Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Và Tình Địch He

Chương 6: Trà Xanh




Edit: Phong Nguyệt

Cơn buồn ngủ bị âm thanh nôn nóng và bén nhọn của Cố Kiều xua tan, Đàm Trì liếc nhìn TOP 8 hot search, hớn hở bình luận: "Nếu có thể xông lên top 1 thì tốt quá."

Cố Kiều: "..."

Cố Kiều: "Cậu nói ngược rồi."

"Tiết kiệm tiền mua hot search, tốt lắm." Đàm Trì đóng Weibo, chống cằm cười xấu xa: "Vả lại chuyện này có gì to tát đâu."

"Cứ để họ mắng vậy hả?" Cố Kiều nhíu mày, hơi sốt ruột: "Hay để tôi nghĩ cách triệt hot search."

Nói thì nói vậy, nhưng kiếm đâu ra tiền triệt hot search đây.

Mặc kệ là đại ngôn hay phim truyền hình, cái nào nên hủy hợp đồng đã hủy hợp đồng, cái nào nên bồi thường đã bồi thường, cộng thêm nháo một trận với công ty, Đàm Trì làm gì còn thừa tiền?

"Đừng! Đừng bao giờ làm vậy!" Cách di động, Đàm Trì kích động làm tư thế từ chối, hợp lý hợp tình nói: "Tôi còn đang trông ngóng lên top 1 đó! Tiết kiệm một số lớn phí tuyên truyền!"

Cố Kiều trợn mắt, bày vẻ anh da đen chấm hỏi: "Vậy...!cứ để cho họ mắng?"

"Ngủ đi, có chuyện gì mai nói tiếp." Đàm Trì lui về chăn, thoải mái cuộn người, nhắm mắt ngáp một cái: "Ngủ ngon."

Cố Kiều chống nạnh, đi lòng vòng ở phòng khách, hệt như con kiến xoay vòng vòng trong chảo dầu, "Nhưng..."

"Ngủ!" Đàm Trì dứt khoát cúp điện thoại, mơ mơ màng màng lâm vào mộng đẹp.

Dứt lời, Cố Kiều ngã vào sôpha, nhìn trần nhà sống không còn gì luyến tiếc: "Thế nên vì sao mình phải từ chức theo cậu ta lăn lộn chứ?"

Sau khi scandal "ngủ với fan" tuông ra, khi Tà Dương vừa tống cổ Đàm Trì, làm người đại diện, tất nhiên hắn cũng lập tức đá Tà Dương theo Đàm Trì ra ngoài.

Giờ khắc này, hắn vô cùng hoài nghi không biết quyết định lúc trước của mình có chính xác không.

Hôm sau trời trong gió mát, ấm áp dễ chịu.

Mùi nước sát trùng của bệnh viện vẫn như trước, ra trải giường trắng tinh, trần nhà trắng tinh, áo khoác dài trắng tinh của bác sĩ thiếu chút nữa làm cậu hôn mê, sau khi bị sờ soạng kiểm tra thì lên giường nằm tiếp.

Cố Kiều vội vàng gọi đến, nói thẳng: "Tổng đạo diễn Lâm Thiệu của《Ca Vương hôm nay 》vừa gọi điện cho tôi, bảo rằng hi vọng chúng ta tự rút lui."

"Rút lui?" Đàm Trì cảm thấy buồn cười, không ngờ chương trình là kẻ đứng ngồi không yên trước.

"Lâm Thiệu nói nếu chúng ta không tự rút lui thì sẽ cưỡng chế cấm thi đấu!"

Đàm Trì nhướng mày, không cảm thấy ngoài ý muốn, thuận theo cười nói: "Đưa số di động của ông ta cho tôi, tự tôi nói chuyện với ông ta."

Nếu cậu đạt được tư cách dự thi, tổ chương trình cũng phải đoán được cục diện hiện tại, bây giờ lại lật lọng, giả vờ ổn định lòng người.

Cố Kiều đưa số Lâm Thiệu cho cậu, cúp máy xong, Đàm Trì gọi Lâm Thiệu, sau khi điện thoại kết nối, cậu tự giới thiệu ngắn gọn rồi vào thẳng vấn đề: "Nếu đã ký hợp đồng, tôi sẽ dự thi đúng giờ, không có khả năng tự rút lui."

"Cậu tự rút lui là kết quả tốt nhất, nếu đến lúc đó chúng tôi xếp cậu danh sách cấm thi đấu, về sau cậu không có chỗ đứng trong giới âm nhạc nữa, càng đừng nói hát một bài.

Làm người phải biết đúng mực." Lâm Thiệu nhíu mày, giọng điệu không tốt: "Cậu muốn ca hát thì về nhà luyện thêm đi."

Thực tế, các thí sinh tham gia《Ca Vương hôm nay》có đủ loại từ vô danh đến minh tinh, tất cả đều do phó đạo diễn ngàn chọn vạn tuyển, ai biết Đàm Trì chuyên tham gia chương trình tạp kỹ cũng có mặt.

Lúc FOX hot, ông ta cố ý mời cậu và Nhung Túc tham gia, nhưng sau khi tách ra solo, cậu bị lộ scandal hát nhép, ở chương trình ấp úng không hát nên lời, trình độ không bằng học sinh tiểu học, quả thực làm mất mặt giới âm nhạc! Hơn nữa quanh năm tham gia chương trình tạp kỹ, cái gì cũng không xong, Lâm Thiệu không có ấn tượng tốt với Đàm Trì.

Thực lực kiểu này, ông ta cực kỳ hoài nghi phó đạo diễn nhận hối lộ nhét vào.

Đàm Trì bị ngầm ám chỉ một hồi, có tốt tính đến đâu cũng tức giận, huống chi cậu vốn dễ nổi nóng, không khỏi lạnh lùng nói: "Ý của đạo diễn Lâm mà tôi không biết hát?"

"Tôi không có ý kia, người thích hát cũng hát được." Lâm Thiệu càng nhăn mày, "Nhưng thứ tôi muốn chính là ca sĩ."

Đàm Trì quá lắm chỉ là đỉnh lưu hết thời.

Kém xa ca sĩ nhiều lắm.

"Hiện giờ tôi tự rút lui hay là tổ chương trình cấm thi đấu thì ai cũng chịu thiệt, dù sao cũng là lật lọng, ai biết chương trình còn công bằng không?" Đàm Trì lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không rút lui, các người có muốn cấm thi đấu thì cũng là trên sân khấu."

Thái độ cứng rắn làm Lâm Thiệu hơi bực: "Cậu muốn thế nào?"

Đàm Trì bình tĩnh, không vội không nóng nói: "Đây là chương trình tranh tài giữa các ca sĩ, quý chương trình có giám khảo chuyên nghiệp, muốn đào thải muốn cấm thi thì dựa theo quy tắc chương trình."

"Không phải là tôi không cho cậu tham gia, mà là khán giả không cho cậu tham gia, họ hoài nghi năng lực của cậu!" Lâm Thiệu cũng hơi nóng nảy.

"Hoài nghi năng lực của tôi không phải hoài nghi năng lực《Ca Vương hôm nay》sao?" Đàm Trì lý trí nói, "Đạo diễn Lâm có thể tìm phó đạo diễn lấy đoạn nhạc kia của tôi phát lên Weibo, làm chứng cứ chứng minh tôi đạt được tư cách dự thi.

Công khai, rõ ràng và công bằng để khán giả phán xét xem tôi có thể dự thi không."

Đã nói đến vậy, Lâm Thiệu lười khuyên can nữa, lãnh đạm nói: "Được, nếu có nhiều khán giả phản đối, tôi hy vọng cậu tự rút lui."

"Một lời đã định!" Hai mắt Đàm Trì sáng lên.

Cúp điện thoại xong, cậu vừa nhẹ nhàng thở ra liền có một cuộc điện thoại lạ gọi tới, "Alo?"

"Tám giờ tối nay chúng ta có cuộc hẹn quan trọng." Bên kia truyền đến giọng nam giàu từ tính, dường như không kiên nhẫn: "Tới giờ hẹn rồi, cậu có rảnh không?"

"Cậu là?" Đàm Trì nhướng mày hỏi.

Hẹn? Trước khi mất trí nhớ cậu hẹn với ai?

Bên kia dừng lại, nói: "Tớ là Văn Yến Bác."

Đàm Trì bừng tỉnh, cậu chẳng có tí thiện cảm nào đối với Omega có ý đồ đoạt Alpha của cậu, không biết y lại muốn bày trò gì, "Ồ" một tiếng: "Ngại quá, tôi không rảnh."

Ai biết nhóc trà xanh lại nghĩ ra chiêu gì mới? Cứ mặc kệ y đi.

"Chúng ta nói trong điện thoại cũng được." Giọng Văn Yến Bác lạnh băng, tuy phát hiện người luôn thuận theo mình có hơi lạ lạ, nhưng kế hoạch bị phá vỡ, cộng thêm muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với Đàm Trì nên cũng y không suy nghĩ sâu thêm.

Mấy năm nay, người theo đuổi y không ít, nam nữ đều có, chẳng qua không có ai thừa tinh lực theo đuổi từ lớp 11 như Đàm Trì cả, mắt thấy Đàm Trì bỏ tài nguyên bỏ tiền nâng mình từ thành viên vô danh của Eior thành nghệ sĩ tuyến 2 chói mắt như hiện tại, y không nỡ cắt đứt tầng quan hệ này.

Ngoài ra, trong giới lén truyền tin Đàm Trì là con riêng hào môn, bối cảnh hùng hậu, sớm muộn gì cũng trở về thừa kế, y càng không nghĩ đến việc từ bỏ cây đại thụ đón gió này, nhưng sau scandal "ngủ với fan" bùng nổ, không ít người đồn Đàm Trì đắc tội ông lớn, chẳng những bị phong sát mà còn kèm theo một loạt rắc rối phía sau, nếu là hào môn thật đã sớm ép những điều này xuống rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, nếu không nhanh chóng phù sạch quan hệ với Đàm Trì, thế nào vũng nước đục này thế nào cũng văng lên người y.

Mới sáng nay, fan CP còn xếp hàng kêu y minh oan cho cậu.

Dù y biết Đàm Trì không làm chuyện đó thì sao, nếu y đứng ra bênh vực, e rằng cũng sẽ gặp phải cảnh như Đàm Trì.

Đàm Trì điều chỉnh dáng ngồi thoải mái, ra vẻ thong dong: "Ngài nói."

"Tớ thích Trình Hoài, hôm chèo thuyền, tớ nói muốn chung tổ với Trình Hoài chính là ý kia." Văn Yến Bác cố gắng uyển chuyển, tránh để Đàm Trì nổi điên gây sự, nhíu mày: "Mấy năm nay cậu đối xử tốt với tớ tớ biết rõ, chỉ là chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng."

Đôi mắt Đàm Trì hơi trừng lớn, đáy lòng khiếp sợ: Hay lắm, dám nói thẳng!

Nhóc trà xanh dám múa may trước mặt chính cung? Trắng trợn bày tỏ thích Alpha của cậu!

Không nghe thấy Đàm Trì đáp lại, Văn Yến Bác càng thêm nôn nóng bất an, mềm giọng nói: "Tớ hi vọng cậu chúc phúc cho tớ và Trình Hoài, tớ biết cậu là người tốt."

Đàm Trì bị chọc cười, lạnh giọng gằn từng chữ: "Thứ nhất, tôi không có nghĩa vụ chúc phúc cho cậu và Trình Hoài, đây là quyền lợi không phải nghĩa vụ; Thứ hai, đương nhiên tôi là người tốt, nhưng tôi không phải thánh mẫu!"

Lời nói có gai, bén nhọn lại lạnh thấu xương.

Tranh chấp như dự đoán xuất hiện, Văn Yến Bác đã chuẩn bị sẵn đâu vào đó, nhíu mày phản bác: "Ý tớ không phải thế, tớ chỉ hi vọng cậu không quấy rầy tớ và Trình Hoài, đối với cả ba đều không tốt."

"Quấy rầy?" Đàm Trì ý vị thâm trường hỏi.

"Đúng vậy." Văn Yến Bác khẳng định.

Trong số những người theo đuổi, Trình Hoài là lựa chọn tốt nhất hiện giờ, hiện tại cả hai cùng tham gia chương trình yêu đương, thiên thời địa lợi nhân hoà, chỉ cần fans không quá mâu thuẫn, y và Trình Hoài sẽ thuận lợi bên nhau.

Đàm Trì trợn mắt nhìn trời, thầm mắng Trình Hoài trêu chọc một đống hoa đào thúi rồi để cậu dọn.

.

truyện ngôn tình

"Văn tiên sinh," Đàm Trì cười cười, tức tối nói: "Tôi rất vui vì cậu tinh mắt thích Trình Hoài, điều này chứng minh anh ấy quá xuất sắc, nhưng đồng thời tôi cũng thích Trình Hoài, chúng ta hãy dựa vào bản lĩnh của mình.

Có điều tôi có thể nói cho cậu biết, Trình Hoài chắc chắn không thích cậu!"

Văn Yến Bác khiếp sợ một hồi, song rất nhanh hiểu ra Đàm Trì bị cậu từ chối nên nói năng lộn xộn, thậm chí buông lời cay nghiệt, chút ấn tượng tốt còn sót lại cũng biến mất, không vui nói: "Đàm Trì, tớ hi vọng cậu đừng càn quấy."

Đàm Trì thích Trình Hoài? Đây quả thật là câu nói hài nhất mà y từng nghe!

Hai người này vì y mà tranh giành tình cảm, y đã chứng kiến rất nhiều tình huống tinh phong huyết vũ, hôm trước hai người còn vì muốn hẹn hò với y mà tranh chức quán quân, suýt nữa chết đuối.

Cái gì thích Trình Hoài, căn bản là khiêu khích trá hình, muốn phá hỏng quan hệ của y và Trình Hoài thôi.

"Cậu nói xong chưa?" Đàm Trì hỏi.

Văn Yến Bác không cam lòng, không thích ứng được chuyện người ngày thường luôn thuận theo mình bỗng quay sang đối chọi gay gắt, đập tan toàn bộ kế hoạch của y, lại không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi này, bèn nói: "Đàm Trì, tớ xin cậu.

Coi như làm một chuyện tốt đi, tớ nợ cậu, về sau từ từ trả."

Đàm Trì giật giật khóe miệng, trong đầu bỗng lóe lên câu "Cẩu huyết sẽ đến trễ nhưng sớm muộn gì cũng sẽ rẽ sóng đến", chỉ chỉ ngực, dùng khẩu hình miệng: Vậy cậu thiếu tôi chỗ này lấy gì trả?

Diễn xong, cậu nở nụ cười hoàn mỹ: "Được rồi, đối thoại của tôi với ngài đã được ghi âm lại.

Lúc ngài nói những lời này, tôi đã suy xét bán nó cho truyền thông, tôi thấy nó cũng coi như quả dưa bự."

Hết chương 6.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.