Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 50: Nhắc nhở




Cách gần như vậy, ông lão cũng có thể thấp thoáng nhìn thấy mấy chữ trên màn hình.

Tuy rằng người trẻ thời này biểu đạt rất khoa trương, có chút chỗ ông không hiểu được, nhưng ý chính thì vẫn có thể suy ra.

Liếc nhìn Trần Trản đang thất thần, an ủi: "Rất nhiều chuyện tình đều bắt đầu do trời đất khiến xui, đừng quá mức để ý."

Thật ra điều làm Trần Trản ngạc nhiên không phải là nguyên nhân nguyên thân thích Khương Dĩnh, mà là không ngờ vẫn không thể thoát khỏi hot search.

"Tính ra con cũng đã đến tuổi thành gia lập nghiệp." Ông lão suy tư: "Thích người như thế nào? Ông có thể giúp con xem xét một chút."

Trần Trản không quá hiểu phụ nữ, thời học sinh vì hoàn cảnh gia đình, nên không suy xét đến phương diện này. Sự hiểu biết đối với phụ nữ chỉ có thể dùng bạn cùng bàn lúc đó để tham chiếu, còn nhớ tính cách đối phương khá hung hãn nhưng cũng tương đối thiên vị người thân.

"Phải lương thiện, nhưng không nhu nhược." Cậu nghĩ đến mặt tốt của bạn cùng bàn trước.

Sau một chốc, không biết nhớ đến chuyện gì, rùng mình một cái: "Mỗi tháng không có mấy ngày đặc biệt nào đó."

Mường tượng một đoạn thời gian cố định mỗi cuối tháng của những năm đó, tính tình bạn cùng bàn sẽ trở nên vô cùng nóng nảy. Mỗi khi Trần Trản muốn phản kháng, lại nhìn thấy đối phương ôm bụng lúc nghỉ giữa giờ, chỉ có thể tiếp tục im lặng chịu áp bức.

Nhớ tới đây, mặt đầy nghiêm túc nhấn mạnh: "Đúng vậy, điểm ấy rất quan trọng."

Ông lão đè xuống mí mắt đang nhảy giật, đôi môi run lên, nhịn cũng không nhịn được, nhấc tay vỗ lên gáy cậu một cái: "Cái tiêu chuẩn cuối cùng này, trực tiếp đóng kín cánh cửa giới tính rồi!"

Đối với người trong cuộc mà nói, lại như vừa mở ra một cánh cửa đến thế mới, ngước mặt trầm tư.

Ông lão vừa nhìn đã biết cậu đang nghĩ gì: "Đàng hoàng chút đi, con không muốn có con sao?"

Trần Trản lắc đầu: "Không tự tin dạy con tốt." Dừng một chút nói: "Người không phải cũng không kết hôn sinh con?"

Ông lão hơi động đôi mày, cuối cùng chậm rãi nói: "Ngày còn trẻ muốn tìm người có tâm hồn đồng điệu, chứ không muốn sống tạm qua ngày. Nếu sinh con là để dưỡng lão, việc này đều không công bằng với nhau."

Trần Trản gật đầu liên tục, cậu cũng có ý nghĩ như thế.

"Nhưng lần trước nằm viện làm tiểu phẫu, xuống giường nhất định phải có người theo đỡ, đến cả đi vệ sinh ông cũng không dám đi." Ông cười khổ: "Có một số việc già rồi lại nghĩ không ra."

Trần Trản im lặng, hồi lâu sau nói: "Người yên tâm, từ giờ trở đi, con sẽ cố gắng trở thành một ông già giàu có, đến lúc đó thuê điều dưỡng."

Không khí lặng đi hai giây, ngay sau đó --

"Thằng nhóc thối tha!"

Mắt thấy bàn tay ông sắp đáp lên vai, Trần Trản linh hoạt tránh né, uống cạn rượu còn dư lại: "Thời gian không còn sớm, con về trước."

Nói xong, quyết đoán chuồn mất.

Lễ tình nhân sắp tới, sau khi trở về Trần Trản đăng một bài, trưng cầu ý kiến người đọc, định dựa theo sở thích của họ để chuẩn bị quà sớm.

"Tôi luôn sắt son một lòng, cứ như phúc lợi Tết Nguyên Tiêu, lên truyện hai lần là được."

"Anh ơi đừng phung phí, ra một lượt ba chương thôi nhé?"

"Rút thăm làm gì? Đen như mực chơi cũng không trúng, chỉ mong cả nhà cùng vui, tập trung gõ chữ đi."

Bất kể minh tinh hay người nổi tiếng khác, đều có một nhóm người ủng hộ kiên định.

Trần Trản không có.

Quan hệ tình cảm giữa cậu và fan dựa cả vào viết truyện để duy trì.

Thời điểm Ân Vinh Lan gọi điện thoại đến, Trần Trản đang ra sức làm việc vì mối ân tình này.

"Ở nhà, đang gõ chữ."

Đầu kia điện thoại nhất thời im lặng, sau một lát mới có giọng cười nhẹ truyền đến: "Tôi còn chưa hỏi."

Trần Trản mở loa ngoài, tầm mắt không rời khỏi màn hình máy tính: "Cũng toàn mấy câu giống nhau... Đang ở đâu, đang làm gì, ăn gì chưa..."

Nghe cậu trôi chảy tổng kết xong, Ân Vinh Lan cười nói: "Đúng là vậy thật."

Ngay lúc Trần Trản cũng định hỏi y tìm mình có việc gì, Ân Vinh Lan áp dụng kiến thức vừa học mở miệng trước: "Tuần sau muốn đi ăn chung một bữa không?"

Trần Trản từ chối: "Gần đây đường xá đông người, không muốn đi góp vui."

Phố lớn ngõ nhỏ đều đang trẩy hội, không dây vào nổi.

Ân Vinh Lan: "Có một nhà hàng rất được, đang có khuyến mãi giảm nửa giá cho món thứ hai."

Ánh mắt Trần Trản hơi động: "Mấy giờ gặp? Gặp nhau nơi nào?"

"Tuỳ cậu, sau sáu giờ tôi đều có thời gian."

Cuối cùng hai bên hẹn nhau vào bảy giờ tối thứ tư, tiện thế còn có thể dạo chợ đêm một chút.

Trò chuyện xong suy nghĩ thông thuận, trong lúc vô tình mà đã dài đủ một chương. Trần Trản thả lỏng xương khớp, khi kiểm tra thu nhập từ truyện, phát hiện thông báo đánh thưởng đỏ cả trang web.

Từ khi viết truyện đến nay, đại gia nạp thưởng không ít, mà đến cấp bậc tỉ phú thế này, vẫn là lần đầu tiên gặp gỡ.

Suy nghĩ xem có nên viết ba chương liên tục để cảm ơn hay không, đột nhiên có một dãy số xa lạ gọi đến.

Trần Trản chần chờ nháy mắt mới bắt máy: "Ai đó?"

"Tôi là cha của Lâm Trì Ngang."

Âm thanh không nặng nhưng lại có lực uy hiếp, Trần Trản theo bản năng ngồi thẳng một chút, hơi ngạc nhiên nói: "Chào ngài."

"Nếu rãnh rỗi chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện một chút."

Trần Trản đồng ý, không hề trì hoãn, trực tiếp khoác áo bông ra cửa.

Từ lúc có Ân Vinh Lan đề cập, cậu nghiên cứu tỉ mỉ tư liệu liên quan đến nhà họ Lâm, phát hiện hiểu biết ngày trước vẫn còn quá nông cạn. Kinh tế thành phố Y phát triển nhanh chóng, người giàu phất lên vô số kể, nhưng như nhà họ Lâm đã phát triển ở nhiều lĩnh vực mà còn có thể thuận buồm xuôi gió đến vậy, là vô cùng hiếm hoi.

Sau lưng cậu không có công ty, nếu có thể hợp tác với nhà họ Lâm sẽ là kế hoạch lâu dài.

Lần trước tới nơi này là nhận lời mời của Lâm Trì Ngang, lần thứ hai đến nhà thăm hỏi, trước cửa có thêm hai pho tượng đá, đài phun nước vì đang vào mùa đông nên ở trạng thái đóng băng.

Mẹ Lâm trông càng thân thiện hơn trước, phỏng chừng khi Lâm Trì Ngang hoài nghi bà bị yểm bùa, đã đắc tội mẹ ruột của mình không nhẹ. Thời điểm Trần Trản vào cửa, còn nghe thấy bà lắc đầu than thở thằng con vô dụng của mình không biết đã chạy đi đâu lêu lổng.

Trần Trản dùng hoa làm quà ra mắt, quà cáp thông thường đem đến cũng không thích hợp lắm, hoa tuy giá không cao nhưng có giá trị trang trí.

Hai vợ chồng không hề ra vẻ huênh hoang hống hách, đối đãi với cậu như khách đến nhà bình thường. Ba Lâm từ phòng khách đi ra, nâng tay ra hiệu mời vào, Trần Trản cười cười ngồi xuống cạnh sofa.

Nói vài câu khách sáo chốc lát, Trần Trản nhấp một ngụm trà mẹ Lâm bưng lên, mới từng bước vào đề.

Thẳng thắng mà nói bây giờ cậu không có dự án nào quá thích hợp để hợp tác với nhà họ Lâm, chủ yếu là làm nền một chút cho ngày sau.

Ba Lâm cũng nhìn ra điểm ấy, trực tiếp nói rõ: "Hợp tác chỉ là phụ." Chầm chậm nói: "Sáng tác, sách nói, phát trực tiếp,... Con đường kiếm tiền của cậu rất phá cách."

Trần Trản bình tĩnh dùng lý do mưu sinh tiếp lời.

Ba Lâm xua tay: "Nhưng những năng lực này đều là bản thân cậu vốn có."

Trần Trản ngẩn ra.

Ba Lâm: "Khai thác quá mức có khi sẽ giậm chân tại chỗ."

Trần Trản thăm dò hỏi: "Ngài kiến nghị con một nghề cho chín?"

"Hoàn toàn ngược lại. Sự nổi tiếng của cậu bây giờ không thể thoát khỏi tần suất xuất hiện trước công chúng," Ba Lâm nhàn nhạt nói: "Đã như vậy, nên bày ra càng nhiều."

Khi Trần Trản cau mày suy nghĩ, một tiếng cười khẽ truyền vào.

Mẹ Lâm bưng đến một đĩa trái cây, nhẹ nhàng nói: "Nếu cùng là dệt áo lông, một cô gái xinh đẹp và một người lực lưỡng xăm trổ đầy người, ai dễ gây ấn tượng hơn."

Trần Trản tưởng tượng một chút: "Người thứ hai."

Mẹ Lâm cười nhẹ nói: "Có đôi lúc sự tương phản mới tạo nên sức hấp dẫn. Cô gái xinh đẹp đa phần chỉ làm người ta thấy vui mắt vui tai, nhưng một người đàn ông vạm vỡ thì sẽ được cho là có một tấm lòng mềm mại khác hẳn vẻ ngoài."

Bà chỉ nói vừa chạm đến mức, rồi chuyển qua một bên sắp xếp hoa, không tham dự vào cuộc đối thoại của hai người nữa.

Ba Lâm lúc này mới tiếp tục mở miệng: "Chuyện hoang đường ngày trước của cậu không ít, nên thử chuyển đổi hình tượng một chút."

Nổi nhờ tai tiếng cũng không phải con đường bền vững.

Trần Trản suy nghĩ cẩn thận một chút, diễn viên có thể dựa vào thực lực mà chuyển mình, nhưng cậu lại không có khiếu đóng phim.

Ba Lâm chỉ điểm: "Trong các gameshow, thường thì nghệ sĩ thế nào nổi tiếng nhất?"

Trần Trản theo bản năng nói: "Biết nấu ăn."

Nói xong nhìn thấy đối phương khẽ gật đầu.

"Thích đọc sách, thạo nấu ăn," Ba Lâm nhìn cậu nói: "Thời gian về lâu, những tình cảm cuồng nhiệt khi xưa của cậu rồi sẽ được người đời cho là tình cảm chân thành nhất."

Nghe rất trào phúng, nhưng cũng rất chân thật.

Trần Trản thừa nhận câu này vô cùng chí lý, chuyện nguyên thân làm đều rất ngu ngốc, nhưng mỗi lần đều thành kết cục tự mình hại mình, cũng vì vậy mà để lại rất nhiều đường lui.

Do dự một chút: "Nhưng con chỉ biết chiên trứng."

Ba Lâm liếc mắt nhìn cậu: "Không giỏi phải học."

Tóm lại là đang đầu tư lâu dài cho cuộc đời.

Biết đây là nhắc nhở chính mình, Trần Trản chân thành nói tiếng cảm ơn.

Đề tài nói chuyện của câu tiếp theo thoải mái hơn nhiều, cậu thuận miệng nhắc tới: "Hôm nay còn có độc giả dồn dập nạp thưởng, nói muốn có thêm đất diễn cho ngài."

"Độc giả đó chính là tôi."

Cuộc nói chuyện chết héo.

Với tình huống khó xử thế này, chỉ cần một nụ cười tự tin.

Miễn cưỡng kéo kéo khoé miệng, Trần Trản vô tình thấy mẹ Lâm bận bịu trong bếp: "Xin mạn phép hỏi một chút, trong nhà ngài thường do ai làm cơm?"

"Bà xã tôi." Vẻ mặt ba Lâm dịu đi mấy phần: "Em ấy còn có một tài khoản ẩm thực."

Trần Trản: "Con có thể vào giúp một tay không?"

Ba Lâm ngẩn ra, bật cười nói: "Định tìm cô giáo sẵn đây?"

Trần Trản hiếm thấy mà cười đến hơi ngượng ngùng.

"Đi đi." Ba Lâm không từ chối.

Từ gật đầu ra hiệu trở thành mỉm cười, qua lại thường xuyên sẽ dần dần thân thiết.

Làm người lớn tương đối thông thấu sự đời, ba Lâm mẹ Lâm đã thấy qua nhiều người trẻ tuổi thông minh hiểu chuyện, nhưng đến tầm tuổi này của họ, lại càng thích người tính tình thú vị hơn.

Ban đầu chỉ học tập làm cơm, về sau có khi Trần Trản còn viết truyện tại đây, hai vị phụ huynh thi thoảng cũng sẽ giúp góp ý đôi câu.

Thời gian này Trần Trản canh rất chuẩn, vừa vặn tránh né giờ Lâm Trì Ngang về nhà.

Nhưng đi đêm nhiều, khó tránh khỏi có ngày gặp ma.

Một ngày nọ, Trần Trản đang giúp nấu ăn trong bếp, mẹ Lâm cười nói vui vẻ khen cậu rất có khiếu.

Ngay đúng lúc này, cửa đột nhiên mở.

"Mẹ ơi, con và Tiểu Dĩnh..." Lâm Trì Ngang đổi giày xong, nâng mắt nhìn lên, lập tức sững sờ tại chỗ.

Khương Dĩnh có nét ngỡ ngàng trong mắt, nhưng khôi phục bình thường rất nhanh, đi tới nói: "Đến đây khi nào?"

Như thể bạn bè thăm hỏi, rất tự nhiên.

Trần Trản: "Hai tiếng trước."

Khương Dĩnh tiếp lấy đồ trên tay mẹ Lâm: "Người nghỉ ngơi đi, còn lại để con làm là được rồi."

Trong bếp chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lâm Trì Ngang thấy mẹ Lâm đi ra một mình, lập tức nói: "Trai đơn gái chiếc, sao mẹ có thể để hai người họ ở lại trong bếp một mình?"

Ba Lâm bên cạnh rầy một tiếng: "Điềm tĩnh một chút, xem bộ dạng có ra gì không?"

Trong bếp thì lại là một khung cảnh khác.

"Ngày ngày lên hot search với hôn phu của tôi," Khương Dĩnh thở dài xa xăm: "Bây giờ còn thân thiết với ba mẹ chồng tương lai hơn cả tôi."

Tình tiết này dường như cô đã thấy đâu đó trong phim.

Trần Trản hiểu ý nói: "Có phải là mẹ chồng ghét bỏ con dâu, tuesday công khai vào cửa?"

"..."

---

Lời tác giả:

Ân Vinh Lan: Các người nghĩ tôi chết rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.