Editor: DiênCảnh báo nội dung như tên chương: có sex công đéi trong hoa huy*t thụ nhé, bạn nào không thích thì có thể bỏ qua chương này.
"Rào..."
Vòi hoa sen được mở ra, dòng nước ấm áp lập tức chảy xuống cơ thể cả hai.
Bạch Du bị đè trên tường, quần áo đã bị cởi sạch. Bùi Cảnh cắn môi cậu đến chảy máu, vừa khóc vừa hôn khắp nơi.
Cơ thể lạnh buốt được nước ấm bao lấy dần dần khôi phục tri giác, cảm giác đau đớn trên môi ngày càng rõ ràng. Bạch Du không phản kháng, thuận theo phối hợp, bị Bùi Cảnh nâng mông bế lên tới. Hắn như một con sói gặm cắn trước ngực cậu.
"A... Bùi Cảnh, đừng vội..."
Tiếng xin tha biến thành tiếng nức nở rên rỉ, Bạch Du bị nhấc bổng lên, mông đè lên mặt Bùi Cảnh. Bùi Cảnh nâng cậu, ngẩng đầu dùng sức liếm huyệt, đầu lưỡi vươn thẳng đâm rút không hề lưu tình, hận không thể ăn tươi nuốt sống cả người cậu.
"Ưm... Bùi Cảnh..."
Động tác của hắn rất nhanh, không hề cho Bạch Du kịp thở dốc, dùng lưỡi đưa cậu lên đỉnh xong lập tức thả người xuống lật lại, giữ chặt tay cậu ra sau lưng, hai ngón tay thọc vào khuếch trương qua loa rồi lập tức thay thế bằng côn th*t.
"Á...."
Bạch Du mở to hai mắt, phần vì bị cắm vào đột ngột, phần vì nhiệt độ cơ thể của Bùi Cảnh. Lúc nãy hai người ngâm mình trong nước biển một lúc lâu, quả thực sắp đông đá tới nơi. Về tới phòng vừa tắm nước ấm một lúc thì tri giác của cậu cũng dần khôi phục lại, thế nhưng, nhiệt độ cơ thể Bùi Cảnh vẫn lạnh lẽo như cũ! Lạnh đến mức dương v*t đâm vào cơ thể cậu như một khối băng!
"Hức... ưm..."
Bạch Du không biết nên miêu tả cảm giác ấy như thế nào, huyệt nhỏ ướt nóng ngậm lấy dương v*t cứng rắn lạnh buốt như muốn làm nó tan chảy. Bùi Cảnh đè cậu mà làm, đâm rút đến độ chân cậu rời khỏi sàn nhà. gậy th*t to dài đi ra đi vào, như máy móc không có tình cảm... nếu như nước mắt Bùi Cảnh không rơi trên gáy cậu.
"Vì sao, vì sao hả, Sao Nhỏ..." Bùi Cảnh hung ác thúc hông, làm đến là thô bạo, như thể chỉ có làm vậy mới có thể xác nhận người còn ở bên cạnh hắn, không bị mất đi.
"Cậu nói cậu yêu tôi mà! Cậu đã nói sẽ không bao giờ tách ra! Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo!"
Bùi Cảnh cắn vai Bạch Du, cưỡi lên mông cậu như cưỡi ngựa cái, mông tròn kích thích, vào sâu ra nông, mỗi lần đâm vào đều đâm tới gốc như muốn đâm thủng hoa huy*t. Bạch Du bị cả người Bùi Cảnh giam cầm, vây khốn, không thể chạy thoát.
"Không... a... Tôi không lừa cậu... Bùi Cảnh..."
Bạch Du bị từng đợt tấn công mạnh mẽ đưa lên đỉnh, thét chói tai tới cao trào, từng đợt nước dâm chảy ào xuống dọc theo mép huyệt như nước tiểu. Bạch Du run rẩy cả người, huyệt nhỏ bị đâm đỏ bừng như sung huyết.
"Ôm tôi, Bùi Cảnh, ôm tôi đi..."
Bạch Du vuốt hết tóc ra sau, khuôn mặt xinh đẹp được nước ấm cọ rửa liên tục, mềm giọng cầu xin. Người bị lật lại, Bạch Du được thả tay ra, lập tức quấn lấy Bùi Cảnh như dây leo.
Ôm tới khi cơ thể hắn ấm lại, Bạch Du chủ động ngậm lấy, nâng một chân hùa theo động tác của đối phương. Cậu hôn lên môi Bùi Cảnh: "Ưm... Chồng ơi..."
Người bên trên chợt dừng lại, mắt đỏ bừng nhìn Bạch Du chằm chằm: "Cậu gọi tôi là gì?"
"A... Chồng, chồng ơi, em yêu chồng... Bùi Cảnh, chồng ơi..."
Cả người Bùi Cảnh nóng như phát sốt, như thể hưng phấn tột độ, trực tiếp nhấc bổng Bạch Du lên, nâng mông cậu đâm từ dưới lên. Dâm huyệt bị căng ra hết cỡ, khe thịt đỏ hồng không ngừng nuốt ăn quy đầu, từng tấc thịt huyệt bị gian dâm. Hai người như dã thú đến kì động dục, toàn bộ thế giới chỉ còn lại giống đực cùng giống cái của chính mình.
"Tôi không lừa cậu, không bỏ rơi cậu... Tôi yêu cậu, Bùi Cảnh..."
"Nếu cậu vứt bỏ tôi, tôi sẽ chết."
"Không, không đâu, a a..."
Từng tiếng "chồng ơi", "chó con" phát ra loạn xạ, cả hai cùng rên rỉ trong cơn khoái cảm, một bên trầm thấp một bên cao vút, dây dưa lấy nhau không tách rời.
Sau đó, Bùi Cảnh ôm Bạch Du ra ngoài, đè người lên cửa sổ sát đất.
Bờ ngực mềm mại ép lên mặt kính bị chèn thành khe mum múp. Bùi Cảnh nâng chân Bạch Du lên, hướng dâm huyệt ra phía cửa sổ, vừa tiến vào từ phía sau vừa đổi góc độ đâm rút chèn ép thịt huyệt lên cửa kính lạnh lẽo. Mặc dù biết bây giờ đã khuya, bên ngoài không có ai, cũng biết đây là cửa kính một chiều nhưng Bạch Du vẫn không thể chịu được, cậu cứ có cảm giác như đang làm tình giữa màn trời chiếu đất, thật quá sức tưởng tượng.
Trên mặt kính toàn là dâm dịch lẫn tinh dịch của hai người, loang lổ khắp nơi. Bạch Du thấy Bùi Cảnh đêm nay như điên rồi, mất hết lí trí, nhưng đây là do cậu tạo thành, cậu sẽ chịu trách nhiệm.
Chỗ nào trong phòng cũng có dấu vết làm tình của cả hai, nơi nào cũng bị phá tới thảm không nỡ nhìn. Bạch Du quả thực không thể đoán được ngày mai nhân viên vệ sinh tới sẽ có vẻ mặt thế nào, không còn mặt mũi mà găp người nữa.
Bùi Cảnh quỳ trên giường, chống tay ngả người ra sau, Bạch Du nằm cùng tư thế nhưng ở phía ngược lại, hai chân mở rộng khoác lên người Bùi Cảnh. dương v*t trần trụi hiện ra, Bùi Cảnh cắm vào từ đối diện rồi lại đâm thọc từ dưới lên, thay đổi đủ kiểu, làm cho Bạch Du mẫn cảm đến độ chạm nhẹ một cái thôi cũng run rẩy cả người.
Sau cùng, Bùi Cảnh thả Bạch Du xuống dường, làm ở tư thế truyền thống người trên kẻ dưới, giam cậu vào trong ngực mình, ôm chặt. gậy th*t bên dưới cắm rút nhanh như chớp rồi đỉnh đến chỗ sâu nhất, tinh dịch nồng đậm phun trào.
Bạch Du không biết mình đã bị rót tinh tới lần thứ mấy, bụng nhỏ hơi phình lên như bị rót đầy. Cậu ngả đầu, tiếp nhận toàn bộ, nỗ lực nuốt hết tinh dịch. Khi cậu ngỡ là đã xong thì đột nhiên có một dòng nước ấm mãnh liệt mênh mông bắn nhanh vào không hề báo trước, xông tới mọi ngõ ngách trong nhục huyệt, bị tưới đến vang lên tiếng róc rách.
Bùi Cảnh tiểu bên trong cậu, tự đánh dấu cậu như một con chó đực đánh dấu lãnh thổ của mình.
Huyệt nhỏ như tan chảy, Bạch Du nghẹn đến mức mặt đỏ ửng, nỗ lực giữ toàn bộ chất lỏng trong cơ thể, chỉ sợ lơi lỏng một giây là sẽ chảy ra toàn bộ.
Bùi Cảnh bế cậu như bế em bé đi tiểu bước vào nhà vệ sinh, nhắm thẳng bồn cầu, còn tri kỉ phối nhạc: "Nào Bảo Bảo, đi tè ngoan, xì xì..."
Bạch Du chịu không nổi nữa, nâng tay che mặt, khe huyệt mở ra, nước tiểu vàng nhạt hơi tanh chảy ào ra ngoài, tiếng vang xấu hổ.
Bùi Cảnh còn vẩy vẩy người giúp Bạch Du, lấy khăn ướt giúp cậu lau sạch, nom cứ như là Bạch Du bị hắn làm tới mất khống chế không nhịn được chứ không phải là do hắn làm tới ác liệt cực điểm rồi tiểu bên trong.
Lúc Bạch Du đi ngủ mi mắt còn đọng nước, mặc dù đã mất đi ý thức nhưng bị chạm vào vẫn sẽ run lên khe khẽ.
Bùi Cảnh ôm cậu, vùi mặt vào cổ cậu, hai tay vây lấy cậu như xiềng xích: "Đừng bỏ rơi tôi, Bảo Bảo."
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp kết thúc rồi ~