(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Do thức gần trắng đêm đến tận bốn giờ sáng mới có thể ngủ thiếp đi nên Thái Lãnh Hàn thức dậy trong cơn ngầy ngật váng vất. Nhìn đồng hồ thấy đã hơn sáu giờ, hắn vội vàng ngồi bật dậy. Tầm mắt nhìn thấy cảnh vật trong căn phòng vừa quen vừa lạ, Thái Lãnh Hàn phải mất một lúc mới có thể nhớ ra rằng đêm qua hắn đã không còn ngủ trong phòng sách mà được vào chung một phòng với Triệu Uyển Nhu.
Đưa mắt nhìn sang vị trí bên cạnh, tim của Thái Lãnh Hàn lỡ mất mấy nhịp khi trông thấy một khoảng trống không lạnh lẽo. Triệu Uyển Nhu đã thức dậy từ khi nào và đã rời đi từ khi nào, Thái Lãnh Hàn cũng không biết. Hắn chỉ biết, lúc này trong lòng của hắn lạnh ngắt như rơi vào biển băng. Có lẽ Triệu Uyển Nhu đã tức giận rồi, thế nên cô mới không muốn nấn ná chung một không gian với hắn nữa. Đưa tay sờ nhẹ vào lớp chăn nệm lạnh ngắt cạnh bên, Thái Lãnh Hàn ngơ ngác, trong đầu đặc quánh vừa như không nghĩ được gì, lại vừa như có quá nhiếu điều để suy nghĩ nên chẳng nắm bắt được.
Văng vẳng tiếng chó sủa, Thái Lãnh Hàn sực tỉnh. Có lẽ Ha Ha cũng đang muốn đánh thức “cha” ra khỏi tâm trạng u uất. Thái Lãnh Hàn hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh nét mặt và tâm trạng, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân.
Khi đã mặc áo quần chỉnh tề bước xuống cầu thang, Thái Lãnh Hàn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ nhận được sự từ chối của Triệu Uyển Nhu. Bởi vì, Thái Lãnh Hàn đoán rằng, sau sự việc hắn đột nhập vào lãnh thổ của cô đêm qua, Triệu Uyển Nhu sẽ không muốn đi cùng hắn nữa.
Tuy nhiên, khi Thái Lãnh Hàn bước xuống khỏi cầu thang, chuẩn bị tinh thần đi viếng mộ mẹ một mình thì trông thấy bóng dáng thon thả quen thuộc đang loay hoay nơi phòng bếp. Thái Lãnh Hàn đứng ngẩn ra trong niềm kinh ngạc pha lẫn vui sướng. Hóa ra Triệu Uyển Nhu không chỉ không rời đi mà cô còn thức sớm để xuống bếp nấu bữa sáng. Triệu Uyển Nhu cũng trông thấy Thái Lãnh Hàn đang đứng ngẩn ngơ nơi cầu thang. Cô ngạc nhiên và lo lắng hỏi:
- Sao anh thức sớm vậy? Không ngủ thêm chút nữa cho khỏe?
Thái Lãnh Hàn ậm à ậm ừ không biết phải trả lời như thế nào. Nhưng dù thế nào đi nữa thì hiện tại hắn cũng đã thức dậy rồi, Thái Lãnh Hàn hoang mang, hắn có nên quay lại phòng và ngủ thêm chút nữa theo lời của Triệu Uyển Nhu không? Vẻ mặt ngơ ngác của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu vừa thấy buồn cười vừa thấy thương thương. Cô mỉm cười, nhẹ giọng bảo:
- Nếu anh đã thức rồi thì chờ em một chút nhé, em nấu sắp xong rồi.
Thái Lãnh Hàn nghe vậy thì không còn băn khoăn chuyện nên ngủ tiếp hay không ngủ tiếp nữa. Hắn vội vã bước vào phòng bếp, chủ động tìm chuyện để làm, phụ giúp Triệu Uyển Nhu một tay. Chỉ một lúc sau, hai bát mì trứng ngon lành đã được bày lên bàn. Thái Lãnh Hàn nhìn những sợi mì vàng óng ả mượt mà giữa làn nước súp mỡ màng cùng những lá rau xanh mướt mà nước miếng bỗng ứa ra. Hình như chứng bệnh “không thể ăn món ngon” của hắn đã hoàn toàn được Triệu Uyển Nhu chữa khỏi vào hôm qua rồi.
Thái Lãnh Hàn ngồi vào ghế, cùng Triệu Uyển Nhu ăn hất bát mì ngon lành kia. Dù trong lòng của Thái Lãnh Hàn vẫn có chút tiếc nuối vì chứng bệnh của mình được chữa khỏi quá nhanh và quá đột ngột nên hắn không còn có thể vừa ăn vừa được Triệu Uyển Nhu hôn nữa, nhưng Thái Lãnh Hàn cũng không thể giả vờ, không muốn giả vờ trước mặt Triệu Uyển Nhu để cô lo lắng.
Bên cạnh đó, trong lòng của Thái Lãnh Hàn lại mơ hồ dâng lên một nỗi trống trải và bất an. Bấy lâu nay hắn vẫn biết, chứng bệnh không ăn uống được món ngon kia của mình vốn là do ám ảnh tâm lý vì tai nạn của mẹ năm xưa. Thế nhưng Thái Lãnh Hàn vẫn chấp nhận tự đày đọa bản thân mình như thế mà không muốn chữa trị đàng hoàng, bởi vì hắn thật sự cảm thấy chính mình có lỗi với mẹ. Nên lúc này Thái Lãnh Hàn lại lẩn thẩn lo lắng, nếu chứng bệnh của hắn đã được trị khỏi, có phải mẹ của hắn sẽ càng thêm tức giận và chán ghét hắn hay không? Nhưng nếu hắn lại để cho bản thân bị những cơn ám ảnh tâm lý dày vò thì Triệu Uyển Nhu sẽ lo lắng, ngộ nhỡ cô cũng tức giận và càng thêm chán ghét hắn thì sao? Tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi lần đầu tiên nếm trải sự khó xử của “bên tình – bên hiếu” mà nét mặt vốn đã chẳng mấy vui vẻ lại càng trở nên ảm đạm.
Triệu Uyển Nhu nhận ra tâm trạng của Thái Lãnh Hàn có chút sa sút. Nhưng cô chỉ nghĩ rằng Thái Lãnh Hàn đau buồn vì đang trong ngày giỗ của mẹ, thế nên cô không dám nói gì, sợ sẽ càng khiến hắn thêm chạnh lòng. Triệu Uyển Nhu nhanh chóng ăn xong bữa sáng, dọn dẹp và rửa bát đũa bẩn rồi dịu dàng cất tiếng:
- Chúng ta khởi hành thôi kẻo muộn.
- Hả?
Thái Lãnh Hàn thoáng ngơ ngác. Triệu Uyển Nhu muốn khởi hành đi đâu? Nhìn dáng vẻ của cún to nhà mình, Triệu Uyển Nhu vừa bực vừa buồn cười. Cô ra vẻ tủi thân nói:
- Sao thế? Anh không muốn cho em cùng đi thăm mẹ sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");