Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 166: Chương 166




Đến ngày tuyển binh Lý Vụ tự mình tọa trấn, phàm là người ở Ngư Đầu trấn, chỉ cần lộ mặt trước hắn là tên rắm thối này đã có thể đưa ra kết luận:

“Triệu Nhị Cẩu, ngươi cũng tới tòng quân hả? Thế lão nương nhà ngươi không ai chăm sao? Có bạc hả? Bạc thì tính cái rắm, ngươi đi rồi trong nhà sẽ không có ai, cút về chăm sóc mẹ ngươi đi!”

Trong nhà có người già phải chăm sóc, người con một, người yếu đuối mong manh đều bị Lý Vụ mắng cho phải ảm đạm rời khỏi đội ngũ báo danh.

Lý Vụ ở phía trước trấn ải, còn Thẩm Châu Hi thì ở phía sau đăng ký danh sách tòng quân.

“Hạt giống rau…… Ngươi có đại danh không?” Thẩm Châu Hi ngẩng đầu ôn hòa hỏi.

“Có, có, đại danh của ta là Trần Hữu Tài ——” thiếu niên hưởng ứng lệnh triệu tập lúc này đứng trước mặt Thẩm Châu Hi mà mỉm cười, sắc mặt đỏ bừng, cả người quẫn bách kéo góc áo.

Thẩm Châu Hi viết xuống giấy mấy chữ Trần Hữu Tài và hỏi: “Địa chỉ khẩn cấp của ngươi ở đâu?”

“Cái địa chỉ khẩn cấp là cái gì?”

“Nếu ngươi ở trong quân có vạn nhất gì thì chúng ta cần có địa chỉ để gửi tiền an ủi.”

“Tiểu binh như chúng ta cũng có tiền an ủi sao?” Trần Hữu Tài khiếp sợ hỏi.

“Vốn không có ——” Lý Vụ thính tai nghe được câu này nên quay đầu lớn tiếng đáp, “Chuyện này là tướng quân phu nhân của các ngươi đề nghị, các ngươi phải nhớ kỹ chỗ tốt của nàng đó!”

Binh lính đã đăng ký cực nể tình mà hò reo, mấy trăm người cùng thét lên đinh tai nhức óc làm Thẩm Châu Hi không nhịn được đỏ mặt, liên tục xua tay khiêm tốn.

Người đi làm binh rốt cuộc đều chuẩn bị tinh thần giắt đầu ở lưng quần.

Nhưng tiền an ủi chỉ có quân chức cao cấp mới có.

Những người cấp thấp cũng có nhưng thông thường chẳng được tới tay thân nhân.

Tiểu binh thì càng không cần phải nói.

Trần Hữu Tài vốn vì quân lương và một câu “trở nên nổi bật” trong miệng Lý Vụ nên mới tới.

Nhưng hắn không ngờ một tiểu binh như mình vạn nhất chết trên chiến trường còn có tiền an ủi gửi cho người nhà.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thế là hắn vội báo địa chỉ cha mẹ và anh cả.

Thẩm Châu Hi ghi lại những thông tin này bằng thể chữ Khải dễ nhận ra nhất và để vào một cái túi vải thô có thêu vịt rồi giao cho hắn.

“Ngươi phải mang túi này theo người, cẩn thận không được để dính nước.

Về sau có điều kiện chúng ta sẽ đăng ký thông tin lại và đổi thành thẻ bài gỗ.”

Thiếu niên đón lấy túi tiền, cẩn thận nhét vào trong ngực và cảm tạ liên hồi sau đó rời khỏi dòng người.

Người phía sau tiến lên, Thẩm Châu Hi lại tiếp tục kiên nhẫn hỏi tên và địa chỉ.

Sau ba ngày Thanh Phượng quân đã chiêu mộ thêm được 5000 trai tráng.

Sắc mặt Huyện lệnh đều xanh mét —— trai tráng của Ngư Đầu huyện đã bị Lý Vụ mang đi 2/3, vậy việc cày bừa trong huyện vào xuân năm sau thì ai tới làm đây?

Đêm đó Huyện lão gia ở nhà kề sầu đến độ ngủ không yên, Lý Vụ ở nhà chính thì cười đến không khép miệng được.

Ngư Đầu huyện là đại bản doanh của hắn, một nhóm người này hắn chuẩn bị bồi dưỡng thành thân binh tâm phúc.

Ngày đại quân xuất phát Lý Vụ điểm binh xong đang muốn lên ngựa xuất phát thì có mấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau.

“Từ từ!”

Thẩm Châu Hi ngồi trong xe ngựa nhận ra tiếng Tùy Nhụy và Cửu Nương trong đó thì vội vàng mở cửa sổ thò ra nhìn.

Rất nhiều hương thân dìu già dắt trẻ đi về phía này.

Tùy Nhụy lôi kéo cha mình thở hồng hộc chạy đầu tiên.

“Ta, chúng ta thương lượng một đêm và muốn cùng các ngươi đi Tương Châu.

Các ngươi có thể cũng mang theo chúng ta cùng đi không?”

Huyện lão gia đếm đếm phụ lão hương thân đi theo thế là mặt càng xanh hơn.

Trước khi té xỉu ông ta chỉ có một ý nghĩ: Lý lột da là muốn lột sạch Ngư Đầu trấn đây mà!

Lý Vụ không chút nghĩ ngợi mà đồng ý luôn: “Được, nhưng các ngươi phải tự lo ăn uống.”

“Không thành vấn đề! Chúng ta đều tự mang đồ rồi!” Tùy Nhụy đắc ý dào dạt mà giơ tay lên, trên đó treo đầy lá sen tỏa mùi gà nướng.

Lý Vụ liếc mắt một cái thế là Lý Thước bước ra nói: “Người muốn đi Tương Châu đều theo ta, chúng ta tới chỗ trung quân.”

Đám người lập tức vây quanh hắn.

Lý Vụ nhìn về phía Hồ Nhất Thủ lúc này cũng tới thì nhướng mày hỏi: “Hồ gia cũng muốn cùng ta đi chịu khổ sao?”

“Tuổi lớn rồi ta không chịu được khổ.” Hồ Nhất Thủ tự giễu sau đó đẩy thiếu niên bên cạnh mình ra nói, “Đây là cháu ngoại trai của ta tên là Thượng Uẩn, lần này hắn đi Tương Châu đoàn tụ với cha mẹ hắn, mong tướng quân ở trên đường chăm sóc hắn một chút.”

Lý Vụ gật gật đầu, thiếu niên kia bị Hồ Nhất Thủ đẩy tới thì không tình nguyện đi về phía trước, nhưng mặt vẫn luôn quay về sau, chưa từ bỏ ý định: “Cậu, thật sự không cho cháu mang theo người nào à? Cho cháu cái nha hoàn cũng tốt!”

“Ngươi đã lớn, phải học tự mình chăm lo cuộc sống hàng ngày của bản thân.” Hồ Nhất Thủ mặt không biểu tình nói.

Thượng Uẩn vừa tiến vào hàng người của Thanh Phượng quân thì Hồ Nhất Thủ lập tức vẫy tay với phía sau, bốn tráng hán nâng hai cái rương đi tới.

Rương vừa rơi xuống đất đã lún xuống.

Hồ Nhất Thủ lập tức mở rương ra trước mặt Lý Vụ, bên trong là hai rương vàng thỏi chỉnh tề.

“Tương Châu bị phản quân chiếm cứ đã lâu, tướng quân vào Tương Châu rồi, đợi hoàn tất công việc còn dang dở, không biết có một vị trí nho nhỏ cho sòng bài của Hồ Nhất Thủ ta không?”

Hồ Nhất Thủ muốn mở sòng bài ở Tương Châu, lấy quan hệ của ông ta thì căn bản chẳng cần thông qua Lý Vụ.

Hai rương vàng này chẳng qua ông ta muốn đưa trước làm quà vì nhìn trúng tiềm lực của Lý Vụ mà thôi.

Hai kẻ thông minh liếc nhau, tâm tư đều rõ ràng.

“Đương nhiên.” Lý Vụ cất cao giọng nói, “Nếu ta chiếm được Tương Châu thì cửa lớn nơi ấy vĩnh viễn mở rộng vì Hồ gia.”

Hồ Nhất Thủ mỉm cười chắp tay hành lễ.

Từ Ngư Đầu huyện đến Tương Châu mất một ngày là đến.

Nhưng người nhiều thì tốc độ cũng chậm lại.

Vào đêm hôm đó đại quân đóng trại ở gần quan đạo để nghỉ ngơi.

Thẩm Châu Hi và Lý Vụ đang muốn ngủ thì bên ngoài lều trại có người làm ầm ĩ.

“Ta quen tướng quân của các ngươi! Ta và tướng quân của các ngươi có quan hệ đặc biệt, các ngươi còn không nhanh thả ta đi vào?!”

Giọng nói này Thẩm Châu Hi có thành quỷ cũng không quên được!

Sắc mặt nàng chợt tái nhợt mà nhìn về phía Lý Vụ —— đây không phải giọng Phàn Tam Nương, khách cũ của Lý Vụ sao?!

“…… Ánh mắt nàng sao mà quái dị thế?” Lý Vụ bị nàng nhìn thì sởn cả da gà.

“Lý Vụ! Lý Vụ!” Phàn Tam Nương ở bên ngoài thấy gọi một lúc không ai đáp thì lại gân cổ lên gọi, “Lý Vụ! Ngươi mặc kệ sống chết của lão nương ta hả?!”

Lý Vụ vừa muốn xuống giường Thẩm Châu Hi lại đột nhiên bắt lấy cánh tay hắn: “Đừng đi!”

“Vì sao?” Lý Vụ chẳng hiểu gì mà nhìn nàng.

“Ngươi biết rõ còn cố hỏi!” Thẩm Châu Hi cả giận nói, “Nếu ngươi đã rửa tay gác kiếm thì còn để ý tới bà ta làm gì?!”

“Phàn Tam Nương có ân với ta, ta không thể không để ý tới bà ấy…… Hơn nữa cái này liên quan gì tới rửa tay gác kiếm? Mà ta biết rõ còn cố hỏi lúc nào?” Lý Vụ kinh ngạc hỏi.

“Ngươi ——” Thẩm Châu Hi nói không nên lời chuyện hắn kiêm chức trước kia.

Hắn không ngượng nhưng nàng ngượng! Đường đường một công chúa mà cư nhiên còn muốn người ta làm trai lơ nuôi mình!

“Dù sao ngươi cũng không được đi!” Hiếm khi nàng nổi tính tình, để hắn không lưu lạc phong trần lần nữa nên dưới tình thế cấp bách nàng cũng vứt hết lễ nghĩa liêm sỉ mà ôm chặt lấy cánh tay hắn.

Lý Vụ nhìn cái người đang treo trên cánh tay mình thì vừa giật mình vừa vui sướng.

“Ta xác nhận một chút……” vẻ mặt hắn phức tạp nói, “Nàng đang ăn dấm của Phàn Tam Nương à?”

Lý Vụ nhớ tới những nữ nhân từng xuất hiện bên cạnh mình, Cửu Nương, Lý Thanh Mạn, Vương Thi Vịnh…… người nào cũng có tính uy hiếp hơn Phàn Tam Nương đúng không? Ấy thế mà Thẩm Châu Hi lại coi như không thấy bọn họ, nàng lại cố tình ăn dấm của một phụ nhân đã qua 40 tuổi là sao? Đây là cái đạo lý gì? Là thẩm mỹ của quả dưa ngốc này có vấn đề hay trong mắt nàng thẩm mỹ của hắn lại lưu lạc tới mức ấy?

Lý Vụ cảm thấy nhất định là nguyên nhân trước, như thế có thể giải thích vì sao hắn cởi áo rất nhiều lần mà Thẩm dưa ngốc vẫn có thể thờ ơ.

Phàn Tam Nương vẫn ở bên ngoài gọi to, nếu không có chuyện cần hắn hỗ trợ thì hẳn bà ấy sẽ không nửa đêm nửa hôm còn tới đây.

Vì thế tuy Lý Vụ cực hưởng thụ bộ dạng ghen tuông của Thẩm Châu Hi nhưng Phàn Tam Nương có ân cứu mạng hắn nên hắn cũng không thể mặc kệ người ta được.

Hắn duy trì tư thế bị người ta ôm cánh tay mà gọi với ra ngoài: “Để bà ấy vào.”

Rất nhanh Phàn Tam Nương đã vén rèm đi vào.

Thấy Lý Vụ và Thẩm Châu Hi đã lên giường thế là bà ấy vội xin lỗi Thẩm Châu Hi: “Xin lỗi Lý nương tử.

Vốn dĩ ta không nên đến vào lúc muộn thế này, nhưng ta quả thực có chút chuyện quan trọng muốn tìm Lý Vụ hỗ trợ, mong nương tử cho ta mượn tướng công nhà ngươi một canh giờ ——”

“Không được!” Thẩm Châu Hi đại kinh thất sắc.

Thẩm Châu Hi luôn luôn dễ nói chuyện, Phàn Tam Nương cũng có ấn tượng như thế nên bà ấy căn bản không nghĩ mình sẽ bị cự tuyệt.

Bà ta nghĩ nghĩ, còn tưởng Thẩm Châu Hi lo lắng cho an nguy của Lý Vụ nên vội bổ sung: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không đi xa, chỉ ở ngay lều trại của ta ——”

Mặt Thẩm Châu Hi càng trắng bệch, tay ôm cánh tay Lý Vụ chặt hơn: “Không được!”

Phàn Tam Nương và Lý Vụ hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra biểu tình nghi hoặc.

“Nếu không, nàng đi cùng ta nhé?” Lý Vụ nói, “Nàng ở bên ngoài chờ ta.”

“Không được!” Thẩm Châu Hi lắc đầu như trống bỏi.

Mặc kệ Lý Vụ nói như thế nào Thẩm Châu Hi cũng chỉ nói một câu: Không được.

Phàn Tam Nương thấy thế thì giấu ánh mắt ảm đạm và thất vọng sau đó miễn cưỡng cười nói: “Lý nương tử không tiện thì quên đi, ta lại nghĩ cách khác…… Các ngươi ngủ sớm một chút…”

Phàn Tam Nương xoay người đi ra khỏi lều trại.

Bà ấy chủ động từ bỏ, Thẩm Châu Hi giữ được Lý Vụ ở lại cũng không vui.

“Vì sao không cho ta đi?” Lý Vụ quay đầu nhìn Thẩm Châu Hi hỏi.

“…… Ngươi đi đi! Ta không ngăn cản ngươi nữa!” Thẩm Châu Hi rầu rĩ không vui, ngã đầu nằm xuống.

“Ta đi thật đây?”

“Ngươi đi đi!”

“Ta đi thật nhé?”

“Mau đi!”

Phía sau thật lâu không có tiếng động, Thẩm Châu Hi quay đầu nhìn lại thì thấy tên Lý rắm thối kia đi thật!

Hắn thích đi làm trai lơ như vậy sao?!

Thẩm Châu Hi tức giận đến độ lấy chăn che đầu mình lại.

Mặc kệ, tùy hắn, dù sao bọn họ cũng không phải vợ chồng thật, quản hắn làm cái gì làm chi!

Trong lều trại an tĩnh, người trong chăn vẫn không nhúc nhích.

Rốt cuộc Thẩm Châu Hi không thể nhịn được nữa mà một chân đá văng chăn ra.

Đôi mắt hạnh tròn tròn tức đến độ nước mắt long lanh mà nhìn chằm chằm nóc lều ——

Nàng cũng có tiền mà!

Chỉ cần nghĩ đến Lý Vụ sẽ làm cái gì ở chỗ Phàn Tam Nương là lòng nàng sẽ tràn ngập nôn nóng và chua xót, đôi mắt cũng tự nhiên mà mơ hồ.

Hôm trước Lý rắm thối mới nói nàng là đại bảo bối của hắn, hôm nay đại bảo bối của hắn đã thành người khác!

“…… Làm gì có đại bảo bối nào như vậy!”

Thẩm Châu Hi tức giận lẩm bẩm, tay nắm chặt đấm lên cái gối của Lý Vụ, nước mắt lạch cạch rơi xuống.

Nếu là ngày thường Lý Vụ đã sớm tới giúp nàng lau nước mắt, nhưng hôm nay Lý rắm thối còn đang đi giúp Phàn Tam Nương lau nước mắt kia kìa!

Không phải Lý Vụ có rất nhiều bạc sao? Thế nào mà hắn còn phải đi làm thêm? Chẳng lẽ đây giống lời cổ nhân nói “Nhất dạ phu thê bách nhật ân” sao? Hay Thanh Phượng quân quy mô lớn, cần chi tiêu nhiều nên hắn mới bất đắc dĩ làm lại nghề cũ?

Đáng thương cho Thẩm Châu Hi nhỏ yếu lại bất lực chỉ có thể ôm gối của mình ngồi trên giường mở to đôi mắt tròn tròn mà rơi lệ.

Nàng giống như đang bị nướng trên lửa, mỗi tấc da thịt đều ghen ghét nóng bỏng.

Phần nóng rát này nhanh chóng đốt cháy lý trí của nàng.

Nàng vội vàng ôm hộp gương lược giấu vàng bạc riêng và chạy về phía lều trại của Phàn Tam Nương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.