Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Chương 27




"Mới ở một tuần lễ đưa tiền sinh hoạt cái gì, thế nào, cô cho tôi là người thiếu tiền sao? Nếu cô muốn đưa tiền sinh hoạt, tôi đưa cô đi khách sạn ở được rồi." Lý Hiểu giả vờ tức giận.

"Cô khách khí là sự sỉ nhục đến nhân phẩm của tôi".

"Tôi khách khí có quan hệ gì với nhân phẩm của anh?" Tiêu Tĩnh có chút im lặng nhìn Lý Hiểu, "Tôi hiểu ý của anh, nếu như mà bạn của tôi tới nhà làm khách, tôi cũng vậy, sẽ không lấy tiền sinh hoạt, nhưng tôi bây giờ không phải là đến nhà anh làm khách, tôi là tạm thời ở nhờ tại nhà anh, nếu là ở nhờ, dĩ nhiên phải đưa tiền sinh hoạt, tôi còn chưa nói đưa tiền thuê phòng để cung cấp nước điện đâu, tôi muốn làm sao có thể nghỉ ngơi thật tốt, cuối cùng là cá nhân tôi, nhất định sẽ khiến cho cuộc sống của anh bất tiện, tôi có thể hiểu tình cảnh và tâm tình của anh, nhưng mà anh hiểu tôi một chút được không, nếu tôi không trả tiền cho các chi phí sinh hoạt, tôi sẽ sống không thoải mái, trong trường hợp đó, tôi tình nguyện ở khách sạn."

Hai người ngươi đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Tiêu Tĩnh tức giận, chống nạnh nhìn chằm chằm Lý Hiểu, "Anh có phải đàn ông hay không, tôi đưa chính là tiền sinh hoạt, hơn nữa còn là tiền sinh hoạt của chính tôi, cũng không phải là đưa tiền nuôi anh, anh so sánh cái gì hả, cầm cho tôi".

"Chẳng lẽ không có ai nói cho cô biết không nên tùy tiện hỏi người khác có phải là đàn ông hay không sao? Tôi là một đấng mày râu, mời bạn bè về nhà ở vài ngày còn lấy tiền sinh hoạt sao, truyền ra ngoài tôi cũng thật mất mặt".

"Lão tử cũng không phải là phụ nữ của anh, con mẹ nó, có cầm hay không? Không cầm tôi sẽ đi ngay lập tức, về sau nhìn thấy lão tử đi đường vòng, nếu không gặp anh một lần đánh anh một lần." Thời điểm Tiêu Tĩnh thật sự tức giận, sẽ chửi bậy.

Bạn có thể tưởng tượng một người dáng dấp thật đáng yêu, mặt trẻ con dùng giọng nói rất êm tai chửi bậy cảm giác ra sao không? Lần đầu tiên có người phụ nữ tức giận đối với mình, Lý Hiểu có loại cảm giác kinh hãi, nhưng mà anh cũng biết, Tiêu Tĩnh thật sự tức giận, thấy cô cầm túi muốn đi, vội vàng ngăn lại.

"Được rồi, tôi lấy, tôi lấy vẫn không được sao".

Đoạt lấy tiền trên tay Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu cười làm lành, "Cô xem, tôi đã lấy, đừng nóng giận được không, cô nãi nãi?".

"Đang yên đang lành cần gì phải chọc giận tôi, lão tử mấy trăm năm qua không có mắng thô tục." Tiêu Tĩnh bực tức, "Hôm nay ngược lại vì anh lại phá lệ, nếu có lần sau lão tử trực tiếp ra tay."

Lý Hiểu chảy mồ hôi lạnh, thật không có thói quen nhìn một cô gái hung hãn như vậy, thoáng nhìn cánh tay bắp chân nhỏ của ai đó, nhìn lại mình một chút cánh tay bắp đùi gần như là to gấp hai lần cô, Lý Hiểu nghĩ thầm nếu như thực sự đánh nhau, còn không biết là ai đánh ai đâu, dĩ nhiên, anh không có thói quen đánh phụ nữ, nhưng có thể nhìn ra Tiêu Tĩnh là tức giận đến hồ đồ mới có thể không lựa lời nói, bẩm sinh có phong độ thân sĩ, Lý Hiểu không chấp nhặt với Tiêu Tĩnh.

"Dạ dạ dạ, là vấn đề của tôi, được rồi, Tiêu đại tiểu thư, cô đừng tức giận được không, bị chọc tức, thân thể khó chịu chính là cô đó."

"Hừ." Tiêu Tĩnh hừ lạnh một tiếng không nói lời nào, sắc mặt cũng hòa hoãn lại, coi như là tiếp nhận Lý Hiểu lấy lòng.

"Tiểu Tĩnh à, cô xem, bàn về số tuổi tôi cũng lớn hơn cô, chúng ta là bạn bè, nhưng cô cũng có thể gọi tôi một tiếng anh trai, anh trai ở chỗ này đưa ra đề nghị được không?" Nhìn Tiêu Tĩnh như con cọp nhỏ, còn nhớ lần trước nói sai một chút lập tức nhận lấy hậu quả, dù trong lòng Lý Hiểu có chuyện cũng không có nói thẳng ra, mà trưng cầu ý kiến của Tiêu Tĩnh trước.

"Nếu như tôi thích nghe, thì anh có thể nói, tôi không thích nghe, anh phải câm miệng ngay". Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu khó chịu, nói chuyện tự nhiên cũng đã không dễ nghe như vậy nữa, cuộc đời cô ghét nhất chính là đàn ông không quyết đoán.

Quả nhiên, nghe thấy Tiêu Tĩnh nói như vậy, Lý Hiểu ngay lập tức hiện lên vẻ mặt đau khổ, đề nghị đã đến cổ họng lại không nói ra được. Anh thật sự rất muốn nói, nhưng lại sợ đắc tội Tiêu Tĩnh sau đó đạp cửa mà đi, nhìn vẻ mặt rối rắm của Lý Hiểu có chút buồn cười.

Tiêu Tĩnh mặc kệ trong lòng anh có nhiều rối rắm đến đâu, thấy Lý Hiểu không nói lời nào, không nói hai lời đi về phòng, "Anh đã không nói, có nghĩa là không có ý kiến gì rồi, như vậy tốt nhất, tôi trở về phòng."

Lý Hiểu: ". . . . . ."

Im lặng nhìn Tiêu Tĩnh tự nhiên trở về phòng, Lý Hiểu xác định mình bị Tiêu Tĩnh làm như không thấy, nhìn 500 đồng trong tay, lần nữa cười khổ, không ngờ Tiêu Tĩnh thoạt nhìn vô hại lúc nổi nóng lên sẽ đáng sợ như vậy, là anh quá lâu không có tìm phụ nữ cho nên không biết phụ nữ cũng có thể mạnh mẽ và nóng nảy như vậy sao?.

Quên đi, nếu nhận tiền này, nhất định là không đưa lại được nữa rồi, Lý Hiểu thông suốt không quan tâm vấn đề tiền bạc này nữa, quyết định dùng 500 đồng này cho việc ăn uống của Tiêu Tĩnh, không phải cô rất ưa thích ăn đồ ăn vặt ư, 500 đồng cũng không mua được bao nhiêu thứ, đều đưa vào trong bụng cô, như thế mình cũng sẽ dễ chịu hơn một chút, hạ quyết tâm, Lý Hiểu lập tức chuẩn bị đi siêu thị mua đồ.

Cầm ví tiền chuẩn bị ra ngoài mua đồ, Lý Hiểu gõ cửa phòng Tiêu Tĩnh, "Tiêu Tĩnh, tôi muốn đi siêu thị, cô muốn đi cùng với tôi không?".

"Không cần" Ở trong phòng máy điều hòa là được rồi, trong nhà thoải mái hơn nhiều, bên ngoài ánh mặt trời chói chang chiếu vào thật khó chịu, vào phòng lập tức nằm sấp trên giường, Tiêu Tĩnh cự tuyệt không chút do dự.

"Được rồi, vậy tôi đi siêu thị, rất nhanh sẽ trở lại, cô có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi".

"Ừ" Nghe được âm thanh đóng cửa, Tiêu Tĩnh lập tức từ trên giường đứng dậy, lấy ra áo ngủ, áo lót và quần lót, ở bên ngoài đi lại cũng cảm thấy thật không thoải mái, cô muốn tắm rửa.

Bởi vì nghĩ tới trong nhà còn có người, Lý Hiểu đến siêu thị mua đồ với tốc độ rất nhanh, thêm nữa siêu thị vốn chính là ở khu bên cạnh, lúc này người trong siêu thị cũng không nhiều lắm, cho nên vừa đi vừa về không tới 40', vừa mở cửa đã nhìn thấy cửa phòng của Tiêu Tĩnh mở ra, để túi đồ xuống đi đến gian phòng Tiêu Tĩnh chuẩn bị gọi cô ra ngoài ăn đồ ăn, anh mua dưa hấu và các loại trái cây khác, kết quả mới vừa đi tới cửa phòng Tiêu Tĩnh, cửa phòng vệ sinh mở ra, nghe được âm thanh Lý Hiểu phản xạ có điều kiện nhìn lại, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Tiêu Tĩnh.

"Cô tắm à." Hai người nhìn nhau thật lâu, Lý Hiểu phản ứng lại trước tiên, giả bộ không có việc gì mở miệng, chỉ là trong lòng dường như có cái gì đó nảy sinh xao động, nguyên nhân chắc tại là do thời tiết quá nóng đi.

"Ừ" Lý Hiểu lên tiếng, tinh thần Tiêu Tĩnh tự nhiên cũng trở về, thật may cô mặc áo ngủ tương đối bảo thủ, cũng không trong suốt, nếu không dưới tình huống như thế thật là có chút xấu hổ rồi.

"Trời quá nóng, lại không có ý định ra cửa, vẫn là tắm cho thoải mái một chút".

"Ừ, quả thật như thế, cái đó muốn dùng cái gì thì dùng, đừng khách khí, đúng rồi, tôi mua trái cây về, còn có kem, cô muốn ăn cái gì, tới xem một chút".

"Tôi muốn ăn kem" Trái cây mặc dù tốt, nhưng không phải nước đá, cái thời tiết này chỉ muốn muốn ăn nước đá, Tiêu Tĩnh cầm một que kem, nhìn Lý Hiểu chăm chỉ dọn dẹp, vẻ mặt cười đến hài lòng.

"Anh xem, tôi đã nói rồi tôi sẽ cho anh thêm phiền toái, về sau phải chỉ giáo nhiều hơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.