3000 nhân mã chờ xuất phát, Lý Vụ vừa ra lệnh một tiếng là bọn họ đã khởi hành rời Dương Châu.
Nghĩ tới chuyện Thẩm Châu Hi say tàu nên Lý Vụ lo lắng sẽ khiến nàng đã mang thai lại càng thêm khó chịu vì vậy quyết định sẽ đi đường bộ về Tương Dương.
3000 bộ binh đi cùng nhau sẽ ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển của mọi người.
Lý Vụ thấy thế thì chia thành các đội 500 người để lên đường, ở mỗi châu bọn họ mới tập họp một lần.
Lúc xe ngựa của Thẩm Châu Hi tiến vào địa phận Thọ Châu thì bọn họ đã rời khỏi Dương Châu được 6 ngày.
Nguyệt sự của Thẩm Châu Hi vẫn chưa tới.
Dù chưa bắt mạch nhưng khám hay không cũng chẳng có gì khác biệt.
Lần trước nàng tới Thọ Châu là lần trốn nạn đói hơn một năm trước.
Cảnh vật đổi dời, bộ dạng Thọ Châu đã thay đổi khác hẳn.
Bá tánh ven đường đã không còn vẻ gầy như củi, tuy nơi này không giàu có đông đúc bằng Giang Nam nhưng sắc mặt bọn họ vẫn hồng hào.
Vẻ chết lặng và kinh hoàng của năm đó đã không còn.
Ngụy Liêu diệt vong, Đại Yến khôi phục, lúc này mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt đẹp.
Có lẽ ngày Lý Vụ từ quan quy ẩn đã không còn xa nữa.
Nói không chừng bọn họ thật sự có thể mở một cửa hàng bán vịt nướng ở bên cạnh cửa hàng gà nướng của Tùy Ký.
Thẩm Châu Hi ngồi trong xe ngựa nhàn rỗi không có việc gì nên suy nghĩ miên man từ cửa hàng vịt nướng Lý Ký tới việc làm sao thông báo với mấy người chị em tốt tin mình có thai.
Lúc này xe ngựa chậm rãi ngừng lại.
Nửa canh giờ trước Lý Vụ đã xuống xe, lúc này hắn cưỡi ngựa vòng đến bên và gõ cửa sổ xe của nàng nói: “Chúng ta dừng một chút, nơi này vừa lúc có miếu Quan Công, đêm nay hẳn phải nghỉ lại đây rồi.”
Thẩm Châu Hi kinh ngạc nhìn không trung vẫn sáng và hỏi: “Trời còn sáng mà đã nghỉ chân rồi ư?”
“Phía trước có một cái cây đại thụ ngã xuống, vừa vặn chắn ngang đường.” Lý Vụ cau mày nói, “Hẳn là do sét đêm qua đánh xuống.”
Vài tiếng sấm sét đêm qua vẫn ghi sâu trong trí nhớ của Thẩm Châu Hi.
Nàng còn lo lắng sẽ có bão, cũng may đó chỉ là sấm sét mùa hạ, thanh thế thì lớn nhưng không có mưa.
Lý Vụ đỡ nàng xuống xe ngựa, Thị Nương nhảy xuống theo sau đó mang vẻ mặt tò mò nhìn đông nhìn tây.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Châu Hi phải ăn ngủ ngoài trời.
Hiện giờ nàng đã có thể bình tĩnh ngủ trong một cái miếu rách —— so với năm đó từ Thọ Châu trốn xuống Giang Nam thì điều kiện lúc này tốt hơn nhiều.
Ít nhất còn có người quét tước tro bụi trong cái miếu kia trước, rồi có cả chăn đệm thật dày.
Vậy nàng còn có gì mà không hài lòng?
Lý Vụ đỡ Thẩm Châu Hi đi tới cửa miếu Quan Công, thái độ cẩn thận quan tâm của hắn khiến nàng không biết nên cười hay khóc.
Nàng có cảm giác mình đã tiến vào thời kỳ chờ nằm ổ.
Chờ miếu được dọn sạch Lý Vụ mới đỡ nàng đi vào, lúc này nhìn quang cảnh trông có vẻ rực rỡ hẳn lên.
Gian miếu thờ này giống như đã bị bỏ hoang nhiều năm, màu sơn trên người Quan Công đã bong tróc, ngay cả hình người cũng không còn hoàn chỉnh.
Mạng nhện trên xà nhà đã được quét sạch nhưng tổ chim ở trên Thanh Long Yển Nguyệt Đao vẫn được giữ lại để năm sau chim én về có chỗ ở.
Thẩm Châu Hi ngồi xa ngọn lửa ở giữa miếu, trên một cái chiếu trúc ở dưới chân Quan Công.
Lý Vụ để lại 300 tướng sĩ hộ vệ miếu còn mình mang theo 200 người khác đi dọn cây đại thụ chắn ngang đường.
Cây đại thụ kia ít nhất cũng phải có lịch sử trăm năm, phải 5 người mới miễn cưỡng ôm được hết.
Lý Vụ đi quanh gốc cây rồi bỗng nhiên dẫm lên một tảng đá rồi nhảy lên thân cây.
Hắn trèo một đường về phía trước, mãi tới chỗ thân cây bị gãy.
Chỗ gãy này trơn nhẵn chỉnh tề, không hề có vết cháy xém nham nhở do sét đánh trúng.
“Tướng quân!” Một tướng sĩ bỗng kinh ngạc hô lên, “Chỗ này có dây thừng!”
Lý Vụ nhảy xuống đi tới chỗ phát hiện dây thừng.
Hắn thấy một sợi dây thừng rắn chắc được tròng lên một đoạn nhánh cây.
Hắn cởi dây xuống sau đó lần theo nó nhảy tới bên kia đại thụ.
Cả sợi dây bị vùi dưới cát vàng, càng thu càng căng chặt, cuối cùng thấy nó được buộc vào một tảng đá lớn ở cuối sơn cốc.
Cả sợi dây thừng được quấn quanh tảng đá lớn hình tròn, một đầu nằm trong tay Lý Vụ, một đầu khác rũ xuống vực sâu giống như buộc cái gì đó.
Trong sơn cốc yên tĩnh không tiếng động, không biết từ lúc nào mà một tiếng côn trùng hay chim kêu cũng không có, chỉ còn gió mùa hạ nóng bức lật qua cát đá dưới chân mọi người.
Từ tảng đá lớn tới chỗ cây đại thụ này ít nhất cũng cách cả trăm trượng.
Đoạn dây thừng này ít nhất cũng phải dài như thế nhưng lúc này nó đột nhiên xuất hiện ở đây khẳng định không liên quan gì tới tiếng sấm sét tối hôm qua.
Lý Vụ nhảy lên thân cây, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía chung quanh không thấy bất kỳ nhà dân nào.
“…… Về miếu Quan Công.” Hắn nhanh chóng quyết định.
Không dọn cây đại thụ này nữa, dưới tảng đá lớn phía trước treo cái gì hắn cũng không muốn biết.
Sau khi hắn hạ lệnh các tướng sĩ dù không hiểu gì nhưng vẫn nhanh chóng hành động.
Ai biết đúng vào lúc này sợi dây thừng treo trên tảng đá lớn lại bị gió mạnh thổi qua lắc lư kẽo kẹt, theo đó là tiếng nức nở vì hoảng sợ truyền tới từ bên dưới vách núi.
Tiếng nức nở này quả là quen thuộc khiến Lý Vụ lập tức dừng bước.
Hắn dựng lỗ tai, nhíu mày lắng nghe và bắt được một tiếng nức nở như muỗi kêu.
Hắn nhận ra chủ nhân của giọng nói này nhưng hắn tình nguyện mình không nhận ra còn hơn, như vậy hắn còn có thể không chút do dự mà quay đầu đi ngay.
Tảng đá lớn bên vách núi lung lay sắp đổ, dây thừng treo ở quanh tảng đá bị cọ vào đã rách.
Việc cái người bị treo trên tảng đá kia rơi xuống vực chỉ còn là vấn đề thời gian.
Phó tướng bên cạnh Lý Vụ nhìn khuôn mặt trầm xuống của hắn và thử mở miệng hỏi: “Tướng quân…… chúng ta có đi nữa không?”
……
Cái nồi bắc trên đống lửa sôi ùng ục, mùi đồ ăn lan ra cả căn miếu hoang.
Sắc trời dần tối, hoàng hôn lơ lửng trong không khí.
Thẩm Châu Hi chờ Lý Vụ đến độ ngủ gật.
Một cây đại thụ chắn đường thôi, chẳng phải hắn nói dọn xong sẽ trở về ư? Chẳng lẽ hắn muốn dọn nó về Tương Dương chắc?
“Phu nhân, hay ngài uống một bát canh cho ấm bụng đã?” Thị Nương quan tâm hỏi.
“Mùa hè có lạnh đâu mà cần ấm người?” Thẩm Châu Hi nói, “Ngươi đưa cho ta cây quạt đi.”
Thị Nương ngồi xuống cạnh nàng cầm cây quạt giấy nhẹ nhàng phe phẩy gió mát.
“Sao Lý Vụ còn chưa về nhỉ?” Thẩm Châu Hi nhìn đám tướng sĩ tụ tập trước cửa miếu và lẩm bẩm.
“Có lẽ cây đại thụ kia cách miếu hơi xa nên đi lại cũng tốn thời gian.” Thị Nương an ủi nàng.
Thẩm Châu Hi không nói gì nhưng trong lòng lại không nhịn được nghĩ tới khả năng xấu: Nơi hoang sơn dã lĩnh cái gì cũng thiếu nhưng không thiếu giặc cướp.
Lý Vụ về muộn như thế chẳng lẽ vì trên đường xảy ra việc gì sao?
Thị Nương không hiểu lo lắng của nàng nên tùy tiện sửa sang lại chăn đệm cho nàng dùng tối nay.
Bỗng nhiên nàng ta cầm lấy một cái túi thơm rớt ra từ trong chăn và hiếu kỳ hỏi: “Phu nhân, túi thơm này ngài đã dùng hơn một tháng, để nô tỳ đổi cái khác cho ngài nhé?”
Thẩm Châu Hi lắc lắc đầu: “Để đó đi.”
“Đây là Lý gia đưa cho ngài sao?” Thị Nương bừng tỉnh và hỏi.
“Là Bạch biểu ca đưa cho ta lần trước hắn tới Tương Dương,” Thẩm Châu Hi đón lấy cái túi thơm màu đã nhạt sau đó buồn bã nhìn nó nói, “Đây là tác phẩm thêu cuối cùng của mẹ ta trước khi bà gả chồng.”
Thị Nương lập tức ý thức được mình vừa gợi lại chuyện không vui nên cười nói: “Chẳng trách phu nhân lại coi nó như bảo bối!”
Nàng ta không dám nhắc tới việc đổi túi thơm nữa.
Thẩm Châu Hi thì nắm chặt cái túi thơm trong tay và lặng lẽ cầu nguyện mẫu phi trên trời, hy vọng Lý Vụ có thể bình an trở về.
“Oanh ——”
Thình lình có một tiếng nổ vang truyền tới làm Thẩm Châu Hi giật mình đánh rơi cái túi thơm xuống đất.
Một đám chim bay lên trời, hướng về hoàng hôn đỏ như máu.
……
“Con mẹ nó, quả nhiên là ngươi!”
Lý Vụ nhìn Bạch Nhung Linh bị một sợi dây thừng treo dưới vực sâu thì tức giận mắng.
Bạch Nhung Linh không dám ho he chút nào, cả người hắn treo giữa không trung, phía dưới là vực sâu bao phủ bởi một đám sương mù xanh biếc.
Hai mắt hắn trợn trừng, mặt đầy hoảng sợ, miệng bị nhét vải phát ra tiếng nức nở mơ hồ.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Sợi dây thừng nối hắn và tảng đá lớn đã bị mài mòn nghiêm trọng, chỉ còn chưa tới một nửa nối với nhau giúp hắn không rơi xuống.
Có ba tướng sĩ chạy chậm về bẩm báo không phát hiện mai phục gần đây.
Tảng đá to sắp đổ vì thế Lý Vụ để mọi người cùng chống đỡ tảng đá, còn hắn thì ghé vào vách núi dưới sự trợ giúp của vài tướng sĩ và khác dùng sức kéo Bạch Nhung Linh lên.
Không biết tên này đã bị treo ở đây bao lâu mà cả mặt hắn trướng đỏ bừng, ngay cả hốc mắt cũng tràn đầy tơ máu.
“Ngươi con mẹ nó không ở Tương Dương ăn thịt kho tàu mà chạy tới Thọ Châu này cho người ta treo lên làm gì?”
Lý Vụ cởi dây thừng trói tay hắn, lại kéo mảnh vải bịt miệng hắn ra.
Lúc này Bạch Nhung Linh khàn cả giọng mà ho khan, nước mắt cũng chảy ra.
“Mau…… Chạy mau……” Hắn nói mơ hồ không rõ.
Lý Vụ khiêng hắn trên vai và đứng dậy nói: “Vậy cũng phải mang ngươi lên thì mới chạy được chứ?”
Một sợi dây thừng mảnh dài rũ xuống từ bên hông Bạch Nhung Linh.
Lý Vụ nhíu mày kéo lên lại phát hiện một đầu khác của nó kéo dài tới rừng cây cách đó không xa.
Lại một sợi dây nữa ư?
Hắn rút chủy thủ bên hông ra, vừa định chém đứt sợi dây thừng trên người Bạch Nhung Linh thì một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới từ phía sau cây đại thụ.
“Không muốn hắn chết thì đừng có động tới sợi dây thừng ấy.”
Cây đại thụ kia rơi xuống vách núi dưới sự hợp lực của vài tên tráng hán.
Một bóng dáng cao lớn đi tới dưới sự yểm hộ của rất nhiều thị vệ được võ trang đầy đủ.
“…… Tham Tri đại nhân.” Lý Vụ cười hê hê buông Bạch Nhung Linh xuống và nói, “Quả nhiên là ngươi.”
Gió núi thổi ô ô rung động khiến vạt áo hai người tung bay.
Hai nam tử dáng người cao ngang nhau cùng đối diện giữa một khoảng trống, để mặc gió lộng cuốn hạt cát vàng bay cao.
Một người mang biểu tình âm trầm, một người khoáng đạt.
Một người nhiều năm phơi dưới ánh nắng nên màu da như lúa mạch trong ruộng, còn một người luôn ngồi ngay ngắn dưới mái hiên nên làn da như ngọc.
Hai người một thu một phóng, điểm tương đồng duy nhất chính là địch ý trong mắt bọn họ, một bước không nhường.
“Nếu biết là ta thì vì sao ngươi còn ở lại đây?” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng hỏi.
“Còn không phải vì trong tay ngươi có biểu cữu ca của ta ư?” Lý Vụ vẫn một bộ cà lơ phất phơ như cũ.
Phó Huyền Mạc cười cười, trong mắt hiện lên một chút châm chọc: “Không ngờ…… hóa ra Lý đại nhân lại là người trọng tình trọng nghĩa như thế.”
Đám mây đen nơi đường chân trời chậm rãi túm được cái đuôi của ánh hoàng hôn và dần cắt nuốt từng tấc ánh sáng mỹ lệ.
Ánh mặt trời yếu dần.
Bóng tối buông xuống mang đi vẻ khách khí giả dối trên mặt Phó Huyền Mạc.
Hắn lạnh lùng nhìn Lý Vụ sau đó phun từng chữ qua kẽ răng, ngữ điệu lạnh băng: “Nhưng một kẻ trọng tình như thế…… sao lại làm chuyện đoạt tình cảm chứ?”
Việc đã đến nước này giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo cũng không có giá trị.
Lý Vụ thu lại cợt nhả trên mặt, không hề nhượng bộ mà nhìn thẳng tầm mắt mang theo áp lực lạnh lẽo của đối phương: “Nếu nàng thật sự là người mà ngươi để trong lòng…… thì sao lúc ở bên cạnh ngươi tới một cái váy đỏ nàng cũng không dám mặc?”
“Mặc quần áo nào là tự do của nàng, ta chưa từng can thiệp.” Phó Huyền Mạc nói, “Sao ta dám can thiệp vào việc của công chúa chứ?”
“Ngươi không trực tiếp can thiệp,” Lý Vụ nói, “nhưng bên cạnh nàng đều có bóng ma của ngươi.”
“Ta cùng vợ mình đi chung một đường theo cách nào không cần một kẻ bên ngoài như ngươi xen vào.”
“Nhưng hiện giờ nàng là vợ ta.”
“Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối.
Ngươi làm gì có những thứ đó?” Phó Huyền Mạc nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “…… Chỉ là không mai không mối thôi.”
Ánh mắt Lý Vụ đột nhiên trầm xuống, vẻ sắc bén như dao nhỏ cắt thẳng qua mặt Phó Huyền Mạc.
“…… Ngươi vũ nhục ta thì được, nhưng đừng có mơ vũ nhục nữ nhân của lão tử.”
“Nữ nhân của ngươi ư?” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng cười, “…… Rất nhanh sẽ không phải rồi.”
Không đợi Lý Vụ mở miệng hắn đã nhìn về phía Bạch Nhung Linh đang đứng một bên với thần sắc lo sợ không yên và lạnh lùng nói: “Bạch công tử còn chưa ra tay chẳng lẽ đã thay đổi tâm tư và muốn đổi một người em rể khác ư?”
“Ta……” Bạch Nhung Linh nhìn Phó Huyền Mạc, lại nhìn Lý Vụ ở bên cạnh, môi run run, mặt tràn đầy kinh hoàng.
“Bạch công tử……” Phó Huyền Mạc gọi, ánh mắt lạnh băng uy hiếp không cần nói cũng biết.
Hắn chỉ gọi tên mà Bạch Nhung Linh đã run rẩy cả người, so với lúc trước bị treo dưới vách núi thì lúc này hắn còn sợ hơn.
“Ta…… Đừng ép ta……”
Bạch Nhung Linh nơm nớp lo sợ mà lui về phía sau một bước lại bị dây thừng bên hông vướng ngã ngồi trên mặt đất.
“Ngươi có chuyện gì thì nhắm vào ta ấy, đừng liên lụy tới người không liên quan.” Lý Vụ trầm mặt nói.
“Nếu ngươi thật sự không muốn liên lụy hắn thì ngày đó ở Thọ Bình thôn hẳn sẽ không để hắn ngồi chung một xe với ta.” Phó Huyền Mạc nói, “Ngươi và hắn liên hợp dùng nữ thi kia lừa ta thì hẳn phải nghĩ tới lúc này rồi chứ?”
“Nghĩ đến một khắc nào?” Ánh mắt Lý Vụ đảo qua mấy chục thị vệ phía sau Phó Huyền Mạc cùng ánh đao và mũi tên rậm rạp giấu ở núi rừng phía trước rồi cười lạnh một tiếng, “Tham Tri đại nhân hẳn là tới vội vàng, chỉ bằng trăm kẻ này mà cũng muốn mệnh của lão tử sao?”
Lý Vụ mang đến hơn 200 người, tất cả đều vây quanh hắn, vẻ mặt cảnh giác nhìn đám người Phó Huyền Mạc.
Tên kia không mang nhiều người nhưng ai cũng vững vàng tự tin, giống như đã nắm chắc thắng lợi.
Nói tới quân số thì Lý Vụ chiếm ưu thế, hơn nữa ở chỗ Thẩm Châu Hi còn có 300 người nữa, ngoài ra bọn họ còn có 2500 người khác đang trên đường tới.
Khuôn mặt Phó Huyền Mạc lúc này vẫn bình thản, giống hệt người của hắn.
Lý Vụ không chút lơi lỏng, vừa kéo dài thời gian vừa quan sát hoàn cảnh bốn phía để tìm kiếm khả năng hóa giải tình huống.
“Muốn mệnh của ngươi thì không cần nhiều người.” Phó Huyền Mạc nói.
“Ngươi……” Lý Vụ còn chưa dứt lời bỗng ngừng.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn Bạch Nhung Linh lúc này mặt tràn đầy hoảng sợ.
“Không, không phải ta……” Bạch Nhung Linh rút chủy thủ loang lổ vết máu ra và chật vật lui về sau trong ánh mắt không thể tin được của Lý Vụ.
Một vệt máu chói mắt trút xuống mặt đất.
“Tướng quân!” Thân binh của Lý Vụ kêu lên.
Lý Vụ lảo đảo một chút, tay ôm eo quỳ một gối xuống.
Phó Huyền Mạc nhìn chằm chằm hắn, trên mặt không hề gợn sóng.
Tự khi hắn biết Lý Vụ chính là Lý Chủ Tông thì trên đường tới Dương Châu hắn đã nghĩ ra rất nhiều hình phạt tra tấn kẻ này.
Thậm chí hắn đã nghĩ sẽ mời danh y tốt nhất, dùng thuốc trị thương tốt nhất để kéo dài thống khổ của tên này…… như thế mới giải được mối hận trong lòng hắn.
Nhưng không ngờ tới Dương Châu rồi lại có một “ngạc nhiên” lớn như thế chờ hắn.
Là Lý Vụ cho hắn biết hận đến mức tận cùng là thế nào, đến độ tra tấn cũng trở thành một gánh nặng.
Chỉ cần nghĩ tới việc phải thở chung một bầu không khí với kẻ này là lục phủ ngũ tạng của hắn đã cuộn lên, cả người như bị kim đâm.
Đó không phải đau mà là hận, một mối hận nồng đậm thuần túy.
Hiện tại hy vọng duy nhất của hắn chính là lấy tính mạng kẻ trước mặt.
“Ta đã làm theo lời ngươi nói…… Như vậy ngươi sẽ buông tha cho Bạch gia chứ?!”
Bạch Nhung Linh run rẩy bàn tay đang nắm chặt chủy thủ, trên áo quần hắn loang lổ vết máu.
Hắn nức nở khóc hỏi.
“Đương nhiên.” Phó Huyền Mạc thì vẫn quần áo sạch sẽ cất giọng ôn nhu đáp.
Hai tay không dính bụi trần của hắn an tĩnh buông xuống lúc hắn nói, “Nếu ngươi còn sống.”
Oanh ——!
Toàn bộ vách đá đột nhiễn gãy ra trong tiếng gầm rú, mặt đất dưới chân đám Lý Vụ không còn nữa.
Bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn thì cả người đã theo vách đá rơi xuống dưới vực sâu vạn trượng!
Vô số đá vụn cùng rơi xuống theo, tiếng kêu hoảng sợ vang lên hết lần này tới lần khác, từ gần tới xa.
Sợi dây thừng vùi trong cát lúc này căng ra thẳng tắp.
Sau khi bụi tan đi, vách đá lúc trước không còn nữa, hơn 200 người đứng bên huyền nhai lúc trước bao gồm cả Lý Vụ đều biến mất ở đáy vực sâu vô tận.
Phó Huyền Mạc nhìn Bạch Nhung Linh lúc này lại được lôi lên nhưng vẫn run rẩy không ngừng, mặt tái trắng như tờ giấy thì nhẹ giọng nói: “Bạch biểu ca, mau lau mặt và đổi một thân quần áo mới đi sau đó chúng ta xuất phát.”
Hắn dừng một chút, giọng càng nhẹ hơn: “Lát nữa thấy công chúa còn cần ngươi khua môi múa mép chọc cho nàng ấy vui vẻ nữa.”
Bạch Nhung Linh run rẩy, kinh sợ cực độ.
Hắn bị một thị vệ thô bạo kéo lên, trong lúc ấy tay hắn bị thương, máu tươi ào ào chảy ra.
Ánh mắt Phó Huyền Mạc nhìn mu bàn tay hắn.
“Ngã, lúc ngã xuống không cẩn thận bị hòn đá cào qua……” Bạch Nhung Linh nắm chặt cái tay bị thương, mặt trắng bệch, răng va vào nhau lập cập, bộ dạng kinh hồn vẫn chưa định.
“…… Bôi thuốc cho hắn.” Phó Huyền Mạc nói.
Đột nhiên lúc này có một tên lính bỗng cưỡi ngựa vọt ra từ trong rừng, vẻ mặt kinh hoảng giơ bức thư do bồ câu đưa tới và hét: “Không hay rồi!”
Tên kia vội xuống ngựa, vì động tác quá nhanh nên hắn vấp ngã một chút.
Nhưng hắn không thèm để ý, đến mặt cũng không lau đã vọt tới quỳ xuống trước mặt Phó Huyền Mạc và giơ cao bức thư màu xanh chim bồ câu đưa tới sau đó run giọng nói: “Kiến, Kiến Châu đã xảy ra chuyện…… Lý Thước chiếm phủ Tể Tướng, bắt cóc Tể tướng…… Tạo phản……”