Giang Dao sửng sốt một lúc, sau đó tức đến mức bật cười: "Đệt, bệnh không nhẹ đâu."
Cậu nới lỏng cổ áo của Tiểu Từ, Tiểu Từ đứng dậy khỏi mặt đất, chạy về phía dòng sông, chuẩn bị đi xuống sông lần nữa.
Giang Dao túm lấy nó: "Đi đâu đấy?"
Tiểu Từ: "Giày của em bị rơi dưới sông."
Giang Dao nhìn xuống chân Tiểu Từ, giày chỉ còn lại một chiếc.
Là đôi giày mà cậu mua cho Tiểu Từ, cũng không đắt lắm, rơi rồi thì thôi.
Đáy sông đầy mảnh vỡ thủy tinh và đá vụn, chỉ là một chiếc giày, không đáng để chân bị thương.
"Bỏ đi." Giang Dao quyết định như thể bản thân là một người có tiền.
Tiểu Từ vẫn bướng bỉnh muốn xuống sông để tìm giày, dù cho có mười con trâu hợp sức lại cũng không lôi nó về được.
Lão Hồ dụi dụi mắt: "Em cậu làm gì vậy, sao lại chạy xuống sông nữa rồi."
Giang Dao không để ý hắn, cậu hung hăng kéo Tiểu Từ trở lại, Tiểu Từ hơi loạng choạng vì bị lôi về: "Anh con mẹ nó đã nói là bỏ đi mà, mày không nghe thấy à?"
Tiểu Từ bình tĩnh nói: "Nhưng đó là giày của em."
Những lời Giang Dao định nói bị mắc kẹt trong cổ họng: Đệt! Mẹ nó chứ, nhưng đó cũng là do anh mua cho mày mà!
Tiểu Từ hất tay cậu ra, nó nhất quyết muốn nhảy xuống sông lội nước tìm giày.
Giang Dao lôi mười tám đời tổng tông nhà nó ra mắng hết một lượt, sau đó lại mắng một câu "Mẹ nó" rồi nhảy xuống sông để giúp Tiểu Từ tìm giày.
Lão Hồ: "Nước bẩn quá, lên bờ nhanh đi!"
Giang Dao tìm thấy chiếc giày mà Tiểu Từ đã đánh rơi trong một đống đá vụn, một tay cậu cầm chiếc giày, tay còn lại thì xách Tiểu Từ rồi leo lên bờ.
Lão Hồ vội vàng cởi áo khoác đồng phục ra khoác lên người Giang Dao: "Tổ tông ơi, trời lạnh như vậy, cậu điên rồi sao?"
Giang Dao kéo áo khoác xuống rồi ném cho Tiểu Từ: "Anh không lạnh, mày mặc lên cho anh."
Tiểu Từ ném áo khóa đồng phục của lão Hồ xuống đất: "Em không mặc đâu."
Giang Dao nổi giận: "Tính tình chó má gì thế hả? Bảo mày mặc thì mày mặc đi!"
Tiểu Từ bướng bỉnh: "Em không mặc."
Lão Hồ cúi người nhặt lấy áo khoác: "Rồi rồi không mặc, đưa cho anh trai em đi, cậu ta là Lâm muội muội [1] thân thể mong manh yếu đuối, cảm lạnh là bị ho khan ngay. Nhà anh ở gần đây, đến nhà anh lấy thuốc đi trước đi, rồi sau đó trị thương cho cả hai người luôn."
[1] Chắc ý nói Lâm Đại Ngọc, nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính của tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần.
Giang Dao bị đánh đến người đầy vết thương, thương thế trên người Tiểu Từ chẳng là gì so với cậu.
Người cậu ướt sũng, tóc vẫn còn nhỏ nước, quần áo rách tả tơi, cổ áo bị kéo đến tận ngực, chỉ có một bên chân mang giày, trên bắp chân còn có một vết thương dài.
Lão Hồ: "Đừng lãng phí thời gian nữa, còn chậm chạp sẽ bị cảm lạnh bây giờ."
Giang Dao nhặt cặp sách dưới đất lên, lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Từ rồi đi thẳng về phía trước mà không quay đầu lại.
Tiểu Từ ôm một chiếc giày của nó, lặng lẽ đi theo phía sau.
Mấy vụn đá nhỏ trên mặt đường đâm vào chân rất đau, nhưng cơn đau ấy chẳng là gì so với những vết thương trên người. Hơn nữa trước kia nó cũng không có đi giày, cho nên mới cố gắng chịu đau như vậy, Tiểu Từ cảm thấy nó có thể chịu đựng được.
Lão Hồ lấy bộ dụng cụ y tế từ trong ngăn kéo ra, còn Giang Dao thì đang nằm dài trên ghế sofa, chờ lão Hồ hầu hạ cậu.
Giang Dao tràn đầy ngông cuồng đánh nhau xong một trận, đồng phục học sinh treo trên cổ tay buông xuống một nửa, quần bị cậu cởi ra, để lộ hai chân thon dài thẳng tắp, đẹp đẽ vô cùng, da trắng bóc như mỡ cừu, mu bàn chân trơn bóng như ngọc, mười ngón chân cực kỳ tròn trịa, móng tay móng chân đều có màu hồng nhạt.
Bàn chân của cậu nhỏ hơn so với người thường, khi cậu gác chân lên bàn cà phê trong phòng khách, mặt kính thủy tinh trong suốt phản chiếu những đường nét tuyệt đẹp, giống như chiếc đuôi tiên cá đang chuyển động được họa sĩ phác họa cẩn thận, sống động vui tươi.
Giang Dao đang cởi tất, lão Hồ cảm thấy rằng cậu không nên đi đôi tất cotton này, chân cậu vốn nên đi tất lụa trắng dành cho nữ, rồi sau đó để cho đàn ông lột chúng ra khỏi chân cậu từng chút từng chút một.
"Lâu muốn chết." Giang Dao nhìn thấy lão Hồ đi ra, lạnh lùng than thở một tiếng.
"Vậy là nhanh rồi, cứ như tìm thuốc không mất thời gian ấy?" Lão Hồ ngồi lên sofa.
Giang Dao chống hai tay lên thành ghế sofa, ngửa đầu ra sau, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh như con gái, cơ hồ lộ ra mạch máu nho nhỏ đầy sắc tình, trên cổ còn có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, khiến người ta muốn nhào đến nhấm nháp lấy nó.
Trên mặt cậu có hai vết bầm tím, điều đó càng làm tăng thêm vẻ hoang dã khó thuần cho ánh nhìn ma mị quyến rũ của cậu. Giang Dao châm một điếu thuốc đặt trong miệng hút, đầu lưỡi mềm mại áp lấy đầu lọc, trong làn khói có thể nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ của cậu.
Lão Hồ cảm thấy cậu giống như một "cô gái hư" trưởng thành quá sớm, tuy cơ thể mười phần mềm mại ngây thơ, thế nhưng biểu cảm lại xấu xa cực kì, toát ra sức hấp dẫn chết người.
Trong tay hắn đang cầm lọ oxy già, Giang Dao thấy vậy thì lập tức cau mày, dùng chân phải giẫm lên ngực lão Hồ cảnh cáo: "Đừng có qua đây."
Tim lão Hồ bị chân cậu giẫm đến mềm nhũn, toàn bộ máu nóng đều dồn về phía thân dưới, hắn theo bản năng nuốt nước bọt, nắm lấy mắt cá chân của Giang Dao, đè chân cậu xuống: "Cậu không muốn lành à?"
"Rửa vết thương không phải có cồn iot sao, dùng cái này đau muốn chết á." Giang Dao nói một cách tự tin, tay còn phẩy phẩy mấy cái.
Lại còn làm nũng, sao lúc đánh nhau cậu không thấy đau thế đi?
Lão Hồ cười ra tiếng.
Hắn bình tĩnh nâng bắp chân Giang Dao trong tay, nhưng trước khi hắn có thể hoàn thành hành động này thì đã bị Tiểu Từ cắt ngang.
Giang Dao quay sang nhìn Tiểu Từ, cười lạnh một tiếng: Mẹ nó chứ thằng nhóc thối tha, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện rồi à.
Tiểu Từ thờ ơ nhìn lão Hồ, lão Hồ đặt chân của Giang Dao xuống, "Bạn đau ở đâu sao?"
Lão Hồ có nhược điểm bị Tiểu Từ nắm trong tay, nên hắn có chút kiêng kị đối với Tiểu Từ, sợ rằng thằng nhóc này sẽ nhất thời nhanh nhảu nói ra những điều xấu xa mà hắn chưa kịp làm trong đêm đó. Lão Hồ có chút ý nghĩ không an phận đối với Giang Dao, nhưng hắn hoàn toàn là bị sắc đẹp mê hoặc, khó có thể kìm lòng nổi. Phần lớn thời gian hắn đều muốn làm anh em tốt với Giang Dao, nhưng cũng có những đoạn thời gian ngắn, hắn không thể cưỡng lại một Giang Dao cả ngày vô thức dụ dỗ người khác.
Đàn ông ấy à, lão Hồ để tay lên ngực tự hỏi mình, đều là động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.
Hắn không muốn vì chuyện này mà đánh mất mối quan hệ với Giang Dao.
"Em không cần anh giúp, em tự làm." Tiểu Từ đổ oxy già lên vết thương, vẻ mặt không chút thay đổi rửa sạch những nơi bị thương.
Trong lòng Giang Dao đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Đứa trẻ bảy tuổi còn không sợ đau, vậy mà cậu lại ngồi đây sợ đau, há chẳng phải là rất mất mặt hay sao?
Cậu ngồi thẳng dậy, đợi Tiểu Từ rửa sạch vết thương xong, Giang Dao cũng dùng oxy già để rửa vết thương.
Lão Hồ đi ngàn dặm để tìm cồn iot cho cậu, vậy mà lúc trở về lại thấy vị tổ tông nào đó đã dùng oxy già, liền tùy tiện phàn nàn: "Không phải muốn dùng iot sao?"
Giang Dao cắn răng chịu đau, nhưng thực tế sắc mặt đã ủ rũ không chịu nổi, dù gió có thổi lớn cũng không nhúc nhích, nói: "Cậu đi lấy chậm quá đó."
Còn muốn đánh lão Hồ một cái.
Lão Hồ vui vẻ cười một tiếng: "Được rồi được rồi."
Hắn xé miếng gạc ra: "Tự mình dán băng gạc được không?"
Tiểu Từ lấy miếng gạc rồi khéo léo dán lên vết thương của nó.
Giang Dao đang âm thầm thi đấu với nó, cậu không chịu nhận thua, sau khi xử lý xong vết thương, cậu mặc quần vào.
"Buổi chiều có đi học không?" Lão Hồ đem bông gòn dính máu trên bàn ném vào thùng rác.
"Tôi còn hai tiết. Tiết đầu tiên vào buổi chiều của bọn tôi là thể dục." Giang Dao đứng dậy, có một vết bẩn lớn trên ghế sofa chỗ cậu ngồi.
Lão Hồ nhìn thấy, khóc rống: "Tôi tạo nghiệp rồi..."
Giang Dao vẫy tay: "Đi đây, giúp tôi xin nghỉ phép."
Lão Hồ: "Tôi nhờ Tứ Mao xin giúp cậu, chúng ta không cùng lớp, vì tôi luôn xin phép dùm cậu nên chủ nhiệm của cậu nhìn tôi không vừa mắt."
"Tùy cậu, tôi sẽ đến trường trước khi kết thúc tiết thể dục. Đúng rồi, tôi không định tham gia tiết tự học buổi tối."
Lão Hồ nhìn cậu.
Giang Dao không chút để ý nói: "Buổi tối tôi bận."
Tiểu Từ nhìn Giang Dao đi ra cửa, nó vội vàng đứng lên rồi đi theo cậu ở phía sau, giống hệt một cái đuôi nhỏ.
Cậu đi phía trước, tiện tay lấy đi lọ iot và đống bông gòn còn sót lại trên bàn, nói là "Dùng không hết nên đem về đây."
Tiểu Từ chân trần đuổi theo cậu, đến lúc cách Giang Dao khoảng còn một mét thì nó dừng lại bước chân, dẫm lên chiếc bóng đổ xuống của cậu, không nhanh không chậm đi theo.
Giang Dao ở phía trước, cậu không tính hỏi Tiểu Từ vì sao lại đi ra ngoài, cũng không tính hỏi Tiểu Từ nguyên nhân nó bị đánh là gì.
Khi cậu còn nhỏ cũng thường xuyên bị đám đầu gấu lớp trên đánh, đánh cậu chính là đánh cậu, không có nguyên nhân.
Có hỏi cũng hỏi không ra nguyên cớ.
Hơn nữa, đây còn là chuyện của Tiểu Từ, không liên quan đến cậu.
Tiểu Từ ôm giày, cúi đầu đi đường, rầu rĩ nghẹn ngào không nói lời nào.
Tay Giang Dao rũ xuống hai bên quần, nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp bước chân.
Nó nương theo ánh nắng ngắm nhìn sườn mặt của Giang Dao, thấy chiếc khoác đồng phục không bao giờ được mặc tử tế trên người cậu, giống như những nữ minh tinh mà Tiểu Từ đã nhìn thấy trên TV trước đó. Tiểu Từ dựa vào hồi ức của mình so sánh một chút, rồi sau đó nó kết luận rằng Giang Dao xinh đẹp hơn các nữ minh tinh đó nhiều.
Mái tóc dài mềm mại ôm lấy mặt cậu, bị gió thổi bay lộ ra vầng trán, Giang Dao quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Tiểu Từ.
Ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt tựa mèo, vừa tà mị lại vừa mê hoặc, vô tình để lộ vẻ đẹp hư hỏng tỏa ra từ tận xương cốt.
Tựa như một loại thuốc phiện, ngắm nhiều sẽ dẫn đến nghiện.
"Nhìn đủ chưa?" Giang Dao hỏi.
Tiểu Từ nhìn cậu, nó sửng sốt một lúc, để rồi lần đầu tiên trong đời nó biết về khái niệm "đẹp".
Nó quay đi chỗ khác, lại cúi đầu im lặng.
Giang Dao bị nó nhìn đến phiền chết, quay đầu lại mắng nó một câu. Kết quả lại thấy Tiểu Từ đáng thương đứng đó, mắng được nửa chừng rồi im bặt.
Mẹ nó, thằng nhỏ ngốc nghếch này biết cách giả vờ đáng thương thật đó.
Giang Dao cảm thấy như thể cậu đang khi dễ con gái, điều đó làm cậu ngượng ngùng đến mức tự mắng chính mình, đột nhiên giơ chân đá bay một viên đá.
Một tiếng "cạch" vang lên, viên đá rơi trúng thùng rác bên đường.
Tiểu Từ đi theo cậu vào trong ngõ nhỏ, Giang Dao quay đầu lại hung hăng đẩy nó: "Đi theo tao làm gì, cút!"
Tiểu Từ nhỏ giọng nói: "Em muốn về nhà."
"Trở về nhà mẹ đẻ đi, nơi này là nhà tao! Nhà của mày ở nơi nào, tự mình đi cục cảnh sát tìm đi."
Giang Dao quả thực bị độ dính của miếng cao dán chó này dọa cho sợ ngây người, cậu đã mang Tiểu Từ ném đi rất nhiều lần, nhưng đến tận bây giờ cậu vẫn chưa thể ném hẳn nó đi được.
Cậu chẳng những không ném nó ra ngoài được, mà thằng nhóc này càng ngày càng ngang ngược, thậm chí chuẩn bị cắm rễ hẳn vào nhà cậu.
Giang Dao đẩy nó một phen, rồi cắm đầu chạy về phía trước như điên.
Mẹ nó chứ, hôm nay cậu phải thoát khỏi Tiểu Từ.
Tiểu Từ không ngờ rằng Giang Dao sẽ làm ra hành động vô lại như vậy, nó mau chóng đuổi theo sau Giang Dao, nhưng nó chạy không nhanh bằng cậu, sa chân vấp ngã đến hai lần, tự mình té đến nổi cả người toàn là bụi bặm.
Đầu gối nó bị ngã trầy da rớm máu, nhưng Tiểu Từ không để ý chút nào, vỗ vỗ quần đứng lên, nhất quyết đuổi theo Giang Dao không chịu buông tha.
Cuối cùng Giang Dao chạy đến mệt chết, chống tay dựa vào cột điện nghỉ ngơi, Tiểu Từ thở hồng hộc đuổi theo, ôm giày nhìn chằm chằm Giang Dao không chớp mắt.
Giống như chỉ cần chớp mắt một cái thì Giang Dao sẽ lập tức chạy biến mất.
Giang Dao nghỉ ngơi một lúc, rồi giận đến mức bật cười vì hành vi ngu ngốc ấu trĩ của bản thân.
Mình mẹ nó bị chậm phát triển à?
Giang Dao thực sự bối rối trước sự cố chấp của Tiểu Từ, Tiểu Từ biết địa chỉ nhà cậu, chỉ cần cậu không chuyển nhà, miếng cao da chó này nhất định sẽ tiếp tục dính vào bất chấp.
Tiểu Từ nhìn bóng lưng cậu, đây là thứ mà nó đã nhìn ngắm nhiều nhất từ trước đến nay.
Tiểu Từ lại nhìn đến tay cậu, mười ngón tay trắng nõn thon dài.
Tiểu Từ nhìn tiếp đến góc áo đã bị xé toạc của Giang Dao trong lúc đánh nhau.
Khi Giang Dao đi về phía trước, góc áo của cậu tung bay theo gió, phảng phất như thể đang nói lời chào với Tiểu Từ, muốn nó đi đến tự nắm lấy.
Tiểu Từ đuổi theo hai bước, cúi đầu nắm lấy góc áo của Giang Dao.
Giang Dao thoáng dừng chân, nhưng không quay đầu lại, tiếp tục tự mình đi về phía trước.
Tiểu Từ nghiêng đầu nhìn Giang Dao, cho dù không có thầy dạy nhưng nó cũng tự học được cách làm nũng.
"Anh ơi."
Giang Dao đeo cặp trên vai, tay bất giác nắm chặt quai đeo cặp sách, nghiến răng nghiến lợi mắng: Mẹ nó, con mẹ nó chứ ——
Tiểu Từ đánh bạo, lại hô một tiếng: "Anh ơi!"
Giang Dao trở tay cho nó một cái tát: "Gọi hồn đấy à!"
Cái tát này không đánh vào mặt Tiểu Từ, mà rơi xuống vai Tiểu Từ, khiến người Tiểu Từ hơi lung lay một chút.
Anh trai nó giật lấy đôi giày từ tay nó, sau đó nắm tay của Tiểu Từ một cách thô bạo rồi kéo nó về phía trước.
"Lần sau còn mẹ nó ra ngoài đánh nhau, ông đây đánh gãy hai chân em!"
Hết chương 7.
- --
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Từ đã nghênh ngang bước vào nhà! Rải hoa!
Còn có lần đầu tiên trong đời em nó sử dụng kỹ năng trà xanh tâm cơ: Gọi "anh ơi". [Đẩy mắt kính]
Giang Dao một thân thẳng nam, không hề có sức chống cự đối với trà xanh! [thậm chí còn không cảm nhận được]
Còn thiếu ba lần lưu trữ nữa là đạt 700!! Đại gia giúp tui lưu trữ một chút đi!!!! Yêu mấy người!!!
Editor có lời muốn nói: Anh hùng khó qua ải trà xanh...