Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Nhặt "Rác" Mỗi Ngày

Chương 3: Điên rồi!




Ngày đó, sau khi rời khỏi phòng tổng giám đốc, Cố Thời Diệc đã trực tiếp rời khỏi công ty. Mười phút sau, một chiếc xe thể thao hiệu Aston Martin màu đỏ lao tới bên đường.

" Mọi chuyện thế nào rồi, chuyện của anh Cảnh đã giải quyết xong chưa?"

Hắn vừa lên xe, Trì Thịnh ngồi ở ghế điều khiển liền mở miệng hỏi.

Cố Thời Diệc một bên thắt dây an toàn, một bên cười lạnh: " Người nọ ngươi còn không biết, là một kẻ bám dai như đỉa"

Sau đó kể lại việc Yến Tử Tu cố tình thay đổi kiểu chữ để ký tên lên trên bản thỏa ly hôn.

Trì Thịnh nghe xong liền khinh thường nói: " Cũng chính là nhờ ba cậu ta có ơn với Cảnh gia, bằng không thì Cảnh ca lúc trước khẳng định sẽ không cưới cậu ta".

" Bất quá tôi nghĩ cậu ta hẳn là chó cùng rứt giậu, hôm này còn dám mắng tôi một câu".

Mặc dù Yến Tử Tu không biết hắn là em họ của Cảnh Thiệu Tư nhưng ít ra thân phận trợ lý đặc biệt của hắn vẫn hiện diện ở đó. Yến Tử Tu luôn giả vờ vô hại với những sinh vật biết đi và khách sáo với những người xung quanh anh họ.

Trì Thịnh cảm thấy lạ, nhướng mày: " Này, Cậu ta mắng cậu cái gì?".

" Cậu ta nói tôi năm ngày nữa sẽ đăng xuất khỏi server trái đất". Cố Thời Diệc cười nhạo:" Chỉ là...."

Chưa kịp dứt câu thì Trì Thịnh đột nhiên chỉ vào hắn nói:" Này cậu chảy máu mũi kìa." rồi lấy mấy tờ khăn giấy đưa qua: " Nhanh lau đi" khi Cố Thời Diệc vô thức đưa tay lên mũi lau rồi nhìn nó.

Hắn co rúm người bịt mũi lại, một lúc sau thì Trì Thịnh đột nhiên rít lên:" Sao máu mũi cậu lại đen sền sệt thế?.

Cố Thời Diệc giơ tay lật tấm gương trên tấm chống nắng xuống sau đó tự mình soi:" Có lẽ là nóng trong người chăng." Hắn chẳng để ý lắm.

Trì Thịnh khẽ cau mày nói:" Vậy cậu có đi coi trận đấu tối nay không?.

" Đương nhiên là phải đi, chỉ là chảy tí máu cam thôi, nó cũng không phải là bệnh nan y".

Khoảng một giờ sáng, Trì Thịnh ôm và hôn một cô gái có thân hình nóng bỏng cùng một nhóm người bước ra khỏi club.

" Tôi bảo tài xế đưa cậu về"

Cố Thời Diệc cũng uống không ít, tùy tiện phất tay sau đó loạng choạng hướng ven đường mà đi

Mới vừa lên xe không bao lâu, cậu liền nghiêng đầu ngủ. Ước chừng qua hơn 20 phút, tài xế lái xe ngừng bên giao lộ, quay đầu lại nhỏ giọng gọi: "Cố thiếu, cố thiểu?". Liên tiếp kêu vài tiếng, Cố Thời Diệc mới có phản ứng: "Câm miệng".

Tài xế vừa nghe ngữ khí của hắn, cũng không dám nói nữa, đành phải tắt máy xe trước, im lặng chờ đợi.

"Hai ngày này, nếu anh Cố không có việc gì thì nên trở về nhà càng sớm càng tốt, đừng nên nán lại bên ngoài."

Nên về nhà sớm..

Về nhà đi.. đừng.. nán lại..

"Chết tiệt" Cố Thời Diệc đột nhiên chửi thề.

Không biết vì sao, vừa rồi tỉnh lại rồi đột nhiên lại nhắm mắt, trong đầu liền vang lên lời Yến Tử Tu nói với hắn, làm cho hắn đau đầu.

Cố Thời Diệc cáu kỉnh mở mắt ra, hít sâu vài hơi rồi mở cửa xe.

Thấy vậy, tài xế vội bước xuống đi vòng ra sau để đỡ người say xỉn.

Hai người xuống xe đi chưa được mấy bước, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, Cố Thời Diệc và tài xế quay đầu lại nhìn, lập tức toát mồ hôi lạnh.

Góc nhọn của một biển quảng cáo khổng lồ đâm sâu vào nóc xe, nằm ngay bên phải của hàng ghế sau.

Nếu lúc này Cố Thời Diệc vẫn ngồi trong xe, chắc chắn hắn đã bị cắt làm đôi.

Không biết là vì sợ hãi vẫn là do men say, Cố Thời Diệc bổng nhiên cảm thấy trước mắt có một làn sương đen, trong nháy mắt liền mất đi ý thức.

Khi nghe tin Cố Thời Diệc gặp tai nạn, Trì Thịnh ngay lập tức cúp điện thoại và lao ra khỏi khách sạn.

Khi Cảnh Thiệu Từ biết tin và tới bệnh viện, người Cố gia cùng Trì Thịnh đã chờ đợi cả đêm.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Trước đó, Trì Thịnh bị cha của Cố Thời Diệc hỏi nhiều lần: "Cảnh ca, đêm qua chúng tôi chỉ uống rượu ở club, sáng sớm tôi cũng đã bảo tài xế đưa Thời Diệc về nhà". Sau khi nghe hắn ta kể lại toàn bộ câu chuyện, Cảnh Thiệu Từ im lặng một lúc: "Chỉ có như vậy?"

"Thật sự không có gì khác". Trì Thịnh sắc mặt tái nhợt đáp.

Chỉ trong vòng hai ngày Cố Thời Diệc từ một thanh niên có thể nói có thể nhảy nhót lung tung biến thành một hoạt tử nhân đang gặp nguy hiểm.

Bệnh viện đã thông báo 3 lần bệnh tình nguy kịch, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân khiến nhiều cơ quan của Cố Thời Diệc bị suy kiệt cùng một lúc.

Đừng nói người Cố gia, ngay cả Trì Thịnh sắp hỏng mất.

Ngay khi mọi người đang bối rối không biết phải làm gì, Trì Thịnh bỗng nhiên nhớ tới những gì Cố Thời Diệc từng nói với hắn.

Tuy rằng hắn ta cũng cảm thấy vô lý, nhưng bài trừ hết thảy những điều không có khả năng, thì những điều còn lại dù có khó tin đến đâu cũng sẽ là sự thật.

"Cảnh ca, là Yến Tử Tu, chuyện này nhất định cùng cậu ta có quan hệ!"

Chuyện xảy ra tiếp theo là Cảnh Thiệu Từ đến chất vấn Yến Tử Tu, nhưng sau khi hai người gặp nhau, Cảnh Thiệu Từ từ tận đáy lòng đã phủ nhận khả năng này. Nhưng như thế vẫn không thể ngăn cản việc hắn phái hai người lưu lại giám thị cậu.

"Chủ tịch, cậu Yến sáng nay đã ra ngoài từ rất sớm."

Cảnh Thiệu Từ nheo lại đôi mắt đen láy, trầm giọng nói: "Cậu ta đã làm gì?"

"Đầu tiên, ở trong tiểu khu đi xe đạp vòng vèo suốt hai giờ, sau đó lấy một cái xẻng nhỏ ra đào hai đống bùn trong ao của tiểu khu, năm phút trước bị bảo vệ bắt quả tang khi đang trèo cây bức lá, hiện tại cậu Yến đang bị phạt tiền."

Cảnh Thiệu Từ ước chừng trầm mặc 4-5 giây, sau đó hít sâu một hơi nói: "Tôi bảo các cậu giám sát Yến Tử Tu."

"Chúng tôi, chúng tôi đi theo Yến tiên sinh." Cấp dưới thận trọng nói.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, một trong những người chịu trách nhiệm giám sát đã gửi một đoạn video.

Cảnh Thiệu Từ nhấp vào nó và nhìn thấy một Yến Tử Tu tóc vàng đang đứng trước mặt một người trung niên mặc đồng phục an ninh nghe chửi và cuối cùng giam 200 tệ nộp phạt, Yến Tử Tu đã dùng dằng dủng dẳng một lúc lâu rồi mới buông tay. ( Tâm can của người ta) =.=

Chiều nay Cảnh Thiệu Từ đang họp liền nhận được một video khác.

Yến Tử Tu đeo mặt nạ, đang đứng ở một nơi trông như cửa hàng đồ cổ, mặc cả với ông chú một cách nghiêm túc, chính xác đến từng góc cạnh.

"Cậu ta đã mua những gì"

Người theo dõi nhanh chóng trả lời:

"Tử kim chu sa cùng một cái bát quái"

"Dẫn cậu ta tới bệnh viện"

Hơn nửa giờ sau, Yến Tử Tu tay phải cầm một chiếc túi dệt đầy bụi, tay trái cầm một chai nước khoáng rỗng xuất hiện trước mặt Cảnh Thiệu Từ.

Nếu không nhìn mặt, thì Yến Tư Tu chả khác gì một tên ăn mày.

"Cảnh tiên sinh" -Yến Tử Tu bình tĩnh nói.

Cảnh Thiệu Từ mặt vô biểu tình đi đến trước mặt Yến Tử Tu nhưng không nghĩ thế nhưng Yến Tử Tu lại lùi lại nửa bước.

Mặc dù đó chỉ là một hành động nhỏ, nhưng chỉ một thoáng Cảnh Thiệu Từ mạc danh cảm thấy chính mình là người bị ghét bỏ.

"Vào ngày ký đơn ly hôn, có phải cậu nói với Cố Thời Diệc trong vòng 5 ngày cậu ta sẽ chết phải không?"

Yến Tử Tu khẽ gật đầu: "Đúng vậy"

Cảnh Thiệu Từ ánh mắt trầm xuống, nhìn hắn một lát nói: "Nguyên nhân"

Yến Tử Tu sắc mặt không chút thay đổi, bình tĩnh nói: "Bởi vì tôi có thể thấy".

Trong nháy mắt, Cảnh Thiệu Từ bỗng cảm thấy Yến Tử Tu trước mặt thật xa lạ, như là chưa từng quen biết hắn, "Tôi cảm thấy cậu điên rồi". Yến Tử Tu chớp mắt, nghiêm túc trả lời: "Không có, cho dù anh chết tôi cũng sẽ không điên".

Hết chương 3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.