(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lê Thiên Chi vội vã ngậm miệng. Phương Hiệp Hòa quay sang Thái Lãnh Hàn, ngập ngừng:
- Anh Lãnh Hàn, anh đừng chấp Thiên Chi! Cậu ấy vẫn luôn không biết giữ mồm giữ miệng như vậy…
Phương Hiệp Hòa cố gắng trấn an và hòa giải, nhưng Thái Lãnh Hàn lại không thể trấn tĩnh lại được. Đôi mắt của hắn lại ửng đỏ, giọng nói trầm xuống. Thái Lãnh Hàn cất giọng nghẹn ngào mà nghiêm nghị:
- Ha Ha không phải chỉ là một con chó! Lê Thiên Chi, tôi nhớ tôi đã từng nói với cậu rồi. Đối với tôi, Ha Ha chính là người thân của tôi. Cậu còn dám nói Ha Ha như thế nữa, tôi sẽ trở mặt đấy!
Thái Lãnh Hàn thật sự tức giận. Lê Thiên Chi dường như không cam tâm, còn muốn nói thêm gì đó. Nhưng Phương Hiệp Hòa đã nhanh mắt lẹ tay, kéo Lê Thiên Chi rời đi.
Không còn người nào khác ở bên cạnh, Thái Lãnh Hàn lại nhanh chóng suy sụp. Hắn ngồi sụp xuống bên đường. Hai tay của Thái Lãnh Hàn vẫn còn đang siết chặt lấy t.h.i t.h.ể đã lạnh cứng của con ch.ó nhỏ. Hắn thấp giọng, đứt quãng gọi như đang cầu xin:
- Ha Ha… thật sự không còn sống nữa sao? Ha Ha… không còn thương cha nữa sao? Ha Ha… nếu nhóc rời đi như vậy, không sợ cha sẽ đau lòng sao? Ha Ha… Tỉnh dậy đi mà! Đừng bỏ rơi cha, Ha Ha… Mở mắt ra đi! Ha Ha…
Gọi một lúc, thấy Ha Ha vẫn nằm im lìm không có chút phản ứng nào, Thái Lãnh Hàn chậm rãi đứng dậy, bế t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của con ch.ó nhỏ đi từng bước về phía bệnh viện. Sau đó, hắn cứ im lặng như vậy mà làm thủ tục xuất viện cho chính mình rồi quay về nhà. Sau đó nữa, Thái Lãnh Hàn mang t.h.i t.h.ể của con ch.ó nhỏ đi hỏa thiêu, rồi tiếp tục làm việc cứ như không có chuyện gì xảy ra nữa.
Trong mấy ngày liên tục sau đó, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn chìm sâu vào nỗi u uất và c.h.ế.t lặng. Hắn đang lâm vào nỗi tự trách tột cùng.
Hóa ra trong “kiếp này”, Thái Lãnh Hàn vừa mới kết hôn không lâu. Đối tượng mà Thái Lãnh Hàn kết hôn cũng có tên là Triệu Uyển Nhu. Và bởi vì Triệu Uyển Nhu không thích chó mèo nên Thái Lãnh Hàn mới nói dối rằng Ha Ha là thú cưng của Lê Thiên Chi và gửi nó sang nhà bạn nuôi tạm. Điều đó đã dẫn tới tai nạn thảm khốc của Ha Ha. Bởi vì cậu chàng ở lại chỗ của Lê Thiên Chi nhưng vẫn liên tục tìm cách quay về “nhà” của mình. Lần này cũng bởi vì Ha Ha muốn “về nhà thăm cha” mà mới bị một chiếc xe lạc tay lái đ.â.m phải mà mất đi tính mạng.
Trong quá khứ, Thái Lãnh Hàn đã từng tự trách đến mắc bệnh tâm lý vì cho rằng bản thân đã gián tiếp khiến mẹ bị xe tông trùng. Thì lúc này, căn bệnh tự trách của hắn lại càng trầm trọng hơn. Không chỉ vậy, trong “kiếp này”, Triệu Uyển Nhu cũng không giống với “kiếp kia”. Đừng nói là hôn hắn, tỏ tình với hắn, ngay cả việc nắm tay và cho hắn sắc mặt tốt, Triệu Uyển Nhu cũng chưa một lần cho phép.
Chưa dừng lại ở đó, chỉ vài ngày sau, anh trai của Triệu Uyển Nhu bị một nhóm tội phạm bắt giữ. Vấn đề là không hiểu vì sao mà Triệu Uyển Nhu lại cho rằng kẻ đã bắt cóc anh trai của mình lại là Thái Lãnh Hàn. Bọn chúng gọi điện cho Thái Lãnh Hàn đòi tiền chuộc. Thái Lãnh Hàn đã muốn cứu anh trai của Triệu Uyển Nhu nên cố gắng hết sức gom tiền và bó cảnh sát. Sau đó, hắn liều lĩnh bảo cảnh sát cho hắn một mình đến gặp lũ bắt cóc kia để đánh lạc hướng và tận dụng thời cơ cứu con tin. Tuy nhiên, đám tội phạm kia quá hung hăng và manh động. Bọn chúng còn có vũ khí. Thế nên kết quả là khi cảnh sát bắt được lũ tội phạm thì Thái Lãnh Hàn đã bị thương nơi cánh tay còn anh trai của Triệu Uyển Nhu thì bị b.ắ.n trúng ngực, hôn mê sâu. Lúc ấy, sự sợ hãi và kinh hoàng của Thái Lãnh Hàn đã dâng lên cao ngất. Sau đó, trong bệnh viện, khi bị Triệu Uyển Nhu chất vấn, trách móc, Thái Lãnh Hàn còn có thêm sự chua chát và cay đắng của rất nhiều cảm xúc tiêu cực trộn lẫn vào nhau.
Trước khi rơi vào hôn mê, anh trai của Triệu Uyển Nhu đã nói cho Thái Lãnh Hàn một bí mật và muốn hắn thay anh điều tra. Thế nên, trước sự tức giận, oán hận và nghi ngơ của Triệu Uyển Nhu, Thái Lãnh Hàn không biết phải giải thích như thế nào, hoặc là muốn trốn tránh, cho nên hắn đã nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Triệu Uyển Nhu không chịu bỏ qua, đuổi theo Thái Lãnh Hàn bén gót để tiếp tục chất vấn.
Khi Thái Lãnh Hàn nghe được tiếng phanh xe vang lên cùng với tiếng động lớn từ phía cổng bệnh viện thì một loạt những cảm xúc tiêu cực trầm trọng của hắn đã ào ào tuôn ra. Bởi vì ngay trước mặt hắn lại có một cảnh tượng đẫm m.á.u của một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Nạn nhân bị một chiếc xe tải tông trúng, bị thương rất nặng. Quan trọng nhất là, nạn nhân ấy lại chính là Triệu Uyển Nhu.
Cảm xúc tiêu cực của Thái Lãnh Hàn bùng phát như núi lở xuống biển sâu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");