Editor: Diên
Trước đây Bạch Du chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có liên quan gì với Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh đẹp trai, thành tích ưu tú, nhà có quyền thế mà Bạch Du thì chỉ là cô nhi, ngồi trong góc lớp không ai ngó tới, tóc dài đến độ che luôn cả mặt... Nếu phải cố tìm ra điểm chung giữa cả hai thì có lẽ là đều không thích nói chuyện.
Ngày đó Bạch Du đến quán bar làm thêm sau giờ học như thường lệ. Chỗ đó cách phòng trọ và trường rất xa, nằm trong khu cao cấp, cơ bản chỉ đón các công tử nhà giàu có tiền. Cậu làm tiếp rượu ở đó, là nguồn sinh hoạt chính của cậu.
Bạch Du đổi đồng phục, cất cặp sách vào tủ giữ đồ, lưu loát cột hết tóc lên, chân đi vớ dài trắng tới đầu gối, khoe ra đường cong bắp chân mê người. Giữa váy và vớ chân là một khoảng đùi trắng mịn bắt mắt, trên đó còn đeo đai chân màu đen.
Vớ dài, váy ngắn.
Là đồng phục nữ.
"Tiểu Du, phòng 412 có mấy khách mới đấy, em đưa rượu qua bên đó trước đi, anh đang bận quá."
"Ok, em biết rồi."
Còn chưa mở cửa đã nghe được tiếng ồn ào, Bạch Du hơi khép mắt, gõ cửa. Sau khi được cho phép mới đẩy cửa bước vào: "Chào anh, đây là rượu các anh đã chọn ạ."
Cả một phòng riêng chợt im phăng phắc. Phục vụ mới tới quá đỗi xinh đẹp, đồng phục trắng đen đơn giản càng tôn lên vẻ đẹp hút mắt của đối phương. Làn váy đong đưa theo nhịp bước, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người. Bạch Du vẫn giữ bình tĩnh thản nhiên, tay bưng khay chân quỳ một gối trước bàn dài thấp, bày hết rượu và ly ra bàn xong mới đứng dậy, gật đầu nói: "Mời các anh."
Lúc quay người đi, Bạch Du va phải ánh mắt đạm mạc nhạt màu. Cậu hơi sửng sốt rồi lặng lẽ điều chỉnh biểu cảm, đóng cửa rời đi.
Bùi Cảnh?
Không phải nói vầng trăng sáng rất thanh cao ư? Sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?
Không biết là ai chửi "đệch" một tiếng, phòng riêng đang yên tĩnh tức khắc như giọt nước lăn vào chảo dầu, khôi phục sự ầm ĩ lúc trước.
"Đù, không ngờ đấy, phục vụ nơi này ai cũng ngon phết nhờ."
"Kêu quay lại đi, tao bỏ tiền."
"Gọi tiếp đi, tí rượu này còn chưa đủ nhét kẽ răng ấy chứ."
Cả đám còn hưng phấn hơn lúc trước, ngoại trừ nam sinh ngồi ngoài cùng.
Bùi Cảnh nhìn đồng hồ, nhắc nhở người ngồi ở vị trí trung tâm: "Sắp 8 giờ rồi, chú nhỏ bảo em về nhà trước 9 giờ."
Người nọ phất tay không thèm để ý: "Yên tâm, không trễ giờ đâu. A Cảnh, anh cũng gọi cái gì thích đi, đã đi chơi cùng nhau thì đừng nghiêm túc như vậy."
Bùi Cảnh không nói gì, nhìn đám người tiếp tục gọi một đống đồ ăn rồi chỉ đích danh muốn người phục vụ vừa mới vào kia mang tới.
Đối với chuyện này, Bùi Cảnh đã nhìn nhiều thành quen, cũng không khiếp sợ. Trước khi đến hắn đã điều tra rồi, ông chủ quán này có lai lịch không nhỏ, không có mấy dịch vụ dơ bẩn, cũng rất ít người dám gây sự.
"Đồ các anh gọi đã mang ra đủ rồi ạ, mời các anh tự nhiên."
"Ơ từ từ!" Bạch Du đang định rời đi thì bị gọi ngược trở lại, người ngồi giữa kia vẫy tay với cậu: "Em ở lại đi, chơi với bọn anh tí."
Bạch Du cười mỉm: "Xin lỗi anh, lúc này quán hơi nhiều việc, em không có thời gian ạ."
Người nọ bị nụ cười nhẹ kia làm cho lóa mắt, càng không muốn thả người đi: "Vậy thế này đi, em rót rượu giúp bọn anh, chắc là được đúng không?"
"Dạ được."
Bạch Du quỳ xuống cạnh bàn lần nữa, thuần thục mở nắp rót rượu. Phòng riêng ánh sáng mờ tối, người đẹp cạnh bàn dài như hồ ly dụ hoặc, khiến người ta nhìn không chớp mắt, như thể sợ chớp mắt một cái thôi thì mỹ nhân sẽ biến mất như sương mù.
Bạch Du đang rót rượu thì chợt bị bóng đen phủ lên. Cậu ngẩng đầu, thấy Bùi Cảnh còn ngồi xa nhất đã đi tới bên cạnh từ khi nào, nắm lấy tay người chủ xị, một tay khác cầm điện thoại, màn hình hiển thị đang trong cuộc gọi: "Bùi Diễm, chú nhỏ bảo em về."
Người tên Bùi Diễm sắc mặt trở nên khó coi, không tình nguyện đáp "Biết rồi", thu lại bàn tay sắp đặt lên đùi người đẹp, lắc lắc cái tay bị bóp, chợt nhe răng trợn mắt, vãi nồi, đau chết đi được!
Bạch Du vờ như không biết gì, tiễn đám người ra khỏi quán bar rồi quay người rời đi.
Đột nhiên, cậu như cảm nhận được gì, quay đầu lại thì thấy Bùi Cảnh vẫn còn đứng yên tại chỗ nhìn về phía cậu.
Bạch Du ngạc nhiên, sau đó khóe miệng hơi cong, mấp máy môi: "Cảm ơn."
Mấy ngày sau, Bạch Du lại gặp được Bùi Cảnh, lần này chỉ có một mình hắn.
Cứ mười lăm phút là hắn lại gọi món một lần, nhưng mỗi lần Bạch Du đưa đồ tới thì những thứ đã gọi trước đó vẫn nguyên xi như lúc mang ra. Bạch Du không hỏi, không quan tâm.
Sau đó, Bùi Cảnh trở thành khách quen, thậm chí còn có hẳn một phòng cho riêng hắn. Thỉnh thoảng Bạch Du ở trường trông thấy vẻ không dính khói bụi nhân gian của hắn đều nhịn không được mà nghĩ, nếu người khác biết con cưng của trời trong miệng bọn họ đêm nào cũng tới quán bar thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Bùi Cảnh tuổi không lớn nhưng đẹp trai thì không thua kém ai, mắt lạnh môi mỏng, thân cao như ngọc. Chưa nói tới việc ngày nào cũng tới quán, riêng việc hắn gọi món mà không dùng đến, lợi ích mà hắn tạo ra đã nhanh chóng khiến hắn nổi tiếng ở quán.
Nhưng hắn chỉ cho Bạch Du vào phòng.
Bạch Du cảm thấy rất thú vị, dù sao thì nhờ phúc của hắn, trong khoảng thời gian này cậu dựa vào tiền hoa hồng kiếm lời không ít.
Sau đó có một lần đưa rượu vào xong, Bạch Du nhìn Bùi Cảnh ngồi vững như tượng tựa như không hề đổi tư thế từ lúc đến tới giờ, đổi nhiên hỏi: "Bùi thiếu gia, có muốn em rót rượu cho ngài không?"
Ước chừng một phút sau người nọ mới mở miệng: "Không cần."
Đây là câu đầu tiên Bùi Cảnh nói với cậu.
Nhờ có Bùi Cảnh, bây giờ giám đốc không bảo Bạch Du làm việc khác nữa, chỉ bảo cậu chăm sóc tốt cho phòng riêng kia là được... Dù sao cũng không có việc khác phải làm, Bạch Du dứt khoát ngồi xổm xuống, tự mở một chai rượu rót vào ly, bỏ thêm đá rồi đẩy ly tới trước mặt Bùi Cảnh.
"Bùi thiếu gia, ngài thử đi."
Bùi Cảnh ngẩng đầu đối mắt với Bạch Du.
"Không cần."
Bạch Du chớp chớp lông mi mảnh dài, đột nhiên cười: "Bùi thiếu gia, ngày nào ngài cũng tới quán tụi em, gọi nhiều món như vậy mà không động đến, còn chỉ yêu cầu mỗi em đưa vào, đừng nói là ngài..."
"... thích em đấy chứ?"