(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này, bão bình luận cũng bắt đầu ồn ào, không ít cư dân mạng tinh mắt đã chú ý đến chiếc bình hoa này ngay khi đạo diễn sắp xếp quay cận cảnh căn biệt thự.
[Tô Kiều nói có vẻ đúng, nếu tôi không nhìn nhầm thì chiếc bình hoa này là chiếc đã được bán đấu giá trong buổi đấu giá ở Vân Thành năm ngoái, giá bán thực sự là hơn ba trăm vạn.]
[Thời nhà Minh thật sao? Có phải là đồ giả không?]
[Lầu trên giỡn gì vậy? Nhìn rõ xem đây là nhà của ai! Nhà của thái tử gia, người ta giàu có, sẽ trưng bày bình hoa giả trong biệt thự sao?]
[Tôi vừa mới tra, thái tử gia năm ngoái đúng là đã mua một chiếc bình hoa ở Vân Thành, chính là chiếc trong biệt thự này!]
Tô Thiến Thiến cũng nhìn thấy bình luận, mặt cô ta lập tức tái mét.
Sắc mặt Tống Tiểu Sở cũng không dễ nhìn, giọng hơi nức nở: "Chị Thiến Thiến, em không cố ý, em vừa rồi chỉ thấy chiếc bình hoa này đẹp, muốn cầm lên xem..."
Tống Tiểu Sở không nổi tiếng trong giới, ba trăm vạn này là thu nhập một, hai năm của cô ta.
[Tống Tiểu Sở nói vậy là có ý gì? Nói mình không cố ý là không muốn đền tiền sao?]
[Đền? Không phải Tô Thiến Thiến đã nói không bắt Tống Tiểu Sở đền rồi sao?]
[Chiếc bình hoa này là ba trăm vạn, không phải ba chục vạn! Nói không đền là không đền được sao!]
Tống Tiểu Sở nước mắt lưng tròng nhìn Tô Thiến Thiến, Tô Thiến Thiến nắm chặt tay không nói gì.
Cô ta cũng không ngờ một chiếc bình hoa lại có giá ba trăm vạn.
Tôi cười khẩy: "Hai người thương lượng xong chưa? Chiếc bình hoa này ai đền?"
[Tô Kiều này đúng là thú vị, chiếc bình hoa này có liên quan gì đến cô ta đâu? Sao lại giở giọng như chủ nhà vậy?]
[Bình hoa này là của nhà họ Giang, Thiến Thiến là em họ của thái tử gia, nể mặt Thiến Thiến, nói không chừng thái tử gia sẽ không bắt đền đâu!]
[Nghe Tô Kiều nói là tôi đau đầu, Tô Kiều hôi thối có thể cút xa một chút không?]
Từ Thiến Thiến lạnh lùng nói: "Tô Kiều, chuyện bình hoa không đến lượt cô quản, trước đây cô bắt nạt cháu trai tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô đâu! Cô như vậy là nguocdai trẻ em! Phải ngồi tù đấy!"
Tôi chế giễu nhìn Từ Thiến Thiến: "Tính sổ với tôi? Cô là cái thá gì? Mở miệng ra là nguocdai trẻ em, bảo tôi ngồi tù, nói bao lâu rồi? Sao tôi vẫn bình an vô sự đứng đây thế?"
Từ Thiến Thiến nghiến răng: "Chắc chắn là anh họ tôi bận, chưa kịp xử lý cô, một khi anh họ tôi rảnh, xem cô còn đứng đây bình an vô sự được không!"
Theo lời Từ Thiến Thiến, cửa biệt thự bị đẩy ra.
Hai người một lớn một nhỏ xuất hiện ở cửa biệt thự.
Giang Yếm mặc đồ đen, khuôn mặt lạnh lùng trắng trẻo, dắt theo Tiểu Giang xuất hiện trước cửa.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh đảo một vòng quanh biệt thự, cuối cùng chạm mắt với tôi.
Cả biệt thự im lặng một lúc, sau đó nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Từ Thiến Thiến vang lên: "Anh họ! Sao anh lại đến đây? Anh đến thăm em ạ?"
Phòng phát sóng trực tiếp cũng sôi sục lên.
[Là Giang Yếm! Giang Yếm đến rồi!]
[Trời ơi! Thấy thái tử gia hàng thật rồi!]
[Lần này Tô Kiều xong đời rồi! Thái tử gia tìm đến tận cửa, chắc chắn là tìm Tô Kiều tính sổ, ha ha ha!]
[Vừa nãy Tô Kiều không phải còn vênh váo tự đắc nói sao cô ta vẫn bình an vô sự đứng đây sao, bây giờ thái tử gia đến tìm cô ta tính sổ rồi, Tô Kiều sao lại không dám hó hé một tiếng nào thế?]
[Cận cảnh hiện trường vả mặt bốp bốp! Đã ghê đã ghê, tôi muốn xem Tô Kiều cầu xin tha thứ trước mặt thái tử gia như thế nào! Thật sự là cười chết tôi mất.]
[Cho nên nói làm người vẫn nên lương thiện một chút, đừng làm những chuyện thất đức, con người ta đàng hoàng tử tế, cô đi bắt nạt người ta làm gì?]
Từ Thiến Thiến chạy đến trước mặt Giang Yếm, tỏ vẻ tủi thân: "Anh họ, cuối cùng anh cũng đến rồi! Có một người phụ nữ tên Tô Kiều cũng ở đây, chính cô ta bắt nạt cháu trai nhỏ của em! Em nói lý với cô ta, thế mà cô ta không hề nhận lỗi!"
"Còn nữa... anh họ, bạn em, tên là Tống Tiểu Sở, cô ấy vừa vô tình làm vỡ bình hoa, em muốn hỏi xem có thể nể mặt em mà không bắt cô ấy đền không?"
Tô Thiến Thiến mắt lấp lánh, má ửng hồng, đầy mong đợi nhìn Giang Yếm.
Đôi mắt lạnh lùng của Giang Yếm dừng lại trên người cô ta, mở miệng nói: "Cô là ai?"
Xung quanh bỗng chốc im lặng như tờ.
Nụ cười trên mặt Tô Thiến Thiến cứng đờ.
Cùng lúc đó, Tiểu Giang giãy khỏi tay Giang Yếm, chạy về phía tôi.
Nhìn khuôn mặt mũm mĩm của thằng bé, tôi cười, trực tiếp dùng cả hai tay nhéo má thằng bé.
Tôi không chỉ nhéo, tôi còn xoa đầu thằng bé.
Tôi cười nhạt, nhìn Giang Yếm, nói với anh: "Người ta rêu rao khắp nơi người ta là em họ anh, còn có thể dẫn người vào biệt thự này, đập vỡ bình hoa của em mà không chịu đền."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");