Sau Khi Phu Thê Hầu Phủ Trọng Sinh

Chương 26




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu như đêm qua di nương vừa mới chết, lão phu nhân có thể đến chỗ nàng, nói ra những lời uy h.i.ế.p lợi dụ này, tam nương tử nói không chừng sẽ đồng ý.

Nhưng đêm qua biết di nương chết, nàng rõ ràng đã đi tìm lão phu nhân, lão phu nhân nói gì?

Nói là: " Nguyễn thị đã không phải người nhà họ Bạch ta rồi."

Hiện giờ lại bảo nàng giữ thể diện nhà họ Bạch, nói gì cũng đã muộn, người của nha môn cũng dám không nể mặt phụ thân, đánh nàng hai mươi gậy, một lão phu nhân bà ta thì có thể làm gì?

Dù sao cũng đã quyết tâm, sống c.h.ế.t cũng phải cùng Bạch Minh Tế tranh đấu đến cùng, nói với nhị phu nhân: "Lão phu nhân đây là sợ ta làm hỏng danh tiếng của phủ, chẳng lẽ không nghĩ đến di nương cũng là một mạng người, cũng từng hầu hạ trong phủ này mười mấy năm, bà ấy sinh ta ra, hiện giờ người đã chết, ta nếu không thay bà ấy đòi lại công đạo, ai còn quan tâm đến sống c.h.ế.t của bà ấy? Vụ án này, ta nhất định phải kiện, làm phiền thẩm thẩm nói với tổ mẫu một tiếng, tôn nữ bất hiếu, c.h.ế.t cũng sẽ không rút đơn!"

Trước kia nói chuyện giống như tiếng muỗi kêu, vậy mà cũng có thể đột nhiên trở nên hung dữ.

Điểm này, đúng là rất giống Nguyễn thị.

Nhị phu nhân lại khuyên, tam nương tử liền gào lên: "Giết người thì đền mạng, trời cao có mắt, Bạch Minh Tế sẽ không được c.h.ế.t tử tế!"

Nhị phu nhân tức giận hất tay áo bỏ đi, cũng không còn sắc mặt tốt, "Cứ náo loạn đi, sớm muộn gì cũng làm cho cái nhà này tan nát, các ngươi từng người một đều vào đại lao ngồi, mới chịu thôi."

Ra ngoài sau đó dặn dò nha hoàn bên cạnh: "Nhìn chằm chằm vào nó, đừng để nó ra ngoài."

Tam nương tử chỉ sợ là không trông cậy được nữa, chỉ có thể để lão phu nhân bên kia ra sức.

Lão phu nhân đang ở tiền sảnh tiếp đón Nhạc Lương, thái độ khách sáo chu đáo, "Nhạc đại nhân công vụ bận rộn, hôm nay còn làm phiền ngài chạy một chuyến, thật sự ngại quá." Nói xong liếc nhìn Bạch Minh Tế bên cạnh, hỏi Nhạc Lương: "Đứa nhỏ này đã được rửa sạch tội danh rồi chứ?"

Nhạc Lương gật đầu, "Ừm, vụ án này không liên quan đến đại nương tử."

"Vậy thì tốt." Lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói: "Chuyện giữa tỷ muội, ngày thường xảy ra chút mâu thuẫn, nhất thời nghĩ quẩn, hồ đồ mới chạy đi gõ trống, chuyện náo loạn đến mức này, lão bà tử ta đây cũng không sợ người ta chê cười nữa, Nhạc đại nhân chắc cũng đã nghe nói, Nguyễn thị kia hai năm trước đã không phải người nhà họ Bạch ta rồi, hiện giờ gặp nạn, chúng ta nghe nói cũng rất tiếc nuối, dù sao cũng từng hầu hạ nhà họ Bạch ta một thời gian, chuyện an táng cứ để Bạch phủ chúng ta lo liệu, nhưng nếu nói muốn lập án, thay nó đòi lại công đạo, chúng ta dù sao cũng không phải người nhà họ Nguyễn, không thể làm chuyện vượt quá phận sự..."

Nhạc Lương nghe ra rồi, đây là muốn hắn rút lại vụ án.

"Lão phu nhân nói phải, bất quá hiện giờ vụ án này..."

Lời còn chưa nói hết, bên ngoài đột nhiên ồn ào, sau đó một giọng nói rõ ràng truyền vào, "Nhạc đại nhân, ta không rút đơn!"

Mí mắt lão phu nhân giật giật.

Nhị phu nhân bên ngoài sốt ruột đến mức chân run lên, không hiểu sao nàng ta lại có sức dai như vậy, bị thương thành như thế rồi, vậy mà còn có thể chạy ra ngoài, vừa đuổi theo sau tam nương tử, vừa vẫy tay với nha hoàn trước cửa, "Nhanh ngăn nó lại."

Mấy bà tử thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên, túm tụm ôm lấy nàng ta, kéo ra sau viện, tam nương tử liều mạng kêu gào, "Ta không rút đơn, ta muốn thay di nương đòi lại công đạo, các ngươi những kẻ g.i.ế.c người này, buông ta ra..."

Sắc mặt lão phu nhân khó coi đến cực điểm.

Nhạc Lương cũng không chần chừ nữa, đứng dậy hành lễ với lão phu nhân, nói rõ mục đích đến đây hôm nay, "Cái c.h.ế.t của Nguyễn nương tử, Nhạc mỗ nghi ngờ có liên quan đến người nhà quý phủ, hôm nay đến đây, chính là muốn báo cho lão phu nhân biết một tiếng, người của Đại Lý Tự mấy ngày nay sẽ đến quý phủ tra án, có chỗ nào đắc tội, mong lão phu nhân thứ lỗi."

Mọi người đều sửng sốt.

Hóa ra hôm nay Đại Lý Tự đến cửa, là đến phủ bắt hung thủ thật sự.

Sắc mặt lão phu nhân nháy mắt trắng bệch, thái độ nói thay đổi là thay đổi, lạnh lùng nói: "Bạch phủ ta sống ở đời nhiều năm, luôn luôn quang minh lỗi lạc, Nhạc đại nhân e là hiểu lầm rồi."

Nhạc Lương không giải thích, những năm nay phá án, gặp qua người có tư lịch cao hơn bà ta nhiều rồi, nói một tiếng, "Lão phu nhân, đắc tội rồi." Quay đầu liền sai người vào phủ.

Lão phu nhân nhìn người của Đại Lý Tự như vào chợ bán thức ăn vậy ùa vào phủ, cáo mệnh nhị phẩm trên người không có chút tác dụng nào, được bà tử dìu xuống, không còn chút tinh thần nào nữa, nhìn về phía từ đường nhà họ Bạch, run giọng nói: "Bạch phủ quả nhiên là sắp suy tàn rồi a."

Bà tử đỡ bà ta: "Lão phu nhân trước tiên bảo trọng thân thể..."

"Đại lão gia đâu? Thật sự muốn vì một người chết, mà làm hỏng hết danh tiếng của phủ sao?"

Bà tử bẩm báo, đã phái người đến binh bộ truyền lời rồi.

Lão phu nhân Bạch đợi không được, giờ phút nguy nan này, luôn quen nhớ đến một người, "Đi gọi đại nương tử đến đây, trong nhà náo loạn thành thế này, nó cũng mặc kệ sao?"

Con người chính là như vậy.

Quản nhiều rồi, nói ngươi cường thế.

Không quản rồi, lại là lỗi của ngươi.

Kim Thu cô cô đứng bên cạnh vừa nghe lão phu nhân nói chuyện với nương tử, vừa thay nương tử cảm thấy không đáng.

Đêm qua ở đại lao ngủ một đêm, cũng không thấy lão phu nhân quan tâm một câu, gọi người đến đây câu đầu tiên chính là hỏi nương tử, phải làm sao bây giờ.

Trong cái nhà này, dường như tất cả mọi người đều có một loại ảo giác.

Cảm thấy nương tử là người sắt.

Nàng khong gì là không làm được.

Ai cũng hận nàng, nhưng ai cũng không thể rời xa nàng.

Ngay cả giọng điệu nói chuyện của lão phu nhân cũng đã quen, quen sai bảo, "Con là Yến gia thiếu phu nhân, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, thể diện nhà họ Yến hắn dù sao cũng phải nể chứ? Hơn nữa, con không phải quen biết với Nhạc đại nhân kia sao, con đi nói vài câu dễ nghe, đưa chút bạc cũng được, cứ coi như là bỏ tiền tiêu tai, mau chóng đuổi người đi, trong sân Bạch gia ta còn có hai vị nương tử chưa xuất giá, cứ điều tra như vậy, sau này còn gả chồng kiểu gì?"

Đêm qua Bạch Minh Tế ở đại lao ngủ một đêm, đến giờ y phục trên người còn chưa thay, sắc mặt có chút mệt mỏi.

Lão phu nhân thấy mình nói một đống, nàng một câu cũng không nói, dù sao cũng có việc cầu xin nàng, giọng điệu lại mềm mỏng hơn, "Mẹ con đi rồi, cái nhà này cũng không giống nhà nữa, phụ thân con một lòng bị mỡ heo che mờ, chỉ nhớ đến thứ không nắm giữ được, không biết cái tốt của chính thất phu nhân, cuối cùng bên nào cũng không có được. Hiện giờ trong phủ này nhìn quanh, không có một ai có thể gánh vác việc nhà, con từ nhỏ đã hiểu chuyện, cái gì cũng không cần người dạy, liền có thể đi trước tất cả mọi người. Tục ngữ nói, năng lực càng lớn trách nhiệm càng cao, con cứ coi như là vì cái nhà này, chịu chút uỷ khuất  đi."

Kim Thu cô cô nghe mà trợn mắt há mồm, trên đời vậy mà còn có loại lý lẽ  này.

May là Bạch Minh Tế cũng không phải người thường, nghe xong cũng không hề đau lòng, ngược lại hỏi: "Thân trong sạch thì chẳng sợ gì cả, tổ mẫu sợ gì chứ? Cái c.h.ế.t của Nguyễn thị, sớm muộn gì cũng sẽ nghi ngờ đến trên đầu chúng ta, trước tiên là đến lượt con, sau đó là đến các người, ai cũng không thoát được. Tam nương tử kiện con, con ngược lại thấy kiện hay, vừa vặn để Nhạc đại nhân thay mỗi người nhà họ Bạch chúng ta rửa sạch oan khuất."

Lão phu nhân luôn đau đầu với đứa cháu gái này, nó giống như một cây gậy sắt không có tim, mặc kệ ngươi nói thế nào, luôn luôn cứng đầu cứng cổ, "Sao con lại không nghe lời người ta nói vậy!"

Bạch Minh Tế gật đầu, "Tổ mẫu luôn nói con như vậy, con về trước đây, hôm qua không ngủ ngon, vẫn còn buồn ngủ."

Người đi rồi, lão phu nhân hồi lâu mới thở ra được, ngã xuống ghế, vừa đ.ấ.m n.g.ự.c vừa nói: "Nó cứ chọc tức ta đến c.h.ế.t đi..."

Nhị phu nhân đứng ở hành lang, thấy người đi ra, vốn còn muốn khuyên nhủ vài câu, còn chưa mở miệng, Bạch Minh Tế đã nói trước: "Thẩm thẩm có lời muốn nói? À, nghe nói hôm qua thẩm thẩm có đi đưa đồ cho Nguyễn thị, vậy thẩm thẩm phải nói rõ ràng với Nhạc đại nhân, tránh để hắn nghi ngờ."

Nhị phu nhân hít sâu một hơi, vị tổ tông này...

Hoàn toàn không dám trêu chọc nữa.

Trước tự cầu nhiều phúc đi.

Đại Lý Tự phá án, không bao giờ nể mặt ai, người ta đến phủ rồi, phủ này cũng không phải nhà của mình nữa, mà là hiện trường phá án của bọn họ, chỗ nào cũng có thể đi, ai cũng có thể gọi đến hỏi.

Nhạc Lương bắt đầu điều tra từ những người trẻ tuổi trong phủ, gọi từng người đến hỏi chuyện.

Người đầu tiên được gọi đến là đại công tử Bạch Vân Văn, ngọc bội vẫn còn trên người, hành tung hai ngày trước cũng có thể khớp.

Tiếp theo là nhị tiểu thư Bạch Minh Cẩn, người không đến, sai nha hoàn bên cạnh đưa ngọc bội đến tay Nhạc Lương, có người hầu trong phòng làm chứng, nửa tháng nay chưa từng ra khỏi cửa.

Đến lượt Bạch Tinh Nam thì lại không thấy người đâu.

Gọi tiểu tư đến hỏi, nói là lúc giữa trưa đã ra khỏi phủ, đi tìm đồ gì đó.

Giờ này còn đi tìm đồ, e là hơi muộn rồi.

Nhạc Lương phái hai người, trước tiên hạ lệnh bắt người.

Bận rộn một hồi, trời đã không còn sớm, Nhạc Lương không tiếp tục thẩm vấn nữa, trở về Đại Lý Tự, người vừa rút đi, Bạch phủ liền náo loạn cả lên.

Nghe được tin tức, nhị phu nhân không còn tâm trạng khuyên nhủ người khác nữa, ở trong phòng khóc đến mức thở không ra hơi, "Chết thì chết, lúc sắp c.h.ế.t còn kéo chúng ta vào theo, ta đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này, bị ả ta liên lụy đến chết, một thiếp thất, chuyện gì cũng lắm mồm, ả ta là có thể c.h.ế.t đói hay c.h.ế.t rét sao? Cứ phải để chúng ta chạy vạy hết lần này đến lần khác, bây giờ người c.h.ế.t rồi, lại tính lên đầu chúng ta, Tinh Nam đứa nhỏ đó, tính tình mềm yếu như quả hồng, ai cũng có thể bóp nát, nó có thể g.i.ế.c người sao? Ai dám để chúng ta làm kẻ c.h.ế.t thay, ta sẽ liều mạng với hắn..."

Kim Thu cô cô cũng không tin nhị công tử có thể g.i.ế.c người, nhìn về phía Bạch Minh Tế đang ngồi trên ghế cao không nói một lời, nhỏ giọng hỏi: "Ngày thường nhị công tử đến cả g.i.ế.c gà cũng không dám nhìn, tiểu thư thấy nó có thể g.i.ế.c người sao?"

Bạch Minh Tế không đáp.

Kim Thu cô cô cũng không hỏi thêm nữa, xoay người đi lấy nước, chuẩn bị hầu hạ nàng rửa mặt, vừa bước ra khỏi cửa, Bạch Minh Tế liền đi ra từ trong phòng.

Nhìn dáng vẻ đó, chắc chắn không ổn rồi, Kim Thu cô cô giật mình, vội hỏi: "Tiểu thư đi đâu vậy?"

"Không cần đi theo ta, ta đi một lát sẽ về."

Một đường đi nhanh đến cửa, lại gặp Bạch thượng thư và Bạch nhị gia vừa xuống xe ngựa.

Trên người hai người đều dính bụi đất.

Chắc cũng biết đã đi đâu rồi, chôn cất người chết, bộ dạng của Nguyễn di nương, quả thật nên được chôn cất.

Bạch thượng thư và Bạch Minh Tế đều không lên tiếng.

Bạch nhị gia ngẩn người một lúc rồi cười chào, "A Liễm đã về rồi."

Bạch Minh Tế gật đầu, gọi một tiếng, "Nhị thúc." Cũng không nói nhiều, bước qua người hai người.

Đằng sau, lúc Bạch nhị gia vào cửa, nhìn thoáng qua Bạch thượng thư với vẻ mặt đờ đẫn, không nhịn được khuyên nhủ: "Người c.h.ế.t không thể sống lại, cha con nào có thù qua đêm, tính tình của huynh nên sửa đổi một chút..."

Bạch Minh Tế tìm một vòng quanh những nơi mà Bạch Tinh Nam thường lui tới ở kiếp trước, không tìm thấy người, lúc quay về đi ngang qua sòng bạc, lại nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ vọng ra từ con hẻm bên cạnh.

"Chu thế tử nhặt được của rơi trả lại người mất, giúp đỡ người gặp khó khăn, xin hãy trả lại ngọc bội cho tiểu nhân..."

Bạch Tinh Nam sao?

"Bản thế tử không trả thì làm sao?" Chu Cẩm Thành đứng trước một đống đồ lặt vặt, quấn ngọc bội quanh ngón tay, khom lưng lười biếng lắc lư trước mặt hắn, "Lại muốn quay về nói với tỷ tỷ ngươi, để tỷ tỷ ngươi làm chủ cho ngươi sao?"

Bạch Tinh Nam cười làm lành, "Thế tử yên tâm, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không mách lẻo."

Chu thế tử lại cười lạnh một tiếng, "Ngươi cho rằng bản thế tử sẽ sợ nàng ta sao?"

Bạch Tinh Nam vội nói: "Chu thế tử anh dũng thần võ, không sợ ai cả."

Chu thế tử nhìn bộ dạng không có chút cốt khí này của hắn liền thấy tức giận, nhấc chân, từ từ giẫm lên vai hắn, dùng sức ấn xuống, cúi người nói bên tai hắn từng chữ một: "Đồ, vô, dụng!"

Trong đêm tối không nhìn rõ sắc mặt của Bạch Tinh Nam, thân thể dường như cứng đờ trong giây lát, nhưng không phản kháng, một lúc sau lại nói: "Công tử nói đúng, ta chính là đồ vô dụng, xin công tử hãy trả lại ngọc bội cho ta."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.