Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 63: Anh đã khỏi rồi à?




Chung Yến Sanh bị hành động quỳ gối đột ngột của đại đương gia làm cho sững sờ hồi lâu, vội vàng đỡ ông dậy: “Ông, ông gọi ta là gì? Ông đứng lên trước đã!”

Vệ Lăng lắc đầu, vẫn quỳ trước mặt cậu, giọng nghẹn lại như nuốt phải sắt, nói từng từ một cách khó khăn: “Năm xưa biến cố bất ngờ, lúc bọn ta đến Đông Cung thì đã quá muộn, khắp nơi đều là xác chết, lửa bốc ngút trời… Bọn ta tuân theo di nguyện của Điện hạ, trốn xuống phương Nam ẩn náu nhiều năm, không ngờ tiểu chủ nhân vẫn còn sống, không ngờ Chung gia vẫn luôn…”

Bàn tay đang đỡ ông của Chung Yến Sanh khựng lại, trong đầu tràn ngập sự mơ hồ và hỗn loạn.

Từng từ Vệ Lăng nói cậu đều hiểu, nhưng ghép lại thành câu thì khiến cậu không biết phản ứng thế nào.

Đông Cung, Thái tử phi, Chung gia.

Người có liên quan đến những điều này, chỉ có một người.

Thái tử tiền nhiệm Bùi Hi.

Chung Yến Sanh chớp chớp hàng lông mi dài, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm hoang mang và khó tin, nhỏ giọng nói: “Vệ đại đương gia, trước hết ông cứ nói rõ ràng, rốt cuộc ta là ai? Cha mẹ ta là ai?”

Sau một lúc lâu, Vệ Lăng ngẩng đầu lên, hốc mắt đã đỏ hoe, nhìn cậu, gằn từng từ một: “Cha ngài, là Thái tử Bùi Hi. Mẹ, là thanh mai trúc mã của Thái tử, Thái tử phi Ân Nghi Phồn…”

Bị đóng đinh chết bên ngoài cổng Đông của Hoàng thành mười tám năm trước là Thái tử tiền nhiệm Bùi Hi.

Người chết trong trận hỏa hoạn ở Đông Cung là Thái tử phi Ân Nghi Phồn.

Mùi máu tanh và ánh lửa nóng bỏng năm đó dường như ập vào mặt, Chung Yến Sanh bỗng dưng cảm thấy khó thở, ngực phập phồng vài lần, cho đến khi bị Đạp Tuyết nằm bên cạnh lặng lẽ dụi đầu vào tay, cậu mới hoàn hồn lại, mơ hồ hỏi: “Sao ông chắc chắn như vậy?”

“Đôi mắt ngài.” Vệ Lăng khàn giọng: “Giống hệt Điện hạ, vẻ ngoài cũng rất giống, còn có vài nét tương tự với Thái tử phi, cùng với vết bớt sau cổ ngài, và quan hệ với Chung gia, tuổi tác, tất cả đều khớp… Thuộc hạ tuyệt đối sẽ không nhận nhầm, chỉ cần là người năm đó quen biết Điện hạ đều có thể nhận ra.”

Chung Yến Sanh chậm rãi chớp mắt: “Rốt cuộc ông là ai?”

“Thuộc hạ là thống lĩnh ám vệ của Đông Cung.” Vệ Lăng dừng lại: “Chỉ trung thành với Thái tử Điện hạ.”

Trên danh nghĩa, Triển Nhung là cận vệ của Tiêu Lộng, nhưng thật ra là thống lĩnh ám vệ.

Chung Yến Sanh hiểu vì sao khi nhìn Vệ Lăng, cảm giác ông mang lại cho cậu rất giống với Triển Nhung. Họ đều là tử sĩ, nhưng khác với tử sĩ thông thường.

Có lẽ vì “chủ nhân” của họ đều quý trọng mạng sống họ, chưa bao giờ coi họ như công cụ để đâm đầu vào chỗ chết.

Vệ Lăng không có lý do gì để nói dối, càng không cần phải dứt khoát nuốt thuốc độc của Triển Nhung để lừa cậu.

Ông thật sự là thống lĩnh ám vệ của Thái tử tiền nhiệm Bùi Hi… Chung Yến Sanh cũng thật sự là con của Thái tử tiền nhiệm.

Chung Yến Sanh nắm lấy lỗ tai Đạp Tuyết, không thể tưởng tượng nổi: “Vậy Bệ hạ thật ra là…”

“Ông nội của ngài.”

Nhắc đến đương kim Thánh thượng, vẻ mặt Vệ Lăng trở nên vô cùng khó coi: “Sau khi Hoắc Song xuống phía Nam đã liên lạc với ta, nói Bệ hạ bảo nó đi tìm một thiếu niên, đưa về cung gọi là Thập Nhất Hoàng tử, thuộc hạ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.”

Chung Yến Sanh cảm thấy đầu óc mình gần như không thể suy nghĩ được nữa, trong lòng hết nghi vấn này đến nghi vấn khác xuất hiện, tâm trí rối bời, rất muốn quay lại hỏi ý kiến Tiêu Lộng. Cậu không nhịn được mà xoa đầu Đạp Tuyết, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ: “Ta muốn biết, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”

Những người biết chuyện năm đó đều đã chết, hoặc đã chứng kiến cảnh Kinh thành bị thảm sát, nên không dám mở miệng nữa.

Chung Yến Sanh đã nghi ngờ rất lâu, cho đến khi nghe một chút sự thật từ miệng Vạn Châu trong hang động.

Cậu nóng lòng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Thái tử lại chọn cách ép Vua nhường ngôi, rốt cuộc lão Hoàng đế đã làm gì?

Đến lúc này, Vệ Lăng cũng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi: “Chuyện này, phải bắt đầu nói từ Hoàng đế tiền nhiệm.”

Hoàng đế tiền nhiệm Thuận Đế có sáu Hoàng tử, đương kim Bệ hạ đứng thứ ba.

Các Hoàng tử đều khao khát ngai vàng, nhưng không ai có thể lấn át được hào quang của Thái tử Khang Văn năm đó —— Thái tử Khang Văn là con trai tưởng của Thuận Đế, cũng là Đại ca của đương kim Bệ hạ, phong thái xuất chúng, học thức rộng rãi, thanh danh vang vọng.

Phần lớn triều thần đều hài lòng với Đông Cung, gần như tất cả đều nghĩ rằng sau khi Thuận Đế thoái vị, Thái tử Khang Văn chắc chắn sẽ kế thừa Đại Ung.

Khi đó, đương kim Bệ hạ tài học bình thường, dung mạo không nổi bật, nhà mẹ cũng chỉ là một gia tộc nhỏ sa sút, các Hoàng tử khác đều có người ủng hộ, chỉ có lão là không, thậm chí còn bị các anh em khác coi thường.

Thái tử Khang Văn nhân hậu, thường ra tay bảo vệ, còn thường đưa Tam đệ theo bên mình cùng nghe giảng bài.

Năm đó, Thái phó giảng dạy cho Thái tử Khang Văn là đại nho xuất thân từ đại tộc Lang Gia, dưới gối có một cô con gái, quan hệ với Thái tử Khang Văn và đương kim Bệ hạ rất tốt. Ba người coi như là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Ai cũng nghĩ thiên kim của Thái phó sẽ kết hôn với Thái tử Khang Văn, trở thành Thái tử phi, rồi sau này sẽ là Hoàng hậu tương lai.

Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ rằng, thiên kim nhà Thái phó lại chọn kết hôn với Tam Hoàng tử, càng không ngờ rằng từ đó về sau, Thái tử Khang Văn bắt đầu thường xuyên mắc bệnh.

Bệnh tình của Thái tử ngày càng nghiêm trọng, bắt đầu liên tục nôn ra máu, trên dưới Thái Y Viện đều không tìm ra nguyên nhân, khiến Thuận Đế nổi giận, khai đao hàng loạt.

Việc nước lớn lao, đương nhiên không thể giao phó cho một Thái tử Khang Văn không thể xuống khỏi giường bệnh, nhưng Thuận Đế vẫn còn hy vọng, mãi không chịu thay đổi Trữ quân. Việc này kéo dài hai năm, thân thể của Thái tử Khang Văn vừa có chút khởi sắc, thì vào một đêm, đột ngột qua đời.

Mới vừa vui mừng lại lâm vào đau thương khiến cơ thể tổn hại nghiêm trọng, Thuận Đế chịu đả kích lớn, bệnh không dậy nổi, còn các thân vương khác bắt đầu hành động khi Thái tử Khang Văn qua đời.

Sau một trận mưa máu gió tanh, Tam Hoàng tử vốn không được coi trọng khi đó đã lên ngôi Hoàng đế.

Thiên kim của Thái phó trở thành Hoàng hậu như mọi người dự đoán, nhưng người lên ngôi lại khác với tưởng tượng của họ.

Khi Tân Hoàng vừa kế vị thì không được lòng dân, dân gian truyền miệng rằng đương kim Bệ hạ đã hạ độc Thái tử Khang Văn, thậm chí còn hạ độc cả Thuận Đế. Nhiều văn nhân chính trực viết thơ ca thầm mắng Tân Hoàng được ngôi không chính đáng.

Khi Hoàng hậu sinh con, những lời chỉ trích đó vẫn còn chưa dứt. Mãi đến khi Bùi Hi hai tuổi, Hoàng hậu bệnh nặng qua đời, Hoàng đế thể hiện tình cảm sâu đậm vô bờ bến, cộng thêm việc từ nhỏ Thái tử Bùi Hi đã thông minh xuất chúng, rất được lòng dân lẫn trong ngoài triều, danh tiếng của lão Hoàng đế mới dần được khôi phục.

Những lời khen ngợi ngày càng nhiều, dần dần làm nguôi đi những dư âm về Thái tử Khang Văn.

Chung Yến Sanh biết rất ít chuyện về Thái tử tiền nhiệm Bùi Hi, càng biết rất ít về những chuyện của thế hệ trước, chỉ lờ mờ nhớ rằng có một Thái tử Khang Văn. Sau khi nghe Vệ Lăng kể, cậu đứng đã hơi mệt, bèn ngồi lên lưng Đạp Tuyết: “Chuyện của… Thái tử Điện hạ, có liên quan đến Thái tử Khang Văn sao?”

Dù Vệ Lăng đã chuẩn bị tâm lý cho cậu, nhưng cậu vẫn bị sốc, tạm thời khó có thể thốt ra chữ “cha”.

Vệ Lăng nghiêm túc nói: “Liên quan rất lớn.”

Người ngoài chỉ biết Hoàng hậu và lão Hoàng đế là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, sau khi Hoàng hậu qua đời lão Hoàng đế vẫn một lòng chung thủy, đến giờ vẫn không lập kế hậu.

Nhưng không ai biết, Thái tử Khang Văn luôn là một ngọn núi đè nặng lên tâm trí lão Hoàng đế. Lão dần lột bỏ lớp mặt nạ, từ nghi ngờ Hoàng hậu quyến luyến Thái tử Khang Văn, đến nghi ngờ sự trong sạch của Hoàng hậu, thậm chí còn nghi ngờ con trai cả Bùi Hi có phải là con ruột của mình hay không.

—— Điều đó thật buồn cười, trong những ngày cuối cùng của mình, Thái tử Khang Văn bệnh đến mức thở còn như ngọn nến trước gió, thổi nhẹ là tắt. Dù Hoàng hậu thật sự có tình cảm với Thái tử Khang Văn cũng không thể làm ra chuyện bất chính nào.

Nhưng lão Hoàng đế vẫn hoài nghi, lúc lạnh lúc nóng với Hoàng hậu, thường xuyên nhìn chằm chằm vào bà sau khi bà ngủ.

Thân thể Hoàng hậu vốn đã yếu, cuối cùng vì áp lực này mà suy sụp xuôi tay.

Sau khi Hoàng hậu qua đời, lão Hoàng đế không ngừng ban thưởng và an ủi gia đình bà, lại nuôi dưỡng con trai cả Bùi Hi bên cạnh, lập làm Thái tử khi mới mười hai tuổi, cưng chiều vô hạn, muốn gì được nấy. Quan ngôn hết sức lo lắng Thái tử sẽ dần trở nên kiêu căng.

Tuy nhiên, khi Thái tử Bùi Hi dần trưởng thành, không những không trở nên hư hỏng, ngược lại như viên ngọc quý, là một quân tử thanh cao và liêm khiết.

Cuối cùng Chung Yến Sanh cũng nhận ra sự kinh khủng của chuyện này: “Bệ hạ, thật ra rất không hài lòng… về việc ông ấy trở nên như vậy sao?”

“…Điện hạ cũng không biết.” Vệ Lăng cúi đầu: “Lúc trẻ Điện hạ luôn nghĩ rằng Bệ hạ yêu thương mình, cũng có niềm kính yêu đối với Bệ hạ. Cho đến trước khi Điện hạ trưởng thành, tìm thấy một số thư tín từ những đồ vật cũ của nương nương trước khi qua đời.”

Những thư tín đó kể về chuyện của Thái tử Khang Văn và sự nghi ngờ của Hoàng đế. Hoàng hậu bị giam cầm trong cung, thư tín muốn gửi đi đều phải qua mắt Hoàng đế, cuối cùng không ai có thể gửi chúng đi cả. Một số bị đốt, một số được giữ lại, nhưng từ những bức thư còn lại có thể xâu chuỗi ra một câu chuyện đại khái.

Đó là lần đầu tiên Bùi Hi cảm thấy sự đáng sợ và xa lạ của phụ hoàng.

Đồng thời y cũng nhận ra, ngoài ám vệ do mẫu hậu để lại tuyệt đối trung thành với y, tất cả những gì y có đều là do lão Hoàng đế ban cho, từ thị vệ Đông Cung đến mỗi cung nhân, đều báo cáo hành tung của y cho lão Hoàng đế, lão Hoàng đế biết rõ mọi việc y làm.

Y từng cảm thấy khó chịu, nhưng trước mặt y lão Hoàng đế luôn hiền từ, nên y tưởng đó là tình yêu của phụ hoàng dành cho con trai, đến khi đọc thư mới hiểu ra điều gì khiến y luôn khó chịu như vậy.

Đó là sự nghi ngờ, sự giám sát và một chút ghê tởm.

Dù cho Bùi Hi rất ngoan ngoãn, vẻ ngoài cũng không giống Thái tử Khang Văn, nhưng những đặc điểm tương đồng lại khiến lão Hoàng đế cực kỳ bất mãn.

Sự cưng chiều vô bờ bến thời thơ ấu thực chất là một quá trình mài giũa, lão Hoàng đế đang mài giũa Bùi Hi, muốn loại bỏ những đặc điểm đó, bồi dưỡng thành “Thái tử hoàn hảo” trong mắt mình.

Trong mắt người ngoài, Thái tử nhận được vinh hoa vô hạn, lại chỉ có thể hoang mang tâm sự với thống lĩnh ám vệ của mình.

Nhớ lại những chuyện đó, Vệ Lăng vẫn còn lạnh sống lưng: “Điện hạ không muốn bị điều khiển suốt đời, nên bắt đầu phản kháng Bệ hạ.”

Lần phản kháng đầu tiên là trong việc tuyển chọn Thái tử phi.

Lão Hoàng đế luôn không vội chọn Thái tử phi cho Bùi Hi, cho đến khi Bùi Hi trưởng thành, lão mới tuyển ra những bức tranh để Thái tử lựa chọn. Tuy nhiên, Thái tử lại từ chối lựa chọn của lão, chỉ muốn cưới người bạn thanh mai trúc mã của mình.

Cuối cùng, Thái tử đấu tranh thành công, cưới được người mình yêu. Nhưng việc phản kháng này dần làm gia tăng sự bất mãn của Hoàng đế. Không lâu sau đó, ông ngoại của Bùi Hi bị bắt giam vì tội tham ô.

Những tội trạng đó thật ra là nửa thật nửa giả —— Kể từ sau khi Hoàng hậu qua đời, lão Hoàng đế luôn khoan dung hào phóng với nhà mẹ của bà, liên tục ban thưởng và phong tước, cuối cùng làm cho một số người trở nên tham lam. Lão Thái phó và rất nhiều người trong gia tộc đều bị liên lụy.

Bằng chứng rõ ràng, dù Bùi Hi có chạy đôn chạy đáo cũng không thể bảo vệ gia tộc mẹ mình.

Gia tộc Lang Gia danh giá từng vang danh một thời giờ bị bứng tận gốc từng chút một.

Đây là lời cảnh cáo của lão Hoàng đế dành cho y.

Gia tộc của Hoàng hậu không bị nhổ tận gốc một lần duy nhất. Cứ dăm ba bữa, lão Hoàng đế lại đột ngột mang một người từ trong ngục ra, kéo đến trước mặt Thái tử, dùng giọng điệu trìu mến hỏi: “Hi Nhi, minh quân không được thiên vị, bây giờ con đã hiểu họ phạm lỗi gì chưa?”

Từ những người anh họ, em họ, cậu mợ thân thuộc của Thái tử, đến Lão Thái phó gầy gò chỉ còn da bọc xương.

Bùi Hi phải chính miệng tuyên bố tội trạng và quyết định xử tử họ, lão Hoàng đế mới hạ lệnh xử tử, nếu không họ sẽ bị đưa trở lại ngục chịu đựng vô số cực hình.

Thái tử nhìn những gương mặt thân thuộc, không thể thốt nên lời.

Những người đó khóc lóc, ban đầu cầu xin “Thái tử biểu ca cứu mạng”, sau đó lại cầu xin “Thái tử Điện hạ, xin Bệ hạ cho ta một cái chết nhanh chóng đi”.

Bùi Hi buộc phải mở miệng, mỗi lần mở miệng kết tội, tay y như nhuốm đầy máu của người thân.

Đó là một loại kiểm soát vặn vẹo, không phải là mối quan hệ cha con bình thường, cũng không phải quan hệ quân thần thông thường. Lão Hoàng đế vừa hết mực yêu thương Thái tử, lại vừa vô cùng căm hận y.

Cuối cùng Thái tử cũng giống như mẫu hậu mình, bị ép đến ưu sầu, ngày càng trầm cảm, ngày càng đau khổ.

Y gần như bị ép đến phát điên.

Lúc đó, Thái tử mới trưởng thành không lâu, đối mặt với lão Hoàng đế vẫn tỏ ra yếu đuối, gắng sức chịu đựng, dần dần xây dựng thế lực riêng, biến Đông Cung thành địa bàn của mình, nhưng trên đầu luôn nặng trĩu đôi mắt dò xét của lão Hoàng đế.

Khi Thái tử phi được chẩn đoán có thai, đó là tin vui nhất trong nhiều năm, như xua tan đám mây đen trên đầu.

Cả Đông Cung đều tràn ngập niềm vui, mong chờ tiểu Hoàng tôn chào đời.

Thái tử cũng hiếm khi nở nụ cười, cẩn thận chăm sóc vợ, đồng thời cũng lo lắng về phản ứng của lão Hoàng đế.

May mắn thay, từ khi Thái tử phi mang thai, lão Hoàng đế không có biểu hiện gì, thậm chí còn phái người ban thưởng vài lần, dường như không có ý kiến.

Cho đến mùa hè năm đó, Thái tử chặn được một bức mật thư liên quan đến Tiêu gia, lập tức bị lão Hoàng đế triệu vào cung.

“Bức mật thư đó liên quan đến Tiêu gia.” Giọng Vệ Lăng trầm xuống: “Trong mật thư dùng ngôn ngữ Tác-ta, nhưng Thái tử đã học qua nên hiểu được… đó là bức thư từ trong cung gửi ra, muốn nhằm vào Tiêu gia.”

Thái tử không thể tin nổi.

Bất kể Tiêu gia có lòng phản nghịch hay không, đường đường là Vua của một nước, lại muốn thông đồng với ngoại bang đối phó bề tôi của mình!

Dòng họ Định Vương đóng quân ở Mạc Bắc, tại đó gần như là một bức tường thành kiên cố. Một khi Tiêu gia xảy ra chuyện, cả vùng Mạc Bắc sẽ lập tức thất thủ, không biết bao nhiêu người sẽ chết, thậm chí còn có thể dẫn sói vào nhà, khiến Đại Ung rơi vào cảnh chiến loạn, người dân lưu lạc lầm than!

Lão Hoàng đế là cha là Vua, dù cha con họ đã không còn thân thiết từ lâu, nhưng Vua vẫn là Vua. Vậy mà khi chặn được bức thư này, hình ảnh Vua cha vốn đã lung lay trong lòng Thái tử hoàn toàn sụp đổ.

Y phẫn nộ tột cùng, chạy đến Dưỡng Tâm Điện, vừa gặp lão Hoàng đế còn chưa kịp mở miệng đã bị hời hợt ra lệnh, bảo y đổi Thái tử phi.

Giờ thì đứa con trong bụng Thái tử phi không cần phải ra đời nữa.

Lão Hoàng đế luôn rất bất mãn với Thái tử phi do Thái tử chọn.

Lão muốn một người thừa kế hợp ý, Thái tử là người thích hợp nhất, nhưng những đặc điểm của Thái tử trong mắt lão Hoàng đế không đủ hoàn hảo, sự tồn tại của Thái tử phi càng là bằng chứng chứng minh sự không hoàn hảo đó.

Lúc đó, Thái tử phi đã mang thai gần tám tháng, đứa con là niềm an ủi duy nhất của Thái tử và Thái tử phi, nhưng lão Hoàng đế lại chọn thời điểm này để Thái tử phải đưa ra lựa chọn, hoặc Thái tử tự tay giải quyết, hoặc để lão ra tay —— Ác độc đến tột cùng, cố tình muốn đập tan hy vọng của họ.

Bùi Hi từ cơn giận dữ cực độ, đến trạng thái bình tĩnh lạ kỳ.

Chung Yến Sanh khó chịu trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “…Cuối cùng, ông ấy không thể chịu đựng được nữa?”

Vệ Lăng chậm rãi gật đầu: “Điện hạ cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa.”

Thái tử bị lão Hoàng đế giám sát chặt chẽ nhiều năm, ngay cả thở cũng khó khăn. Mẫu hậu bị chèn ép đến chết, gia tộc mẹ từng người một bị kéo ra trước mặt y kết tội, Tiêu gia bảo vệ biên cương Đại Ung có quan hệ tốt với y bị âm mưu hãm hại, bây giờ ngay cả người vợ thanh mai trúc mã và đứa con sắp chào đời cũng không được tha.

Không có thời gian cho Bùi Hi chuẩn bị, dưới tình thế cấp bách, y phải lập tức đưa ra quyết định.

Vì vậy, y chọn việc ép Vua nhường ngôi.

Nói Thái tử ép Vua nhường ngôi, không bằng nói Thái tử bị dồn đến đường cùng, buộc phải phản kháng.

Chỉ khi lật đổ được ngôi vị Hoàng đế, y mới có thể bảo vệ vợ con, bảo vệ Tiêu gia, giữ được sự bình yên tạm thời ở nơi biên ải.

“Điện hạ giao cho thuộc hạ nhiệm vụ tiếp ứng bên ngoài thành, nếu thành công sẽ đưa Thái tử phi trở về, nếu thất bại sẽ đưa nương nương trốn về phương Nam, không bao giờ trở lại Kinh thành nữa.”

Vệ Lăng nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên vẻ hổ thẹn và đau đớn tột cùng: “Bọn ta chờ ở ngoài thành rất lâu vẫn không thấy ai đưa nương nương tới, phái người vào Kinh báo tin mới biết nương nương bị hoảng sợ nên sinh non, quyết định lập tức quay về Đông Cung. Đêm đó quá mức hỗn loạn, khi chúng ta trở lại Đông Cung, Đông Cung đã bốc cháy rồi. Nương nương… không còn nữa, tất cả mọi người đều chết hết, Điện hạ cũng…”

Vệ Lăng không nói tiếp được nữa.

Chung Yến Sanh biết kết cục của Thái tử.

Thái tử bị bắn chết ngoài cổng Đông, triều đình trải qua mấy phen tắm máu, từ đó Thái tử trở thành một sự kiêng kị, không ai dám nhắc đến.

“Bọn ta tuân theo mệnh lệnh cuối cùng của Điện hạ xuôi Nam, mai danh ẩn tích. Vài năm sau, thuộc hạ liên lạc được với nội tuyến cuối cùng ở Kinh thành, biết rằng sau khi mấy thị vệ bên cạnh Điện hạ thoát khỏi Kinh thành đã bắt cóc phu nhân của Hoài An Hầu… Từ sau khi Điện hạ dần thất thế, phủ Hoài An Hầu đã cắt đứt quan hệ với Điện hạ.”

Vệ Lăng điều chỉnh lại cảm xúc, hít sâu một hơi: “Bọn ta không ngờ rằng, năm đó họ đã dùng đứa con của mình để trao đổi, nuôi nấng ngài bên cạnh.”

Chung Yến Sanh không khó để đoán được tình hình khi đó.

Tình thế vô cùng khẩn cấp, ngay cả Vệ Lăng cũng không biết cậu còn sống hay không, Thái tử không có bất kỳ thời gian để giao phó điều gì với phủ Hoài An Hầu.

Đó là hành động của phủ Hoài An Hầu tự chọn.

Khi đó chỉ có Hầu phu nhân ở nhà, khi người của Thái tử bắt giữ bà, chắc hẳn bà đã quyết định để tàn dư của Thái tử mang Chung Tư Độ đi, để Chung Yến Sanh ở lại bên mình, đảm bảo sự an toàn cho cậu.

Nhưng sau đó còn có quân của lão Hoàng đế, có lẽ đã xảy ra biến cố gì đó, ám vệ mang Chung Tư Độ đi rất có thể đã bị chặn giết trên đường, chỉ kịp giấu Chung Tư Độ trong rừng núi, tình cờ được một nông dân nhặt được.

Lúc phủ Hoài An Hầu suýt nữa gặp nạn diệt tộc, là Thái tử đã cứu họ, Hầu phu nhân làm vậy là để trả ơn, nhưng… nhưng quả thực cậu đã nợ Chung Tư Độ rất nhiều.

Chung Yến Sanh cảm thấy cổ họng khô khốc, rất lâu sau mới hỏi: “Vậy tại sao ông biết… trên người ta có vết bớt?”

Vệ Lăng lắc đầu: “Là Điện hạ nói, ngài ấy nói sau khi ngài sinh ra, trên gáy sẽ có một cánh hoa.”

Chung Yến Sanh không nhịn được đưa tay sờ sau cổ mình, ngơ ngác nhìn vào những bài vị trống không đặt giữa đại sảnh, cảm nhận được sự ướt át trên mặt mới phát hiện mắt mình đã tràn đầy nước mắt.

Phát hiện Chung Yến Sanh khóc, Đạp Tuyết phát ra tiếng gầm gừ từ trọng cổ họng, mở to mắt nhìn chằm chằm Vệ Lăng, nghĩ rằng chính ông đã làm Chung Yến Sanh khóc.

Thật ra Chung Yến Sanh còn rất nhiều thắc mắc, chẳng hạn như chuyện của Hoắc Song là sao, nhưng lúc này cậu không có tâm trạng để hỏi, cũng không có khoảng trống để trấn an Đạp Tuyết. Cậu cúi đầu cố gắng kìm nước mắt, dùng sức dụi mắt một cái, giọng mang theo chút nghẹn ngào: “Ta, ta có thể ra ngoài gặp Định Vương Điện hạ được không?”

Cậu chưa bao giờ cảm thấy đau khổ đến vậy, không muốn khóc trước mặt người khác.

Có lẽ trước mặt Tiêu Lộng sẽ khá hơn một chút.

Vệ Lăng nhanh nhạy nhận ra sự dựa dẫm của Chung Yến Sanh vào Tiêu Lộng, do dự một chút, không nhịn được hỏi: “Tiểu chủ nhân, dám hỏi ngài và Định Vương Điện hạ có quan hệ gì?”

Chung Yến Sanh sửng sốt.

Cậu chưa bao giờ suy nghĩ kỹ xem mối quan hệ giữa mình và Tiêu Lộng là gì.

Trước mặt người ngoài cậu gọi Tiêu Lộng là Vương thúc, nhưng Tiêu Lộng không phải Vương thúc của cậu. Cậu gọi Tiêu Lộng là ca ca, nhưng thật ra Tiêu Lộng cũng không phải là ca ca của cậu.

Không có ca ca nào lại đối xử với cậu như Tiêu Lộng, hôn cậu, trêu đùa cậu, dường như hận không thể ngậm cậu vào trong miệng vậy.

Cậu cũng không biết Tiêu Lộng cảm thấy mối quan hệ của họ là thế nào.

Là con chim sẻ nhỏ có thể tùy ý chọc ghẹo, hay là gì khác?

Hàng mi dài của Chung Yến Sanh vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt trong suốt, môi mấp máy: “Anh ấy là…”

Chưa kịp nghĩ cách trả lời, Vệ Lăng đã ngã “phịch” xuống đất, không kêu lấy một tiếng.

Lúc này Chung Yến Sanh mới nhớ ra, trước khi vào Vệ Lăng đã uống thuốc độc của Triển Nhung đưa cho, bây giờ chắc đã sắp hết thời gian, lập tức không nghĩ nhiều nữa, vội đứng dậy chạy ra ngoài: “Triển Nhung, Triển Nhung, thuốc giải!”

Chưa kịp chạy ra cửa, cậu đã đâm đầu vào lồng ngực của Tiêu Lộng.

Triển Nhung đã tính toán thời gian chính xác, mắt nhìn thẳng lướt qua họ kéo Vệ Lăng ra ngoài giải độc. Chung Yến Sanh được Tiêu Lộng ôm vào trong vòng tay, những ngón tay đầy vết chai mỏng lướt qua khóe mắt ngập nước của cậu. Tiêu Lộng nhíu mày, khuôn mặt trông có vẻ dữ tợn: “Tại sao lại khóc?”

Lúc vào vẫn còn bình thường, nhưng ra ngoài lại đầy nước mắt.

Tốt nhất là tên thủ lĩnh này tỉnh dậy nên cho hắn một lời giải thích.

Mùi hương quen thuộc bao trùm xung quanh, đầu mũi Chung Yến Sanh bắt đầu chua xót. Khi nghĩ đến Hoàng hậu vì u uất mà chết, Thái tử bị bắn chết trước cổng cung, Thái tử phi chìm mình trong biển lửa, cậu không thể kìm được nước mắt. Cậu vùi đầu sâu vào hõm cổ Tiêu Lộng, những giọt nước mắt to và nóng bỏng rơi lên làn da hắn.

Đạp Tuyết không hiểu sao cậu đột nhiên lại khóc dữ dội như vậy, lo lắng đến độ quay cuồng dưới đất, dùng sức cọ đầu vào chân cậu.

Cánh tay Tiêu Lộng ôm chặt Chung Yến Sanh cũng cứng lại, sau đó ôm chặt cậu hơn, một tay rơi xuống sau đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại, chất giọng trầm thấp trở nên dịu dàng: “Em sao vậy?”

Chung Yến Sanh không thể nói nên lời, ban đầu chỉ im lặng khóc, được Tiêu Lộng dịu dàng an ủi thì không thể kìm được nữa mà bật khóc thành tiếng.

Cậu chưa bao giờ căm hận một người như thế.

Ngực Tiêu Lộng bị nước mắt của cậu làm ướt một mảng lớn. Hắn nâng khuôn mặt đầy nước mắt của cậu lên, hôn lên khóe mắt ngập nước đầy thương xót, nhìn mũi cậu cũng dần đỏ lên vì khóc, giọng lại nhẹ nhàng thêm: “Ai bắt nạt em, ta giúp em giết người đó được không?”

Chung Yến Sanh nức nở, mắt đỏ hoe nhìn hắn: “Nếu là, Hoàng đế thì sao?”

“Hoàng đế cũng giết.” Giọng điệu Tiêu Lộng rất bình tĩnh: “Ngoan nào, đừng khóc.”

Những lời hắn nói ra rất kinh khủng nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng, ngược lại khiến người ta rợn tóc gáy.

Cảm xúc của Chung Yến Sanh được xoa dịu phần nào, cậu nghẹn ngào đưa tay chạm vào cục u sau đầu hắn, giọng khàn khàn: “Anh đã khỏi rồi à?”

Nụ cười của Tiêu Lộng ngừng lại, khuôn mặt trở nên bình tĩnh hơn: “Không hiểu em nói gì.”

Tiêu Lộng (học Điều Điều nghiêng đầu): Hửm? Không hiểu em nói gì.

Cho nên Tiêu Lộng vẫn chưa tỉnh.

Đoạn này rất khó viết, sửa lại nhiều lần mới rõ ràng, ngồi suốt một buổi chiều bị chậm trễ orz.

Mặc dù lão Hoàng đế rất biến thái, nhưng không phải kiểu biến thái như mọi người nghĩ đâu! Trước đây có rất nhiều bình luận đoán quá mức, khiến tôi lo lắng đến nỗi chạy vòng vòng mà không dám giải thích, sợ bị coi là kẻ biến thái luôn (nắm chặt tay). Cuối cùng cũng có thể rửa sạch hình ảnh biến thái của mình rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.