Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Chương 20




"Được rồi." Nghe cha Tiêu mở miệng kháng nghị, mẹ Tiêu vẫn bày ra bộ mặt phớt tỉnh, nhìn Tiêu Tĩnh, hai tay chống nạnh, "Tiêu Tĩnh, con hãy thành thật khai báo, người đàn ông trong hình là ai, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"

Cuối cùng tìm được trọng điểm rồi, cha Tiêu gật đầu hai lòng, nhìn cô, đợi câu trả lời của cô.

Tiêu Tĩnh không dám nhìn thẳng vào mắt cha mẹ, nhún vai nói: "Con mệt rồi, con phải chuẩn bị ngủ đây, chào mọi người."

"Sao thế được, Tiêu Tĩnh, con vẫn chưa trả lời vấn đề của mẹ." Mẹ Tiêu kêu to.

Tiêu Tĩnh vừa bước nhanh vào phòng mình, vừa lớn tiếng nói, "Con không muốn trả lời."

Mẹ Tiêu giận đến nghiến răng nghiếng lợi, xăng tay áo nhào về phía Tiêu Tĩnh, "Tiểu Tĩnh, đứng lại, con mau nói cho mẹ, người đàn ông kia là ai, là người yêu mới sao? Tên gọi là gì? Anh ta đang làm công việc gì? Có đẹp trai không? . . . . . ."

Cũng không biết trùng hợp hay sao mà tấm hình này chỉ lộ ra khuôn mặt của Tiêu Tĩnh, còn Lý Hiểu chỉ thấy được một bên gò má, khiến người khác không thể nhìn rõ gương mặt anh. Chọc cho mẹ Tiêu ngứa ngáy trong lòng, muốn biết được người đàn ông có gian tình với con gái mình là ai.

Tiêu Tĩnh bị mẹ bắt được, đứng lại mắt trợn trắng, "Buông con ra, mẹ buông ra á..., con không biết."

"Ôm cũng đã ôm rồi sao lại không biết được chứ, con gái bảo bối của mẹ, chẳng lẽ con ly hôn là để đi tìm mối nhân duyên khác. Vậy khi nào rỗi con mang người đó đến nhà chơi đi, mẹ con là người rất thoải mái."

"Ôi, con đã nói không phải rồi, sao phiền vậy chứ."

Hai mẹ con Tiêu Tĩnh đứng trong phòng khách lôi lôi kéo kéo quên mất hai người đàn ông Tiêu gia một lớn một nhỏ đứng bên cạnh. Nhìn từ một bên mặt, Lý Hiểu khá đẹp traai, nhưng không biết khi nhìn chính diện sẽ như thế nào, là kiểu người ra sao.

Cha Tiêu suy nghĩ trong lòng, nếu con gái mình gả lần thứ hai, nhất định phải chọn người tốt nhất. Tuyệt đối sẽ không để lập lại bi kịch hôn nhân giống như trước. Mặc dù đối với việc ly hôn này nó không hề oán trách than vãn. Mỗi ngày đều vui vẻ mà sống không có một chút không vui nào. Nhưng là một người cha, khi con mình còn chưa hạnh phúc, thì sao ông có thể sống vui vẻ được?

Tiêu Chi Ca suy nghĩ trong lòng, cậu không ngờ mẹ cậu nhanh như vậy đã có ý muốn tìm người chồng thứ hai rồi. Lần đầu thì cậu không có quyền lựa chọn, nhưng lần này, cậu nhất định phải tận dụng thật tốt cơ hội lựa chọn này. Nếu như người đó không đối xử tốt với hai mẹ con cậu, vậy thì không cần biết ông ta là ai, cứ đánh trượt là được.

Hai ông cháu liếc mắt nhìn nhau như nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, muốn bắt được người phụ nữ của nhà họ Tiêu, hẵn không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Suy nghĩ của ông rơi vào tựa đề không mấy tốt đẹp kia, cha Tiêu ngồi xuống liên hệ với các trang web. Ông không muốn những tin tức có liến quan đến danh dự con gái xuất hiện trên các trang mạng, cũng sẽ không để cho người khác khi dễ con mình. Cha Tiêu nhìn lại những ID có những lời bình luận khiếm nhã, công kích, yên lặng ghi nhớ trong lòng, nhất định sẽ đòi lại công đạo cho cô.

So với sự lo lắng cha Tiêu, mẹ Tiêu lại tò mò nhiều hơn, còn Tiêu Chi Ca lại buồn rầu. Đằng này người trong cuộc như không tim không phổi, mặc cho mẹ Tiêu tra hỏi thế nào, cô chỉ nói ra bốn chữ: không thể trả lời.

Tấm ảnh nhạy cảm này tung lên mạng, sẽ là tâm điểm khiến cho cộng đồng mạng chú ý. Nhưng Tiêu Tĩnh ngược lại không mảy may lo lắng, dù sao cô cũng không thường ra cửa, cùng lắm thì sau này không ra khỏi cửa nữa là được.

Mẹ Tiêu đối với loại ý nghĩ này của cô bày tỏ sự phê bình, miệng như súng máy tuôn ra không ngừng nghĩ. Cuối cùng Tiêu Tĩnh không chịu nổi nữa cắt đứt lời mẹ Tiêu nói, "Mẹ, đầu năm nay có vô số những hình ảnh nhạy cảm lan tràn trên mạnnuwxamaf mẹ à, những loại tin tức không đáng nói này, nếu những nhân vật công chúng kia mà chỉ cần cởi đồ chẳng phải đều nổi tiếng lâu rồi sao, huống chi con chỉ là một công dân bình thường, dù gặp vận đỏ đi chăng nữa, khán giả cũng sẽ không nhớ lâu, rất nhanh sẽ quên thôi. Hơn nữa nếu cẩn thận nhìn kĩ mọi người sẽ thấy bức hình ấy cũng không có gì bất nhã, trừ cái quần cầm trên tay, mẹ xem đồ trên người con không phải còn nguyên vẹn sao, váy cũng rất ngay ngắn chỉnh tề."

"Về sau con cũng đừng nên mặc váy ngắn như thế, tốt nhất không nên mặc váy, chỉ quần là được rồi." Mẹ Tiêu lại tìm đến đề tài khác để giáo dục cô.

"Ôi chao, con thật sự rất mệt, con đi ngủ đây." Thấy mẹ Tiêu sắp chuẩn bị triển khai một đợt công kích mới, Tiêu Tĩnh không nói hai lời bắt cơ hội chạy vào phòng mình khóa trái cửa lại.

Trái ngược với bầu không khí náo loạn ở Tiêu gia, bên này Lý Hiểu cũng không có biểu hiện gì nhiều. Mỗi ngày trên mạng sẽ xuất hiện rất nhiều tin tức, loại tin như chuyện của Tiêu Tĩnh sẽ rất dễ dàng bị mọi người bỏ qua, nếu có xem qua thì cũng sẽ nhanh chóng quên đi. Nhân vật nam chính chỉ chụp được một bên mặt, vì thế đại đa số mọi người sẽ không nhận biết được đó là Lý Hiểu. Nhưng đổi lại là người bạn cùng nhau lớn lên với anh thì lại khác, nói theo cách của họ thì hai người họ đã quen thuộc đến mức dù có hóa thành tro cũng nhận biết được đối phương. Lúc Đích Tử Đảng nhìn thấy tin tức này trên mạng, hai mắt anh liền tỏa sáng, không nói hai lời đã kéo Lý Hiểu đến bán bar để tra hỏi cặn kẻ, nhất định phải biết được chuyện gì đã xảy ra.

"Sao lại có chuyện như vậy?" Quán bar tại điểm hẹn người anh em đưa điện thoại cho anh xem, nhìn thấy bức ảnh đó, Lý Hiểu trợn to hai mắt. Không hiểu tại sao việc này lại được đưa lên mạng, anh là đàn ông nên cũng không bị ảnh hưởng gì lớn, nhưng Tiêu Tĩnh là một cô gái, danh dự mà bị hủy thì phải làm sao?

Lướt qua những bình luận, có người nói họ đang tạo tư thế, lại có người nói họ đói khát quá mức, không thấy mất mặt hay sao, còn nói thói đời bạc bẽo. Vì không chụp rõ mặt anh nên mọi bình luận đều nhằm vào Tiêu Tĩnh. Không biết cô có nhìn thấy tin tức này không, trong đầu Lý Hiểu hiện lên gương mặt vui vẻ của Tiêu Tĩnh, vừa nghĩ tới việc cô sẽ bị người khác công kích, anh liền cảm thấy khó chịu, trả điện thoại lại, Lý Hiểu thỉnh cầu

"Cậu giúp mình xử lý cái tin tức này đi, mình hy vọng bức ảnh này không bao giờ xuất hiện trên các trang web nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.