“Này, hai em học sinh kia!” Một giọng nói lớn từ xa vang lên, “Không được ở đây, muốn ôm ấp thì đi chỗ khác!”
Lâm Dục lập tức lấy lại tinh thần, cậu vừa ngẩng đầu lên, cơ thể đã ngả thẳng ra sau theo quán tính.
“Cẩn thận!” Hạ Trầm nhanh tay kéo cậu lại, ôm người vào lòng.
Vòng eo trong tay gầy đến mức hắn gần như có thể dùng một tay nắm lấy, thậm chí có thể cảm nhận được da thịt bên dưới lớp vải áo sơ mi trắng mỏng.
Trắng như tuyết, ấm áp và mềm mại, chạm nhẹ sẽ để lại dấu vết…
Đôi mắt đen lóe lên ánh sáng kỳ dị, Hạ Trầm vô thức nắm chặt tay.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay rõ ràng không cao, thậm chí còn có chút lạnh, nhưng Lâm Dục như bị phỏng, eo cậu run lên, cậu đưa tay đẩy tay hắn ra.
Hai người đứng tại chỗ, cảnh sát mặc cảnh phục cạn lời, nhịn không được lại gọi: “Hai đứa mau về đi!”
Sao sinh viên bây giờ không chú ý tới tình huống thế?
“Cậu đứng vững trước đi rồi tôi buông cậu ra.” Hạ Trầm nhìn về phía cảnh sát, cười khẽ: “Nhanh lên, không chú cảnh sát sẽ xem chúng ta là nghi phạm mà tóm lại thẩm vấn đó.”
Lâm Dục: “…”
Cậu cố gắng chỉnh lại tư thế rồi đẩy bàn tay đang ôm mình ra: “Có thể buông ra rồi.”
Hạ Trầm buông tay: “Đi thôi, chúng ta về ký túc xá đã.”
Trên đường trở về. trong đầu Lâm Dục vẫn là cảnh tượng kia.
Rốt cuộc Trần Sâm Sâm tự sát hay bị giết? Sao cậu ta lại để mình thấy cảnh tượng cậu ta nhảy lầu?
Điều duy nhất có thể xác định là cậu ta muốn giúp cậu làm điều gì đó.
Người có mắt âm dương có thể nhìn thấy quỷ, ngược lại, quỷ hồn cũng biết họ có thể nhìn thấy mình.
Đối với Lâm Dục mà nói, nhà họ Lâm là vòng an toàn, ngoài thứ hay vào mộng của cậu thì ma quỷ khác đều không thể vào nhà họ Lâm, nếu không sẽ là tự chui đầu vào lưới.
Nhưng lúc cậu đến trường khó tránh được việc thấy quỷ, chỉ là trên người cậu có linh vật nên ma quỷ bình thường không thể tới gần.
Cậu không có linh lực, không có tu vi, nên sẽ không quan tâm tới những ma quỷ luôn nhìn chằm chằm cậu, chỉ ở trong tình huống đặc biệt cậu mới ra tay.
Lần này người chết là bạn cùng lớp của cậu, tuy bình thường cũng không hay gặp gỡ nhưng cậu ta từng đưa ô cho cậu vào một buổi mưa lớn, rồi tự đội mưa về.
Trần Sâm Sâm chết mang theo oán khí, dù là điều tra rõ chân tướng hay hoàn thành tâm nguyện của cậu ta, cậu cũng không thể làm như không thấy được.
Vì vậy cậu quyết định hoãn thời gian về nhà, ở lại trường học.
“Hạ Trầm.” Nghĩ tới đây, Lâm Dục hỏi dò: “Khi nào cậu về nhà vậy?”
Hạ Trầm đang ngồi trước bàn xem di động, nghe vậy thì xoay đầu lại: “Tôi sao cũng được, cậu thì sao?”
“Tôi tạm thời không định về.” Lâm Dục mặt không đổi sắc nói: “Tôi muốn ở lại để học.”
Hạ Trầm cười: “Chăm học vậy à?”
“Ừm.” Lâm Dục đáp, lời tiếp theo hơi khó mở miệng.
Cậu không biết phải làm sao để Hạ Trầm đồng ý ở lại với cậu?
Từ nhỏ cậu chủ Lâm đã ngang ngược trong nhà họ Lâm, có thể nói là được nuông chiều từ bé, chỉ cần là yêu cầu của cậu thì Lâm Chính Dương đều thỏa mãn, chỉ muốn cưng chiều con trai tới tận trời.
Mặc dù đã cố gắng cải thiện khi ở bên ngoài để thích nghi với cuộc sống tập thể nhưng cậu vẫn không quen với việc nhờ vả người khác.
Tối hôm qua cậu chủ động yêu cầu Hạ Trầm ngủ cùng đã là cực hạn rồi, nếu lại cầu xin cậu ấy lần nữa…
Nhìn thấy hàm răng trắng đều tăm tắp đang cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ rối rắm, Hạ Trầm thấy cũng hòm hòm rồi.
“À, tôi đột nhiên nhớ ra…” Hắn bất ngờ lên tiếng: “Sau quốc khánh có bài kiểm tra, tôi còn chưa học bài nữa.”
“Vậy à?” Lâm Dục không khỏi thở phào một hơi: “Vậy thì tốt quá.”
Hạ Trầm nhướn mày nhìn cậu: “Hửm?”
“Ý tôi là…” Lâm Dục dừng một chút rồi tìm đại cái cớ: “Mấy ngày nay cậu đọc sách cũng được, không sao đâu.”
“Ồ…” Hạ Trầm kéo dài âm cuối, không biết là có tin hay không.
Tóm lại không phải ở một mình nên Lâm Dục yên tâm ở lại.
Linh thể mới chết thường rất yếu, dù cậu ta có oán khí nên biến thành quỷ nhưng không thể rời khỏi nơi mình chết, nên Trần Sâm Sâm sẽ tới tìm cậu.
Nhưng không biết vì sao, cậu chờ tới nửa đêm mà quỷ hồn Trần Sâm Sâm không tới.
“Lại không ngủ được à?” Trong bóng tối, giọng nói quen thuộc từ giường đối diện vang lên.
Lâm Dục tựa ở đầu giường nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ: “Ừm, hơi mất ngủ.”
“…” Hạ Trầm vỗ giường một cái: “Có muốn ngủ chung không?”
“Không cần đâu.” Lâm Dục lập tức từ chối: “Tôi ngủ ngay.”
Tối hôm qua do cậu chưa chuẩn bị tâm lý đã bị dọa, hơn nữa cậu muốn thử xem rốt cuộc Hạ Trầm có thể chất đặc thù không nên mới chen chúc cả đêm với hắn.
Nhưng hôm nay chuyện xảy ra ở tòa nhà khoa học kỹ thuật đã nói rõ Hạ Trầm dường như không có gì đặc biệt.
Hơn nữa, hai người ngủ chung một giường của ký túc xá quá miễn cưỡng, đến bây giờ cậu vẫn thấy khó chịu ở thắt lưng…
“Được rồi, nếu sợ thì qua đây, tôi sẽ chừa chỗ cho cậu.” Hạ Trầm cười rồi bổ sung: “Điều kiện tiên quyết là là đừng đá vào mũi của tôi nữa.”
“Đó là ngoài ý muốn thôi.” Lâm Dục lập tức phản bác: “Bình thường tư thế ngủ của tôi không vậy đâu.”
Giường nhà cậu 2 mét, cậu chưa từng bị lăn xuống giường.
Hạ Trầm từ chối cho ý kiến: “Vậy à?”
Nói tới đây, ký túc xá lại yên tĩnh.
Lâm Dục ngáp một cái, không chịu nổi nữa nên ngả đầu ngủ.
Chắc đêm nay Trần Sâm Sâm không tới, hay chờ mai rồi nói.
**
Nhưng đêm nay Lâm Dục ngủ không yên ổn lắm.
Cậu lại mơ thấy cảnh Trần Sâm Sâm nhảy lầu, cậu thấy cơ thể Trần Sâm Sâm bị nghiền nát nhưng vẫn quỳ trên mặt đất với tay về phía cậu, miệng há rộng như muốn nói “cứu tôi”.
“… Lâm Dục, Lâm Dục…. Tỉnh lại đi.”
Giọng nói dịu dàng dễ nghe từ xa vang lên, Lâm Dục cố gắng mở mắt, trong con ngươi mơ hồ phản chiếu một khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ lo lắng.
“Lại mơ thấy ác mộng à?” Hạ Trầm đứng bên giường, bàn tay hơi lạnh đặt lên trán cậu: “Không sao đâu, tỉnh lại thì không sao nữa.”
Hàng mi dài run lên, Lâm Dục hơi nghiêng mặt, thở phào một hơi.
Trán của cậu bị mồ hôi thấm ướt, gương mặt trắng bệch, nhìn vô cùng yếu đuối.
Hạ Trầm nhìn cậu không chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Mơ thấy gì có thể nói với tôi không?”
“Tôi mơ thấy…” Lâm Dục nghiêng mặt sang bên: “Mơ thấy Trần Sâm Sâm cầu cứu với tôi.”
Hạ Trầm hơi nhíu mày: “Quan hệ hai người rất tốt à?”
“Không.” Lâm Dục lắc đầu: “Chỉ quen biết bình thường thôi, nhưng Trần Sâm Sâm từng giúp tôi.”
Từ nhỏ cậu muốn gì được đó, rất ít có cơ hội được người khác giúp đỡ, nên mỗi lần nhận được giúp đỡ cậu đều sẽ nhớ kỹ, cũng tìm cơ hội để trả lại gấp đôi.
Dù sao họ không thân quen, người khác cũng không có nghĩa vụ phải giúp cậu.
“Thì ra là vậy.” Hạ Trầm thở phào: “Vậy thì đáng tiếc thật…”
Trần Sâm Sâm không tìm mình nên Lâm Dục phải chủ động ra tay.
Cậu lại dẫn Hạ Trầm đến tòa nhà khoa học kỹ thuật thì ngạc nhiên phát hiện dây cảnh báo đã được gỡ, có học sinh đi lại trong tòa nhà như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lâm Dục hơi nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
“Chắc đã có kết quả điều tra rồi.” Hạ Trầm nói ra suy đoán của mình.
Lâm Dục lập tức mở nhóm Wechat, quản nhiên, thấy thông báo mới trong nhóm lớp.
Cậu nhanh chóng xem lướt qua, thông báo nói đã có kết quả điều tra: Trần Sâm Sâm có xu hướng bị trầm cảm, gần đây áp lực cuộc sống quá lớn nên nghĩ luẩn quẩn rồi nhảy lầu. Đồng thời, trường học cũng cấp tốc mở một khóa tư vấn tâm lý, sinh viên có hoàn cảnh khó khăn có thể tới đó tìm sự giúp đỡ từ thầy cô.
“Vụ án này khép lại rồi?” Lâm Dục nhíu mày càng sâu.
Ở các trường đại học lớn hàng năm đều có sinh viên tự tử, thanh niên là nhóm có nguy cơ tự tử cao và công chúng dường như đã quen với điều này.
Ngoài mấy lời nghị luận ra thì rồi việc này sẽ lắng xuống.
“Khắp tòa nhà khoa học kỹ thuật đều có camera, chúng ta nên tin tưởng kết luận của cảnh sát.” Hạ Trầm dịu dàng an ủi: “Nếu cậu ấy thực sự bị trầm cảm thì có lẽ cái chết sẽ giúp cậu ấy giải thoát.”
“Không phải…” Lâm Dục nhắm mắt: “Không phải tôi không tin trình độ phá án của cảnh sát, chỉ là…”
Dù Trần Sâm Sâm tự sát thì cũng có ẩn tình khác.
Nhưng bây giờ không thấy quỷ hồn, cậu phải đi đâu tìm manh mối đây? Chẳng lẽ phải mượn lực lượng nhà họ Lâm?
Hạ Trầm trầm ngâm chốc lát: “Cậu cảm thấy có ẩn tình khác à?”
“Đúng vậy.” Lâm Dục ngước nhìn hắn: “Tôi thấy chuyện này có điểm đáng ngờ.”
Hạ Trầm không hỏi điểm đáng ngờ là gì, chỉ đề nghị: “Hay chúng ta tới hỏi bạn cùng phòng của cậu ấy?”
Lâm Dục gật đầu: “Chắc phải vậy.”
Đầu tiên cậu nhắn tin hỏi Lý Ngạn Thần trong nhóm ký túc xá xem ai là bạn cùng phòng với Trần Sâm Sâm, sau đó thêm tài khoản Wechat của họ.
Bình thường Lâm Dục ở trường khá khiêm tốn, không ai biết nhà họ Lâm làm nghề gì, chỉ biết nhà cậu rất giàu, có lời đồn là ba cậu đã đóng góp một tòa nhà cho trường.
Nhưng cậu chủ Lâm không quen nói chuyện với người khác, chỉ qua lại với bạn cùng phòng, chưa bao giờ tham gia hoạt động của lớp khiến người ta không có cơ hội tiếp cận.
Lúc này cậu chủ động thêm Wechat, đối phương được sủng mà lo sợ.
Lâm Dục: Chào cậu, cậu là bạn cùng phòng của Trần Sâm Sâm à?
Triệu Mạnh Nghiêu: Trần Sâm Sâm tự sát không liên quan gì tới tôi hết!
Lâm Dục: Cũng chưa nói liên quan tới cậu mà.
Lâm Dục: Tôi chỉ muốn hỏi cậu, trước khi Trần Sâm Sâm tự sát có gì khác thường không?
Triệu Mạnh Nghiêu: Khác thường à? Cậu ta chưa từng bình thường mà!
Triệu Mạnh Nghiêu: Không không không! Ý của tôi là cậu ấy ít giao lưu với chúng tôi nên tôi cũng không rõ lắm!
Lâm Dục suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: Vậy cậu có biết cậu ấy thân với ai không?
Triệu Mạnh Nghiêu: Bình thường cậu ấy đều đi một mình, làm gì có bạn chứ?
Không hỏi được tin tức hữu dụng, Lâm Dục hơi phiền, đang định đổi người khác thì đối phương lại gửi tin nhắn tới.
Triệu Mạnh Nghiêu: Đúng rồi! Tôi nhớ rồi! Hình như cậu ấy có một người bạn trai ngầm!
Ngón tay Lâm Dục hơi khựng lại rồi nhanh chóng đánh chữ: Tên gì?
Triệu Mạnh Nghiêu: Cái này thì tôi không rõ lắm, nhưng chắc là cùng trường với chúng ta. Có một lần tôi vô tình nghe cậu ấy nói chuyện điện thoại, nhưng chưa nghe được vài câu thì bị cậu ấy phát hiện.
“Chắc chắn trong di động có manh mối.” Hạ Trầm ở bên nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhưng điện thoại của cậu ấy là vật chứng, chắc bị cảnh sát lấy đi rồi.”
Lâm Dục gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: “Vậy phải nghĩ cách khác.”
“Cách gì?” Hạ Trầm đối diện với cậu, giọng nghiêm túc: “Bạn học Lâm Dục, cậu đừng làm chuyện phạm pháp đó.”
“À, quên là cậu học luật.” Lâm Dục ngẩn ra, đột nhiên muốn cười: “Yên tâm, tôi không phạm pháp đâu.”
Trên thực tế, cách nhanh nhất chắc chắn là mượn tay nhà họ Lâm để triệu hồi quỷ hồn của Trần Sâm Sâm rồi, nhưng lần này cậu muốn tự giải quyết.
Nếu dính dáng tới nhà họ Lâm sẽ khá phiền phức.
Hạ Trầm chớp mắt: “Vậy cậu nói xem định làm thế nào?”
“Không nhất định phải cần điện thoại, chỉ cần có ghi chép cuộc gọi là được.” Lâm Dục mở máy tính lên: “Cái này dễ hơn nhiều.”
Hạ Trầm đứng bên cạnh, nhìn vẻ mặt nghiêm túc chăm chú của cậu, đôi mắt sâu hơn.
Hắn âm thầm nghiến răng, ánh mắt rơi lên nốt ruồi son trên vành tai trắng nõn.
Thứ gì mà khiến em phí nhiều tâm tư như vậy?