Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh

Chương 3: 3: Em Ở Nhà Chờ Anh Nha




Editor: Miya + Beta: Mia

Nghe được câu trả lời khẳng định của Lệ Bắc Đình, Thư Lan mỉm cười, “Em xin lỗi chuyện tối hôm qua, em không nên nói như thế.”

Nói những lời nặng nề làm tổn thương người khác, chưa kể đến những người quan tâm cô.

Những lời tối qua cô nói có hơi nặng lời và đó là lần đầu tiên họ xảy ra xích mích, sau khi cãi nhau ba cô biết, ông ấy tức giận tới mức nhập viện.

“Giọng điệu tối qua của anh cũng không tốt, về sau anh sẽ không hỏi nữa.”

Lệ Bắc Đình lo lắng rằng cô ra ngoài muộn như vậy sẽ không an toàn khi không có vệ sĩ bên cạnh, vì vậy anh đã hỏi thêm một vài câu, chuyện này khiến Thư Lan rất tức giận, nghĩ rằng anh đang theo dõi cô, có lẽ anh không nên hỏi nhiều.

“Đừng, em thật sự biết mình sai rồi, anh đừng không cần em.” Thư Lan lo lắng, người ta thường nói tình yêu là trách nhiệm sâu nặng nhất, nếu anh không quan tâm cô nữa, có phải anh không còn thích cô nữa hay không? Có phải anh không cần cô nữa?

“Sau này anh sẽ bớt nói vài câu, không phải vì anh không muốn quan tâm em nữa.” Vợ chồng cũng cần có sự riêng tư và tự do, huống chi là cuộc hôn nhân của họ bây giờ.

“Không được, anh nói đi, em rất thích nghe, sau này em nhất định sẽ ngoan.” Thư Lan ôm lấy cánh tay của Lệ Bắc Đình, chỉ cần không phải không cần cô là được rồi.

Cô muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, cô cần một cơ hội.

Lệ Bắc Đình rũ mắt, bàn tay cô đang nắm chặt cánh tay anh, da thịt chạm vào khiến lòng anh như lửa đốt.

“Em không cần phải ngoan, buổi tối đi ra ngoài chỉ cần có vệ sĩ.”

Tuy rằng trong nước rất an toàn, nhưng Lệ gia chắc chắn đã đắc tội với không ít người.

Trong giới kinh doanh, nếu có thể có một doanh nghiệp gia tộc lớn như vậy, vậy Lệ gia cũng đã đắc tội không ít người?

Chưa kể đến những thứ khác, thu nhập từ một dự án của Lệ gia cũng đủ khiến nhiều người ghen tị.

Lệ Bắc Đình không bao giờ nghĩ rằng Thư Lan sẽ cư xử giống một con búp bê ngoan ngoãn như vậy, lúc đầu anh đã rung động trước sự nhanh nhẹn và ham học hỏi của Thư Lan, cô gái có đôi lông mày rực rỡ, đây mới chính là tính cách ban đầu của Thư Lan.

Sau khi kết hôn, anh đã không bao giờ nhìn thấy Thư Lan như vậy nữa.

“Nhưng em không muốn dẫn theo vệ sĩ.

Có thể dẫn anh đi cùng không? Anh có muốn cùng em đi mua sắm không?” Thư Lan nháy đôi mắt đào hoa, nở một nụ cười, mang theo đủ loại phong tình.

Lệ Bắc Đình không thể chống đỡ được một Thư Lan như vậy, dù vậy thì anh cũng chỉ nhíu mày ‘ừ’ một tiếng.

“Tuyệt vời, em chỉ muốn mua vài bộ quần áo.

Lúc nào rảnh thì cùng nhau đi, bây giờ em cần đi tắm, anh cũng đi tắm đi.”

Lệ Bắc Đình gật đầu, xoay người rời đi, cẩn thận đóng cửa lại cho cô.

Thư Lan vỗ tay hài lòng, cuối cùng cô cũng đi được bước đầu tiên, con đường dù có khó khăn đến đâu, chỉ cần cô đã đi bước đầu tiên, thì sẽ luôn có cách giải quyết.

Sau khi rời khỏi giường tắm rửa thay quần áo xong, cô cảm thấy hơi đói, tối qua chỉ uống rượu cũng không có ăn gì.

Lệ Bắc Đình trở về phòng suy nghĩ một chút, rồi cầm điện thoại gọi ai đó.

“Lệ tổng.” Kỷ Niên đã chờ điện thoại của anh từ sáng sớm.

“Điều tra xem phu nhân gần đây có xảy ra chuyện gì không hoặc là điều tra tình hình của Thư gia xem.” Lệ Bắc Đình vẫn rất lo lắng, nói thẳng ra là nếu cô xảy ra chuyện gì thì cứ nói cho anh, hà cớ gì phải để bản thân chịu ủy khuất để lấy lòng anh.

Anh thấy sẽ rất đau lòng.

“Được, hôm nay ngài có tới không?”

“10 giờ sẽ tới, hoãn cuộc họp lúc 9 giờ 30 đến 10 giờ đi.”

“Được, tôi sẽ thu xếp ngay.” Kỷ Niên nhìn cuộc gọi bị tắt, trong ấn tượng của cậu thì đã lâu rồi Lệ tổng không tới công ty trễ như vậy, Lệ tổng vừa rồi nhắc tới phu nhân, không lẽ ngài ấy lại cãi nhau với phu nhân?

Mẹ ôi, đáng ra hai người họ là một cặp trai tài gái sắc, vậy mà giờ lại trở thành một đôi oan gia, Lệ tổng đối với xử với vợ tốt như vậy, nhưng vợ của ngài ấy dường như không nhận ra, chuyện tình cảm thật sự khó hiểu, ngay cả Lệ tổng cũng không thể xử lý được.

Tốt hơn hết là cậu nên đi điều tra, không thì lát nữa Lệ tổng sẽ hỏi.

****

Lệ Bắc Đình thay quần áo xong thì xuống lầu, thì nhìn thấy cô đang ở dưới lầu ăn sáng.

Chị Lâm nhìn thấy Lệ Bắc Đình xuống lầu thì đi vào bếp mang bữa sáng ra, hai người đều có sở thích bữa sáng khác nhau, Lệ Bắc Đình thích ăn sáng kiểu Tây và cà phê còn Thư Lan thích ăn sáng kiểu Trung Quốc và sữa đậu nành.

Trong nhà vẫn luôn có hai đầu bếp.

Lệ Bắc đình ngồi đối diện với Thư Lan và anh đang chuẩn bị uống cà phê.

“Đợi đã.” Thư Lan để đũa trong tay xuống, đứng dậy cầm lấy ly cà phê trên bàn, “Dạ dày của anh không tốt, buổi sáng anh đừng uống cà phê nên uống sữa đậu nành thì hơn.”

Lệ Bắc Đình bị cô nhét ly sữa đậu nành liền ngây người, cô vẫn còn nhớ rõ dạ dày của anh không tốt.

“Em cũng không muốn uống cà phê đắng lắm, chị Lâm, chị rót cho tôi một cốc sữa đậu nành nữa.” Thư Lan ghét bỏ ly cà phê để sang bên cạnh, cô chỉ muốn uống chút gì đó ngọt ngọt.

Chị Lâm như chết lặng, chị ta đã làm việc ở đây trước khi hai người kết hôn, sau khi Lệ tiên sinh kết hôn chị ta nghĩ sẽ nhanh thôi hai người họ sẽ có em bé, ai biết được hai người lại trở thành một cặp oan gia.

Bà chủ không bao giờ để ý đến ông chủ, ông chủ dù muốn gần gũi cũng không được, đây là lần đầu tiên chị Lâm thấy bà chủ chủ động gần gũi với ông chủ như vậy, bà chủ vậy mà nhớ ông chủ bị đau dạ dày..

Chị Lâm còn nhớ năm ngoái ông chủ nằm viện nửa tháng vì bị đau dạ dày, bà chủ cũng không thèm đoái hoài tới, điều này khiến bà cụ trong nhà rất bất mãn với bà chủ.

Hiện tại thấy cảnh tượng thế này khiến chị Lâm sững sờ, nghe Thư Lan nói xong thì vội vàng chạy vào bếp rót thêm một ly sữa đậu nành.

Thư Lan ngẩng đầu, thấy Lệ Bắc Đình đang nhìn chằm chằm cô có chút kỳ quái, “Anh uống đi, em chưa uống đâu.

Sáng sớm uống cà phê không tốt, sau này đừng uống nữa.”

“Cà phê làm cho tinh thần tỉnh táo.” Công ty của Lệ Bắc Đình rất bận rộn, làm từ sáng đến tôi, cà phê tuy đắng nhưng có thể khiến người ta tỉnh táo.

“Tỉnh táo cũng không thể uống.

Nếu anh buồn ngủ thì nên ngủ một lát.

Làm vậy thì anh sẽ rất mệt? Số tiền của anh hiện tại xài hai đời còn chưa hết.”

Thư Lan người đã “chết” qua một lần, cảm thấy tiền không quan trọng bằng sức khỏe.

Đúng vậy chỉ có một cơ thể tốt mới có thể đối mặt với đám yêu ma quỷ quái bên ngoài.

Kiếp này, cô không chỉ muốn bảo vệ ba mình, mà bảo vệ cả cô và Lệ Bắc Đình, còn phải thu thập cả những người đã hại cô kiếp trước, làm sao có thể không chăm sóc tốt cho bản thân mình.

Lệ Bắc Đình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô không nói gì, kỳ thật anh uống gì cũng không quan trọng, quan trọng là cô quan tâm đến anh, một câu nói quan tâm của cô còn tốt hơn uống mười ly cà phê.

“Bà chủ, sữa đậu nành, cẩn thận bị nóng.” Chị Lâm đặt cốc xuống, trên mặt nở một nụ cười, hiếm khi thấy hai người họ có không khí ấm áp như vậy, xem ra bà chủ đã nghĩ thông suốt rồi.

Như vậy cũng tốt hai người họ nhìn rất xứng đôi, nếu sau này có hai đứa con gia đình này không biết họ hạnh phúc đến nhường nào.

“Cảm ơn.” Thư Lan rất đói bụng, ăn xong hai bát cháo sườn thì cảm thấy rất thỏa mãn.

Ăn sáng xong, hai người rời khỏi bàn ăn, Thư Lan đi theo sau lưng Lệ Bắc Đình, “Anh đến công ty à?”

“Ừm, có chuyện gì sao?” Lệ Bắc Đình phát hiện từ tối hôm qua tới giờ, Thư Lan rất thích dính lấy anh.

“Không, buổi tối anh về sớm đi, em làm cho anh… làm món gì ngon cho anh ăn.”

Thư Lan cũng không nghĩ ra kêu anh về sớm hơn để làm gì, nên thuận miệng nói một câu mà cô đã xem trên TV.

Trước khi chồng rời khỏi nhà, hãy kêu chồng mình về ăn cơm sớm.

“Em biết nấu ăn?” Lệ Bắc Đình quay đầu nhìn cô một cái, ba vợ anh yêu thương Thư Lan như hòn ngọc, chưa nói đến nấu ăn cô còn không biết giặt giũ.

Chắc là vì vậy ba vợ mới đồng ý gả Thư Lan cho anh, cũng không cần phải chịu cảnh nghèo khó, sau khi kết hôn trong nhà thì mời thêm mấy người hầu.

“Em… em có thể học.” Thư Lan hơi xấu hổ sờ sờ lỗ tai, cô thực sự không biết phòng bếp trông như thế nào.

“Không cần, ở nhà có đầu bếp.”

Lệ Bắc Đình chưa từng nghĩ tới sẽ để Thư Lan nấu ăn cho mình, tay Thư Lan là dành cho thiết kế, không phải là dành cho nhà bếp.

“Ông chủ, xe đã chuẩn bị xong.” Bác Vương từ trong sân bước vào.

Lệ Bắc Đình gật đầu cầm cà vạt từ cửa ra vào, lúc ở nhà anh không thích những thứ rườm rà, vì vậy chỉ khi ra ngoài anh mới đeo cà vạt, cho nên ở cửa ra vào luôn có một chiếc tủ đựng đầy những phụ kiện của Lệ Bắc Đình như cà vạt và khuy măng sét.

“Để em giúp anh.” Thư Lan nhận lấy cà vạt từ trong tay Lệ Bắc Đình, cô nhón chân vòng qua cổ anh, thắt cà vạt rất đẹp mắt.

“Được không?” Thư Lan vỗ tay có chút đắc ý, “Trước kia mẹ thường hay đeo cà vạt cho ba em, lúc đó em còn chưa sinh ra nữa.”

“Không tệ.” Lệ Bắc Đình chỉnh lại một chút, còn chưa qua 10 tiếng mà Lệ Bắc Đình đã trải qua quá nhiều lần đầu tiên, vì vậy anh cũng không quá ngạc nhiên.

Lệ Bắc Đình không còn ngạc nhiên nữa, nhưng bác Vương thì khá hoảng sợ.

Bà chủ, xảy ra chuyện gì vậy?

Bác Vương nhớ rõ tối hôm qua hai người cãi nhau rất lớn còn làm rơi không biết bao nhiêu đồ, lầu một lúc đó rất lộn xộn.

Lúc nãy khi nhìn thấy bà chủ đi tới ông còn tưởng rằng bà chủ và ông chủ tới cục dân chính để ly hôn, kết quả lại thắt cà vạt cho ông chủ còn cười rất ôn nhu nữa, tình hình là thế nào vậy?

Hai người kết hôn lâu như vậy, bác Vương chưa từng nhìn thấy bà chủ cười với ông chủ, cho dù là người lớn hai nhà đều có mặt, bà chủ vẫn làm vẻ mặt lạnh lùng với ông chủ, hôm nay có phải là trúng tà rồi không?

Phi phi phi, ông nhổ nước bọt trong lòng, bà chủ và ông chủ hạnh phúc như vậy là chuyện tốt vậy mà ông lại suy nghĩ gì vậy?

“Anh đi đây, em thật sự không có gì muốn nói với anh?” Lệ Bắc Đình nhìn cô chằm chằm, anh vẫn không thể tin được Thư Lan đối xử tốt với mình mà không đòi hỏi gì.

“Có nha, anh chú ý an toàn về nhà sớm một chút, em ở nhà chờ anh.” Thư Lan nhướng mày cười.

Cô nghĩ rằng sẽ rất khó để đối xử tốt với Lệ Bắc Đình nhưng sau khi cô làm được điều đó, cô nhận ra rằng chuyện này cũng rất đơn giản, cô có thể quan tâm anh một cách lưu loát, nhưng cô cũng đã từng rất keo kiệt.

“Được rồi.” Lệ Bắc Đình cũng không nán lại nữa quay người rời đi, cảm thấy có chút không chân thật.

Hôm nay anh không uống cà phê, nhưng vẫn rất tỉnh táo.

Anh nghĩ đó không phải là gia đình anh muốn sao?

Có ai đó ở nhà chờ mình khiến mỗi buổi tối kết thúc đều trở nên ý nghĩa.

Sau khi Lệ Bắc Đình rời đi, Thư Lan liền lên lầu nếu đã hứa với Lệ Bắc Đình sẽ làm đồ ăn ngon cho anh, cô nên tìm cách gì đó?

Sau khi tìm đi tìm lại video hướng dẫn, cô nhận thấy dường như không có bài nào cô có thể làm được.

Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến việc nấu ăn, cô còn không biết làm món cơm rang trứng.

Cuối cùng Thư Lan quyết định làm bánh bao, phần nhân bánh có thể do đầu bếp đảm nhận cô sẽ chịu trách nhiệm gói bánh, chắc cũng không quá khó đúng không?

“Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, “Bà chủ, là tôi.”

Thư Lan đứng dậy khỏi giường ra mở cửa, “Chị Lâm, có chuyện gì vậy?”

“Cô Thư Dung đến thăm cô, cô ấy đang ở dưới lầu đợi.”

Vẻ mặt chị Lâm có chút không vui, chị ấy không thích Thư Dung, ban đầu vốn dĩ ông chủ và bà chủ cũng không đến nỗi nào, nhưng Thư Dung luôn cố gắng làm cho bà chủ cãi nhau với ông chủ.

Theo thời gian, quan hệ của hai người càng ngày càng tệ.

Nếu Thư Dung không ở giữa ngăn cản thì có lẽ bà chủ và ông chủ đã làm hòa từ lâu rồi, đêm qua hai người cãi nhau là vì Thư Dung dẫn bà chủ đi uống rượu về muộn, còn không cho bà chủ dẫn theo vệ sĩ, bằng không thì hai người họ sẽ không cãi nhau tới mức ly hôn.

Nhưng bà chủ lại rất tin tưởng vào người chị họ ở nhà mẹ đẻ này, cứ năm ba phút là Thư Dung lại đến trang viên, nhờ chị Lâm kêu bà chủ xuống, rõ ràng là Thư Dung không có ý tốt.

Ánh mắt Thư Lan tối sầm lại, xem ra cũng tới, “Tôi xuống ngay.” 

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lệ Bắc Đình: Hơi mông lung, giống như là đang say rượu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.