến rồi sao?"

Lý Cao cúi đầu đến ngực, "Bùi đại nhân thì không có."

Hoàng đế hất tay áo, "Truyền."

Hôm qua, khi Bạch Minh Tế từ Hình bộ trở về, trời đã tối. Về đến phủ, nàng được biết Yến Trường Lăng vẫn chưa từ trong cung trở lại, bèn đi tìm Yến hầu gia.

Nhưng Yến hầu gia cũng không có ở phủ.

Bạch Minh Tế vội vàng hỏi tiểu tỳ: "Hầu gia đi đâu rồi?"

Tiểu tỳ thấy nàng lo lắng, liền nhớ lại: "Buổi chiều, phó tướng quân doanh họ Giang đến một chuyến, nói là cảm tạ hầu gia mấy hôm trước đã gửi trà xuân đến quân doanh. Hầu gia lúc đó còn nói: "Ta khi nào thì đưa trà cho các ngươi rồi?" Sau đó, nô tài thấy hai người vội vã cùng nhau ra ngoài, đoán chừng là đến quân doanh rồi..."

Tim Bạch Minh Tế thắt lại, không đợi được Yến Trường Lăng, nàng liền ra khỏi thành ngay trong đêm.

Ngựa chạy đến ngoại ô, còn chưa tới gần doanh trại của quân Yến gia, đã thấy từ xa binh mã của phủ Quốc công chặn ở bên ngoài.

Xem ra, đối phương đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để dồn phủ Vĩnh Ninh hầu vào chỗ chết.

Bên trong không ai có thể ra ngoài.

Mà Yến Trường Lăng lúc này vẫn chưa ra khỏi cung, chắc chắn đã xảy ra chuyện. Cửa cung đã đóng, Bạch Minh Tế không vào được, cũng không nhận được tin tức, nàng lo lắng như kiến bò chảo lửa.

Sau khi mẫu thân qua đời, cảm giác như ruồi nhặng mất đầu này, Bạch Minh Tế đã rất lâu không gặp lại.

Ban đầu, nàng cứ nghĩ trọng sinh trở về, mình có thể sống không vướng bận, không sợ hãi, cuối cùng vẫn đi vào vết xe đổ.

Giống như lời nàng đã nói với Yến Trường Lăng hôm đó.

Đã quá muộn.

Có lẽ ngay từ hơn một tháng trước ở cổng thành, khi nàng và thiếu niên đầy bụi đất kia bốn mắt nhìn nhau, tất cả đã được định sẵn, nàng sẽ dây dưa với hắn.

Gánh vác trách nhiệm mà kiếp trước nàng đã trốn tránh.

Nàng không thể khoanh tay đứng nhìn nữa.

Hai người cùng trọng sinh trở về, nàng không tin, còn có thể thua thêm một lần nữa. Bạch Minh Tế nhanh chóng bình tĩnh lại, phi ngựa về phủ dưới ánh trăng. Tố Thương đã đợi nàng ở cửa, đưa sổ sách thu được hôm nay cho nàng, bẩm báo: "Hôm nay, Trương ma ma đã đến ba cửa hàng, sau khi bà ta rời đi, nô tỳ lại lặng lẽ vào trong, những sổ sách này đều là sổ sách thật của cửa hàng..."

Tiếc là, chỉ có ba cửa hàng.

Tài sản của hầu gia quá lớn, chỉ riêng cửa hàng và trang trại đã có hàng chục, dù Trương ma ma có chạy gãy chân, không có nửa tháng cũng không thể chạy hết.

Những thứ này đã đủ rồi.

Bạch Minh Tế hỏi: "Người đâu?"

Tố Thương nói: "Nô tỳ đi theo bà ta suốt dọc đường, bà ta không hề hay biết. Khi đến trước cửa phủ, không biết làm sao, bà ta đột nhiên quay đầu bỏ chạy, nô tỳ đành phải trói bà ta lại."

Bạch Minh Tế không thấy lạ, chắc là thấy người bán lược trước cửa không quay lại, nên biết đã xảy ra chuyện.

Nhớ lại bài học lần trước, Bạch Minh Tế hỏi nàng ta: "Chưa c.h.ế.t chứ?"

Tố Thương: "..."Nương tử yên tâm, còn sống, bà ta kêu la quá dữ dội, nô tỳ vừa mới bịt miệng lại."

"Đem người ra ngoài, đưa đến cho nhị phu nhân."

- --

Nhị phu nhân bị Bạch Minh Tế làm cho náo loạn cả ngày, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm, đêm đến cũng không ngủ được. Tuy nói hôm nay lão phu nhân vẫn chưa đến tìm bà ta tính sổ, nhưng sổ sách của trà trang chắc chắn đã đến tay bà ấy rồi.

Đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, nếu để Bạch Minh Tế kiểm soát hết kho hàng, kiểm tra hết sổ sách, thì tất cả những thứ bà ta tham ô sẽ đều bị bại lộ.

Đến lúc đó, đại lão gia nhất định sẽ không dung tha bà ta.

Trương ma ma đã ra ngoài cả ngày, vẫn chưa trở về, không biết mọi việc tiến triển đến đâu rồi.

Thật là một mùa xuân lắm chuyện.

Chuyện của nhị công tử vẫn chưa đâu vào đâu, giờ lại thêm chuyện phiền phức này.

Vừa nghĩ đến nhị công tử, nhị phu nhân nhắm mắt lại rồi chợt mở ra, trong lòng thầm nguyền rủa Bạch thị c.h.ế.t tiệt một hồi, rồi nặng nề trở mình.

Nhị gia nằm bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn nổi, bực tức xốc chăn lên, ngồi dậy quát: "Nửa đêm nửa hôm bà ở đây lật qua lật lại làm gì, làm nhiều chuyện mờ ám nên áy náy à?"

Hầu gia chân cẳng bất tiện không cần lên triều, ông ta thì khác, ngày nào cũng phải lên triều, trời chưa sáng đã phải dậy vội vàng vào cung, bà ta làm ầm ĩ thế này, ngày mai ông ta còn dậy nổi không?

Chuyện trang trại và cửa hàng, trước đây nhị phu nhân sợ nhị gia không đồng ý, nên không dám nói cho ông ta biết, bây giờ xảy ra chuyện, bà ta chỉ có thể một mình chịu đựng sự dày vò, không tìm được ai để chia sẻ, nghe vậy cũng nổi cơn tam bành, "Tôi làm chuyện mờ ám gì chứ? Nếu có làm, cũng là vì ông."

Nhị gia sững lại.

Ông ta làm sao bà ta rồi?

Nhị phu nhân cảm thấy uất ức, không nhịn được nữa, buột miệng nói: "Nếu ông có bản lĩnh như hầu gia, tôi còn mất ngủ ở đây à?"

Mắt nhị gia giật giật, lòng tham không đáy, đúng là mơ mộng hão huyền, còn hầu gia nữa chứ, bà ta thật sự dám nghĩ...

Lúc ông ta gặp bà ta, bà ta chỉ là con gái của một nhà cử nhân, khi đó bà ta trẻ trung xinh đẹp, lại hiểu chuyện, tuy có hơi ham tiền một chút, nhưng gia sản của Yến gia cũng không bạc, có thể đáp ứng bà ta.

Sau khi kết hôn, lòng tham của bà ta càng lúc càng lớn, lại càng thêm thực dụng, nghĩ đến việc bà ta làm vậy cũng là vì gia đình này, ông ta có thể nhịn thì đều nhịn.

Nhưng những năm gần đây, bà ta không những không kiềm chế, mà còn coi sự nhẫn nhịn của ông ta là nhu nhược, lần trước huynh trưởng đã cảnh cáo ông ta, sau khi trở về, ông ta đã nói với bà ta, không phải thứ của mình thì đừng có dòm ngó nữa.

Tuy  nhị lão gia không có quyền thế như đại lão gia, nhưng cuộc sống giàu sang vẫn dư dả.

Xem ra, bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định.

Bà ta đang oán trách bản thân mình vô dụng, có phải ý này không?

Nhị gia bỗng chốc tỉnh táo.

Nhị gia chưa bao giờ lấy xuất thân của bà ta ra để nói, lúc này cũng không nhịn được nữa, xuống giường tìm quần áo, vừa mặc vào người vừa nói: "Nếu bà muốn gả cho hầu gia, e là không có mệnh đó đâu."

Nhị phu nhân thấy ông ta muốn đi, tám phần mười là lại đến chỗ di nương, bà ta liền hoảng hốt, "Ông đi đâu vậy?"

Nhị gia không đáp, liếc nhìn bà ta một cái đầy mỉa mai  "Tôi không phải hầu gia, không xứng ngủ chung giường với bà."

"Lão gia, tôi không có ý đó, tôi làm vậy chẳng phải là vì nhà chúng ta sao..." Lúc này nếu ngay cả nhị gia cũng không quan tâm đến bà ta, thì bà ta không còn ai để dựa dẫm nữa, nhị phu nhân vội vàng xuống giường kéo ông ta lại.

Hai người đang giằng co, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng động.

Ánh sáng của đèn đuốc bên ngoài từ từ di chuyển lại gần, chiếu sáng cửa sổ.

Nửa đêm nửa hôm thế này, ai lại đến quấy rầy chứ, cả hai đều im lặng, nhị phu nhân chột dạ, hễ có chút gió thổi cỏ lay là trong lòng lại căng thẳng, vội vàng mặc quần áo vào người, vừa mặc xong, liền nghe thấy một giọng nói: "Thẩm thẩm ngủ chưa ạ, cháu vừa bắt được một tên trộm trong nhà."

Mí mắt nhị phu nhân giật giật.

Lại là cô ta.

Nhị gia nghe thấy giọng nói, nhíu mày, nhớ tới việc phu nhân mình trằn trọc cả đêm, trong lòng đại khái đã biết là vì sao, liền quay đầu trừng mắt nhìn nhị phu nhân một cái, rồi ra mở cửa trước.

Bạch Minh Tế tay cầm đèn, bên cạnh là Tố Thương, Trương ma ma bị trói gội quỳ trên mặt đất, phía sau còn có mấy bà tử và nô tài.

Thế trận không nhỏ, dường như đã gọi hết người làm trong sân đến.

Thấy người ra là nhị gia, Bạch Minh Tế vẫn khách sáo: "Nhị thúc, đêm khuya quấy rầy, mong thứ lỗi."

Nhị gia biết người trong phòng chắc chắn đã gây chuyện, nhưng nửa đêm nửa hôm thế này, làm ầm ĩ lên thế nào cũng kinh động lão phu nhân, liền nói: "Có chuyện gì, thiếu phu nhân không thể để ngày mai rồi nói sao?"

Bạch Minh Tế nói: "E là không đợi được đến ngày mai."

Yến Trường Lăng vẫn chưa trở về, Yến hầu gia bị quốc công gia chặn lại ở quân doanh, còn chưa biết sẽ phải đối mặt với hậu quả gì, mà những kẻ ăn bám, sống nhờ ơn huệ của họ lại có thể yên giấc ngàn thu.

Còn muốn ngủ yên một đêm nữa.

Ngủ cái mịe cái gì chứ?

Thấy nhị phu nhân mãi không chịu ra, Bạch Minh Tế lại lên tiếng: "Thẩm thẩm vẫn nên mau ra đây đi, tối nay thẩm trốn không thoát đâu."

Nhị phu nhân quả thực không muốn đối mặt với nàng, do dự một hồi, vốn định bụng để nhị gia đuổi người đi trước, nào ngờ nghe nàng ta nói năng ngang ngược như vậy, bà ta bèn bước ra ngoài, cũng không còn khách sáo nữa, "Thiếu phu nhân của Yến gia, thật sự là uy phong lẫm liệt, nhà họ Bạch cũng coi như là danh gia vọng tộc, không dạy cô biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ à? Nửa đêm nửa hôm, xông vào nhà người khác như vậy, cô còn lý lẽ nữa à?"

Bạch Minh Tế nhìn chằm chằm vào bà ta, không nể mặt chút nào: "Cũng phải xem thẩm có xứng với hai chữ "lễ nghĩa" hay không đã."

Nhị phu nhân không nghe thấy câu nàng ta nói, vì bà ta đã nhìn thấy Trương ma ma bị trói, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Lộ rồi sao.

Nhị phu nhân nhìn chằm chằm vào Trương ma ma, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Trương ma ma bị bịt miệng, không nói được, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ư ử cầu cứu.

Bạch Minh Tế nói: "Thẩm thẩm không cần nhìn bà ta, hai năm nay thẩm tiếp quản quyền quản gia của đại lão gia, đã tham ô bao nhiêu ruộng tốt, cửa hàng, trang trại của hầu gia, cháu đều biết."

Đầu óc nhị phu nhân trống rỗng, bà ta cố gắng giữ bình tĩnh, tức giận nói: "Vu khống, cô nửa đêm nửa hôm chạy đến đây, chính là để vu oan cho tôi? Cô tưởng cô là..."

"Cháu là thiếu phu nhân của Yến gia, được cưới hỏi đàng hoàng." Bạch Minh Tế lạnh lùng cắt ngang lời bà ta, "Ai lấy đồ của đại lão gia, cháu sẽ không tha cho kẻ đó."

Nhị phu nhân bị nàng ta quát mắng đến sững sờ, run giọng nói: "Tôi vất vả vì đại lão gia hai năm trời, không có công lao cũng có khổ lao, lão phu nhân, hầu gia còn chưa lên tiếng, cô là một tiểu bối lại dám đến đây chỉ trích tôi..."

Bà ta còn dám nhắc đến lão phu nhân và hầu gia.

Kiếp trước, cả nhà Yến gia bị lưu đày, e là bà ta cũng góp phần không nhỏ.

Bạch Minh Tế trong lòng đã sớm có khí, liền mắng: "Lão phu nhân là già lú lẫn, hầu gia là hồ đồ, mới dung túng cho loại phá gia chi tử, hãm hại người khác như thẩm đến ngày hôm nay."

"Cô, cô..." Nhị phu nhân sững sờ, kinh ngạc chỉ vào nàng ta: "Cô lại dám cả lão phu nhân và hầu gia cũng mắng, cô thật to gan..."

Nhị gia cũng nhíu mày: "Thiếu phu nhân thận trọng lời nói."

Bạch Minh Tế không cảm thấy mình nói sai, nếu không phải lão phu nhân và hầu gia quản lý lỏng lẻo, cũng sẽ không để cho người ta có cơ hội lợi dụng.

Kiếp trước, Yến Trường Lăng liều mình chinh chiến nơi sa trường, phía sau lại có một cái rổ rá để mặc người ta đ.â.m chọc, người khác không hại Yến gia thì hại ai?

Nàng không cảm thấy mình có lỗi, đều là lão hồ đồ rồi, cũng không nhìn sắc mặt nhị gia, tiếp tục bức hỏi nhị phu nhân: "Cháu hỏi lại thẩm lần nữa, thẩm tổng cộng đã tham ô bao nhiêu?"

Có lẽ vì có nhị gia ở bên cạnh, nhị phu nhân lấy lại can đảm, nghiến răng nói: "Vậy tôi cũng trả lời lại lần nữa, tôi không lấy gì cả, trong sạch."

"Thật sao, nhưng Trương ma ma không nói như vậy." Bạch Minh Tế ra hiệu cho Tố Thương kéo người lên, nhìn vào đôi mắt kinh hoàng của Trương ma ma, chậm rãi nói: "Tất cả ruộng tốt, cửa hàng, trang trại, Trương ma ma đều sẽ làm theo ý của nhị phu nhân, bớt xén ba phần, hơn hai năm qua, hơn sáu mươi vạn lượng bạc, hôm nay cháu không bắt thẩm trả lại ngay lập tức, nhưng thẩm phải nói cho cháu biết, số bạc này đã chảy đi đâu."

Sáu mươi vạn lượng...

Đầu óc nhị gia ong lên một tiếng, quay đầu lại, nhìn nhị phu nhân với vẻ mặt không thể tin nổi.

Nhị phu nhân cũng sững người, lẩm bẩm nói: "Cô nói gì, ba, ba phần?" Bà ta rõ ràng chỉ bớt xén một phần mà, sao lại có sáu mươi vạn lượng, hơn hai năm qua, bà ta chỉ mới kiếm được hơn mười vạn lượng.

Nhị phu nhân nhanh chóng phản ứng lại, cô ta đang lừa bà ta, "Cô, cô đừng có ngậm m.á.u phun người..."

Bạch Minh Tế trực tiếp ném quyển sổ sách trong tay cho bà ta: "Đây là sổ sách thật của cửa hàng, cháu có vu oan cho thẩm hay không, thẩm tự mình xem đi."

Nhị phu nhân bán tín bán nghi, cúi xuống nhặt quyển sổ lên, đi đến dưới đèn lồng ở hành lang lật giở nhanh chóng, sau khi xem xong nửa chén trà, sắc mặt bà ta càng lúc càng khó coi, "Sao, sao lại thế này..."

Bạch Minh Tế lại bảo Tố Thương mang một bọc đồ ra, mở ra trước mặt nhị phu nhân, bên trong toàn là vàng bạc châu báu, trong đó còn có cây trâm ngọc bích mà bà ta vừa mới làm mất cách đây không lâu.

Bạch Minh Tế liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bà ta, hỏi: "Những thứ này, có phải là đồ mà ngày thường thẩm làm mất không?"

Nhị phu nhân ngây người nhìn, im lặng như đã trải qua một đêm dài đằng đẵng, mới từ từ ý thức được điều gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn Trương ma ma đang bị trói quỳ dưới đất, giọng run run hỏi: "Bà, bà lại dám giấu tôi... Bà thật to gan!"

Trương ma ma bị bịt miệng, không nói được, chỉ có thể lắc đầu lia lịa với nhị phu nhân.

"Bà lấy ba phần?" Nhị phu nhân lại hỏi bà ta, không chỉ vậy, sáu mươi vạn lượng, không chỉ ba phần, nhị phu nhân không dám nghĩ tiếp, bà ta chỉ là một nha hoàn, vậy mà lại giàu có hơn cả bà ta, chủ nhân của bà ta.

Chính ra là bà ta đang biển thủ tài sản của phủ hầu gia.

Nhị phu nhân bước xuống mấy bước, đứng trước mặt Trương ma ma, giật miếng vải bịt miệng bà ta ra, run rẩy hỏi: "Nói, bà nói rõ cho tôi nghe, tôi đều nghe đây, bà rốt cuộc đã lấy bao nhiêu?!"

Vốn tưởng rằng Trương ma ma sẽ phủ nhận, sẽ kêu oan, nào ngờ Trương ma ma lại "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt bà ta: "Phu nhân, phu nhân tha mạng, nô tỳ cũng là bị ép buộc..."

Một luồng tức giận xông thẳng lên đầu, nhị phu nhân suýt nữa ngã quỵ.

Xong rồi.

Tất cả đều xong rồi.

Nhưng còn điều khiến bà ta sốc hơn nữa.

Bạch Minh Tế nói: "Thẩm thẩm không hỏi bà ta xem, số tiền bà ta tham ô kia đã đi đâu à?"

Đúng vậy, nhị phu nhân nhìn chằm chằm vào bà ta, hỏi: "Tiền đâu, đi đâu rồi?" Bà ta phải đòi lại từng đồng một.

Trương ma ma dập đầu xuống đất, chỉ liên tục nói: "Nô tỳ bị ép buộc..."

Bà ta không trả lời được, Bạch Minh Tế thay bà ta trả lời: "Số tiền nhị phu nhân tham ô đã được chuyển đến một nơi chế tạo vũ khí ở ngoại ô."

Nhị phu nhân chưa kịp hiểu ra.

Nhị gia đứng sau lưng bà ta đã biến sắc, chân mềm nhũn, lui về phía sau vài bước.

Đúng lúc này, một đoàn người cầm đèn lồng lại tiến đến từ hành lang đối diện.

Là Thẩm Khang của Cẩm y vệ.

Hắn đến trước mặt Bạch Minh Tế, làm theo lời dặn của Yến Trường Lăng, bẩm báo: "Thiếu phu nhân, tin tức từ trong cung truyền ra, hôm nay thái tử đã tố cáo với hoàng thượng rằng phủ hầu gia chúng ta tư tạo vũ khí, Hình bộ thị lang Bùi Thần đã nhận được thánh chỉ, sẽ lập tức khám xét phủ hầu gia."

Lại nói: "Thế tử đã bị thái tử giữ lại trong cung."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.