"Thái tử đang ở đâu?"
Cách Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy một dòng sông Khúc, Ngu Thao Hành đứng ở trong tẩm cung hoàng đế, ép hỏi Xa Hoằng Vĩnh.
Xa Hoằng Vĩnh nghe thấy vậy cười lạnh.
Trong mấy ngày ngắn ngủi vừa qua, đương kim thiên tử gầy xọp hẳn đi, ngay cả cái cây già không mọc được lá mới bên ngoài điện bây giờ, thoạt nhìn cũng khỏe mạnh hơn hắn. Thậm chí là ở tư thế nửa nằm nửa ngồi, hắn cũng phải thở gấp, phập phồng cánh mũi, giống như có thể ngạt thở mà chết bất cứ lúc nào.
Trái ngược hoàn toàn với đôi mắt của hắn.
Trong con ngươi của Xa Hoằng Vĩnh bùng cháy lên ngọn lửa lạnh lẽo, ánh lửa như là lấy tính mạng hắn làm nhiên liệu, hắn càng gầy trơ xương bao nhiêu thì ngọn lửa lại càng mạnh mẽ bấy nhiêu. Cùng với đôi xương gò má cao cao nổi gồ lên phía dưới hốc mắt, tất cả kết hợp lại, tạo nên khuôn mặt vừa ác độc lại lạnh lùng tàn nhẫn như bây giờ cho Xa Hoằng Vĩnh.
Nếu như nói trong quá khứ, sự ác độc của Xa Hoằng Vĩnh giống như là con dao găm sáng loáng, mũi đao hướng về hoàng thúc Xa Sơn Tuyết, hướng về đại thần cả triều, hướng về tất cả những thứ làm hắn không hài lòng, thì trong mấy ngày qua, sự ác độc của hắn lại hóa thành dòng sông ẩn giấu lốc xoáy, không màng hết thảy, chỉ muốn kéo theo Ngu Thao Hành vào.
Ngu Thao Hành vốn dĩ không thèm để ý một chút nào, cái tên hoàng đế được một tay Xa Sơn Tuyết nâng đỡ này, đã bao giờ được gã để vào mắt đâu?
Sự uy hiếp của loài kiến thì chẳng thể coi là uy hiếp được, đây chính là chân lý "ỷ mạnh hiếp yếu".
Nhưng cũng có một câu gọi là "kiến nhiều cắn chết voi", huống chi, cho dù là kiến, Xa Hoằng Vĩnh cũng là con kiến ngồi trên ngai vàng. Ngay cả khi cấm quân binh lính đều phản bội, không giữ lại được một cung nhân nào bên người thì hắn vẫn là chủ nhân danh chính ngôn thuận của tòa cung điện này, thậm chí là toàn bộ Đại Diễn.
Một Xa Hoằng Vĩnh như vậy, nếu muốn tìm phiền toái cho Ngu Thao Hành thì cũng thật sự có thể tìm ra mấy cách.
Ngu Thao Hành bình tĩnh lặp lại câu hỏi trên một lần nữa, Xa Hoằng Vĩnh rốt cuộc cười to lên, tiếng cười điên cuồng vang vọng giữa hàng cột nhà đỏ thắm, sau đó chợt im bặt đi.
Lửa than trong lò sưởi ở bên cạnh bỗng nhiên nổ một tiếng, ngọn lửa đỏ hồng xoay giữa không trung rồi hóa thành gió lốc như hỏa xà, quấn quanh người Xa Hoằng Vĩnh.
Hỏa xà đứng trước miệng Xa Hoằng Vĩnh, chỉ cần hắn cười thêm một tiếng nữa thì chắc chắn nó sẽ chui thẳng vào miệng.
Xa Hoằng Vĩnh im lặng, nhưng vẫn cứ đắc chí vô cùng nhìn Ngu Thao Hành. Tuy rằng biểu cảm của Ngu Thao Hành hết sức lạnh nhạt, nhưng rơi vào mắt hắn cũng đã biến thành một khuôn mặt tái nhợt.
Thật là hiếm thấy, lần này hắn suy đoán không sai quá nhiều, trong kế hoạch của Ngu Thao Hành, Thái tử Xa Nguyên Văn quả thật là có vị trí không hề tầm thường.
Nhưng mà, vị trí của Xa Hoằng Vĩnh càng không tầm thường hơn, chỉ cần hắn không xảy ra việc gì thì Ngu Thao Hành cũng chẳng dùng được Thái tử kia.
Chỉ là mất một kế hoạch dự bị mà thôi, cũng không có gì đáng ngại lắm. Ngu Thao Hành xác định xong điều này, không thèm để ý tới Xa Hoằng Vĩnh bị nhốt mấy ngày có hơi điên cuồng, phẩt tay xóa hỏa xà, định rời đi.
Gã xoay người, vừa mới bước chân ra được nửa bước thì Xa Hoằng Vĩnh đang im lặng lại bắt đầu nói chuyện.
"Ta biết ngươi muốn lấy được cái gì từ chỗ ta."
Không để ý Ngu Thao Hành có quay đầu lại hay không, Xa Hoằng Vĩnh tiếp tục lẩm bẩm một mình.
"Những ngày qua ta đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, từ người phụ hoàng giống hệt cục đá kia của ta, cho tới các huynh đệ tỷ muội của ta, sau đó ta lại nghĩ đến vị hoàng thúc cao thâm khó dò, rồi hoàng hậu, phi tử, các đại thần, Đại Diễn của ta... Ta đều đã nghĩ hết, chỉ là để tìm ra đáp án cho câu hỏi tại sao ta vẫn chưa chết."
"Điều này thật sự là rất kỳ quái, mẫu phi ta xuất thân từ cung nữ, bất kể là trước hay sau khi sinh ta ra thì đều chẳng có tiếng tăm gì ở trong, ngoài cung. Thế nhưng, một người thế đơn lực bạc như nàng, ấy vậy mà lại có thể an ổn sinh ra ta một cách đầy khỏe mạnh. Hơn nữa, từ khi ta sinh ra cho tới khi thành niên xuất cung, có không ít huynh đệ tỷ muội của ta bị chết trẻ, mà ta lại không gặp phải bất cứ một tai họa nào, thuận lợi thành thân vương. Lúc Đại ca, Nhị ca, Tứ ca dẫn cấm quân đánh nhau ở trong thành, ta thật sự đã cho rằng trẫm sắp chết, thế nhưng ta lại không chết! Không chỉ không chết, ta còn được lên làm hoàng đế! Thiên hạ này có ai được trời xanh che chở hơn ta sao? Có sao? Có ai không?"
Lời của Xa Hoằng Vĩnh nghe qua chẳng khác nói nhăng nói cuội là bao, Ngu Thao Hành nhíu mày lại, hối hận bản thân ấy vậy mà lại đi lãng phí thời gian ở trên người cái tên phế vật này.
Gã lại một lần nữa hướng bước chân ra ngoài điện, chưa được hai bước, Xa Hoằng Vĩnh lại nói một câu khiến gã phải dừng chân, lần thứ hai.
"Nhưng tại sao ngươi cũng không giết ta vậy?" Thiên tử điên cuồng cười hì hì hỏi: "Những ngày qua ta mắng ngươi, mắng tổ tông mười tám đời nhà ngươi, bất kể là ngươi muốn ta làm gì thì ta đều dứt khoát không làm. Nếu là người thì ai cũng muốn giết quách ta cho rồi. Thừa tướng, ngươi vẫn chưa giết ta, ngươi nói xem, giữ ta lại thì có ích lợi gì?"
"Lúc ngươi chưa đến, ta vẫn còn đang suy nghĩ đấy", Xa Hoằng Vĩnh rung đùi đắc chí, chậm rãi nói: "Ta nghĩ tại sao ngươi không giết ta, ngươi cũng chẳng phải là người nhìn thì tàn nhẫn nhưng thực tế lại nhẹ dạ như hoàng thúc của ta, tại sao phải khoan dung độ lượng với ta làm gì?"
"Ta không có gì cả, ngôi vị hoàng đế, Đại Diễn, tất cả đều không thể nào tác động tới ngươi được. Ta cũng muốn sống sót chứ, ta đâu có muốn chết đâu! Sau đó ta đột nhiên nhớ ra, lúc ở trong hoàng lăng ngươi đã dùng chúc chú đúng không? Nghe đâu ngươi không-thể-học-chúc-chú đã sử dụng chúc chú đúng không? Thế là ta rốt cuộc tỉnh ngộ! Làm sao có thể coi chúc sư giống như người bình thường được chứ?" .
Đam Mỹ Sắc
"Ta biết tại sao mà hành động của các chúc sư rơi vào trong mắt người bình thường, hầu hết đều được coi là quái dị, đó là bởi vì thứ chúc sư trân quý khác với người thường. Cũng như năm đó Ngu gia liên minh với Thái Tổ gia gia, người thường đoán 108 cái lý do, cái gì mà là để đối kháng với tứ đại tông môn khác, cái gì mà vì bọn họ đã bói được Xa gia sẽ nhất thống thiên hạ cho nên sớm quy phục, tất cả đều không đúng! Không chỉ Ngu gia ngươi biết ghi chép bí văn, Xa gia ta cũng có. Thái Tổ gia gia nói, Ngu gia các ngươi, là vì long khí mà đến!"
Lúc Xa Hoành Vĩnh mặt đỏ bừng kích động nói ra hai chữ "long khí", Ngu Thao Hành vẫn luôn đưa lưng về phía hắn rốt cuộc xoay người lại, đôi mắt lạnh tựa hồ băng.
Xa Hoằng Vĩnh lại cười to.
Hắn sửa lại tự xưng, tràn ngập ác ý hỏi: "Trẫm nói đúng rồi, phải không?"
Xa Hoằng Vĩnh vịn thành giường ngồi dậy, bỏ cái tư thế uể oải, yếu ớt ban nãy đi, đổi thành tư thế ưỡn thẳng lưng, giống hệt vô số lần hắn ngồi trên ngai vàng.
Làm thiên tử nhiều năm như vậy, trên người hắn cũng có điểm giống với Hoàng đế. Một khi đã nghiêm túc thì trong lúc nhất thời cũng chẳng có ai dám đối đầu trực diện. Nhưng mà Ngu Thao Hành cũng không nhìn về phía Xa Hoằng Vĩnh, gã ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua xà nhà và ngói lưu ly, nhìn chằm chằm vào con rồng già suy nhược bên trong mây đen.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, con rồng già kia vô lực buông đầu xuống, từng mảnh vảy trắng bắt đầu rơi xuống, chìm vào thành trì phía bên dưới nó - mảnh đất nơi ba dòng linh mạch giao nhau.
Nó sắp chết rồi.
Bất kể là ai, nhìn thấy cảnh tượng ấy thì đều có thể hiểu rõ điều này.
Một con rồng chết không phải là thứ mà Ngu Thao Hành mong muốn, mặt gã tối lại, phất tay bảo Chim sẻ đang nấp trong bóng tối đi tìm thái y và y chúc để chữa trị cho Xa Hoằng Vĩnh.
Nào ngờ đâu Chim sẻ vừa rời khỏi, Xa Hoằng Vĩnh đã phun ra một ngụm máu tươi.
Đồng thời, một vết máu khác từ nơi nào đó trên ngực hắn bắt đầu loang ra, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã nhuộm đỏ "ngũ trảo kim long" được thêu bằng chỉ vàng ở trước ngực Xa Hoằng Vĩnh, dần dần thay thế sắc vàng vốn có trên long bào.
Dù bệnh tình có nặng lên đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể tạo ra triệu chứng này được, Ngu Thao Hành rốt cuộc nhận ra có gì đó không đúng lắm, lòng bàn tay gã hiện lên một vệt ánh sáng xanh của sự đâm chồi nảy lộc, ấn vào ngực Xa Hoằng Vĩnh một cái, đột nhiên co đồng tử lại.
Một khắc sau, long bào liền bị hỏa xà đốt thành tro, lúc này Ngu Thao Hành mới nhìn ra thứ đã khiến gã cảm giác không đúng là gì.
Một con dao găm cắm trên ngực Xa Hoằng Vĩnh, mà mũi đao thì lại lòi ra ở phía sau lưng, hoàn toàn xuyên thấu qua người hắn. Nhưng bởi vì hôm nay Xa Hoằng Vĩnh vừa thay một chiếc long bào dày nặng chỉ mặc khi thượng triều, dưới sự che lấp ấy, Ngu Thao Hành không thể phát hiện ra kịp thời.
"Nghe được tin ngươi sắp tới, trẫm đã chuẩn bị xong...", Xa Hoằng Vĩnh vừa khạc ra máu, vừa nói: "Đau lắm, đau vô cùng, thế nhưng nếu có thể khiến cho ngươi không thoải mái thì đau thế này cũng đáng... Chiếu thư truyền ngôi trẫm đã sớm viết xong rồi, cũng đã giao cho người đáng tín nhiệm. Thiên tử đời tiếp theo chính là con trai duy nhất của trẫm - Xa Nguyên Văn. Ngươi không tìm được hắn, ngươi vĩnh viễn không thể lấy được long khí từ trên người hắn. Đại Diễn vĩnh viễn là Đại Diễn của trẫm, Đại Diễn vĩnh viễn là Đại Diễn của Xa gia, trẫm thề, trẫm nguyền rủa ngươi —— "
Tiếng thét dài của hắn nổi lên theo cuồng phong, đi vào đám mây đen người thường không thể nhìn thấy kia.
Bên kia bờ sông Khúc, Xa Sơn Tuyết đang nói chuyện với thiếu niên thích khách đột nhiên quay đầu lại.
Phía trên thành trì kiên cố, đám mây đen che giấu trường long bỗng như gặp phải mưa rền gió dữ, vô số vảy rồng rơi xuống như cánh hoa giữa bầu trời, chưa kịp chạm tới mặt đất thì đã hòa tan vào gió.
Từng đám mây đen thật sự ùa tới, ánh mặt trời yếu ớt cũng bị che khuất đi, nửa bầu trời chìm vào trong bóng tối. Tiếng sấm vang, ánh chớp giật là những âm thanh và ánh sáng duy nhất có thể nghe, nhìn thấy trong bóng tối.
Khi một tia chớp cực sáng chợt lóe lên, Xa Sơn Tuyết mới có thể nhìn thấy bộ dạng của trường long bây giờ. Vảy của nó sắp rơi hết rồi, ngay cả râu rồng cũng bị cuồng phong kéo đứt, da không còn được vảy che nữa, nhăn nheo vô cùng, giống như núi non trùng điệp, năm cái vuốt rồng suy yếu vô lực, thậm chí không thể giúp nó đứng được ở trên trời.
Đôi mắt rồng khổng lồ mờ dần đi, không còn chút ánh sáng, bên trên mi mắt trong suốt cũng phủ đầy những đốm trắng.
Người không có linh giác không thể nhìn thấy con rồng già sắp chết trên bầu trời, nhưng thời tiết vốn dĩ đang trời quang mây tạnh lại bỗng nhiên mưa ào ào, ngay cả người bình thường cũng có thể cảm thấy không đúng lắm.
Kham Nguy đỡ lấy thân thể giống như sắp ngã xuống của Xa Sơn Tuyết, dời mắt tới chỗ y đang nhìn, nhưng lại chẳng thấy gì cả.
"Ngươi..."
"Ta không sao."
Xa Sơn Tuyết bình tĩnh, lắc đầu nói.
Y cầm bàn tay đang đỡ trên vai mình của Kham Nguy xuống, không buông ra, mà trái lại nắm lấy nó.
"Không sao", y lặp lại một lần nữa, thật giống như làm vậy thì có thể khiến cho lời mình nói càng thêm đáng tin cậy hơn: "Ta đã trải qua hai lần rồi, rất quen thuộc, không cần phải lo lắng..."
Cảnh tượng tương đồng, khi Xa Viêm, Xa Sơn Xương chết, đều đã từng xuất hiện.
Xa Sơn Tuyết trời sinh đã có linh giác, cho dù chưa từng tập chúc chú thì cái năm y 25 tuổi ấy, y vẫn có thể chứng kiến trận mưa vảy rồng kia.
Cho nên y cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ cần người thừa kế an toàn...
Bên trong thành Hồng Kinh.
Bởi vì Hồng Kinh phong thành, Xa Nguyên Văn chạy ra hoàng cung lại không thể trốn khỏi thành ôm chiếc áo choàng tuyệt-đối-không-thể-xảy-ra-vấn-đề-gì, trốn ở dưới gầm cầu, chen chúc cùng một đám ăn mày.
Hắn đột nhiên cảm giác được gì đó, nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời.
Con rồng già sắp chết phát ra tiếng gầm cuối cùng trong đời, nó cuốn theo mây đen, phóng về phía ánh chớp.
Khi nó bị ánh chớp nuốt hết, cả đất trời dường như yên lặng trong một nhịp thở.
Đùng đoàng ——
Ánh chớp to lớn kia đánh tan mây mưa đen kịt trên bầu trời Hồng Kinh, mây đen cuồn cuộn trong linh giác của chúc sư cũng đồng thời tan biến theo.
Ánh mặt trời yếu ớt quay trở lại, lộ ra hình ảnh một con rồng con trắng như tuyết đang lắc lư cái đuôi dài, duỗi cơ thể, nhanh chóng dài ra, lớn lên. Đợi đến khi nó rốt cuộc dài đến mức có thể dễ dàng dùng thân mình bao quanh Hồng Kinh thì nó mới xoay đầu, rít gào một tiếng về phía Xa Nguyên Văn đang ẩn thân.
Ở trong hoàng cung, ở bên bờ sông Khúc, Ngu Thao Hành và Xa Sơn Tuyết đồng thời lẩm bẩm: "Ở nơi đó."
Xa Hoằng Vĩnh mất hoàng vị cho nên đã không còn tác dụng, Ngu Thao Hành cũng chẳng buồn chữa bệnh cho vị Thái thượng hoàng mới lên chức này nữa, gã một cước đá văng người, dưới chân như có gió, phóng nhanh ra ngoài điện.
Xa Hoằng Vĩnh ngã xuống bậc cầu thang, đôi mắt càng lúc càng sáng nhìn chằm chằm Ngu Thao Hành, dùng hết sức lực toàn thân để hoàn thành di ngôn của mình.
"—— Trẫm nguyền rủa ngươi, bất kể là ngươi muốn làm gì thì đều vĩnh viễn không thể được như ý nguyện. Ngu Thao Hành, rồi cuối cùng ngươi sẽ... cuối cùng ngươi sẽ không được chết tử tế, ha ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Không được chết tử tế!!!"
Xa Hoằng Vĩnh cười lớn, một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt.
Hắn đột nhiên nhớ lại một buổi tối của rất nhiều năm về trước, hắn được Vương công công dẫn theo, hoảng loạn bước vào cái viện nhỏ hẻo lánh kia, còn chưa kịp thấy rõ dáng dấp người ngồi dưới tàng cây thì đã bị Vương công công đè quỳ xuống.
"Thỉnh, thỉnh an Tam hoàng thúc." Hắn làm theo lời Vương công công dặn lúc trước.
Sau đó hắn không còn cơ hội nói chuyện nữa. Vương công công sợ hắn nói nhầm nên đã cướp hết lời cần phải nói, Xa Hoằng Vĩnh vùi đầu trên đất chờ đợi, nửa ngày vẫn chưa nghe thấy người hắn cầu kiến phát ra một âm thanh nào.
Thật sự có người này sao? Vừa nãy không phải là hắn liếc thấy ảo ảnh hay là quỷ hồn đấy chứ?
Xa Hoằng Vĩnh không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ lén lút ngẩng đầu, hướng tầm mắt lên trên.
Cái người nghe đâu là tam thúc của hắn kia cũng vừa vặn cúi đầu xuống nhìn.
60 năm trước, nam tử tuấn mỹ có tiếng của Đại Diễn, sánh ngang với Thanh Thành Thiếu chưởng môn lúc bấy giờ, cứ như vậy, hòa cùng ánh trăng, chiếu vào mắt Xa Hoằng Vĩnh. Hắn mơ mơ màng màng nghĩ, người này thoạt nhìn chẳng giống người đã hơn 80 tuổi, lại không thể tập võ chút nào.
22 năm trước, dưới ánh trăng, người nọ hỏi: "Ngươi có muốn leo lên đế vị không?"
22 năm sau, dưới ngai vàng, Xa Hoằng Vĩnh nói: "Muốn."
Sau đó hắn chết.