*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên với thiếu gia thật hoàn toàn nằm ngoài dự kiến. Chung Yến Sanh mang nhiều trăn trở không dám kể với ai, chỉ lặng lẽ rời khỏi biệt viện Trường Liễu cùng với người mặc đồ đen.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa lớn sau lưng lập tức đóng lại cái “rầm”, dứt khoát và lạnh lùng.
Người này chắc là về phe của thiếu gia thật, không ưa gì cậu nhỉ?
Từ trước đến nay, Chung Yến Sanh luôn được mọi người yêu mến, lần đầu tiên gặp phải sự lạnh nhạt như vậy không khỏi có chút buồn bực, nhưng cũng chỉ biết chấp nhận thôi.
Ai bảo cậu chiếm chỗ của người ta, hưởng lợi suốt mười mấy năm trời chứ.
Lúc này, bầu trời đã không còn quang đãng như trước. Từ mặt hồ xa xa, làn gió mang theo hơi nước ẩm ướt thổi đến, khiến không khí trở nên se lạnh như thể sắp đổ mưa. Cơn gió lướt qua càng làm cho cảm giác đau nhói ở cổ thêm rõ rệt.
Chung Yến Sanh không nhịn được đưa tay chạm vào, cúi đầu xuống đã thấy đầu ngón tay trắng nõn dính một chút máu, nổi bật giữa nền da, lập tức cảm thấy choáng váng.
Là bị quẹt vào khi rơi vào luống hoa hay bị kiếm chém trúng?
Vết thương này chưa phát hiện thì không sao, phát hiện một cái thì cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ, đau đớn dữ dội. Chung Yến Sanh rên lên, tay ôm cổ vội vàng trèo lên xe ngựa, lôi ra một chiếc gương nhỏ.
Nhìn vào gương một hồi lâu, Chung Yến Sanh cắn môi, nhịn đau lau sạch vết máu, để tránh bị người khác phát hiện khó mà giải thích.
Cũng may là vết thương rất nhỏ, chỉ trầy da, lau sạch máu thì không thấy nữa.
Vừa lau xong, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, là Vân Thành đã trở về.
Rèm xe ngựa bay phấp phới, Vân Thành vén lên nhìn thấy Chung Yến Sanh vẫn còn nguyên vẹn, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Thiếu gia, ngài đã về rồi, ta thấy trời sắp mưa nên mới vội trở về.”
Chung Yến Sanh lúng túng giấu khăn vào tay áo như thể không có chuyện gì xảy ra: “Ừ, ừ.”
“Có lẽ phu nhân đã về phủ trước rồi, chúng ta cũng phải nhanh lên thôi.” Vân Thành tháo dây buộc ngựa: “Thiếu gia, ngài đã gặp được người ngài muốn gặp chưa?”
Chung Yến Sanh gật đầu: “Gặp rồi.”
Chỉ là không giống như cậu tưởng tượng.
Rất khác nhau!
Hai người đoán không sai, xe ngựa vừa rời khỏi biệt viện Trường Liễu thì nghe tiếng sấm rền vang, mưa như trút nước, lộp độp đập vào xe ngựa, không khí tràn ngập mùi đất ẩm ướt.
Khi hai người trở về Hầu phủ, mọi thứ vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Dường như không ai hay biết Chung Yến Sanh và Vân Thành đã lén lút ra ngoài.
Đoán rằng Hầu phu nhân sắp về tới. Dưới sự trợ giúp của Vân Thành, Chung Yến Sanh nhanh chóng thay một bộ y phục mới, rửa mặt, chải lại tóc, vội vàng làm xong hết mọi việc mới ló đầu ra ngoài: “Mẹ ta về chưa?”
Vân Thành ra ngoài thăm dò, quay về lắc đầu: “Phu nhân vẫn chưa về.”
Lạ thật, chùa Kim Phúc ở trên núi. Nếu trời mưa, đường núi sẽ khó đi, Hầu phu nhân đáng lẽ phải xuống núi từ sớm rồi mới đúng.
Chung Yến Sanh băn khoăn mãi, một hồi sau lại bảo Vân Thành đi dò hỏi lần nữa.
Vân Thành chạy đi chạy lại mấy lần, mãi cho đến khi Chung Yến Sanh ăn tối một mình trong viện, uống thuốc bổ xong, trời đã tối mịt mới có tin Hầu phu nhân và Hầu gia đã về.
Chung Yến Sanh lo lắng không biết có xảy ra chuyện gì rồi hay không bèn chạy ngay đến chính viện, sai vặt vội vã che ô chạy theo sau.
Từ trước đến nay Chung Yến Sanh đến viện của Hầu phu nhân đều không cần thông báo, cũng không ai ngăn lại, cậu một mạch đi vào chính viện. Một thị nữ dẫn cậu đến trước cửa Noãn Các(*), định vào thông báo.
(*) Một hệ thống sưởi ấm dưới sàn nhà của người Trung Quốc.
Chung Yến Sanh không đợi được, tự mình tiến lên gõ cửa, hớn hở gọi: “Mẹ, con vào được không?”
Một lúc sau, bên trong vang lên giọng nói của Hoài An Hầu: “Vào đi.”
Chung Yến Sanh lập tức đẩy cửa bước vào, chưa kịp chào hỏi đã vội vàng xem tình hình của Hầu phu nhân.
Vợ chồng Hoài An Hầu ngồi trên giường sưởi, hình như đang trò chuyện. Hầu phu nhân trông vẫn khỏe mạnh, chỉ là không giấu được vẻ buồn bã.
Hoài An Hầu còn chưa thay triều phục, sắc mặt vẫn nghiêm nghị như thường, ánh mắt nhìn Chung Yến Sanh hơi mang ý trách cứ: “Vừa định gọi con đến thì con đã đến. Mới khỏi bệnh đã trốn ra ngoài chơi rồi à?”
Bị phát hiện rồi!
Cậu và Vân Thành đều không có mặt, quả thật rất dễ bị phát hiện là đã chạy ra ngoài.
Chung Yến Sanh giật mình, hàng mi dài run rẩy vì chột dạ, ánh mắt lảng tránh sợ bị mắng, lén lút nhìn Hoài An Hầu.
Vẻ mặt lo lắng đó thật sự rất đáng yêu, khiến cho nét buồn rầu trên mặt Hầu phu nhân lập tức tan biến, bà che miệng cười khẽ.
Hoài An Hầu nghiêm khắc nói: “Đi đâu đó?”
“Chỉ là… dạo phố một chút thôi ạ.” Chung Yến Sanh chợt nảy ra ý tưởng, rủ mắt xuống, giọng điệu buồn bã: “Con ở nhà một mình chán lắm, rời Kinh thành đã mười mấy năm, cũng không được mấy người bạn thân thiết, nếu… nếu nhà mình có thêm một đứa trẻ xấp xỉ tuổi con thì tốt biết bao.”
Chung Yến Sanh sở hữu một khuôn mặt rất dễ gây thiện cảm, khiến hầu hết mọi người đều khó lòng nghiêm khắc với cậu. Huống chi cậu còn cất tiếng nói chuyện với giọng điệu nhõng nhẽo, mềm mại như tiếng vật nhỏ lông xù, trông đáng thương và dễ mến vô cùng.
Hoài An Hầu và phu nhân nhìn nhau, không ai lên tiếng nói gì.
Thật lâu sau, Hầu phu nhân không chịu được mà vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của con trai, dịu dàng nói: “Con muốn ra ngoài chơi cũng được, nhưng phải mang thêm vài người. Kinh thành không giống như Cô Tô, mẹ sợ con ở bên ngoài bị người ta bắt nạt, có được không?”
Chung Yến Sanh ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Mới lạ đó.
Mang thêm nhiều người thì không thể lén đến biệt viện Trường Liễu được.
Thấy cậu ngoan ngoãn, vẻ nghiêm nghị của Hoài An Hầu cũng không thể giữ mãi, ông giơ nắm tay lên môi ho nhẹ: “Thôi được rồi, cha cũng không phải muốn trách phạt gì con, hôm nay đã ra ngoài chơi cả ngày rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.”
Trước tiên gieo một hạt giống vào lòng Hoài An Hầu và phu nhân, để họ biết rằng cậu ở một mình rất buồn chán, không phản đối việc có thêm một huynh đệ nào đó xuất hiện.
Chung Yến Sanh lén cười, lúc rời đi còn duy trì vẻ mặt buồn bã, thân thể đơn bạc lẻ loi như một tờ giấy, khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Hầu phu nhân không nhịn được nói: “Hay là để…”
Hoài An Hầu im lặng một lúc lâu, lắc đầu: “Không phải là ta không muốn, mà với thế cục hiện nay thật sự không thích hợp.”
Nét buồn phiền lại hiện lên khuôn mặt Hầu phu nhân, bà khẽ thở dài. Hoài An Hầu vỗ nhẹ lưng bà, an ủi: “Phu nhân có thể lấy lý do đi lễ Phật thường xuyên đến thăm nó. Chúng ta không phải đã sắp xếp xong xuôi rồi sao? Đợi thêm một thời gian nữa là được.”
Mắt Hầu phu nhân đỏ lên, bà lau đi nước mắt, cuối cùng gật đầu.
Lúc quay lại viện Xuân Vu, ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa, sấm rền không ngừng.
Chung Yến Sanh vừa mới khỏi bệnh đã chạy ra ngoài, mệt không chịu nổi. Vừa về phòng lập tức đóng cửa đi ngủ. Trong tiếng sấm vang dội, cậu mơ thấy ác mộng suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, còn chưa mở mắt ra đã cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là ở vùng bụng, chạm vào là đau đến mức xuýt xoa.
Chắc là hôm qua ngã bị thương, lúc đó không để ý lắm.
Chung Yến Sanh khó chịu khắp người lại không dám gọi đại phu đến xem, chỉ dám co ro bên trong góc giường, rưng rưng chịu đựng.
Vân Thành đã dậy từ sớm, nghe thấy tiếng động thì vòng qua bình phong đến bên giường, kéo chăn ra không thấy người, gọi với vào trong: “Thiếu gia đã dậy chưa? Ta gọi nhà bếp mang bữa sáng lên nhé? Đúng rồi, sáng nay phu nhân lại đến chùa Kim Phúc lễ Phật rồi, bảo thiếu gia tự mình dùng cơm…”
Chung Yến Sanh vốn đang cắn răng chịu đau, nghe vậy lập tức vui vẻ.
Tối hôm qua cậu còn rầu rĩ, mẹ ở nhà thì làm sao lén ra ngoài được.
Tự dưng thấy bụng cũng đỡ đau hơn, cậu lăn xuống giường, đi chân trần trên sàn, cặp mắt sáng rực: “Vân Thành, nhanh lên, chúng ta đến biệt viện Trường Liễu!”
Vân Thành ngạc nhiên: “Hôm nay lại đi à? Ấy… thiếu gia mang vớ vào trước đã!”
Ăn điểm tâm xong, Chung Yến Sanh đã khôn ngoan hơn. Cậu bảo người trong viện đi hết, nghiêm túc dặn dò họ rằng mình cần đọc sách, không được quấy rầy, rồi mới cùng Vân Thành lén lút men theo lối nhỏ rời khỏi phủ.
Lần thứ hai nên đã quen đường quen lối hơn, Vân Thành nhanh chóng che mặt đi thuê xe ngựa. Cảm thấy Chung Yến Sanh chắc sẽ còn ra ngoài thêm nhiều lần, nên lần này hắn thuê xe lâu dài luôn, về sau để tạm ở nhà trọ là được.
Hôm nay đường đến biệt viện Trường Liễu yên tĩnh hơn rất nhiều, không thấy nhiều xe ngựa qua lại nữa.
Chung Yến Sanh càng tin rằng những chiếc xe ngựa sang trọng hôm qua là đến ngoại thành để du xuân.
Xe ngựa thuê không rộng rãi và thoải mái như xe nhà mình. Lúc đến rừng trúc bên ngoài biệt viện, Chung Yến Sanh mệt muốn rã rời, cậu hít thở khó khăn, chậm rãi leo xuống xe ngựa, yếu ớt nói: “Ngươi đi chơi đi, hai ba canh giờ sau hãy đến đón ta.”
Vân Thành tính tình cởi mở, mới đi chơi hôm qua đã kết bạn được, hắn đáp lại rồi hớn hở đi tìm bạn chơi.
Cũng giống như hôm qua, biệt viện Trường Liễu vẫn tĩnh lặng như một con quái vật khổng lồ. Sau một đêm mưa, mặt hồ xa xa phủ sương mù, gió thổi qua lạnh lẽo.
Chung Yến Sanh từ từ đi đến cổng viện, chưa kịp gõ thì cửa đã cọt kẹt mở ra, sau cánh cửa xuất hiện thanh niên áo đen hôm qua, vẫn là gương mặt không cảm xúc.
Chung Yến Sanh cảm thấy hắn rất có cá tính, bước qua ngưỡng cửa đi theo hắn ta vào trong, tò mò hỏi: “Ngươi tên gì? Đi theo ca ca tới đây luôn à?”
Thanh niên áo đen không thèm đoái hoài gì tới cậu: “Mời.”
Không hiểu sao Chung Yến Sanh cảm thấy hắn đi nhanh hơn hôm qua, bước chân rất vội vã.
Chung Yến Sanh còn đau bụng, đang muốn yêu cầu hắn đi chậm lại nhưng sợ mình quá mức đòi hỏi và yếu đuối, không dám nói ra. Cậu cắn răng cố gắng đi theo sau, cả người vừa mệt vừa đau, trên mũi lấm tấm mồ hôi.
Bố cục trong biệt viện Trường Liễu rất phức tạp, phải đi quanh quẩn bảy vòng tám lượ. Cũng may là đường không dài, lúc đi đến trước một sân viện nọ, Triển Nhung dừng bước, đứng sang một bên đẩy Chung Yến Sanh đang thở hổn hển vào trong rồi đóng sầm cửa lại.
Chung Yến Sanh đã kiệt sức, bị đẩy một cái thì loạng choạng suýt ngã, cậu choáng váng bước vào trong sân, mơ hồ quan sát xung quanh một lúc.
Trống rỗng, bốn bề tịch mịch, không có bóng dáng của một sinh vật sống.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an. Cậu nuốt nước bọt, đứng im một lúc, phát hiện cửa phòng hơi hé mới do dự tiến tới gõ cửa, nhỏ giọng gọi: “Ca ca, anh có ở trong không?”
Không có ai trả lời.
“Em vào trong có được không?”
Vẫn không có ai đáp lại.
Nghĩ đến dáng dấp đi đứng bất tiện của thiếu gia thật, Chung Yến Sanh lo lắng có chuyện không hay xảy ra. Cậu lau mồ hôi trên mặt, đẩy cửa bước vào, vừa gọi ca ca vừa cẩn thận đi vào trong.
Ngay khi bước vào phòng, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, dưới chân không cẩn thận đá vào thứ gì đó vang lên tiếng động lớn, trong căn phòng yên lặng đặc biệt rõ ràng.
Thần kinh của Chung Yến Sanh vốn đã căng thẳng, lập tức như con mèo bị giật mình, suýt chút nữa hét lên. Bản năng sợ hãi khiến cậu muốn nhấc chân bỏ chạy, nhưng nghĩ đến mọi người trong phủ Hầu gia, đôi chân như bị đóng đinh tại chỗ.
Không được sợ, không được chạy.
Dựa lưng vào tường, Chung Yến Sanh hít thở thật sâu rồi ngẩng đầu lên. Giữa ban ngày ban mặt, nhưng cửa sổ xung quanh lại bị che bằng vải đen khiến căn phòng chìm trong bóng tối. Trong chốc lát, đôi mắt của cậu chưa kịp thích nghi, không thể nhìn rõ mọi thứ.
Càng lúc càng kỳ lạ.
Chung Yến Sanh nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn kỹ thứ mình vừa đá phải. Vừa cúi xuống, cậu hoảng hốt phát hiện ra cảnh tượng hỗn độn trước mắt: trong phòng như bị bão quét qua, mảnh lư hương vỡ vụn khắp nơi, bên ngoài cũng không mấy thứ nguyên vẹn, cứ như bị trộm ghé thăm.
Chẳng lẽ thật sự có trộm?
Chung Yến Sanh căng thẳng, không kịp nghĩ nhiều, vòng qua bình phong đi vào bên trong. Chẳng ngờ vừa bước vào đã nghe “vút” một tiếng, có thứ gì sắc nhọn bay qua đỉnh đầu cậu, cắm phập vào bình phong gỗ.
Vì lực quá mạnh, bình phong sơn thủy rung lên một cái, suýt nữa đổ xuống.
Chung Yến Sanh sợ đến mức gần như hét lên, não trống rỗng trong mười giây, lồng ngực phập phồng kịch liệt, tim đập nhanh như trống đánh. Cậu cứng ngắc quay đầu lại, dùng chút lý trí còn sót lại nhận ra đó hẳn là một cây phi tiêu.
Với tốc độ và lực bay vừa rồi mà lệch một chút thì mục tiêu bị đâm sẽ là đầu của cậu.
Nỗi sợ hãi đến muộn khiến Chung Yến Sanh ngẩn người, hai mắt đỏ hoe, đôi mắt ngấn lệ mỏng manh như những viên đá quý dễ vỡ. Cậu ngơ ngác nhìn lên, cuối cùng mới thấy một người đang dựa vào mép giường.
Trong bóng tối mờ mịt, người ngồi ở đầu giường xõa tóc bù xù, trên người chỉ mặc một chiếc trung y màu trắng đơn giản. Tóc dính vào má vì mồ hôi lạnh, tấm lụa mỏng trên mắt đã trượt xuống một nửa, lộ ra nửa con ngươi đỏ ngầu dưới hàng mi rậm. Gương mặt sắc sảo anh tuấn trông như ma quỷ, càng giống một con thú hoang, đôi mắt đầy vẻ cuồng loạn đang lạnh lùng quan sát cậu.
Cảm giác nhạy bén với nguy hiểm khiến Chung Yến Sanh hoàn toàn cứng đờ. Trong đầu như có một hồi chuông cảnh báo cậu nhanh chóng bỏ chạy, nỗi sợ ép cậu gần như nghẹt thở. Thật lâu sau, cậu mới run rẩy nặn ra được vài chữ từ trong cổ họng: “Ca… ca?”
Tiếng sấm đêm qua khiến căn bệnh đau đầu vừa giảm bớt lại trở nên trầm trọng.
Nghe thấy giọng nói run rẩy của thiếu niên, trong cơn đau đớn tột cùng, một phần lý trí của Tiêu Lộng bỗng quay trở về. Hắn dò xét Chung Yến Sanh bằng cặp mắt lạnh lùng, nhìn thân hình đơn bạc của cậu run rẩy như một con chim nhỏ mà vẫn cố gắng kìm nén không bật lên tiếng khóc.
Dù khuất sau màn đêm, nhưng vẫn khiến người ta rung động không thôi.
Thật xinh đẹp.
Hắn hơi nhếch môi mỏng, rõ ràng là đang cười nhưng lại không có chút vui vẻ nào, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, giọng nói khàn khàn như dụ dỗ: “Lại đây.”
Tiêu Lộng dám chắc rằng con chim nhỏ nhút nhát này không dám bước tới. Hắn đã từng gặp quá nhiều người như thế này, họ cố muốn quyến rũ hắn nhưng lại sợ hãi không dám đến gần.
Dáng vẻ như điên loạn của hắn khiến bất kỳ ai chứng kiến đều rùng mình lo sợ không thôi, tất cả đều coi hắn như kẻ điên, giây tiếp theo sẽ mất khống chế mà giết người. Ngay cả những thuộc hạ theo hắn nhiều năm cũng chỉ dám quỳ rạp ngoài sân xa.
Nhưng quả thật, hắn đúng là một kẻ điên có thể giết người.
Trong phòng yên tĩnh như tờ, thiếu niên bên màn bình phong đứng im không nhúc nhích.
Tiêu Lộng xoa xoa thái dương đang co giật vì đau đớn, dễ dàng tính toán con đường bỏ chạy của thiếu niên, cũng chuẩn bị sẵn con dao trong tay để ném xuyên lồng ngực mỏng manh của cậu.
Vật nhỏ đẹp đẽ nhưng cũng thật yếu đuối.
Tiêu Lộng nhắm mắt lại, chịu đựng cơn đau như muốn đục khoét đầu óc mình, mồ hôi từ từ thấm ra sau lưng, ướt đẫm xiêm y màu trắng. Trong cơn đau đớn dữ dội, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ.
Rất nhẹ, mỗi bước đều mang theo sự do dự, nhưng không phải là chạy trốn, mà đang từ từ tiến lại gần.
Một làn hương mềm mại như sương mù phảng phất qua mũi, dây thần kinh căng thẳng trong đầu hắn đột nhiên giãn ra.
Tiêu Lộng mở mắt, nhìn thấy thiếu niên mím môi, bước từng bước nhỏ tiến lại gần giường.
Chung Yến Sanh biết trong mắt thiếu gia thật mình rất đáng ghét, nhưng không ngờ lại bị dọa đến mức kinh khủng như vậy. Vết thương ở bụng hôm qua vẫn còn đau, lúc bước đến gần giường, đôi môi đỏ hồng của cậu mím chặt lại, không muốn mở miệng.
Nhưng càng nhích tới gần, cậu mới nheo mắt phát hiện trạng thái của Tiêu Lộng không ổn lắm.
Cảm giác áy náy phức tạp trong lòng lại lấn át nỗi sợ hãi. Chung Yến Sanh nghĩ, tất cả là do mình, nếu không phải vì mình, hắn đã không phải lẻ loi ở chốn này mà là đang thoải mái dưỡng bệnh ở phủ Hầu gia. Hắn cảm thấy không thoải mái, muốn dọa mình cũng là điều đương nhiên.
“Anh có phải, lại đau đầu không?”
Chung Yến Sanh cẩn thận cúi người xuống, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu trong bóng tối, thử thăm dò.
Một lúc lâu sau, cậu thấy người trên giường hơi gật đầu một cái, rồi lại nghiêng đầu, hình như là rất ngạc nhiên hỏi: “Không sợ ta sao?”
Chung Yến Sanh thành thật trả lời: “Sợ.”
Vậy mà vẫn dám lại gần.
Cơn đau đầu dịu đi phần nào, nỗi cuồng loạn muốn giết người trong đầu cũng được giảm bớt, nhưng cảm xúc tồi tệ lại dâng lên. Tiêu Lộng chậm rãi đổi tư thế, ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt sắc bén như sói, lướt một vòng quanh người cậu rồi nhếch miệng: “Sao không gọi ta nữa?”
Vừa nãy vào phòng còn gọi ca ca liên tục.
Trải qua cú sốc vừa rồi, Chung Yến Sanh đã không còn muốn gọi người này là ca ca, nghe vậy thì không lên tiếng.
“Hửm?”
Tất cả là vì phủ Hầu gia, tất cả là vì phủ Hầu gia.
Chung Yến Sanh lẩm bẩm vài lần trong lòng, rồi mím môi gọi: “… Ca ca.”
Âm cuối còn có chút nghẹn ngào.
“Giận rồi à?”
“Không có.” Chung Yến Sanh nhỏ giọng phủ nhận, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe lấp lánh ánh nước. Giọng nói mang vẻ ngây thơ trong sáng, nghĩ một lúc rồi nghiêm túc dặn dò: “Ca ca ơi, em nhát gan lắm, anh đừng dọa em như vậy nữa nha.”
Bị nhìn bằng đôi mắt long lanh như vậy, Định Vương làm côn đồ lưu manh ở Mạc Bắc hơn mười năm qua, lần đầu tiên trong đời nảy sinh một cảm giác tội lỗi vô lý.
Hắn như một con thú dữ vừa được xoa dịu, khí tức hung tợn xung quanh dần dần thu lại, ánh mắt chăm chú nhìn Chung Yến Sanh. Đột nhiên, hắn nhớ đến một loài chim ở Liêu Đông mà hắn từng nhìn thấy.
Tròn vo, lông xù, nhát gan nhưng đầy hiếu kỳ. Nó vỗ cánh rơi xuống lòng bàn tay hắn, bộ lông ấy ấm áp mềm mại, người dân địa phương gọi nó là bạc má họng bạc (*), là tinh linh của núi rừng.
Tiêu Lộng im lặng một lúc, liếm khóe môi: “Vậy, ta xin lỗi nhé?”
Chung Yến Sanh từ từ gật đầu, rộng lượng bày tỏ sự tha thứ: “Không sao đâu.”
Bên ngoài vang lên mấy tiếng “bịch”.
Ám vệ đang nghe ngóng tình hình ngoài hiên đồng loạt té xuống đất.
–
Tác giả:
Ám vệ:???
Bạc má họng bạc là chim sẻ đuôi dài, nhỏ mập đáng yêu!
–
Chú thích:
(*) Bạc má họng bạc hay còn gọi là Aegithalos glaucogularis là một loài chim thuộc họ Sẻ, phân bố rộng khắp các khu rừng ôn đới ở miền Trung, miền Đông và một phần miền Bắc và miền Tây Trung Quốc