Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 69: Mua một bức Xuân Cung




Khi thật sự ra khỏi trại Thủy Vân bước vào rừng, Chung Yến Sanh mới nhận ra vị trí của trại Thủy Vân bí mật đến mức nào.

Con đường quanh co lòng vòng, nếu không có đánh dấu trên đường thì rất khó mà phân biệt họ đang đi vòng quanh hay tiến về phía trước, không có gì lạ khi quan binh không thể tìm thấy nơi này.

Lên thì dễ nhưng xuống thì khó, đi được một lúc chân Chung Yến Sanh đã bắt đầu mỏi nhừ. Những người khác vẫn tỏ ra bình thường nên cậu ngại không dám nói ra, chỉ cố gắng ổn định nhịp thở.

Bị bao quanh bởi nhiều người như vậy, cậu không thể nắm góc áo Tiêu Lộng.

Đi thêm vài bước, Tiêu Lộng đột nhiên bước nhanh hơn, rồi ngồi xổm xuống: “Lên đây.”

Mọi người đều đột ngột ngây ra.

Không phải quan hệ của Định Vương với tiểu Điện hạ rất không tốt sao, sao giờ lại chủ động cõng cậu rồi?

Tiêu Lộng bày ra vẻ mặt thản nhiên: “Mấy ngày trước bổn vương bị thương, may nhờ có tiểu Điện hạ chiếu cố tận tình. Bổn vương không thích mắc nợ ai, không cần phải khách sáo.”

Lâu này Định Vương đều làm việc theo tâm trạng, không thích mắc nợ có vẻ cũng bình thường.

Mọi người lại nghĩ rằng mình đã hiểu rõ.

Chăm sóc tận tình à…

Nếu phải nói như vậy, quả thật là rất tận tâm.

Lỗ tai Chung Yến Sanh đỏ bừng, nghe thấy Tiêu Lộng chuẩn bị sẵn cả lý do cho mình, đành mím môi, đưa chiếc hộp cho Hoắc Song dặn y giữ kỹ, rồi cởi đôi giày bám đầy bùn của mình ra nhờ người bên cạnh cầm giúp, ngoan ngoãn nằm lên lưng Tiêu Lộng.

Nhẹ tênh nhỏ xíu. Tiêu Lộng ước lượng rồi đứng dậy, cảm thấy người sau lưng hơi nhúc nhích, Chung Yến Sanh vươn tay ôm lấy cổ hắn, dựa đầu tới hỏi nhỏ: “Em có nặng không?”

Hơi thở ấm áp mang theo hương lan thoang thoảng phả vào bên tai, như đang cố ý quyến rũ vậy.

Tiêu Lộng quay đầu liếc nhìn cậu, tay đỡ bắp đùi bóp một cái không nhẹ không nặng.

Chung Yến Sanh không ngờ trước mặt bao nhiêu người mà Tiêu Lộng lại dám bóp đùi cậu, suýt nữa bật thốt thành tiếng, dái tai hồng hồng vùi đầu xuống, không dám nói gì.

Lưng Tiêu Lộng rộng và vững chắc, bước chân ổn định mạnh mẽ, như thể chỉ cần ở bên hắn thì không phải sợ gì cả.

Chung Yến Sanh thoải mái nằm trên lưng Tiêu Lộng, lần đầu tiên không để tâm đến vai vế của hắn lắm.

Không hổ danh là ông trẻ của cậu, vững vàng hơn ai hết.

Cứ lắc lư hết một đoạn, tới đường có thể cưỡi ngựa, người xung quanh ngày càng nhiều, Tiêu Lộng mới đặt Chung Yến Sanh xuống.

Cưỡi ngựa ra khỏi rừng, đến thung lũng Xuân Phong, Vân Thành và đám người Triển Nhung rời núi trước đã đợi sẵn bên xe ngựa. Thấy hai người bình an trở về, Vân Thành mừng rơi nước mắt.

Chung Yến Sanh vừa nhìn thấy Vân Thành thì nhảy xuống ngựa chạy như bay tới, vỗ vai hắn ta an ủi: “Không phải ta vẫn ổn sao?”

Tiêu Lộng nhìn chằm chằm vào tay cậu đặt trên vai Vân Thành, giơ tay gạt ra: “Đừng có động tay động chân, có gì muốn nói thì lên xe rồi nói.”

Người thích động tay động chân nhất không phải là anh sao?

Chung Yến Sanh “À” một tiếng, ngơ ngác rút tay lại, ôm chiếc hộp nhỏ, đạp lên băng ghế chui vào xe ngựa.

Tiêu Lộng lườm Vân Thành một cái, cũng cúi người lên xe.

Vân Thành vốn đang rưng rưng nước mắt, bị nhìn chằm chằm như vậy thì nước mắt cũng chảy ngược về.

Do dự một lúc, Vân Thành vẫn lau nước mắt đi rồi theo sau lên xe.

Hoắc Song và Triển Nhung liếc nhau từ xa, hừ lạnh một tiếng: “Bảo vệ tiểu Điện hạ về dịch trạm!”

Triển Nhung cũng chậc một tiếng, vẫn còn khó chịu vì được cứu một lần: “Bảo vệ Điện hạ về dịch trạm!”

Hắc Giáp Vệ và thị vệ lại chia thành hai đội đứng một trái một phải, khiến các binh lính Ngũ Quân Doanh cũng không dám tiến lên, chỉ im lặng theo sau.

Chung Yến Sanh tháo đôi giày đầy bùn ra, đung đưa chân ngồi bên cạnh Tiêu Lộng, cười với Vân Thành: “Được rồi, đừng diễn nữa, ta đã cho người về dịch trạm trước báo tin cho ngươi rồi mà.”

Sau khi Vệ Lăng nhận ra Chung Yến Sanh, cậu đã bảo Vệ Lăng phái người đến báo tin cho Vân Thành.

Vân Thành hít hít mũi, dưới ánh mắt lạnh lùng của Định Vương, hắn ta không dám lao tới ôm Chung Yến Sanh than vãn khóc lóc, chỉ uất ức nói: “Nhưng mấy ngày nay ta thật sự lo lắng cho thiếu gia, lo đến mức ăn không ngon ngủ không yên.”

Tiêu Lộng không chút biểu cảm: “Nếu chỉ muốn nói nhảm thì ngươi có thể cuốn xéo.”

Vân Thành bị dọa một trận, vội nói: “Thiếu, thiếu gia, trước khi ngài rời dịch trạm chẳng phải đã bảo người giữ tất cả quan viên ở đại sảnh sao? Mấy ngày nay bọn họ bị giám sát, những người khác đều ngoan ngoãn, chỉ có Trương Tổng binh là có vấn đề.”

Chung Yến Sanh lặng lẽ nhéo Tiêu Lộng một cái, cảnh cáo hắn đừng dọa Vân Thành nữa: “Sao lại phát hiện ra?”

“Ta không thể ngồi yên trong phòng nên đi giúp quét dọn và mang cơm.” Vân Thành gãi đầu: “Có lẽ vị Trương Tổng binh đó tưởng ta là gia nhân của quán trọ. Tối qua sau khi nhận được tin ngài và Định Vương Điện hạ bình an vô sự trở về, ông ta lén đưa ta một tờ giấy, hứa cho ta năm trăm lượng vàng nếu giúp chuyển tin ra ngoài.”

Tiêu Lộng nhướng mày, đánh giá Vân Thành vài lần.

Mấy ngày trước, Vân Thành luôn đi theo sát Chung Yến Sanh.

Tuy Vân Thành không phải là người xấu xí nhưng cũng không có gì nổi bật, thuộc dạng mà khi ném vào đám đông sẽ lập tức trở thành người bình thường. Trước đây, khi mỗi ngày đưa Chung Yến Sanh tới biệt viện Trường Liễu, ám vệ cũng đã từng gặp Vân Thành.

Mặc dù bịt mặt, chỉ để lộ lông mày và mắt, nhưng với nhãn lực của ám vệ, sau khi gặp lại Vân Thành hai lần cũng không nhận ra hắn ta ngay lập tức được.

Tiêu Lộng bình thản nhận xét: “Không tệ, là một mầm non tốt để làm thám tử.”

Thám tử cần những người không có cảm giác tồn tại như vậy, mặt mũi càng bình thường càng dễ hòa vào đám đông.

Đột nhiên được Định Vương Điện hạ khen ngợi, Vân Thành ngạc nhiên không thôi: “Đa, đa tạ Điện hạ khen ngợi.”

Chung Yến Sanh cảm thấy Tiêu Lộng không phải đang nói điều gì tốt lành, lại lén nhéo vào chân hắn một cái. Tiêu Lộng nhướng mày cúi đầu nhìn cậu, sau đó thì bị đôi mắt xinh đẹp chứa tình trừng một cái, trừng đến mức khóe miệng hắn cũng nhếch lên.

Chung Yến Sanh trừng Tiêu Lộng xong, quay đầu hỏi: “Vân Thành, trên tờ giấy viết gì?”

Vân Thành móc tờ giấy từ trong tay áo ra, đưa cho Chung Yến Sanh, thật thà nói: “Ta đọc không hiểu.”

Chung Yến Sanh nhận lấy nhìn qua một cái, chữ trên tờ giấy rối rắm và nguệch ngoạc, chắc là Trương Tổng binh viết trong lúc lén lút vội vàng, nét chữ rất kỳ quặc. Chung Yến Sanh theo bản năng ghé sát vào Tiêu Lộng: “Đây là chữ gì?”

Tiêu Lộng tùy ý lướt mắt qua, lông mày hơi nhướng lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Chữ Mông Cổ.”

“Anh đọc được không?”

Tiêu Lộng giữ cổ tay Chung Yến Sanh, chậm rãi nhìn những chữ trong đó: “Là thư cầu cứu, nhờ người giúp ông ta thoát thân.”

Không ngờ cho người giám sát đám quan viên lại phát hiện ra vấn đề thật.

Chung Yến Sanh cau mày: “Tên Trương Tổng binh đó có liên quan đến ngoại tộc? Chính ông ta đã tiết lộ hành tung của anh, dẫn đến việc bị thích khách mai phục tại thung lũng Xuân Phong sao?”

Không ngờ trong nhóm thích khách đó lại có kẻ liên quan đến ngoại tộc, vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.

Tiêu Lộng lắc đầu, như muốn cười mà không cười: “Tay của bọn Tác-ta không thể vươn xa như vậy. Tên Trương Tổng binh này chỉ là người làm theo lệnh thôi.”

Nghe theo lệnh của ai?

Chung Yến Sanh thầm rùng mình, có một linh cảm mơ hồ.

Có vẻ như việc phái cậu xuôi Nam để dẹp loạn không phải là ngẫu nhiên, ngay cả việc để Tiêu Lộng đi theo cũng là ý đồ của lão Hoàng đế.

Lão Hoàng đế có ham muốn kiểm soát cực đoan đến mức vặn vẹo, Tiêu Lộng lại nắm giữ binh quyền trong tay, làm sao lão có thể dung thứ cho Tiêu Lộng?

Nhưng Tiêu Lộng quả thật rất khó động đến. Việc truyền tin cho những kẻ căm ghét Tiêu Lộng đến mức muốn hắn chết và để họ ra tay, cho dù có thất bại, Tiêu Lộng cũng không thể điều tra tới Kinh thành… Quả thật là một món hời không tốn kém gì.

Nhưng Chung Yến Sanh rất rõ, lão Hoàng đế và ngoại tộc chắc chắn có liên hệ sâu xa.

Năm đó cha cậu chọn đoạt ngôi phần lớn lý do là vì chặn được mật thư của lão Hoàng đế, biết rằng lão muốn liên kết với ngoại tộc để giải quyết Tiêu gia.

Sau đó, có lẽ do sự cố trong cung, toàn bộ Kinh thành trả qua một trận tắm máu, việc đó tạm thời bị hoãn lại… Nhưng hai năm sau, Mạc Bắc vẫn loạn lạc.

Thời kỳ Thuận Đế, Tam Hoàng tử không có bất kỳ căn cơ nào, làm sao có thể đứng vững gót chân?

Thái tử Khang Văn bệnh nặng không rõ nguyên nhân khiến Thuận Đế suy sụp không gượng dậy nổi, sự kiểm soát vặn vẹo đối với Hoàng hậu và Thái tử… Và cả cánh hoa trên gáy cổ của cậu.

Chung Yến Sanh chạm tay vào cánh hoa sau cổ, ngón tay run rẩy.

Ngày Điền Hỉ đưa cậu vào cung, nói rằng vì vết bớt trên người cậu, lão Hoàng đế mới xác nhận cậu chính là “Thập Nhất Hoàng tử”, vì vậy lão biết rất rõ thứ sau cổ cậu là gì.

Lâu Thanh Đường cũng từng nói, ngoại tộc am hiểu nhất là cổ độc.

Vậy nên thứ sau cổ cậu, có lẽ thật sự liên quan đến cổ độc của ngoại tộc, hoặc là liên quan đến lão Hoàng đế.

Chung Yến Sanh lại cảm thấy bồn chồn không yên, hôn ước với Tiêu Lộng và thứ có thể là cổ trên người cậu đều liên quan mật thiết đến Tiêu Lộng.

Dường như từ khi cậu sinh ra đã trói buộc tay chân Tiêu Lộng rồi.

Con nít ở độ tuổi này thường hay đa sầu đa cảm. Tiêu Lộng liếc nhìn Chung Yến Sanh, đưa tay xoa mạnh lên đầu cậu: “Đang nghĩ ngợi lung tung gì đó?”

Chung Yến Sanh nhỏ giọng: “Không có…”

Nhìn thấy hàng mi dài của cậu rung rinh, đôi mắt xanh đậm của Tiêu Lộng nheo lại: “Không được suy nghĩ lung tung.”

Chung Yến Sanh ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”

Cậu rất vui khi thấy lúc phát bệnh Tiêu Lộng rất thích dính lấy mình, nhưng không muốn dùng điều này để ràng buộc hắn.

Con người luôn có lòng tham không đáy, cậu thích Tiêu Lộng đối xử đặc biệt với mình, nhưng không muốn sự đặc biệt đó chỉ vì vết bớt hoặc hôn ước.

Về vết bớt thì tạm thời không có cách nào, nhưng hôn ước thì có thể nhanh chóng giải quyết.

Tiêu Lộng không nhận ra những suy nghĩ thầm kín của Chung Yến Sanh, hắn mở rèm xe ngựa, gọi Triển Nhung đến dặn dò vài câu, bảo người đến bắt tên Trương Tổng binh trước.

Triển Nhung lập tức gửi tin đến dịch trạm. Không lâu sau, y nhận được thư báo hồi âm, vừa nhìn qua một cái thì mặt biến sắc, gõ gõ vào buồng xe ngựa, nhỏ giọng báo cáo: “Chủ tử, khi Hắc Giáp Vệ bắt được ông ta thì ông ta đã ngã gục, uống thuốc độc tự tử.”

Chung Yến Sanh ngồi gần Tiêu Lộng, nghe thấy báo cáo thì cảm thấy không thể tin nổi.

Trương Tổng binh đã nhờ Vân Thành gửi tin cầu cứu thì sao có thể tự tử được chứ.

“Cũng đoán được.” Tiêu Lộng bình tĩnh nói: “Lão già sống dai đó luôn làm việc như vậy.”

Manh mối trực tiếp từ Trương Tổng bỗng dưng bị đứt đoạn, muốn lần theo dấu vết cũng không thể được nữa rồi.

Giống như khi Thái tử thất bại trong việc đoạt ngôi, toàn bộ người trong Đông Cung đều bị giết sạch, Đông Cung cháy lớn xóa sạch mọi dấu vết. Loạn lạc ở Mạc Bắc, Tiêu Lộng được cận vệ liều chết đưa về Kinh thành, nghênh đón hắn là một phủ Định Vương với những “tôi tớ trung thành chết theo chủ”. Sau đó hắn và Tiêu Văn Lan nhỏ tuổi, thuận lý thành chương được đưa vào cung.

Những người có liên quan đến Trang phi đều đã chết hoặc đã rời cung, những người rời cung đó bị lão Hoàng đế phát hiện có người đang truy tìm, cũng lập tức ban chết.

Chung Yến Sanh lạnh cả sống lưng, ôm chặt chiếc hộp nhỏ của mình, lại rúc vào người Tiêu Lộng, cảm giác sợ đến nổi da gà kia mới được giải tỏa.

Lão Hoàng đế nhìn thì luôn từ bi hiền hậu, giống như một người rất dễ nói chuyện, nhân từ lễ nghĩa, nhưng nhiều chuyện chỉ cần suy nghĩ sâu xa một chút sẽ khiến người ta rùng mình.

Khi đến dịch trạm, các quan viên địa phương bị nhốt mấy ngày đã đứng đón sẵn ở ngoài, ai trông cũng nhếch nhác.

Ban đầu bị giam ở đây, trong lòng mọi người đều có oán hận, nhưng sau khi Trương Tổng binh đột nhiên uống thuốc độc tự tử… hoặc là nói bị người khác hạ độc chết, mọi oán hận trong lòng họ đều tiêu tan.

Trong quan phủ thật sự có nội gián!

Hơn nữa, việc họ bị giam vài ngày không quan trọng, điều quan trọng là Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng không bị sao.

Mặt mày Ngụy Tuần phủ không còn chút u ám nào nữa, sợ mình cũng bị liên lụy, lập tức cúi đầu thật thấp: “Hạ quan không có qua lại với Trương tổng binh, không ngờ người này tâm địa độc ác, tội đáng chết vạn lần. Hạ quan đã phái người điều tra toàn bộ dịch trạm, xin Định Vương Điện hạ và tiểu Điện hạ giáng tội!”

Mấy quan viên phía sau đồng thanh đồng ý, tranh nhau phủi sạch quan hệ với Trương Tổng binh. 

Chung Yến Sanh nghe những lời rập khuôn của họ mà thấy phiền, cứ sai là “biết tội”, “xin trách phạt”, khó trách Tiêu Lộng nói chuyện luôn mất kiên nhẫn.

Quả nhiên, Tiêu Lộng lười nghe họ: “Câm miệng.”

Rất có hiệu quả, một đám người lập tức ngậm miệng không dám hó hé tiếng nào.

Tiêu Lộng bước xuống xe ngựa, không quên quay lại xách Chung Yến Sanh xuống, không có hứng thú tiếp nhận một đống lời xưng tội của các quan viên địa phương: “Ổ cướp đã được dọn sạch, tên thủ lĩnh đã bị xử tử trước khi châm lửa đốt, phái người vào núi cùng xử lý đi.”

Ngụy Tuần phủ cũng nghe được tin này, chẳng qua nãy giờ bận rộn phủi sạch quan hệ với Trương Tổng binh, thấy Tiêu Lộng không truy cứu người khác bèn vội vàng đồng ý: “Vâng! Vâng! Hạ quan biết Định Vương Điện hạ và tiểu Điện hạ biến mất vài ngày trong rừng chỉ là tương kế tựu kế. Chỉ là mấy tên cướp nhỏ nhoi, chắc chắn sẽ dễ dàng tóm gọn!”

Ông vừa mở miệng đã giúp Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng bịa chuyện, Chung Yến Sanh cũng không cần giải thích tại sao họ lại mất tích mấy ngày.

Trong một chốc, Chung Yến Sanh cũng không phân biệt được tên Ngụy Tuần phủ này thật sự ngu ngốc hay là khôn ngoan nữa, cậu nghiêng đầu nhìn Ngụy Tuần phủ.

Ngụy Tuần phủ vẫn giữ thái độ cung kính mang theo nụ cười biết ơn: “Hạ quan bất tài. Các tướng sĩ đi đường xa đã vất vả, chưa kịp ăn một bữa cơm nóng. Tối nay hạ quan và các quan viên muốn tổ chức tiệc mừng cho Điện hạ và các tướng sĩ, mong hai vị Điện hạ không chê, nhận lời tham dự.”

Người dưới trướng thật sự đã bận rộn vài ngày, nhất là Triển Nhung và Hắc Giáp Vệ, đã mấy ngày họ chưa ăn uống nghỉ ngơi. Tiêu Lộng tuy không hứng thú với tiệc mừng, nhưng vẫn hơi gật đầu một cái.

Đã rời đi mấy ngày, còn có chuyện của Trương Tổng binh, Tiêu Lộng còn nhiều việc phải dặn dò Triển Nhung. Chung Yến Sanh về phòng trước, bảo Vân Thành chuẩn bị nước nóng.

Vân Thành “Vâng” một tiếng, đang định đi vào bếp, Chung Yến Sanh lại gọi hắn ta, xoắn xuýt một lúc lâu mới tiến gần Vân Thành, nhỏ giọng bảo hắn ta tìm thứ đó giúp mình.

Nghe thấy Chung Yến Sanh cần gì, đồng tử của Vân Thành mở to: “Hả? Ngài muốn Xuân Cung để làm gì? Còn cần loại của đàn ông với đàn ông…”

“Suỵt!” Chung Yến Sanh dựng hết cả lông lên, bịt miệng Vân Thành: “Ngươi nói bé thôi, tìm giúp ta là được rồi, tuyệt đối đừng cho ai biết.”

Có vẻ Vệ Lăng đã nhận ra mối quan hệ giữa cậu và Tiêu Lộng, ông luôn nhìn Tiêu Lộng với vẻ mặt phức tạp, khiến cậu không dám ra hiệu gọi Vệ Lăng đến để nhờ tìm giúp.

Nếu không đây chẳng phải là nói cho Vệ Lăng biết… cậu muốn ngủ với Tiêu Lộng sao?

Vân Thành vẫn còn hơi mê mang, không hiểu sao tiểu thiếu gia ngoan ngoãn nhà mình lại đột nhiên muốn xem thứ này, nhưng hắn ta vẫn rất nghe lời Chung Yến Sanh: “Lát nữa ta sẽ đi tìm cho ngài.”

Vân Thành làm việc rất đáng tin cậy, Chung Yến Sanh yên tâm.

Khi nước nóng được mang vào phòng, Vân Thành cũng mang đến cho Chung Yến Sanh tranh Xuân Cung mà cậu muốn.

Hoắc Song đang dẫn người tuần tra trong sân. Chung Yến Sanh làm chuyện xấu nên cứ dòm trái ngó phải, nhanh chóng cầm lấy và nhét vào tay áo. Cậu đóng cửa sầm lại, khóa chặt cửa sổ, tim đập thình thịch, cẩn thận mở ra xem.

Vừa nhìn qua, cậu đã bị sốc nặng.

Quế Quảng nằm ở phía Nam, triều đại trước thuộc vùng Mân Nam, phong tục ở đây rất cởi mở. Vân Thành làm việc tận tâm hết mực, sách tranh tìm được rất đa dạng.

Sao, sao mà có nhiều tư thế kỳ quặc như vậy, bút lông rõ ràng là để viết chữ vẽ tranh, làm sao lại có thể… Còn quả bóng nhét trong miệng là gì vậy chứ?

Chung Yến Sanh nhìn vài trang, mặt đỏ bừng, không thể tiếp tục được nữa.

Biến thái quá!

Cậu thật sự muốn làm chuyện này với Tiêu Lộng sao?

Nhưng để không bị đau, cậu buộc phải xem chúng.

Chung Yến Sanh nhìn thứ này qua kẽ ngón tay, cảm thấy tai nóng bừng, miễn cưỡng chọn ra hai bức tranh bình thường nhất để tham khảo.

Tiêu Lộng không có hứng thú đi lại, tiệc mừng được tổ chức ngay ở sân trước của dịch trạm. Ngụy Tuần phủ là người khôn ngoan, trước khi hai người đồng ý đã cho người chuẩn bị trước, bếp núc đã sẵn sàng suốt cả buổi chiều.

Khi đi dự tiệc buổi tối, Chung Yến Sanh nhìn thấy Tiêu Lộng đã thay một bộ y phục màu đỏ tía, trong đầu không kìm chế được mà hiện lên những bức tranh kỳ quặc đó.

Cậu có trí nhớ tốt về hình ảnh và rất hay liên tưởng, những hình ảnh lộn xộn đó dường như đều biến thành cậu và Tiêu Lộng.

…Thật là khủng khiếp.

Chung Yến Sanh lo lắng, sợ bị Tiêu Lộng phát hiện ra những suy nghĩ trong đầu mình, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lộng. Thậm chí khi Tiêu Lộng đến gần, cậu còn giống như một con thỏ hoảng sợ mà lùi lại.

Tiêu Lộng nheo mắt lại.

Lúc xuống núi vẫn ổn, mới trở về dịch trạm, tách ra một hồi, đứa nhỏ này lại nghĩ linh tinh cái gì mà tránh hắn nữa đây?

Hai vị Điện hạ đã ngồi vào chỗ chủ tọa, một người vẻ mặt khó đoán, người kia cúi đầu không nói gì.

Ngụy Tuần phủ chỉ có thể nâng chén giảng hòa, cười nói: “Nhờ có hai vị Điện hạ ra tay mà địa phương này đã loại bỏ được một mối họa lớn, hạ quan kính hai vị Điện hạ một chén!”

Tiêu Lộng vẫn bày ra vẻ mặt hờ hững, tùy ý nâng rượu lên, nhấp một hớp.

Chung Yến Sanh nhìn cảnh tượng này, khó xử nâng chén. Lúc kề mũi lại gần mới phát hiện trong ly của mình không phải rượu mà là nước chè ngọt.

Chắc hẳn là Tiêu Lộng đã bảo người đổi.

Chung Yến Sanh không khỏi liếc hắn một cái. Nhưng khi bắt gặp góc mặt anh tuấn và sống mũi cao của Định Vương Điện hạ, hình ảnh trong đầu lại bắt đầu chạy loạn, ngón tay cậu run rẩy, vội cúi đầu uống hết chén nước.

Trời ơi! Mũi cao như vậy, những bức tranh đó dùng mũi…

Tiêu Lộng đương nhiên cảm nhận được ánh nhìn của Chung Yến Sanh, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

Trước đây sợ hắn cũng không tránh né như vậy.

Chẳng lẽ hắn thật sự đã có tuổi, không đoán nổi đứa nhỏ độ tuổi này đang nghĩ gì sao?

Các quan viên phía dưới không ngại dùng những lời khen ngợi, tranh nhau nịnh bợ Tiêu Lộng và Chung Yến Sanh. Chung Yến Sanh nghe được một lúc thì cảm thấy chán. Cậu nhìn xuống dưới, lúc này mới phát hiện, tối nay đến dự tiệc không chỉ có quan viên địa phương, mà còn có vài thiếu nữ và thiếu niên có dung mạo xinh đẹp.

Cậu đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.

Chẳng phải đây là tiệc mừng sao, mang theo những thiếu nữ và thiếu niên xinh đẹp đến làm gì?

Chẳng bao lâu, Chung Yến Sanh đã có câu trả lời.

Sau ba lần rượu, Quế Quảng Bố chính sứ cười ha hả mở miệng: “Định Vương Điện hạ bận rộn công việc, chắc sẽ không dừng lại lâu, đi đường vất vả, bên cạnh không có người hầu hạ chu đáo thì rất phiền phức. Cô nương này ngưỡng mộ Định Vương Điện hạ đã lâu, không biết Điện hạ có đồng ý để cho cô nương này dâng trà không?”

Thấy có người gan dạ mở lời trước, những người khác cũng bắt đầu xôn xao.

Chung Yến Sanh chợt hiểu ra, lại lén nhìn Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng… sẽ làm những chuyện đó với người khác sao?

Cậu lại chú ý đến ngón tay của Tiêu Lộng đang mân mê cái chén, các đốt ngón tay rõ ràng, hơi ánh lên như ngọc thạch, trông… thon dài và mạnh mẽ.

Ngón tay của Tiêu Lộng sao mà dài thế.

Trong đầu Chung Yến Sanh lại xuất hiện những hình ảnh lộn xộn kia, cậu cúi đầu thật thấp, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì đã nghĩ những chuyện như vậy trước mặt mọi người.

Đột nhiên bị Chung Yến Sanh không để ý đến khiến tâm trạng Tiêu Lộng rất tồi tệ, nghe những người này dám mở miệng nói những điều đó trước mặt Chung Yến Sanh, vẻ mặt lập tức lạnh đi, vô cảm nhìn qua: “Không cần.”

Lời từ chối dứt khoát, không chút nể nang khiến mặt mũi Quế Quảng Bố chính sứ hơi khó coi. Ngụy Tuần phủ vội vàng hòa giải: “Nghe nói Định Vương Điện hạ đã có hôn ước từ trước, chắc là vì để giữ mình trong sạch cho vị hôn thê…”

Cảm nhận được ánh nhìn của Chung Yến Sanh, Tiêu Lộng nhíu mày, vẻ mặt lạnh lẽo trực tiếp ngắt lời: “Bổn vương không biết mình có hôn ước gì.”

Ngụy Tuần phủ đổ mồ hôi lạnh, vội vàng chuyển chủ đề: “Ca vũ đâu? Mau lên!”

Tiếng đàn sáo và ca vũ lần lượt lên khán đài, bầu không khí lạnh lẽo của buổi tiệc dần được tiêu tan. Sau khi chạm vào hai lần, các quan viên bên dưới thật sự không dám mở miệng nói bừa nữa, mọi người đều im lặng giả chết.

Chung Yến Sanh nghĩ thầm, quả nhiên Tiêu Lộng chỉ muốn ngủ với cậu thôi.

Hơn nữa, từ thái độ của Tiêu Lộng có thể thấy hắn thật sự rất ghét việc bị đính hôn.

Tiêu Lộng nhấp một hớp rượu: “Bổn vương hơi khó chịu, xin phép đi trước, các vị cứ tiếp tục.”

Hắn có thể đến dự tiệc đã là nể mặt lắm rồi, bị chọc giận hai lần liên tiếp, không vui bỏ đi cũng không có ai dám nói gì, mọi người đồng loạt đáp ứng.

Tiêu Lộng vừa đi, Chung Yến Sanh cũng ngồi không yên, lát sau cũng tìm lý do đi trước.

Lúc này, sân trước đang náo nhiệt, sân sau vốn đã ít người lại càng yên tĩnh hơn. Càng gần Tết Trung Thu, mặt trăng nhìn từ sân nhà càng tròn trịa.

Chung Yến Sanh không biết có nên đi tìm Tiêu Lộng không, cậu nhìn mặt trăng một hồi, vừa định quay về thì đột nhiên nghe thấy tiếng xun du dương cổ kính.

Bước chân của cậu không tự chủ được mà đi theo tiếng xun, nhìn thấy Tiêu Lộng đang tựa vào hiên nhà.

Thấy người bị thu hút đến, Tiêu Lộng cất chiếc xun gốm trong tay, dùng một tay kéo cậu lại, đặt tay lên gáy cậu xoa nhẹ, giọng nói không vui: “Tránh bổn vương làm gì?”

Chung Yến Sanh bị hắn chạm vào thì run lên, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn: “Sinh nhật của anh sắp đến rồi.”

Mặt mũi Tiêu Lộng tối sầm lại: “Thật sự chê bổn vương lớn tuổi hơn em sao?”

Chẳng lẽ đứa nhỏ này thích người nhỏ tuổi hơn? Bản thân em ấy đã nhỏ lắm rồi.

Chung Yến Sanh cố gắng đè nén những hình ảnh kỳ lạ trong đầu, nhưng lỗ tai vẫn hơi đỏ, ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiêu Lộng: “Em đã chuẩn bị hai món quà cho anh rồi.”

Tiêu Lộng khựng lại một lát, tâm trạng gần như ngay lập tức chuyển từ mây đen sang trời quang: “Quà?”

Chung Yến Sanh tựa đầu vào ngực hắn, nghĩ đến bức Xuân Cung đó, xấu hổ gật đầu.

Thật là đáng yêu.

Tiêu Lộng mỉm cười, cúi đầu thân mật cọ mũi vào mũi cậu, đôi mắt xanh như đại dương sâu thẳm: “Bổn vương không thiếu thứ gì, em phí công suy nghĩ làm gì chứ… Nhưng em tặng gì thì bổn vương cũng thích.”

Chung Yến Sanh chớp mắt: “Có thật không?”

Tặng loại tranh đó cũng thích sao?

“Đương nhiên.” Tiêu Lộng ôm lấy eo cậu, mỉm cười hỏi: “Về phòng với ta nhé?”

Ánh mắt của Tiêu Lộng lộ liễu như thể ẩn chứa những con sóng ngầm nguy hiểm dưới mặt biển. Chung Yến Sanh im lặng một lúc, bất ngờ thốt ra: “Có phải anh muốn làm với em không?”

Ám vệ đang nấp trên mái nhà suýt nữa rơi xuống đất, sợ hãi lùi lại vài bước.

“…”

Tiêu Lộng nâng khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của cậu lên, thật sự không biết nên nói cậu nhát gan hay gan dạ nữa.

Chung Yến Sanh nghiêng đầu tránh né: “Dù sao thì… bây giờ cũng không thể để anh làm.”

Tiêu Lộng suýt nữa bật cười thành tiếng, vẻ mặt của người trong lòng rất nghiêm túc, khiến cho đáy lòng hắn vừa ngứa ngáy vừa buồn cười: “Hửm? Vậy khi nào thì được?”

Chung Yến Sanh cảm thấy mình bị cười nhạo. Tiêu Lộng không tự học những thứ đó thì thôi, còn bắt cậu học rồi dạy lại, đã vậy còn cười nhạo cậu.

Cậu không vui đẩy Tiêu Lộng ra: “Em muốn về.”

Xác nhận tối nay đứa nhỏ hờn dỗi không phải vì nghĩ ngợi lung tung, Tiêu Lộng phì cười, buông cậu ra: “Được, khi nào làm được thì nhớ báo cho ta.”

Dừng lại một chút, hắn nói: “Ta gấp lắm.”

Ánh mắt của hắn tràn đầy ẩn ý, giọng điệu mờ ám. Chung Yến Sanh cảm thấy cả cột sống mình đều tê dại, bị hắn cười đến đỏ hết cả tai. Cậu lấy hết can đảm đá hắn một cái, rồi sợ bị kéo lại mà quay người vọt đi.

Tiêu Lộng tựa vào cột, mỉm cười nhìn Chung Yến Sanh chạy xa, cười cười rồi lại cúi đầu che miệng ho khan vài tiếng. Một lát sau, hắn mở tay ra, nhìn chằm chằm vào vết máu trong lòng bàn tay mình.

Triển Nhung đang núp trong bóng tối bước ra, giật mình không thôi: “Chủ tử!”

Tiêu Lộng không thèm nhìn lên lấy một cái: “Câm miệng.”

Sau khi uống thuốc, tình hình dường như khá hơn, nhưng cũng có vẻ xấu đi.

Máu của Điều Điều quả thực có tác dụng, bây giờ đầu óc hắn rất tỉnh táo, có lẽ là do cách dùng thuốc không đúng.

Nhìn tình hình như vậy thì có thể chắc chắn, bệnh đầu của hắn có liên quan đến vết bớt trên người Chung Yến Sanh.

Nếu để Chung Yến Sanh biết thì cậu lại nghĩ đông nghĩ tây, đứa nhỏ này nhìn có vẻ chậm chạp nhưng thật ra lại rất nhạy cảm.

“Đúng rồi.” Tiêu Lộng lấy khăn tay ra, cẩn thận lau vết máu trên ngón tay: “Chiều nay người bên cạnh Điều Điều có vẻ hoảng hốt, chạy ra ngoài một chuyến để làm gì?”

Vẻ mặt Triển Nhung lập tức trở nên hết sức kỳ quặc, do dự không biết có nên nói hay không.

Tiêu Lộng nhíu mày tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Triển Nhung lập tức lớn tiếng: “Hắn đi mua một bức Xuân Cung đang thịnh hành!”

“…”

“Ồ.”

Tiêu Lộng vừa lau ngón tay vừa hờ hững nói: “Lần sau chuyện như vậy mà còn báo lên thì các ngươi không cần làm việc nữa.”

Tác giả:

Tiêu Lộng: Cái đầu nhỏ này lại chứa gì thế, có phải lại đa sầu đa cảm không?

Dưa trong đầu Điều Điều: #¥%&*&*#@ Bíp —— Bíp —— (Tất cả đều bị kiểm duyệt)(suy nghĩ bay xa đến Kinh thành rồi)

Triển Nhung đi làm công: Mấy ai hiểu cho ta, suy nghĩ của ông chủ thật khó đoán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.