Sau Khi Lỡ Ngắm Sếp Tắm Trong Khách Sạn

Chương 8




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vương 2 màu tóc đi theo Thư ký bước vào phòng khách, Thư ký bảo: "Ngồi đi."

Vương 2 màu tóc ngồi xuống, mắt láo liên nhìn quanh.

Phòng khách trang trí không phải gu của đa số giới trẻ, nhưng lại theo kiểu Trung Hoa cổ điển mới mẻ, cực kỳ có phong cách.

Thư ký bê ra một chai rượu với hai cái ly đi tới, tự rót cho mình một ly, rồi rót cho Vương 2 màu tóc một ly.

Không thèm để ý đối phương có uống hay không, anh ta tự nốc hai ly liền, mặt đỏ bừng, ánh mắt bắt đầu lờ đờ.

Vương 2 màu tóc: Hai ly đã xỉn? Tửu lượng gì mà kém dữ vậy!

Thư ký vừa đặt ly xuống liền ôm đầu khóc ròng: "Tháng này tôi bị đá 3 lần, 3 lần đó cậu hiểu không? Mà tháng mới trôi qua có một tuần thôi đó trời ơi!"

Vương 2 màu tóc:... Nói vậy là anh quên nhanh phết nhỉ.

Thư ký: "Tôi chỉ muốn tìm một mối tình chân thành thôi mà, tại sao mấy người cứ chơi đùa tôi vậy? Chẳng phải cậu chỉ thích cái mặt đẹp trai của tôi thôi sao? Chơi chán rồi đá tôi, cậu còn là người không vậy!"

Nghe anh ta nói thế, Vương 2 màu tóc mới săm soi kỹ cái mặt của anh ta, phát hiện Thư ký quả thật đẹp trai thiệt. Nhưng theo gu đàn ông, cái mặt này hơi bị đẹp quá, kiểu đẹp đến mức nhìn vào tưởng trai hay gái đều được.

Anh ta khóc nhìn y chang hoa lê trong mưa, đáng thương muốn chết, nhìn mà thằng trai thẳng như Vương 2 màu tóc còn thấy hơi xót xa trong lòng.

Thư ký: "Bọn nó bảo tôi dở, thế quái nào mà tôi dở được, cậu nói đi!"

Vương 2 màu tóc an ủi: "Anh không dở."

Thư ký: "Cậu xạo tôi, cậu còn chưa thử mà làm sao biết!"

Vương 2 màu tóc: "Ờ, vậy thì anh dở."

Thư ký móc điện thoại ra lẩm bẩm: "Quay số nhanh gọi 113."

Vương 2 màu tóc: "Rốt cuộc anh muốn tôi nói sao? Anh muốn tôi chết hả!"

Thư ký: "Vậy cậu thích tôi vì cái gì? Chẳng lẽ cậu cũng giống bọn nó, chỉ mê cái mặt tôi thôi sao?"

Nội tâm Vương 2 màu tóc: Tôi cũng đâu có biết, tôi còn chưa thích đàn ông bao giờ.

Thấy Vương 2 màu tóc mãi không trả lời, ánh mắt Thư ký bắt đầu nghi ngờ, Vương 2 màu tóc hoảng quá, đột nhiên nảy ra ý: "Tôi thích nội hàm của anh."

Ánh mắt Thư ký lập tức thay đổi: "Thật hả?"

Vương 2 màu tóc thấy anh ta có vẻ dao động, vội vàng rót thêm rượu cho anh ta. Tửu lượng kiểu này, chắc uống thêm hai ly nữa là gục, tôi có thể chuồn được rồi.

Vương 2 màu tóc: "Thật mà, từ lúc tôi gặp anh, tôi đã thấy anh khác biệt với bọn khác rồi. Anh đặc biệt lắm, nội hàm phong phú lắm. Nào, uống đi."

Thư ký nốc cạn ly rượu: "Cậu cũng khác bọn kia. Cậu là người thứ hai nói tôi có nội hàm đó."

Vương 2 màu tóc: "Người đầu tiên là ai?"

Thư ký: "Anh tôi, ảnh bảo tôi là một thằng dị nhân có một không hai trên thế giới đó."

... Ủa chắc ảnh không chửi anh đó chứ?

Vương 2 màu tóc nhớ lại thông tin trước đó ghi Thư ký là em họ của Sếp, tốt nghiệp xong được gửi vô công ty của Sếp làm trợ lý tổng giám đốc. Nói cách khác, Thư ký chắc chắn biết rõ mối quan hệ giữa Công và Sếp, hỏi anh ta có khi moi được mấy bí mật chưa từng công khai.

Vương 2 màu tóc: "Anh của anh là Sếp anh phải không?"

Thư ký mỉm cười: "Cái đó mà cậu cũng biết, đúng là cậu để ý tôi ghê ha."

Vương 2 màu tóc: "Vậy thì anh là con ông cháu cha rồi, trong công ty chắc nhàn rỗi lắm, chẳng cần làm gì cũng có lương."

Thư ký như bị kích hoạt nút chết người, tức khắc toàn thân phát ra luồng sát khí có thể giết được mười tên ma kiếm tiên bất tử ấy: "Nhàn, rỗi??"

Ngày xưa Thư ký cũng từng là một thanh niên văn nghệ tràn đầy cảm xúc, suốt ngày uống trà đọc sách, còn thích viết mấy cái thơ sến súa đăng lên mạng xã hội, cả ngày không màng khói lửa nhân gian, chỉ trò chuyện hồng trần.

Kể từ khi bị tống vô công ty làm việc dưới trướng ông anh cuồng công việc, Thư ký liền tiếp đất ngay lập tức, chẳng còn u sầu thơ thẩn gì nữa. Mỗi ngày mở mắt ra là cắm đầu làm, nhắm mắt lại chỉ muốn chết quách cho xong.

Để trả đũa ông anh, anh ta thường cố tình gây chút rắc rối cho Sếp.

Vương 2 màu tóc rót rượu cho anh ta: "Ví dụ như?"

Thư ký cười gian: "Ảnh đi công tác, lâu lâu tôi lại đặt nhầm phòng, đi máy bay hay tàu cao tốc tôi toàn đặt vé hạng phổ thông. Ảnh khoái uống cà phê xay tay, mỗi lần tôi toàn cho uống cà phê pha từ bột cũ đêm qua, hehehe..."

Vương 2 màu tóc: "Anh hèn như vậy luôn đó hả?"

Thư ký: "Không có hèn đâu nha! Tôi còn bỏ thêm gia vị vào nữa kìa!"

Vương 2 màu tóc: "Gia vị gì cơ?"

Thư ký: "Ảnh bị dị ứng sữa, tôi lén bỏ tí trà sữa vào cà phê, biến ảnh thành máy thử trà sữa người thật của tôi. Không dị ứng tức là sữa giả, toàn bột béo thôi. Nếu ảnh dị ứng sẽ bị ngứa toàn thân, còn không thì cứ uống dài dài, nguy cơ bệnh tim mạch về sau tăng vù vù."

Vương 2 màu tóc tò mò: "Vậy anh đã phát hiện trà sữa nào là sữa thật chưa?"

Thư ký: "Chưa, tới giờ vẫn chưa thấy ảnh dị ứng."

Vương 2 màu tóc: "Anh bỏ bao nhiêu?"

Thư ký giơ ngón tay làm dấu OK.

Vương 2 màu tóc: "Trời ơi! Nhiêu đó luôn hả? Không sợ bị phát hiện à?"

Thư ký: "Cái gì chứ, tôi chỉ bỏ chút xíu bằng hai ngón tay thôi, phần còn lại tôi tự uống hết rồi."

Vương 2 màu tóc: "Vậy có tác dụng gì đâu trời, anh hành ảnh hay hành chính anh vậy?"

Vương 2 màu tóc: "Thế còn ông anh anh..."

Ánh mắt lờ đờ của Thư ký bỗng sắc bén hẳn lên, ngắt lời: "Sao tôi thấy cậu có vẻ quan tâm đến anh tôi ghê vậy?"

Vương 2 màu tóc chột dạ, cười gượng: "Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi mà, nào, uống tiếp đi!"

Thư ký xua tay, đứng loạng choạng từ ghế sofa: "Thôi uống gì nữa, đầu óc quay mòng mòng rồi, uống thêm là tôi gục luôn đó."

Nội tâm Vương 2 màu tóc: Thế thì tốt quá, đúng là hiệu quả tôi cần mà!

Vương 2 màu tóc nhanh nhẹn đứng dậy: "Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi cũng xin phép về trước nha."

Thư ký đột nhiên ngã nhào vào người Vương 2 màu tóc, cả hai cùng đổ ập xuống sofa.

Thư ký ghé sát tai Vương 2 màu tóc, giọng đầy khiêu khích: "Về gì mà về, chẳng phải cậu bảo cậu thích tôi sao? Tối nay tôi cho cậu cơ hội ở lại bên tôi."

Vương 2 màu tóc lắp bắp: "Quá, quá bất ngờ rồi, tôi chưa có chuẩn bị tinh thần——Anh cởi quần tôi làm gì? Sao anh khỏe hơn trâu vậy?!"

Thư ký cười bẽn lẽn: "Hồi nhỏ tôi đẹp quá mà, mẹ tôi sợ tôi bị bắt nạt nên cho tôi đi học Muay Thái, Judo, Taekwondo, cả tán thủ nữa. Tôi còn đoạt giải quốc tế nữa, muốn tôi biểu diễn cho coi không?"

Vương 2 màu tóc vùng vẫy điên cuồng: "Không cần đâu màaaaa!!!"

Thư ký âu yếm vuốt má cậu: "Ngoan nào, tôi biết em phấn khích quá mà, cứ la lớn lên cho thoải mái."

Sáng hôm sau, Vương 2 màu tóc phát hiện mình tắt tiếng hoàn toàn.

Còn một điều nữa, cậu nhận ra rằng, Thư ký ch!ch thực sự rất... dở.

Tác giả có lời muốn nói

Tại sao Thư ký toàn bị đá? Vì anh ta chỉ thu hút toàn bọn muốn đè anh ta, ai ngờ đâu anh ta lật ngược thế cờ, lại đi đè người ta.

Thư ký: Hehe

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.