Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 21-23: Bản tính




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

21: Bản tính

Edit: J.F

Một hộp sữa chua nho nhỏ thì sao có thể làm vui lòng nam sinh cao trung?

Tiêu Gia Ánh vẫn tiếp tục bận rộn với công việc của mình, ngày ngày đi làm, tan tầm, tăng ca, cách vách vẫn là cách vách, tác phong của tên "tội phạm vị thành niên" kia vẫn bí ẩn như cũ.

Cứ như vậy qua hai ba tuần, tiết trời dần chuyển mùa.

Vì muốn theo kịp một hạng mục lớn, công việc của Gia Ánh ngày càng nhiều hơn, công ty quy định sau 10 giờ tối có thể đặt xe đưa đón nhưng cậu chỉ là một nhân viên mới, không muốn chi trả khoản tiền lớn làm người khác chú ý nên vẫn lựa chọn đi tàu điện ngầm về nhà.

Hôm đó là thứ sáu, tăng ca đến khuya, cậu đã chuẩn bị về nhà nhưng bị cấp trên giữ lại bố trí một số nhiệm vụ nên không bắt kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.

Không có tàu điện ngầm vẫn còn xe buýt chạy ngoài giờ, khuyết điểm chính là xuống xe còn phải đi bộ một đoạn đường rất xa.

Tiểu khu nơi Gia Ánh ở được giới thiệu là đối diện bệnh viện, thật ra lại không nằm ở mặt tiền đường, rẽ trái rẽ phải đi một hồi lâu mới đến được đường lớn.

Mà đoạn đường đó lại là đoạn đường Tiêu Gia Ánh sợ nhất.

Không sợ bóng tối, cũng không sợ ma quỷ, quỷ nào mà đáng sợ hơn con người chứ?

Trên đoạn đường này có một người điên sống lang thang, nghe nói mấy năm trước người này mang theo con nhỏ đến đây trị bệnh, bệnh không trị được đứa nhỏ qua đời, còn nợ bệnh viện một số tiền lớn, vợ người này nhảy lầu, người này cũng bị điên từ đó.

Mỗi khi có người đi ngang qua, người điên này liền la hét ầm ĩ với người đó, còn ném đá lung tung, cư dân ở gần đó ít nhiều đều nghe nói về hoàn cảnh của người điên nên không ai báo cảnh sát, chỉ là mấy đứa nhỏ về khuya sẽ được người lớn ra đón, chỉ vậy mà thôi.

Mấy đứa nhỏ có người lớn đón, Tiêu Gia Ánh thì không.

Tăng ca không ăn cơm, Tiêu Gia Ánh vừa mệt vừa đói, lê bước chân nặng nề về nhà, bước qua lớp dầu mỡ loang lỗ mà mấy quán ăn thải ra, nhìn thấy vòng hoa trước cửa hàng bán áo liệm đồ tang mà lông tơ vô thức dựng lên.

Càng kinh khủng hơn là....phía sau có tiếng bước chân đang tiến lại gần.

Nghi là người điên kia muốn đến hù dọa mình, Tiêu Gia Ánh khó khăn nuốt ngụm nước miếng, cúi đầu nhìn chằm chằm cái bóng của mình.

Không sao hết, đi nhanh một chút là được.

Trong lòng nghĩ như vậy, bước chân càng lúc càng nhanh, cậu đi nhanh người phía sau cũng đi nhanh hơn, giống như muốn đuổi kịp cậu.

Tim Gia Ánh sắp nhảy lên đến cổ họng.

Đúng lúc này, một con chó hoang nhảy ra sủa một tiếng làm cả người cậu cứng đờ, chân cũng theo đó mà vấp một cái.

"A...."

Tiếng hét còn chưa ra khỏi miệng, có một bàn tay đã giữ lấy cậu.

"Là tôi."

Tiếng nói có hơi quen tai.

Quay đầu nhìn thấy nam sinh được mình gọi là Tiểu Đàm, lãnh đạm mà đứng trước mặt mình, Tiêu Gia Ánh cảm thấy choáng váng.

Tiêu Gia Ánh nhận ra y, không phải bởi khuôn mặt mà là chiều cao, nói đúng hơn là dáng người.

Bả vai y rộng hơn mấy bạn cùng lứa tuổi, tỉ lệ thân hình cũng tốt, vừa nhìn đã biết khi trưởng thành sẽ trổ mã rất hoàn hảo, đã vậy còn luôn đội mũ lưỡi trai, hai tay luôn đặt trong túi quần, bộ dáng thờ ơ với mọi thứ tồn tại trên đời này.

" Tiểu Đàm, là em sao?"

Tiêu Gia Ánh nhẹ nhàng thở ra:

"Sao về trễ như vậy?"

Đối phương buông tay, một lần nữa đặt vào túi quần.

Sắp đến mùa thu mà y còn mặc áo ngắn tay, nhìn thấy rõ ngoại hình dưới chiếc mũ lưỡi trai ôm đầu.

Y vẫn kiệm lời như vậy, không biết là cố ý giả vờ hay tính cách chính là như thế, nhìn thấy Gia Ánh đã không chào hỏi còn không chịu đáp lời, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

....Nhưng bước chân đã chậm hơn.

Nửa đường Tiêu Gia Ánh lặng lẽ quay đầu muốn nhìn rõ mặt đối phương, không ngờ bị y phát hiện, nhìn qua với ánh mắt sắc bén, Gia Ánh đành phải dời mắt đi, tùy tiện tìm một đề tài để đánh lạc hướng:

"Hỏi cái này, họ của em là gì?"

"Đàm."

Đúng thật là họ Đàm, theo họ mẹ.

"À....em cao quá đi!"

"......"

"Ờm...sữa chua có ngon không?"

"Chua."

Tiêu Gia Ánh muốn cười nhưng phải cố nhịn, cong cong khóe miệng nhìn cái bóng của mình:

" Chắc không chua bằng mấy trái cam em đưa cho tôi đâu?"

"......"

"Em bao nhiêu tuổi?"

Nam sinh đè vành nón xuống:

"Anh tra hộ khẩu sao?"

"."

Tiêu Gia Ánh cảm giác được y không nóng nảy nên bình tĩnh mà xin lỗi:

" Tôi hỏi nhiều quá sao? Thật ngại quá...Làm em khó chịu, em không muốn trả lời thì thôi."

Một hồi im lặng trôi qua, nam sinh mới mở miệng:

"16."

"Nhỏ hơn tôi mười tuổi."

Tiêu Gia Ánh nói:

"Hẳn nên gọi tôi là anh."

Nam sinh khinh miệt cười một tiếng.

"......"

Tiêu Gia Ánh cảm thấy rất mất mặt, ngượng ngùng hỏi:

"Em cười cái gì?"

"Lúc nãy không biết là ai sợ hãi?"

Nam sinh thả ra một câu.

"Đó là do...."

Không đợi Gia Ánh biện bạch xong, nam sinh đã chạy lên phía trước, phía trước đèn đường sáng ngời, cửa chính tiểu khu gần ngay trước mắt, cậu cũng không cần phải lo lắng đề phòng nữa.

Từ ngày đó, số lần gặp nhau dần tăng, cũng dần dần hình thành một quy luật.

Ba buổi một tuần, trước sau 11 giờ đêm, Tiêu Gia Ánh đều có thể gặp Tiểu Đàm ở giao lộ, hai người không hề hẹn trước, gặp nhau cũng không nói gì, chỉ như một người qua đường, yên lặng đi bên cạnh nhau.

Có khi ngẫu nhiên gặp phải người điên, Tiêu Gia Ánh cho rằng người bên cạnh sẽ đánh trả, nhưng không, y kéo Gia Ánh tránh né sau đó đá cục đá sang bên đường, nếu người điên có hành vi quá kích động, y sẽ nhặt cục đá lên, quơ tay như muốn ném trả, thực tế chỉ là hù dọa một chút, đến khi người điên sợ hãi núp vào trong thùng giấy, y chỉ liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục yên lặng đi cùng Gia Ánh.

Một ngày khác, Tiêu Gia Ánh tăng ca đến khuya nên bỏ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng, lại thật sự quá mệt nên bắt xe về nhà, trên đường về, ngay cả tài xế cũng liên tục ngáp.

" Lớp trẻ hiện nay đúng là quá vất vả, tôi thường xuyên ở dưới lầu chờ đợi, nửa đêm mà vẫn có người gọi."

" Nói thật, khu vực này chẳng ra gì, đối diện là bệnh viện lớn, nhiều người từ nơi khác đến đây khám bệnh, trị an không tốt, ai có tiền thì nên tìm nơi khác mà ở."

Ở được hay không Gia Ánh tự biết, cậu xấu hổ cười cười, không biết trả lời thế nào.

Ánh trăng như nước.

Chạy đến gần giao lộ, đèn xe chiếu sáng một góc phố, Tiêu Gia Ánh bỗng thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hình như là Tiểu Đàm.

Vóc dáng cao cao, đường nét cân xứng, sau lưng dựa lên tường, hơi cúi đầu, hai tay cắm vào túi quần...nhàm chán mà chờ đợi.

"Bác tài, ngừng lại, không đi vào nữa, chỉ đến đây thôi."

Tài xế quay đầu lại:

" Chắc chưa?"

" Chắc chắn."

Sau khi trả tiền xe, Tiêu Gia Ánh nhìn cái bóng do đèn đường chiếu xuống, nghĩ thầm sao y cũng về trễ như vậy.

Tiêu Gia Ánh xách ba lô xuống xe, nam sinh nghe được tiếng đóng cửa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên này lại lập tức dời mắt.

"Tiểu Đàm?"

Lúc này y mới nhún vai đứng thẳng lại.

Hai người lại chung đường.

Tiêu Gia Ánh kinh ngạc nói:

"Sao em lại đứng đây?"

Nam sinh rút tay khỏi túi quần, trong tay cầm một cây kẹo que vị cam, y cúi đầu lột giấy gói, giống như không nghe được gì.

Đêm khuya, tiếng lột giấy cực kỳ dễ nghe.

Tiêu Gia Ánh ngừng một chút, lại lặp lại:

"Sao em lại đứng đây?"

" Mới vừa tan tầm."

Tốc độ nói vừa phải, giọng nghèn nghẹn nhưng không vẩn đục, khác hẳn với người khác, có lẽ do trưởng thành sớm, lại không tạo cảm giác vô lễ, không phải kiêu ngạo cũng không phải lãnh đạm, giống như đang tổ chức ngôn ngữ, thời gian tự hỏi hơi lâu.

Lúc trước Tiêu Gia Ánh chưa từng nghe y nói về việc làm, lập tức hỏi:

"Em đang đi làm sao?"

Nam sinh cho kẹo que vào miệng, dư ra một đoạn que ở ngoài, thân que khẽ rung rung.

"Đúng vậy."

"Làm việc ở đâu? Em mới 16 tuổi, ai dám thuê em làm việc..."

Chuyện này là hợp pháp sao?

"Ban ngày dỡ hàng ở xưởng hải sản, buổi tối chạy vặt trong xưởng sản xuất đồ chơi."

Câu trần thuật thản nhiên lại làm Tiêu Gia Ánh hít sâu một hơi.

"Mỗi ngày?"

"Thay ca ở xưởng đồ chơi."

Cho nên y mới tan tầm trước 12 giờ khuya ba ngày một tuần.

"Như vậy sao được? Em còn chưa thành niên, không đi học sau này sẽ không có tương lai, làm việc ngày đêm như vậy cơ thể cũng không chịu...."

" Tôi cần tiền."

Nam sinh nhàn nhạt chen ngang.

Mỗi người đều có những khó khăn riêng, ở trọ tại khu vực này, ai mà không nghèo khổ?

Tiêu Gia Ánh hiểu rõ nên không muốn nói gì nữa.

Đi được một đoạn, nam sinh cắn viên kẹo trong miệng, Tiêu Gia Ánh có thể nghe được âm thanh.

Y phun cái que ra.

Nhìn bóng dáng thiếu niên cùng với gót giày rách nát, trong lòng Tiêu Gia Ánh dâng lên một nỗi khó chịu nhưng cậu biết bản thân không có tư cách thương hại y.

" Tiểu Đàm, em thật sự rất hiểu chuyện."

Nam sinh đỡ đỡ vành nón, dường như không biết phải đáp lời thế nào, bên cạnh có một người phụ nữ dẫn một người có vóc dáng cỡ một học sinh cao trung đi qua, vừa đi vừa hỏi tình hình học thêm, y nghe, y thấy, thu tầm mắt về lại tiếp tục im lặng, cúi đầu đá viên đá dưới chân ra xa.

"Đi thôi."

Gia Ánh nói.

Trước khi lên lầu Gia Ánh nghe được tiếng bụng kêu, cậu hỏi y đói bụng phải không, y nói không đói, cậu bảo y chờ một lát rồi chạy đến siêu thị nhỏ còn mở cửa ở gần đó, mua hai thùng mì gói trở về.

"Cho."

Nam sinh nhìn, biểu cảm là không muốn nhận.

Gia Ánh nhẹ nhàng nói:

"Tôi muốn ăn, thuận tiện nên mua cho em một thùng, sau này nên ăn nhiều cơm, bớt ăn kẹo đi."

Y nói y không mua kẹo, là nhân viên tạp vụ cho.

"Ừ."

"Ờm...bệnh của dì thế nào rồi?"

Y mím chặt môi, lắc lắc đầu.

Tiêu Gia Ánh tự nhận mình đã lỡ lời.

Lên cầu thang, mái hiên tối tăm, quay đầu nhìn thấy y dùng tay áo lau lau đôi mắt, tim Gia Ánh cũng thắt chặt, giống như đã quen biết y từ lâu, thật ra số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Gia Ánh có thể cảm giác được y vẫn là một thiếu niên 16 tuổi, không trưởng thành như biểu hiện bên ngoài, chỉ là ẩn giấu rất kỹ mà thôi, y thích đu idol, thích ăn kẹo, lúc đau khổ cũng sẽ khóc, có thù sẽ trả, có ơn không quên.

Cứ như vậy mà trải qua.

Tuy bình thường ít nói chuyện, cũng ít khi gặp mặt nhưng Tiêu Gia Ánh cho rằng cậu và nam sinh đã biết nhau, quen thuộc với nhau, mặc dù cậu còn không biết tên đầy đủ của đối phương, cũng chưa từng nhìn rõ mặt.

Thời gian sau đó Tiêu Gia Ánh đã rảnh rỗi hơn, không còn tan tầm lúc khuya, cũng không còn nhìn thấy nam sinh.

Tiểu Đàm đi sớm về trễ, khi lấy cơm ở căn tin Gia Ánh cố ý lấy nhiều hơn, về nhà chỉ ăn một nửa, còn một nửa để vào hộp rồi cho vào tủ lạnh, để dành cho Tiểu Đàm.

Tiểu Đàm không có di động, cũng không có thói quen khóa cửa, Tiêu Gia Ánh sẽ đặt một tờ giấy ghi những điều cần nói lên bàn.

[Trong tủ lạnh có cơm và cánh gà.]

[Coca vừa lạnh, nhớ lấy ra.]

[Mấy trái cà chua nhỏ, xin vui lòng nhận.]

[Em lấy quần áo ra khỏi máy giặt giúp tôi hả? Cảm ơn! Lần sau không cần phơi giúp tôi, để trong chậu là được, tôi hay quên!]

Tiểu Đàm tích chữ như vàng không bao giờ trả lời, nhưng vẫn sẽ rửa sạch hộp cơm để lại trên bàn, chờ Gia Ánh lấy về.

Tiêu Gia Ánh còn lấy quần áo cũ của mình cho y, có áo hoodie, áo khoác cao bồi...Y không từ chối, qua ngày liền treo vào tủ quần áo giản dị của mình.

Vào đông, sinh nhật 26 tuổi của Gia Ánh cũng đến.

Cậu gạt Tiểu Đàm, cậu chỉ hơn y 9 tuổi mà thôi.

Sau khi tan tầm, cậu đến cửa hàng bánh mì mua một cái bánh kem nhỏ tầm bàn tay, về nhà cậu chia làm đôi, một nửa cho bản thân, một nửa để lại cho hai mẹ con họ Đàm.

Đóng nắp hộp lại, Tiêu Gia Ánh đi qua đưa cho hai người, đẩy cửa lại phát hiện Tiểu Đàm đang nằm trên giường:

"Ủa, em ở nhà hả? Hôm nay không đi làm sao?"

Không bật đèn nên trong phòng rất tối.

Đến gần mới biết trên cổ Tiểu Đàm có rất nhiều vết xanh tím, sắc mặt cũng rất kém, Tiêu Gia Ánh nhanh chóng hỏi y đã xảy ra chuyện gì, y nghiêng đầu, nói trong xưởng có mấy người xấu tính khi dễ người mới, y chướng mắt nên đánh với bọn họ, vốn dĩ mấy người đó không phải đối thủ của y nhưng do y mới hiến máu ngày hôm qua, thể lực còn chưa khôi phục nên đánh không lại, lần sau mà gặp lại, nhất định y sẽ mạnh tay hơn.

Sau khi biết y hiến máu chỉ vì 200 đồng trợ cấp, với sự thương cảm Tiêu Gia Ánh cơ hồ muốn chủ động vay tiền giúp y nhưng cuối cùng lại không làm.

"Nằm yên, anh đi lấy thuốc sát trùng."

Cầm thuốc sát trùng và bông băng đến, Tiểu Đàm đang nằm nghiêng trên giường, trên đầu đè một cái gối, lúc rửa vết thương y vẫn luôn dùng hai tay đè lên mặt, không để âm thanh rên rỉ vì đau vang lên.

Chết cũng sĩ diện!

Tiêu Gia Ánh cảm thấy đứa nhỏ như vậy rất đáng yêu cũng rất trẻ con, vừa sát trùng vừa hỏi:

"Sao cứ che mặt mãi vậy? Bình thường cũng vậy, lúc nào cũng đội mũ, đến bây giờ tôi cũng chưa nhìn rõ mặt em."

Y vẫn giữ im lặng như trước, sau đó mới chậm chạp đáp lời:

"Trên mặt tôi có sẹo."

À.

Thì ra là vậy.

"Em từng ngồi tù thật hả?"

GIa Ánh trêu chọc:

"Nên mới bị như vậy."

"Không."

"Sao?"

"Tôi chưa từng ngồi tù."

Nghe ngữ điệu biện bạch hết sức nghiêm túc của y, Tiêu Gia Ánh thu dọn đồ vật, đứng lên, mỉm cười vỗ một cái lên gối đầu của y:

"Đồ lừa đảo!"

Sau đó bánh kem có được ăn hay không, Tiêu Gia Ánh không biết nhưng có lẽ sẽ không bị lãng phí.

Sau sinh nhật 26 tuổi, sinh hoạt lại quay trở lại bình thường.

Bệnh của dì Đàm vẫn chưa khỏi nên hai mẹ con vẫn tiếp tục ở trọ tại đây, căn nhà cho thuê nho nhỏ được dì Đàm dọn dẹp sạch sẽ, WC cũng sạch hơn rất nhiều, đôi khi bà sẽ rửa chén giúp Gia Ánh hay sắp xếp quần áo gì đó...

Tiêu Gia Ánh vô cùng biết ơn nhưng không hồi đáp được bao nhiêu, thời gian đó cậu lại đang chuẩn bị ký hợp đồng chính thức nên cực kỳ bận rộn, cả ngày vội đến chân không chạm đất, căn bản không rảnh mà quan tâm chuyện khác.

Công việc ơi công việc, cái thứ làm người phiền lòng nhất trên thế giới này.

Ban ngày cậu làm việc trong công ty, buổi tối phải tranh thủ về sớm để làm PPT, thức đêm nhiều làm đôi mắt luôn mang theo hai quầng thâm, cả ngày dãi nắng dầm mưa, quả thật khổ không tả nổi.

9 giờ rưỡi tối.

Thật vất vả kết thúc công việc, cậu lê đôi chân mệt mỏi bước xuống xe buýt.

Đường phố im ắng, chỉ có những ánh sao trên bầu trời làm bạn đồng hành.

Người điên kia đã được đơn vị có chức trách dẫn đi, nghe nói là nhân viên công vụ ở nguyên quán đến đón, có lẽ là được mang về viện phúc lợi, gần đây không biết vì sao cũng không gặp được Tiểu Đàm.

Lấy chìa khóa mở cửa, ổ khóa vang lên răng rắc, Tiêu Gia Ánh cũng đồng thời nghe được tiếng TV, có người đang xem TV trong phòng khách.

Đúng vậy, căn nhà cho thuê với góc tường mốc meo này vậy mà cũng có TV, cho dù chỉ có vài kênh truyền hình địa phương vì không có ai trả tiền.

Bước vào, Tiêu Gia Ánh hơi há miệng.

Nam sinh trưởng thành sớm, lười nói dù chỉ một câu bây giờ đang ngồi trên sô pha, im lặng mà xem kênh thiếu nhi.

" Tiểu Đàm, em đang xem TV hả?"

Y mặc áo tay dài, khoác áo cao bồi mà Tiêu Gia Ánh đưa cho y, rất vừa vặn.

"Phim hay không?"

Tiêu Gia Ánh hất cằm hướng TV, mỉm cười hỏi.

Y đang cầm một trái quýt, cằm căng chặt, biểu cảm lạnh nhạt.

Tiêu Gia Ánh đã quen với việc đối phương không đáp lại, về phòng thả máy tính xuống, lại ra ngoài rửa tay, rót nước, chuẩn bị tiếp tục phấn đấu cho chương trình PPT của mình.

Lần thứ hai về phòng lại bị người gọi lại:

"Khoan đã."

Lấy ra hộp cơm sạch sẽ đã chuẩn bị từ trước, đối phương không được tự nhiên mà đưa cho cậu:

"Trả cho anh."

"Hả?"

Lúc trước đều để trong phòng ngủ hoặc phòng bếp, chưa từng trả trước mặt thế này.

"Sau này không cần cho nữa."

Không cần cho nữa là sao?

Tiêu Gia Ánh hơi giật mình.

Thấy biểu cảm của Gia Ánh giống như là hiểu lầm, nam sinh quay mặt qua, trầm thấp nói:

"Tôi sẽ đi học lại, cơm trong trường có thể ăn no."

À, thì ra là vậy.

Tiêu Gia Ánh nhanh chóng vui vẻ lên:

"Nếu vậy thì tốt quá, học ở đâu? Ở gần đây không? Khi nào thì bắt đầu?"

Đối phương đọc ra một cái tên.

Tuy chỉ là một trường học bình thường nhưng chỉ cần có thể đi học là đã tốt lắm rồi, Gia Ánh thật lòng mừng cho y, ngay cả mệt mỏi do công tác vất vả cũng tan biến.

Muốn xoa xoa đầu y nhưng rất tiếc, Gia Ánh không cao bằng y.

Nếu phải nhón chân thì quá mất mặt rồi.

Vì vậy, Tiêu Gia Ánh ngẩng đầu, suy tư hai ba giây, chớp đôi mắt nhìn nam sinh:

"Em cúi đầu xuống."

"?"

Mặt y nhăn giống như trái quýt bị bóp lại.

Tiêu Gia Ánh mỉm cười chờ đợi.

Cuối cùng y vẫn hơi cúi đầu xuống, tuy rằng rất miễn cưỡng.

Dưới vành nón, phần tóc trên lỗ tai được cắt ngắn, cảm giác rất cứng, lòng bàn tay Tiêu Gia Ánh vuốt đi vuốt lại vài cái, cảm thấy mãn nguyện mà rút tay lại.

"Phải cố lên! Nghe không? Được đi học là một chuyện vô cùng tốt."

Bị xoa đầu rất khó chịu.

Nam sinh bất mãn mà nghiêng cằm né tránh.

"Biết."

*

Tiểu Đàm giống một khối đá cứng, đấm thì tay đau, đá thì chân đau.

Khi ở bên cạnh y, bạn không hỏi thì y không bao giờ nói, bạn hỏi thì cũng không chắc là y sẽ trả lời, cho nên chuyện y đi học lại, sau này Tiêu Gia Ánh mới biết được nguyên nhân từ miệng của mẹ y.

Dì Đàm thông báo là tình trạng sức khỏe của bà đã chuyển biến tốt hơn, khuyên bảo con trai nên đi học lại.

Lúc nói chuyện này, bà đang ngồi làm thú bông trong căn phòng cho thuê chỉ có 9 mét vuông, khuôn mặt già nua dưới ánh sáng tối tăm, mu bàn tay khô nứt được từng vòng từng vòng chỉ quấn lấy.

Chỉ cần nhìn vào đôi tay này sẽ biết bà đã trải qua bao nhiêu khó khăn.

Nhưng cũng chính đôi tay này, gấu bông nhỏ với lớp vải nhung màu nâu được bà may hoàn chỉnh, vừa đáng yêu lại linh động, giống như được bà trao cho sinh mệnh.

Nói xong, bà bắt đầu ho khan trước mặt Tiêu Gia Ánh, mỗi khúc xương trên toàn thân đều đang run lên, Tiêu Gia Ánh nghiêm túc hỏi:

"Bệnh của dì đã chuyển biến tốt thật sao?

Bác sĩ nói như thế nào? Có muốn nằm viện theo dõi thêm một thời gian hay không?"

Bà nhanh chóng lắc đầu:

"Không sao đâu, sức khỏe dì đã khá hơn nhiều, không chừng mùa hè này có thể mang con trai về quê, tuy ở thành phố lớn rất tốt nhưng suy cho cùng cũng không bằng ở quê hương mình, dì không quen sống ở đây."

Khi đó Tiêu Gia Ánh rất lo lắng nhưng sau này cũng không để ý nữa.

Lại qua thêm hai ba tuần, báo cáo công việc kết thúc, hợp đồng chính thức được thông qua một cách thuận lợi, rốt cuộc Gia Ánh cũng có cơ hội thở dốc.

Ngày chủ nhật nhàn rỗi ở nhà, cậu không có việc gì làm, một hơi xem hết hai bộ phim điện ảnh, đến hơn 6 giờ chiều cũng chưa bước ra khỏi phòng, bữa trưa cũng chỉ nhờ bánh quy giải quyết.

Nắng chiều chiếu lên bức màn màu vàng kim, trong phòng ấm áp thoải mái.

Tiêu Gia Ánh xoay người.

Cốc cốc.

Có người gõ cửa.

"Ai đó?"

Âm thanh bên ngoài trầm thấp:

"Tôi."

......

Trên giường lung tung rối loạn, bản thân còn đang mặc cái áo thun lỏng lẻo, từ lúc thức dậy đến giờ vẫn chưa rửa mặt, Tiêu Gia Ánh thật sự không muốn người khác vào phòng của mình.

"Có việc gì không?"

"Ừ."

Rốt cuộc là muốn nói cái gì vậy?

Cậu rầu rĩ mà nhìn cửa phòng, cắn cắn môi:

"Chờ một chút."

Bò dậy với tốc độ cao, Tiêu Gia Ánh nhanh chóng túm đống quần áo bẩn trên ghế lại, sau đó gom sạch rác rưởi trên bàn, kéo tấm màn ra rồi mới nghiêng ngả chạy ra mở cửa.

"Đến đây."

Tiểu Đàm đang đứng chờ trước cửa, buông mắt nhìn chằm chằm Tiêu Gia Ánh, khi nhìn thấy vụn bánh quy ở khóe miệng cậu, y quay mặt, kín đáo mà cười một cái.

Tiêu Gia Ánh không để ý, cậu lúng ta lúng túng mà đứng tại chỗ, hỏi lại một lần nữa:

"Có việc gì sao?"

"Ừ."

"Tiểu Đàm, khi người khác hỏi em có việc gì không, sau khi em nói ừ thì nên nói rõ đó là chuyện gì chứ."

"Tôi biết."

Dây thanh quản hơi rung động.

Biết cái đầu em.

Mời đối phương vào phòng, Gia Ánh nói:

"Tùy tiện ngồi đi."

Tuy chỉ có thêm một nam sinh cao trung nhưng vóc dáng y cao to, phút chốc đã chiếm gần hết không gian trong phòng, y im lặng lướt nhìn xung quanh, nhìn bố trí khác hẳn với cái ổ chó của mình, tấm chăn xõa tung, đầu giường có một cái gối chữ U và một đống sách chuyên ngành chồng chất ở một góc, y chợt cảm thấy mất tự nhiên.

Cũng không hẳn là tự ti, chỉ là một chút tự trọng của thiếu niên.

"Tôi ngồi đây thì anh ngồi chỗ nào?"

Trong phòng chỉ có một cái ghế dựa.

"Tôi ngồi đây."

Gia Ánh vỗ vỗ giường:

"Chuyện gì? Nói đi."

Thì ra là y muốn mượn máy tính, trường học giao bài tập nhưng y đã quên dowload.

Gõ mật mã máy tính, Tiêu Gia Ánh giao vị trí của mình cho y, bản thân thì ngồi dựa vào đầu giường:

"Em dùng đi, anh đọc sách một chút."

Căn phòng trở nên yên tĩnh, ánh hoàng hôn làm không khí trong phòng hơi nóng lên.

Gõ địa chỉ web xong, trong quá trình chờ đợi, Tiểu Đàm quay đầu nhìn Tiêu Gia Ánh.

Cậu đọc sách rất tập trung, bìa sách được bao lại, không biết là sách gì, lúc ngón tay lật trang sách chỉ nghe được âm thanh rất nhỏ, ngoại trừ âm thanh này thì hầu như không nghe được gì cả, người này yên tĩnh như không hề tồn tại.

Tiêu Gia Ánh ngước mắt:

"Sao vậy?"

"Không mở được."

"Để anh xem."

Nhưng cậu cũng không hiểu về mấy chương trình này:

"Đổi trình duyệt khác thử xem."

"Anh làm đi."

Tiểu Đàm không có máy tính riêng, bình thường cũng không dùng nên y biết mấy thứ này không thể bấm lung tung.

Tiêu Gia Ánh tự xử lý, sau khi giải quyết xong thì thở ra một hơi:

"Được rồi, tiếp tục dùng đi, sau này muốn dùng máy tính thì đến chỗ anh, không cần khách sáo."

Cậu đứng ở phía sau, nam sinh cẩn thận mà gật đầu:

"Ừ."

"Nếu muốn in tư liệu học tập cũng có thể nói với anh, anh mang đến công ty in cho em, ba đến mười tờ thì không có vấn đề gì, nhiều hơn thì không được."

"Ừ."

"Đi học ở trường, chắc là không bị đói hả?"

"Ừ."

Cảm thấy đứa nhỏ rất 'cool', Tiêu Gia Ánh vuốt vuốt đầu y, y không né nhưng hơi nhíu mày:

"Làm gì vậy?"

Ngữ khí hơi bực bội.

Tiêu Gia Ánh không đùa với y nữa:

"Em làm đi, có vấn đề gì thì gọi anh."

Y lại liếc nhìn Gia Ánh, ánh mắt kia như đang nói: trưởng thành một chút được không.

Haizz....

Từ nhỏ đến lớn Tiêu Gia Ánh vẫn luôn hy vọng có một đứa em trai, đến khi thật sự có thì lại không thân cận, bây giờ gặp được nam sinh lại phá lệ cảm thấy rất thân thiết_nếu việc cho mượn máy tính và cho quần áo cũ được xem là thân thiết.

Nghĩ đến đây cậu lại đi lục lọi tủ quần áo:

"Tiểu Đàm, mùa đông này em có đủ quần áo chưa? Hình như anh có một cái áo lông chưa mặc, cỡ áo rất lớn, hẳn là em có thể mặc."

Nam sinh quay đầu, sắc mặt hơi trầm xuống.

"Anh đang thương hại em sao?"

Tiêu Gia Ánh dừng tay.

Sao lại nghĩ như vậy được chứ?

"Không cần anh thương hại em."

Y quay đầu lại, mất tự nhiên mà nhìn chằm chằm máy tính.

......

Cái tính cách lạ lùng này, Tiêu Gia Ánh thật sự chưa có kinh nghiệm đối đãi.

Tự hỏi một chút, cậu quyết định không quan tâm y nữa, tiếp tục tìm áo khoác của mình, sau khi tìm được thì đặt ở bên cạnh y, không cần thì thôi.

Đại khái sau nửa giờ, màn hình bị khép lại.

Tiêu Gia Ánh nâng mắt:

"Nhanh như vậy sao?"

"Không phải."

Chưa xong mà em lại làm ra vẻ như vậy.

Tiêu Gia Ánh bước đến, tỏ vẻ từng trải mà đứng sau lưng y:

"Mở ra anh nhìn thử."

Y im lặng, mở máy tính một lần nữa, click mở trang bài tập.

......

Năm phút qua đi.

Nam sinh hờ hững quay đầu lại:

"Anh làm được không?"

Thật xấu hổ, Tiêu Gia Ánh thật sự không biết làm, đây là đề để người làm sao? Nhưng có thể tìm kiếm kết quả mà, bảo đảm tìm ra kết quả chính xác.

Tìm được một trang có giáo viên giỏi giảng giải, Tiêu Gia Ánh yêu cầu y đeo tai nghe, nghiêm túc nghe giảng bài, y nghiêm mặt, bộ dáng mất kiên nhẫn nhưng cuối cùng vẫn không phản đối.

Nghe giảng bài xong lại phải dùng QQ, lý do là phải nộp bài tập.

"Tự mình nộp đi."

Tiêu Gia Ánh không cảm xúc nói:

"Cái này chắc chắn em phải làm được."

"Tôi chưa nói là không làm được."

Y mím môi, dowload phần mềm đăng nhập tài khoản.

Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng gõ bàn phím lách cách.

Tiêu Gia Ánh lén lút nhìn nam sinh, hình như có người đang nói chuyện phiếm với y, cũng không có gì lạ, ở độ tuổi này, cho dù không yêu sớm cũng phải có vài người bạn thân thiết.

Y đánh chữ rất nhanh, bùm bùm một chuỗi dài trong nửa phút, hoàn toàn không giống vẻ ngoài lạnh lùng của y.

Tiêu Gia Ánh càng nhìn càng cảm thấy thú vị:

"Tên đầy đủ của em là gì?"

"Hả?"

Y không quay đầu mà hỏi lại.

"Anh hỏi tên đầy đủ của em là gì? Gọi Tiểu Đàm, Tiểu Đàm mãi, tên khó đọc quá."

"Đàm Mặc."

Tiêu Gia Ánh vừa hỏi vừa nghĩ cách gõ chữ:

"Chữ Mặc nào?"

"Trầm mặc."

Tiêu Gia Ánh lập tức cong khóe miệng.

Sao lại đặt một cái tên kỳ lạ như vậy? Họ Đàm tên Mặc, vậy rốt cuộc là muốn người ta nói hay muốn người ta im lặng vậy? Có lẽ do cái tên kỳ lạ nên người mang tên này cũng rất kỳ lạ, có lúc bảo y nói một chữ giống như y sẽ chết, có lúc thì lại nói nhiều vô cùng giống như bây giờ.

(Đàm = nói, Mặc = im lặng.)

Cảm giác có người nhìn chằm chằm từ phía sau, Đàm Mặc quay đầu lại, liếc mắt qua, sau đó lập tức tắt khung thoại, thoát khỏi phần mềm.

"Có lưu phần mềm không?"

"Lưu lại đi, lần sau em dùng tiếp."

"Em không cần."

"?"

Gia Ánh ngước mắt:

"Không có thì làm sao em nộp bài tập được?"

"Trong trường có phòng máy tính."

Ngữ điệu cực kỳ lạnh lùng nhưng vừa nghe thì đã biết cố ý tỏ vẻ.

"Chỉ là đã quên thôi."

"Vậy lần sau lại quên thì sao?"

"Quên thì quên thôi, cùng lắm thì không làm."

Dường như...hơi tức giận?

Tâm tư của mấy đứa 16 đúng là rất khó hiểu.

Tiêu Gia Ánh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười:

"Làm em khó chịu chỗ nào rồi? Nói nghe thử xem."

Đối phương không trả lời, chỉ đứng dậy đè vành mũ xuống thấp hơn, ngữ điệu có chút nặng nề:

"Lúc nãy anh nhìn chằm chằm tôi."

So với đám bạn cùng lứa, y thật sự đã chững chạc hơn rất nhiều, tuy tính cách lạnh lùng, kiểu tóc cũng sắc bén nhưng ngũ quan khá là anh tuấn, mũi cao, đôi mắt sáng ngời.

Chẳng qua tính cách có chút....thật sự là quá tệ.

"Đừng tưởng rằng anh tốt với tôi thì tôi sẽ bỏ qua cho anh."

Ánh mắt lạnh lùng lướt qua:

"Tôi ghét nhất là người khác nhìn vết sẹo của tôi."

Trời đất chứng giám, lúc nãy Tiêu Gia Ánh chỉ nhìn y đánh chữ, căn bản không chú ý đến chỗ khác, lại còn đội mũ kín mít như vậy, muốn nhìn cũng không nhìn thấy a.

Nhưng không chờ Tiêu Gia Ánh phản ứng, Đàm Mặc nói xong thì đi mất.

Trong phòng im ắng, cảm giác hơi kỳ lạ.

Sau một lúc, Tiêu Gia Ánh hồi tưởng lại, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện là không đúng chỗ nào.

Lúc nãy y nói, mình đối xử tốt với y sao?

......

Y cũng biết là mình đối xử tốt với y à?

Nháy mắt đã đến Tết âm lịch.

Trước khi Gia Ánh về quê đã để laptop lại cho Đàm Mặc.

Tuy cũng có một chút do dự nhưng đối với tên nhóc kia, cậu lại có cảm giác thân thiết và tín nhiệm không thể giải thích, chỉ cảm thấy Đàm Mặc rất lương thiện, tuy hơi nghèo nhưng hành động kín đáo, tỉ mỉ.

"Trong thời gian nghỉ tết này, em giữ máy tính giúp anh đi."

Tiêu Gia Ánh đưa máy tính cho Đàm Mặc.

Đàm Mặc đứng ở cửa phòng, biểu cảm cực kỳ kinh ngạc.

"Cầm đi."

Hơi rũ mắt, y nhìn đồ vật trị giá mấy ngàn đồng trên tay hỏi:

"Anh chắc chưa?"

Tiêu Gia Ánh cười ôn hòa:

"Làm gì mà như nhìn thấy chuyện lạ vậy? Chỉ là nói em bảo quản thôi, đâu có nói tặng cho em. Hình như em đã bỏ lỡ rất nhiều bài tập phải không? Trong thời gian nghỉ đông này, em tranh thủ học thêm chút gì đó, sang năm anh sẽ kiểm tra."

Đàm Mặc đè vành nón xuống:

"Tôi không cần."

"......"

Tên nhóc này!!!

"Không cần máy tính hay không cần anh kiểm tra?"

Vốn tưởng rằng y sẽ nói không cần tất cả, ai biết y lại lười biếng mà hỏi lại:

"Bản thân anh còn không biết, làm sao mà kiểm tra tôi?"

"?"

Hỏi xong y liền cầm máy tính vào phòng, để lại cho Tiêu Gia Ánh một bóng dáng lạnh lùng tiêu sái.

Tiêu Gia Ánh đứng tại chỗ, không thể nghĩ ra một câu đáp trả có giá trị nào, nhìn y, có chút chột dạ mà phản bác:

"Tôi chỉ quên mà thôi...Năm đó, lúc thi đại học, thêm sáu điểm nữa là tôi đã tròn điểm môn toán."

"Năm đó?"

"Ừ, đại khái khoảng 8 năm trước."

Đàm Mặc đứng trước tủ quần áo, hai tay linh hoạt nắm lấy tà áo rồi cởi ra khỏi đầu, cùng lúc đó, Gia Ánh phảng phất nghe được một tiếng cười nhẹ phát ra từ y:

"8 năm trước tôi còn đang học tiểu học."

"......"

Nói như vậy thì không sai nhưng ngữ điệu cười nhạo này là thế nào?

Sau khi về phòng, Tiêu Gia Ánh vẫn còn suy nghĩ về đoạn đối thoại vừa rồi, càng nghĩ càng bực bội, càng nghĩ càng tức tối, cậu vậy mà bị một tên nhóc làm lơ...rõ ràng là y chê cậu già!

......Tuy rằng cậu thật sự già hơn y.

10 giờ rưỡi đêm đó, vừa mới nằm xuống lại nghe được tiếng đập cửa.

Cốc cốc.

"Ai đó?"

"Tôi."

Không muốn trả lời.

Tiêu Gia Ánh nâng giọng:

"Tôi buồn ngủ, chuyện gì?"

Bây giờ không hỏi là 'có chuyện gì không' nữa, đỡ phải nghe chữ 'ừ' hết sức có lệ kia.

Đàm Mặc:

"Có chuyện nói."

"...."

Không tốt hơn chữ 'ừ' được bao nhiêu!

Chẳng lẽ tên nhóc này đến xin lỗi? Nghĩ như vậy, Tiêu Gia Ánh bò ra khỏi ổ chăn ấm áp, khoác thêm áo khoác đi ra mở cửa.

Trong phòng một mảnh tối tăm, hiển nhiên là Đàm Mặc không ngờ được chuyện này trước khi cửa mở.

Y nhìn Gia Ánh từ trên xuống dưới, trẻ tuổi, cử chỉ nhàn nhã, lại nhìn từ dưới lên trên, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt của cậu:

"Ngủ sớm như vậy?"

Tiêu Gia Ánh tức giận mà nói:

"Tôi lớn tuổi, cần phải nghỉ ngơi sớm, không được sao?"

Đàm Mặc quay mặt đi, im hơi lặng tiếng mà cười.

"Có chuyện gì thì nói nhanh đi!"

Cười cái gì mà cười? Tiêu Gia Ánh lẩm bẩm.

"Mật mã khởi động máy là gì?"

"jiaying888"

"......"

Đứa nhỏ xoa xoa sau cổ, cố nén biểu cảm.

"Còn cười nữa hả?"

Tiêu Gia Ánh gõ đầu y, nửa người trên của y ngả ra sau, không tính là mạnh mẽ mà đẩy tay cậu ra:

"Đã biết."

Biết cái gì?

Tiêu Gia Ánh chuẩn bị đóng cửa, Đàm Mặc vẫn đứng không nhúc nhích, cho đến khi cửa sắp khép lại mới dùng tay chặn lại:

"Khi nào thì quay lại?"

Tiêu Gia Ánh ngây ngốc:

"Hả?"

"Hỏi anh khi nào thì quay lại?"

Rút tay về, hai tay Đàm Mặc lại đút vào túi:

"Lớn tuổi, lỗ tai cũng điếc rồi à?"

"....Mùng 7."

"Ừ."

Cho đến khi ngủ, Tiêu Gia Ánh vẫn không hiểu chữ "ừ" kia của y là có ý gì, nhưng mà cũng chẳng sao, mình và y khác nhau rất nhiều, chính xác là vậy, dù gì cũng hơn đến 10 tuổi, sao có thể hiểu được tất cả suy nghĩ của y.

Lần về quê này, Lưu Huệ đối xử với con trai mình khá tốt, chủ yếu là vì cậu vừa tốt nghiệp đã được tuyển vào một công ty quốc doanh, công việc có thể xem là rất tốt làm Lưu Huệ nở mày nở mặt với họ hàng thân thích.

Cho dù như vậy cậu vẫn thấy thời gian trôi qua thật lâu.

Vất vả chờ đến mùng 7, trước khi đi Lưu Huệ chuẩn bị cho con trai mình một đống đồ ăn, còn có bánh kẹo chưa dùng hết, va li 24 inch của cậu bị nhồi nhét tràn đầy.

Nhiều thức ăn như vậy, một người chắc chắn là không ăn hết.

Cho nên Tiêu Gia Ánh đã tính toán đâu vào đó khi còn ngồi trên tàu hỏa, cậu sẽ chia một ít cho dì Đàm và Đàm Mặc, đặc biệt là kẹo, cho dù đứa nhỏ có lạnh lùng thế nào cũng không thể tránh khỏi cám dỗ của sự ngọt ngào, đến lúc đó nhất định phải bảo Đàm Mặc nói lời cảm ơn, cậu rất muốn nghe!

A! Cậu còn chuẩn bị một bao lì xì nho nhỏ, ba năm mười đồng tuy không đáng bao nhiêu nhưng cũng xem như một phần tâm ý, tên nhóc Đàm Mặc kia có thể mua thêm vài quyển sách bài tập.

Ra khỏi tàu hỏa, trên tàu điện ngầm lại tiếp tục chen chúc như cá mòi đóng hộp, ôm bao lớn bao nhỏ, cậu lại lung lay ở đó thêm một giờ, cuối cùng cũng đến trạm số 8.

Bước xuống tàu điện ngầm, không khí lạnh của tháng Giêng hòa lẫn cùng dư vị của năm mới, đèn lồng đỏ và câu đối ở phía trước các cửa hàng vẫn chưa được lấy xuống.

Tiếng lộc cộc của bánh xe va li lăn trên con đường nhỏ quen thuộc.

Đến cửa nhà cho thuê, Tiêu Gia Ánh không rảnh tay mà lấy chìa khóa nên dùng khuỷu tay gõ cửa, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy ai ra mở cửa.

Trường cao trung hẳn là còn chưa khai giảng, sao Đàm Mặc lại không ở đây? Hay là đi chơi rồi?

Thôi được.

Cậu đành phải tự mở cửa.

Vào nhà lại không thấy một ai.

Căn nhà cho thuê nguyên bản ồn ào náo nhiệt bây giờ lại thật im ắng, bốn phòng dường như không có ai ở, chỉ có phòng khách lộn xộn và giày dép vứt lung tung chứng tỏ nơi đây là một hộ gia đình.

Mọi người đâu hết rồi?

Kéo hành lý về phòng, Tiêu Gia Ánh sắp xếp phần thức ăn sẽ chia cho Đàm Mặc để vào bao nilon sạch, làm xong thì nấu mì gói ăn, ăn xong lại rửa chén, thậm chí cậu còn thay xong dra trải giường mới nghe được tiếng cửa chính được mở.

Sắc trời đã tối, trong miệng tên thất nghiệp ở phòng cách vách lẩm nhẩm một bài hát, trong tay ôm một người phụ nữ xa lạ trang điểm xinh đẹp, mùi rượu thoang thoảng mà len vào phòng.

Khi bước ngang qua Gia Ánh, tên kia liếc mắt nhìn cậu một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười trào phúng.

Xem ra đêm nay sẽ không được ngủ yên, Tiêu Gia Ánh im lặng mà thở dài một hơi, chà xát mười ngón tay cứng đờ vì lạnh, tiếp tục ngồi trên sô pha ở phòng khách xem TV.

Thay đổi từng kênh từng kênh TV lại không thấy những người khác quay về.

Đúng 10 giờ, Tiêu Gia Ánh liếc nhìn cửa chính một cái, sau đó đứng dậy đi gõ cửa phòng Đàm Mặc, đúng là không có ai, có gõ thế nào cũng không ai trả lời.

Đúng 11 giờ, trong đầu Tiêu Gia Ánh bắt đầu nảy sinh những ý nghĩ không tốt.

Đàm Mặc lấy máy tính trốn rồi?

Suy đoán vừa nảy ra, Tiêu Gia Ánh đã tự cười bản thân nghèo kiết xác, nhìn cái gì cũng nghĩ theo chiều hướng xấu, không thể như vậy, ít nhất Đàm Mặc không phải là người như vậy.

Khóa cửa phòng của Gia Ánh đã bị hư từ lâu, chuyện này Đàm Mặc biết, nếu muốn trộm đồ đã trộm từ lâu, không cần chờ đến lúc này.

Kim đồng hồ bước qua 0 giờ, cậu bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của Đàm Mặc.

Bây giờ là thời điểm giao mùa, bên ngoài rất phức tạp, tính cách của đứa nhỏ kia lại xấu như vậy, cho dù là đánh nhau hay làm gì cũng sẽ khiến người ta lo lắng.

Nhưng Tiêu Gia Ánh lại không biết Đàm Mặc đi đâu, cũng không có cách liên lạc với dì Đàm, chỉ có thể căng da đầu đi gõ cửa bạn cùng nhà.

"Cuộc vui" bị chen ngang, tên thất nghiệp vô cùng nóng nảy nhưng Tiêu Gia Ánh lại không thể không hỏi:

"Ông biết Tiểu Đàm đi đâu không?"

"Hả?"

Hai đầu chân mày của đối phương dính vào với nhau, lộ ra biểu cảm khó hiểu.

"Tiểu Đàm ở bên cạnh đây nè, có biết em ấy đi đâu không? Em ấy không có di động, tôi muốn tìm em ấy có chút việc."

"Đù, người anh em có bị gì không vậy? Tên nhóc ở kế bên đã mất tích mấy ngày rồi."

Gia Ánh trợn to mắt trong một giây.

Mất tích?

Nhưng câu nói tiếp theo mới thật sự làm Gia Ánh chết lặng, cái miệng luôn không chịu tích đức của bạn cùng nhà bây giờ lại phá lệ mà thu liễm, đối phương thấp giọng nói:

"Mẹ của nó chết rồi, cậu chưa biết sao? À đúng rồi, cậu đi về quê ăn tết, mẹ nó chết rồi!"

Dì Đàm sao lại....

Tiêu Gia Ánh rùng mình một cái:

"Không thể như vậy!"

"Tôi gạt cậu thì kiếm được tiền sao? Đã chết trong ngày cuối năm, ngay ở mái hiên của chúng ta, đứng không vững nên ngã xuống, máu văng khắp nơi, có khi não cũng văng ra, nghe người ta kể mà tôi muốn chết vì buồn nôn."

"Vậy em ấy...."

Tiêu Gia Ánh đang muốn hỏi tiếp, người phụ nữ ở trong phòng bước ra, giả vờ muốn kéo tên thất nghiệp vào phòng, cánh tay tên kia quàng ra sau người phụ nữ, mặt quay về hướng Gia Ánh, bổ sung thêm:

"Tên nhóc họ Đàm kia thiếu nợ cậu hả? Không tìm được thì cậu đi tìm chủ nhà, ông ta biết rõ chuyện này, tên nhóc kia còn đến đòi hai tháng tiền nhà còn lại."

Đêm đó Gia Ánh gọi điện cho chủ nhà nhưng không được, sáng sớm hôm sau ông ta mới gọi lại, nghe Gia Ánh muốn hỏi về chuyện của Đàm Mặc, lời nói liền trở nên cực kỳ khó nghe, không hề có chút tình cảm:

"Tên nhóc đó đúng là không biết điều, nếu tôi không gọi người đến kéo đi hỏa táng, bây giờ mẹ nó đã thối rữa trong bệnh viện, vậy mà không biết xấu hổ đến đòi tiền đặt cọc, giấy trắng mực đen đã ghi rõ ràng trong hợp đồng là không thể lấy lại tiền đặt cọc, tưởng tôi xem tiền như rác à? Mắc gì tôi phải trả? Còn muốn gặp người môi giới nữa chứ....Được thôi, gặp đi! Đm, ai sẽ đứng ra lấy lại công bằng cho một đứa con hoang như nó, mới đầu năm mà đã có người chết ở dưới lầu, tôi còn chưa tính sổ chuyện xui xẻo này đâu!"

Cúp điện thoại, tay chân Gia Ánh lạnh lẽo.

Một sinh mệnh vẫn còn tồn tại cách đây không lâu, dì Đàm hiền hậu, cần cù và thật thà, bây giờ đã không còn ở trên nhân thế, chỉ trong mười ngày mà thôi, ngay cả tin tức cậu cũng không nghe được.

Cho dù nói thế nào thì đó vẫn là người cậu quen biết, cảm nhận sâu sắc hơn nhân vật trong tình tiết mà cậu xem trên TV, cậu trực tiếp cảm nhận được cái gì gọi là biến cố nên đêm đó cậu không ngủ được, sáng sớm, không biết vì nguyên nhân gì cậu lại đi đến trước cửa căn phòng kia.

Dùng tay đẩy nhẹ một cái, cửa liền mở ra.

Quả nhiên như chủ nhà nói, Đàm Mặc không mang theo bất cứ thứ gì, để lại một đống 'rác'.

Tấm poster còn dán trên tường, quần áo còn treo trong tủ, chỉ không có cặp sách và laptop.

Tiêu Gia Ánh không suy nghĩ lung tung.

Cho dù Đàm Mặc lấy máy tính đi, cậu cũng không có cảm giác gì, cậu chỉ ngồi ngây ngốc trên giường của y, trước khi chủ nhà dọn sạch hết các dấu vết.

Đàm Mặc đang ở đâu?

Đi học hay làm việc?

Chỉ là bèo nước gặp nhau, lẽ ra Tiêu Gia Ánh không cần phải nhọc lòng như vậy, nhưng cậu vẫn mất ngủ vài đêm.

Không phải là thương hại, cậu biết rõ không phải là vậy nhưng lại không biết đó là loại tình cảm gì, là đồng bệnh tương liên hay là đáng tiếc, có lẽ đáng tiếc nhiều hơn một chút.

Trái tim đau âm ỉ như bị kim đâm, cảm giác đau đớn nhưng không thể buông bỏ.

Cứ như vậy qua mấy ngày làm việc, tối thứ 6 nào đó, khi đi qua giao lộ quen thuộc lại bất ngờ nhìn thấy Đàm Mặc.

Y vẫn đứng chờ dưới đèn đường như ngày nào, bóng dáng trải dài nhưng quanh co khúc khuỷu, không còn thẳng tắp như xưa, bóng đen của vành nón che đi toàn bộ khuôn mặt của y, không nhìn rõ được ngũ quan và biểu cảm.

Tiêu Gia Ánh chạy đến:

"Đàm Mặc!"

Khi đứng mặt đối mặt, Tiêu Gia Ánh bị nghẹn, không biết phải hỏi cái gì, đôi môi khép mở mấy lần, hơi thở gấp rút, ngực hơi phập phồng, ngón tay vô ý mà lúc nắm lúc buông, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Đàm Mặc gầy đi rất nhiều, trên vai đeo cái ba lô, trên người mặc cái áo lông màu xám chì mỏng đến không thể mỏng hơn, sợi áo len trên cổ còn bị bung ra, màu xanh của mạch máu lộ ra bên ngoài.

"Em..."

Tiêu Gia Ánh gian nan mà mở lời:

"Em có khỏe không?"

Đàm Mặc không ngẩng đầu cũng không nói gì.

Im lặng qua nửa phút, y mở ba lô, lấy laptop ra đưa cho Tiêu Gia Ánh.

Gia Ánh nhận lấy nhưng không quan tâm, vẫn cố chấp mà nhìn chằm chằm y:

"Em có khỏe không?"

Cằm Đàm Mặc nhúc nhích, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không, chỉ đè vành nón xuống thấp hơn:

" Tôi đi đây."

"Khoan đã!"

Máu toàn thân bỗng tràn về trái tim, nhịp tim Gia Ánh chưa từng nhanh như vậy, cậu giữ chặt Đàm Mặc, dùng hết sức lực mà giữ:

" Chờ một chút, chờ tôi vài phút!"

Cậu nhét máy tính vào tay Đàm Mặc, cất bước chạy như bay, chạy được mấy chục mét còn quay đầu lại nhìn xem Đàm Mặc có còn đứng đó không, sau đó mới tiếp tục chạy như điên về phía trước.

Chạy đến ngân hàng gần nhất, cậu rút ra 2000 đồng, lúc đưa thẻ vào máy tay vẫn còn run run, mật mã mà cũng nhập sai.

Lấy tiền xong cậu nhét vào túi trong của áo lông, sau đó lại chạy về, tức ngực không thở nổi, cổ họng khô khốc nhưng vẫn không ngừng lại dù chỉ một giây.

Cậu dùng thời gian nhanh nhất trong cuộc đời để cởi áo khoác, mạnh mẽ khoác lên người Đàm Mặc:

" Mặc đi."

Đàm Mặc ngẩng đầu, dùng đôi mắt che kín tơ máu nhìn cậu, bên trong là mê man và trống rỗng.

" Tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết được một thời gian, thời điểm này đừng khách sáo với tôi, được không?"

Tiêu Gia Ánh cơ hồ là khẩn cầu:

" Tôi....tôi lớn hơn em nhiều tuổi như vậy, không thể nhìn em chết vì lạnh."

Đàm Mặc sửng sốt một giây, dùng sức quay mặt đi, không để cậu nhìn thấy biểu cảm của y.

Gia Ánh bị gió đêm thổi đến răng run lập cập, không còn cách nào đứng ở đây nữa, nếu cứ kéo dài, phỏng chừng Đàm Mặc sẽ trả áo lại cho cậu.

"Em không muốn nói, tôi sẽ không hỏi. Trời lạnh, về sớm một chút đi."

Cậu cố gắng nở một nụ cười mỉm mà nói, lại xoa xoa đầu Đàm Mặc như trước.

Đàm Mặc không tránh, càng cúi đầu thấp hơn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.