Sau Khi Luân Hồi Hàng Tỉ Lần

Chương 4: Tháp Sao Mai




Đang lúc Sierra muốn đọc tiếp, đội trưởng Diệp gọi mọi người qua chỗ hắn.

Tiểu Thất đã tra được tung tích của nó.

“Ở đây.”

Phi hành khí đáp xuống trạm, Tiểu Thất cúi đầu ấn màn hình thiết bị cá nhân đã qua chỉnh sửa của mình, dữ liệu phức tạp khổng lồ trên đó lập tức biến mất. Cậu xoa xoa mắt, có vẻ hơi mỏi mệt. Mục tiêu nhiệm vụ không hổ là người máy, trình độ ẩn thân chống theo dõi rất cao.

Trước đây Tiểu Thất chưa từng gặp đối thủ nào có trình độ cao như vậy.

Sierra đứng trên trạm, nhìn quanh bốn phía.

Trong hai mươi tinh khu, hành khu 7 là một khu trung đẳng, dù có tinh hệ và mức độ ổn định tốt nhưng vì vị trí quá hẻo lánh, số hành tinh quá ít, ở trong liên minh không hề có cảm giác tồn tại. Mà hành tinh Pat của khu 7 trong mắt Sierra chỉ có hai từ để miêu tả: lạc hậu.

Xung quanh khu 7 cũng chẳng có nguồn năng lượng đặc thù nào, không hề có giá trị khai thác.

Cô không hiểu nổi, vì sao mà Light One 001 lại tốn công chạy đến đây.

Thông đạo Từ Phù 13 Bắc nằm phía bên phải họ, kéo dài thẳng về phía trước, kiến trúc xung quanh không nhiều, thậm chí là thưa thớt. Số người đến đó cũng rất ít.

“Nó đang ở trên đoàn tàu Từ Phù số 3, căn cứ vào thuật toán, người bên này ít có nhu cầu di chuyển xa, đoàn tàu số 3 cách mỗi giờ mới có 1 chuyến.” Tiểu Thất nhập vào hàng loạt mã lệnh, nhanh chóng giải thích.

Đội trưởng Diệp xách theo chiếc rương nhỏ màu bạc, bất giác hơi nhíu mày.

Anh cũng đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, ánh mắt dừng lại ở cửa hàng hoa gần trạm đài.

“Đi, qua đó.”

Cửa hàng hoa mang nét kiến trúc phía nam của Trái Đất cổ, phần lớn khách hàng đều là người dân xung quanh, chủ cửa hàng quen mặt hầu hết tất cả những khách đến mua hoa.

Cô mới vừa đọc xong kết thúc “Thế giới thần linh”, đang ngơ ngác vì kết truyện. Cô cầm một cái kéo, đứng đơ trước chậu Tường vi thạch anh chuẩn bị cắt tỉa, suy nghĩ rốt cuộc kết cục này có ý nghĩa gì.

Có người bước vào cửa hàng.

“Hôm nay có Tường vi thạch anh, có hoa hồng đất nung, xin hỏi quý khách cần…”

Cô chủ cửa hàng theo thói quen giới thiệu những loại hoa mới nhất mà mình có, tính đặt kéo xuống. Nào ngờ vừa ngẩng đầu thì im bặt, đột ngột lùi về sau một bước, nắm chặt kéo trong tay, sợ hãi nhìn về phía nhóm người mới đi vào.

“Mấy người, mấy người muốn gì?”

Sierra hơi mất tự nhiên mà lui về phía sau, dựa vào khung cửa.

Bảy người nhóm bọn họ, tất cả đều mặc đồng phục chiến đấu, toàn thân tỏa ra sát khí. Đi vào cửa hàng hoa tao nhã lịch sự đúng là lạc quẻ.

Đội trưởng Diệp giơ giấy chứng nhận được chuẩn bị sẵn cho cô chủ cửa hàng hoa xem.

Nhìn thấy giấy chứng nhận, cô gái có chút kinh hoảng.

Tiểu Thất tiến lên trước, dùng thiết bị cá nhân xâm nhập máy theo dõi của cửa hàng hoa, tua video, dừng lại ở hình ảnh người thanh niên khoác áo ngoài màu lam đứng bên khung cửa sổ.

Trong lúc đội trưởng Diệp đang dò hỏi người thanh niên kia đã nói gì với cô chủ tiệm, Sierra đứng dậy.

Cô không thích nhìn những trường hợp như thế này. Cô là đặc công, mà đặc công là quân nhân bảo vệ đất nước, bảo vệ người dân. Nhưng nét mặt hoảng sợ của cô gái kia cứ như thấy người xấu vậy. Cũng như rất nhiều lần khác, người dân sợ hãi cảnh sát như sợ hãi bọn cướp vũ trụ.

Dù cho có thấy bao nhiêu lần, Sierra vẫn cực kỳ khó chịu.

Cô đến bên cạnh ghế mây trước cửa hàng hoa, đứng tại vị trí người thanh niên đã đứng, thử phỏng đoán một người máy đứng trước một cửa hàng hoa để làm gì.

Một người máy biết viết tiểu thuyết, biết ngắm nhìn những đóa hoa tươi?

Ôm nghi hoặc như vậy, Sierra thò tay chạm vào chậu hoa cúc non đặt trên bệ cửa sổ. Hoa cúc non màu lam đậm sắp chuyển tím, nở rộ giữa những tán lá xanh rì. Thời điểm tiếp xúc với cánh hoa, có thể cảm nhận được chút khí lạnh.

Mà lúc này, trong cửa hàng, đội trưởng Diệp kết thúc dò hỏi.

“Tháp Sao Mai? Nó đến Tháp Sao Mai làm gì?”

Đổi trưởng Diệp cau mày, im lặng suy nghĩ.

“Đội trưởng, chờ chút, anh xem cái này đi.” Đang lúc đội trưởng Diệp đau đầu, Sierra xuất hiện ở ngoài cửa, giơ tay vẫy vẫy một danh thiếp nhỏ, “Là nó để lại.”

Là một tấm danh thiếp màu trắng không lớn không nhỏ.

Tấm danh thiếp được đặt lẫn trong chậu cúc non, không tính là giấu kỹ, có một góc lộ ra ngoài. Dường như mục đích bỏ nó lại chính là để mọi người phát hiện. Trên danh thiếp viết hai hàng chữ.

– Đến đây, cùng chơi một trò chơi nào.

– Bạn sẽ là người bảo vệ, hay là kẻ thủ ác?

Đọc dòng chữ trên danh thiếp, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Light One 001 biết bọn họ sẽ đến.

Sắc mặt đội trưởng Diệp là khó coi nhất. Bình thường hắn đã nghiêm túc, lúc này hàng lông mày nhăn lại càng gắt hơn. Hắn giao tấm danh thiếp cho một đội viên có vẻ ngoài thư sinh.

Cậu ta là thành viên phụ trách phân tích dấu vết và phỏng đoán phục hồi, Ensy.

Cậu ta giơ tấm danh thiếp soi sát mắt.

Đôi mắt của Ensy vốn có màu lam nhạt, lúc này màu sắc đột nhiên đậm lên, tròng mắt màu lam đậm khiến người ta có cảm giác quỷ dị.

Một phút sau, Ensy nhắm mắt, lúc mở ra đôi mắt đã quay về màu lam nhạt.

“Trống trơn.”

Cậu ta trả danh thiếp cho đội trưởng, giọng điệu mang theo chút hoài nghi bản thân.

Cậu ta là người phỏng đoán phục hồi được nhiều người săn tìm nhất, dù dấu vết được xóa sạch sẽ cỡ nào, cậu ta đều có thể tìm ra manh mối cực nhỏ, lấy được nhiều thông tin nhất.

Nhưng tấm danh thiếp này, năng lực mà bản thân lấy làm tự hào nhất cứ như thể biến mất.

Quá sạch sẽ, cái gì cũng không có, hoàn toàn trống rỗng.

Chữ là kiểu chữ in thông dụng nhất liên minh, lực viết trước sau như một, trên danh thiếp không có bất kỳ một vết hằn nào. Một dấu vết cũng không có, không thể tìm được thông tin hữu ích.

Có lẽ là vì, đối phương là người máy.

Một người máy ném lại một vấn đề để cười nhạo bọn họ?

Vô lý.

Sắc mặt Tiểu Thất hơi tái, hiển nhiên đã chịu đả kích.

Sierra nhìn cậu một cái. Tiểu Thất còn nhỏ tuổi, kiêu ngạo vì tài năng thiên bẩm. Nhưng xem tình hình này thì căn bản không phải Tiểu Thất theo dấu đối phương, mà là đối phương cố ý để lại dấu vết.

Tiếng còi tàu truyền đến.

Tàu Từ Phù số 3 như nghe thấy tiếng lòng bọn họ, chầm chậm cập bến.

Đoàn tàu màu bạc dừng trước trạm đài, cửa xe không một tiếng động mở ra.

Như một tín hiệu.

Tín hiệu mời bọn họ gia nhập “Trò chơi”.

Bảy người lính đặc chủng hai mặt nhìn nhau, thần sắc khác nhau.

……………………………………….

Ánh mặt trời tỏa sáng từ bầu trời sáng rỡ.

Điểm cuối của đoàn tàu Từ Phù số 3 cũng là điểm kết thúc của đường ray. Con đường dài dằng dặc dừng lại tại một cánh đồng hoang vu. Nơi này chính là phía tây nam thành phố Sarah trong miệng cô chủ bán hoa.

Cũng là nơi kinh độ 0 đi qua.

Tuy nhiên điểm đặc biệt này không mang ý nghĩa gì. Hành tinh Pat chỉ là một hành tinh nhỏ, thậm chí còn không phải là hành tinh chủ, tài nguyên không có, dân cư thưa thớt chỉ tập trung ở trung tâm các thành phố. Những chỗ còn lại đều hẻo lánh ít người, đến cả cánh đồng bát ngát rộng lớn này cũng chẳng có mấy vết tích con người.

Thứ khác biệt duy nhất ở đây là tòa tháp nằm giữa cánh đồng.

Tháp Sao Mai.

Phía cuối đường tàu có một bóng dáng cao gầy.

Người thanh niên đứng trên trạm mặc áo khoác Anh cổ màu lam đậm. Hiện giờ đã qua sáng sớm, nhưng chưa đến giữa trưa. Mặt trời nghiêng hướng phía đông, khuôn mặt thanh niên được ánh mặt trời chiếu rọi, hiện rõ từng đường nét. Mắt kính phản xạ lại tia sáng, hai sợi dây xích tinh tế đong đưa lấp lánh.

Tinh vân khác nhau, thiên hà khác nhau, hành tinh khác nhau, nhưng theo thói quen từ thời Trái Đất cổ, mọi người đều gọi hằng tinh của tinh hệ mình là Mặt trời.

Hành tinh Patt cách hằng tinh của nó rất xa, ánh mặt trời có vẻ gay gắt thật ra không nóng mấy.

Giang Qua đứng trước ga tàu.

Gió từ cánh đồng hoang đối diện thổi tới, anh nhìn chằm chằm nơi nào đó không xa.

Dưới bầu trời, trên đất hoang, có một tòa kiến trúc sừng sững tráng lệ.

Nhìn từ xa như một đài tưởng niệm khổng lồ. Đó là một tòa tháp cao 84 tầng, bao phủ bên ngoài là lớp kim loại màu bạc, giống vô số viên gạch kim loại hình chữ nhật đều tăm tắp đắp lên. Mặt trời rọi từ trên xuống, ánh sáng lan ra từng viên gạch, nhìn càng thêm rực rỡ chói mắt.

Làm người ta có cảm giác như tòa tháp này được xây bằng ánh sáng.

Giống trong truyền thuyết cổ xưa, vào thời đại thần thoại, loài người có ý đồ xây dựng nên Thông Thiên Tháp trên vùng đất hoang, dùng nó để kết nối với bầu trời.

Nó là Tháp Sao Mai.

Một tòa tháp tưởng niệm cao.

Giang Qua nhìn chăm chú tòa kiến trúc nghiêng 45 độ và mặt tường trên đỉnh tháp, đôi mắt sau thấu kính tĩnh lặng.

Nền văn minh loài người kéo dài đằng đẵng, khi nền văn minh còn nhỏ yếu không đáng nhắc đến, nhân loại sống trên mặt đất, Trái đất là trung tâm của vạn vật, mọi người chỉ có thể ngước lên nhìn ngắm những tinh tú trên bầu trời.

Lúc đó, tín ngưỡng hữu thần trải rộng khắp đại địa, bầu trời đầy sao là nơi cư ngụ của thần linh. Từ phương Đông đến phương Tây đều như thế. Phương Đông tuyên bố tinh tú trên trời ứng với quốc gia trên nhân gian, thiên tử chính là con trời, là người cai trị phía Bắc. Phương Tây tuyên bố Chúa Cha có mặt ở mọi nơi, các vì sao quay quanh Trái Đất, vì nó là lãnh địa của Thánh Tử và Thiên Thần.

Nhưng mà, có một nhóm người dị biệt.

Từ vương quốc của Rồng đến vùng thổ địa cao nguyên Pamir, bọn họ dùng những con số, dùng đủ loại ký hiệu, tính toán bầu trời đầy sao.

Bọn họ không tin thần.

Những người này tính toán đường kính Trái Đất, vẽ bản đồ không trung. Mọi người cười nhạo bọn họ, cho rằng thứ bọn họ theo đuổi là vô nghĩa.

Bọn họ bị gọi là dị giáo, tự xưng là nhà thiên văn.

Cuối cùng, họ tìm ra Mặt Trời.

Nền văn minh Trái Đất trở thành một câu chuyện xa xôi, mỗi tinh khu đều xây một tòa Tháp Sao Mai để tưởng niệm những nhà thiên văn kia.

Sao mai là ngôi sao xuất hiện lúc bình minh và hoàng hôn, là ngôi sao đầu tiên và cũng là cuối cùng chiếu sáng trên bầu trời.

Đây là chiến tích họ đã chiến thắng thần linh, hái vì tinh tú.

“Đây là tháp hái sao à.”

Giang Qua nhẹ giọng lẩm bẩm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.