Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 54: Chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc




Khương Dĩnh còn chưa kịp phản bác quan điểm kỳ quái của Lâm Trì Ngang, điện thoại di động đã rung lên một cái. Xem xong tin nhắn, ngẩng đầu nhìn sang phía Trần Trản, người nọ khẽ gật đầu với cô.

Khương Dĩnh áp vào bên tai Lâm Trì Ngang nhẹ giọng nói: "Trần Trản muốn em dẫn anh ta giới thiệu với chủ trang trại."

Lâm Trì Ngang nhấc mi mắt nhìn cô một cái: "Có lẽ là có ý làm đại sứ."

Khương Dĩnh nghĩ tới một phương diện khác: "Em nghe nói vài minh tinh cũng đang có ý này, e rằng lần này cạnh tranh không nhỏ."

Mặt mày Lâm Trì Ngang khôi phục vẻ lạnh lùng thường nhật: "Em chỉ cần lo bắc cầu thôi, có thành công hay không là do bản lĩnh của chính tên đó."

Tiệc rượu đã sắp kết thúc, không biết có phải do bị Lý Quỳ thật giả uy hiếp, Bùi Ân Thu rời đi rất sớm.

Mỗi người tại đây đều được tặng một chai rượu, Trần Trản nhờ Ân Vinh Lan giữ hộ, chủ động đến bên cạnh Khương Dĩnh.

Khương Dĩnh nói một câu ngắn gọn: "Chủ trang trại họ Nguỵ, hai vợ chồng có họ giống nhau."

Trần Trản gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Khương Dĩnh rót ly rượu, khi bước sang tầm mắt chạm nhau với một người phụ nữ ăn mặc quý phái bàn khác, nở nụ cười lên tiếng chào hỏi: "Bà Nguỵ."

Người phụ nữ khi thấy cô thì cười càng rạng rỡ: "Bộ phim mới rất hay."

Khương Dĩnh khách khí hai câu, chuyển lời giới thiệu Trần Trản một cách tự nhiên: "Anh ấy chính là bạn của hôn phu tôi."

Trò cười của hai người từng chấn động một thời trên mạng, nên dứt khoát lấy Lâm Trì Ngang ra làm nguỵ trang.

Trần Trản gật đầu chào: "Chào ngài."

Người phụ nữ run lên, nhanh chóng lấy lại nụ cười: "Chào cậu."

Tuy không quá chú ý tin tức giải trí, nhưng năm ngoái tin ba người hẹn ước đêm khuya sôi sục mỗi ngày, bây giờ lại thấy Trần Trản và Khương Dĩnh tiếp xúc tương đối hài hoà, nhất thời nổi lên rất nhiều nghi vấn và phỏng đoán.

Nhưng suy đoán thì suy đoán, ngoài miệng lại không hỏi một lời. Đối với mục đích cô giới thiệu Trần Trản cho bà, hai bên đều rõ trong lòng.

Người phụ nữ khẽ rục rịch ánh mắt, không lập tức đưa ra lời gì đảm bảo, nhưng cũng không khước từ, chỉ nói: "Trần tiên sinh có thể để lại một tấm danh thiếp hay không? Sau này không chừng còn có thể hợp tác."

Trần Trản cười nói: "Đó là niềm vinh hạnh của tôi."

Chuyện trò đơn giản với nhau vài câu, không chút dây dưa dong dài mà rời đi.

Điều này cũng làm nữ chủ nhân của trang trại rượu coi trọng cậu thêm đôi chút.

Đi đến khá xa, Khương Dĩnh mới nhàn nhạt mở miệng: "Ít nhất còn nửa tháng nữa là đến hạn chọn ra đại sứ."

Ý rằng cậu còn cần phải nâng cao độ nổi tiếng, mới có thể nắm chắc phần thắng.

Dứt lời liền nâng giày cao gót bước nhanh về hướng Lâm Trì Ngang.

Nhiệt độ giữa trong nhà và ngoài trời chênh lệch rất lớn, vừa đẩy cửa ra, Trần Trản không khỏi rùng mình một cái.

Ân Vinh Lan đứng dưới một tán cây to, hai tay cắm trong túi ngắm lá cành, trông có vẻ không lạnh chút nào.

Trần Trản đi tới, cúi đầu nhìn hai tay trống không của y.

Ân Vinh Lan biết là đang tìm gì, bật cười nói: "Để trong xe."

Trần Trản chợt nhớ: "Anh lái xe được không?"

Ân Vinh Lan: "Vừa rồi cố ý không uống."

Lên xe xong, ngữ khí Trần Trản vương một tia tiếc nuối: "Thất sách quá."

Rõ ràng có một cơ hội làm ăn đang bày ra trước mặt cậu.

Nói rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Khách tới đây nhất định có không ít người đã uống rượu."

Ân Vinh Lan cười nói: "Thường khi tới tham dự tiệc rượu, đều sẽ dẫn tài xế riêng theo."

Được lời y làm yên lòng, Trần Trản bắt đầu tán gẫu chuyện đại sứ.

Trên một số phương diện, quan điểm của Ân Vinh Lan có sự khác biệt so với Khương Dĩnh: "Giữ nguyên như hiện tại, cậu cũng có thể nắm chắc phần thắng."

Trần Trản nhíu mày: "Khả quan đến vậy?"

Ân Vinh Lan quay đầu xe xong chậm rãi nói: "Cảm nhận của mỗi người thưởng thức rượu đều có sự khác nhau. Theo sự hiểu biết của tôi với Nguỵ Kiến An, sau khi sản phẩm đưa ra thị trường, ông ấy sẽ thu thập phản hồi của khách hàng trước, sau đó mới quảng bá rầm rộ."

Trần Trản suy tư: "Cho nên giai đoạn đầu sẽ cắt giảm chi phí quảng cáo."

Ân Vinh Lan gật đầu: "Vốn dĩ giá trị của minh tinh không thấp, với cậu mà nói, ký được đại sứ hai tháng là không thành vấn đề."

Hơn nửa ngày thoáng cái đã qua, sau khi về đến nhà Trần Trản nấu bát mì, cho thêm hai lá cải xanh, rồi dành thời gian bắt đầu sáng tác --

Giữa bạn bè nên có sự cảm thông với nhau.

Chuyện vườn động vật hoang dã lần trước, anh ta giải thích vì ở nhà xập xệ, sợ bị xem thường.

Tôi dễ dàng quyết định thứ tha.

Lúc đó tôi cũng không biết, vì để củng cố lời giải thích nghèo khó, anh thật sự cho cấp dưới mua một căn nhà cũ lâu năm không ai cư trú.

Mấy tháng trôi qua, mùa cũng đã chuyển dời.

Một lần ra ngoài gặp phải mưa to, tôi phát hiện nơi này cách địa chỉ nhà anh ấy cung cấp rất gần, nên mua chút trái cây, định ghé qua trú mưa tiện thể tán chuyện đôi câu.

Vách tường loang lổ, mái hiên tàn tạ, phóng tầm mắt nhìn quanh gần như không một người cư ngụ.

Giữa cơn mưa rỉ rả tôi lấy điện thoại ra, biểu thị mình đang ở gần nhà anh.

Âm thanh Ân Bá chần chờ giây lát: "Tôi đang ở ngoài, bây giờ về ngay."

Tôi không chút đổi sắc nhìn dãy nhà cũ nát: "Xác định nơi này còn có người ở?"

"Đúng là có hơi cũ, nhưng mà..."

Tôi cười lạnh nói: "Không liên quan đến chuyện cũ mới, trên tường có viết chữ "Dở bỏ" màu đỏ rất to."

"..."

"Lần trước bảo là tự ti, anh mới nói dối thành ở vườn động vật hoang dã, còn lần này thì sao đây?"

Đầu dây bên kia thấp thoáng có tiếng anh ta nói chuyện với ai, nhưng đáng tiếc nghe không được rõ.

Hồi lâu sau, mới nghe thấy anh ta mở miệng lần nữa: "Mấy ngày trước mới có thông báo giải toả, tiền đền bù vẫn chưa kịp nhận."

Tôi cau mày: "Vậy bây giờ anh đang ở đâu?"

"Một nhà trọ," Giọng anh có chút khàn khàn: "Vừa lạnh lẽo vừa ẩm thấp."

Nói rồi khe khẽ ho khan vài tiếng: "Có thể cho tôi xin ở nhờ một tuần được không?"

...

Rất nhiều chuyện khi đó không cảm thấy gì đặc biệt, đến lúc nó trở thành hồi ức, mới có thể cảm nhận được sự thân thiết và ấm áp từ trong đó.

Thời gian cập nhật của Trần Trản xem như cố định, Ân Vinh Lan dần có thói quen sau khi về từ công ty lại lên đọc truyện.

Độc giả dưới bình luận rất biết nắm bắt trọng điểm:

【 Cầu Vồng Bay Bay: Trời mưa mà còn cố đi mua trái cây, đúng là bạn tốt. Chuyện ấp ám thường ngày thế này tôi còn có thể đọc thêm trăm chương!  】

【 Làn Tóc Maria: Ngàn chương! 】

Bình luận này nhanh chóng được hồi đáp, không ít người dồn dập điền "+1".

Ân Vinh Lan nghĩ nghĩ, cũng lặng lẽ trả lời bằng một bình luận "+1".

Vừa gửi bình luận không lâu, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên.

Vì chột dạ mà thất thần vài giây, Ân Vinh Lan mới chọn nghe máy.

Khi Trần Trản gọi điện thoại, rất ít khi hỏi y đang làm gì, hầu như mở đầu liền nêu ý chính: "Dự báo thời tiết nói buổi tối có tuyết rơi nhẹ, hẹn nhau ăn lẩu không?"

Đêm tối tuyết bay, đúng là không khí rất hợp ăn lẩu.

Ân Vinh Lan dĩ nhiên đồng ý, lúc tán gẫu nhắc đến y vừa đọc xong chương mới của Nam Thần.

Trần Trản im lặng một chút, bỗng nhiên cười ra tiếng: "Đáng tiếc anh cuối cùng vẫn là thông minh quá bị thông minh hại."

Bởi vì một cuộc điện thoại, ký ức tuôn trào.

Mắt thấy cách giờ hẹn còn hai tiếng, dứt khoát lên thêm một chương kể đoạn tiếp theo --

Đặc biệt chạy sang một chuyến, tìm được căn nhà trọ kia trong một con hẻm tồi tàn.

Nhỏ hẹp cũ kĩ, ván giường toả ra mùi gỗ chua chua khi gặp ẩm ướt.

Ở nơi này khẳng định không tốt cho sức khoẻ.

"Cảm cúm chỉ là chuyện nhỏ mà thôi," Ân Bá lộ ra nụ cười kiên cường: "Có thể cố qua cơn."

Nhà tôi chỉ có một cái giường, cân nhắc anh có tính tương đối khách khí, đến lúc đó nhất định sẽ chọn nằm tạm sofa.

Khi đó tôi vừa gây dựng sự nghiệp không lâu, tiền trong túi không cho phép làm càn, ngẫm nghĩ một chút vẫn cắn răng đặt phòng khách sạn.

Một khách sạn rất bình thường, giao thông tiện lợi. Khuyết điểm duy nhất là ở sát bên đường, buổi tối sẽ có chút ồn ào.

Thế nhưng nếu so với căn phòng trọ anh ở lúc trước, đã là cách biệt một trời một vực.

"Anh cứ yên tâm ở đây là được."

Bị cảm không nên ăn thức ăn ngoài, vì vậy mỗi ngày tôi đều đưa chút cháo rau sang.

Không ngờ tôi sẽ đúng giờ đến điểm danh, Ân Bá không thể không ở lại khách sạn.

Đôi khi muốn ăn chút đồ cay, lại sợ lộ chuyện, một ngày ba bữa toàn đồ thanh đạm.

Anh vốn ngủ rất nông, thường hay mất ngủ, buổi tối chỉ cần nghe có tiếng vang bên lề đường là trắng đêm trằn trọc.

Thường xuyên tới lui, thật sự bị dằn vặt ra bệnh.

Đến khi tôi đến đưa cơm lần nữa, Ân Bá nằm ở trên giường, hai mắt mất đi ánh sáng.

"Sao lại thế này?" Tôi buông hộp cơm vội vã hỏi: "Đau đầu?"

Ân Bá lắc đầu.

"Đau họng?"

Ân Bá lắc đầu.

"Vậy chỗ nào thấy khó chịu?"

Ân Bá vươn cánh tay hơi ốm đi một chút so với trước, nắm lấy cổ tay tôi, lẩm bẩm nói: "Tủi thân... Tôi tủi thân quá."

Viết đến đây, Trần Trản không khỏi cười mà lắc đầu.

Có nhà rộng không thể ở, có đồ ngon không thể ăn, thậm chí vì sợ phát hiện manh mối, mỗi ngày phải chen chúc đến công ty bằng xe buýt... Bây giờ nghĩ lại, đúng là làm y tủi thân chết mất.

Đến thời điểm hai người gặp nhau ăn lẩu lúc tối, Trần Trản cố ý gắp hai miếng bao tử bò cho đối phương: "Ăn nhiều một chút."

Đón nhận ánh mắt "trìu mến" sâu xa của cậu, Ân Vinh Lan cười khổ nói: "Lúc đó có thể ăn trứng gà đã là điều xa xỉ với tôi."

Trần Trản ho nhẹ một cái, dùng câu ngày trước điều kiện kinh tế khó khăn làm giải thích.

Vừa nói vừa có ý bồi thường mà gắp cho y thêm hai miếng thịt: "Tại sao lúc đó không trộm gọi người tới đưa đồ ăn vụng?"

Ân Vinh Lan lắc đầu: "Cậu đem cơm rất đủ no, ăn xong vừa đúng chắc bụng. Đến lúc muốn ăn thêm, đã được đưa đến bữa tiếp theo."

Trần Trản nhịn cười: "Có thể ăn ít chút mà."

Ân Vinh Lan liếc mắt nhìn cậu.

Trần Trản nhớ ra mỗi khi đối phương ăn ít, cậu chỉ lo bệnh tình nặng thêm, cứ mãi yêu cầu muốn dẫn người đến bệnh viện kiểm tra.

Niệm tình Ân Vinh Lan ngày trước chịu khổ, gần đây tình tiết trong chương mới của Nam Thần cũng càng ngày càng ôn hoà.

【 Cầu Vồng Bay Bay: Giá ở khách sạn một tuần cũng không rẻ, cảm động quá! 】

【 Cho Tôi Một Con Lừa Nhỏ: Một ngày đưa cơm ba bữa, đúng là anh em tri kỉ. 】

...

Về phía một bộ truyện khác, Ảnh Hậu vẫn giữ phong cách như trước, trong lúc lại được lên hot search thêm một lần, dưới sự chênh lệch rõ rệt này, cảm giác hạnh phúc cũng càng trào dâng.

Ân Vinh Lan ngày trước rất ít xem bình luận, bây giờ lại tìm được thú vui từ nơi đây. Lần đầu tiên hiểu rõ vì sao nhiều người lại thích tình tứ trên phương tiện truyền thông đến vậy... Tình cảm tốt đẹp có chính mình biết là một chuyện, mà được người khác tán thưởng lại là một cảm giác khác.

Rất nhiều độc giả như một máy đào đất đáng yêu, dù từ một mảnh vụn thuỷ tinh cũng có thể đào ra kẹo ngọt. Có một ít chi tiết nhỏ chính mình cũng chưa từng để ý, bọn họ vẫn có thể chú ý thấy ngay.

Một ngày nọ, nhìn thấy ứng dụng nhắc nhở có chương mới, Ân Vinh Lan theo thường lệ đọc xong một chương đầy ấm áp, tiếp tục xem tới bình luận.

【 Cầu Vồng Bay Bay: Chán quá, đổi người đi. 】

Tên của độc giả này y có ấn tượng, một tuần trước còn nói có thể gặm thêm một trăm chương ấm áp thường ngày.

Lại lật xem bình luận tiếp theo --

【 Đậu Tương Tư: Đổi thành anthology series được không? Tác giả làm quen thêm mấy người bạn mới đi. 】

【 Thùng Rác Biết Bay: Đồng ý! Giám đốc bá đạo đã có đủ bộ, tiếp theo muốn có anh trai dịu dàng. 】

【 Hytt: Tôi thưởng mười lần, nhất định phải có kiểu phúc hắc muộn tao! 】

---

Lời tác giả:

Ân Vinh Lan: Tổng giám đốc ngớ ngẩn bá đạo không ngon à? Tại sao bọn họ lại trèo tường!

Trần Trản không chút bận tâm: Chán ngấy chứ sao.

Lời Không Cánh:

Tựa chương này vốn chỉ có vế "Chỉ thấy người mới cười",

tìm thì thấy hẳn là phỏng theo câu thơ trong bài Giai nhân của Đỗ Phủ,

nên mình đưa trọn ý vào luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.