(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Công dạo này đang rầu hết sức.
Vì quá bận nên chẳng có thời gian luyện tập, bụng săn chắc của hắn từ tám múi đã tụt xuống còn sáu múi!
Đã thế, thân là Công mà sức bền lại thua Sếp – một người chơi ở phe thụ nữa.
Ai hiểu được cảm giác khi hắn lăn lộn cả đêm, sáng hôm sau còn mệt chưa dậy nổi mà Sếp đã dậy đi chạy bộ về rồi không chứ?!
Sếp thấy vậy, an ủi hắn: "Không sao đâu, em vẫn rất tuyệt mà."
Công: "..."
Công: "Anh nói câu này chỉ càng làm tổn thương lòng tự tôn của em thêm thôi!"
Thư ký nghe được nỗi phiền muộn của Công, cũng góp lời an ủi: "Cậu làm quá lên thôi——tôi nói thật, muốn sức bền bằng anh trai tôi thì ít nhất cậu cũng phải đoạt cái đai vàng mới mong theo kịp."
Thư ký: "Với lại cũng đâu phải bây giờ cậu mới biết anh trai tôi đâu, ảnh kiểu như sinh ra đã cuồng công việc, sinh lực lúc nào cũng thừa. Hay cậu uống ít thuốc bắc bồi bổ coi, biết đâu cải thiện được chút."
Công: "..."
Thư ký thấy không khả thi lắm, bèn gợi ý thêm: "Hoặc là hai người đổi vai thử đi, để anh trai tôi làm người chủ động, không phải cậu sẽ đỡ tốn sức hơn sao."
Công như bị sét đánh trúng: "Không đời nào! Không bao giờ có chuyện đó!"
Dù thể lực có đuối hơn tí, Công cũng quyết tâm trong một tuần phải luyện lại hai múi bụng đã mất! Thế là hắn lập hẳn một kế hoạch nhịn ăn kết hợp với luyện tập thể hình, còn để tránh bị Sếp làm phân tâm, hắn quyết định dọn ra ngoài ở riêng.
Nội tâm Sếp:... Có cần thiết đến mức ấy không? Nhà có hẳn phòng gym cơ mà, sao cứ nhất thiết phải tách ra ở?
Nhưng nhờ Công mà chỉ số EQ của Sếp cũng tăng chút chút, nên anh cũng chịu khó cổ vũ và ủng hộ hết mình.
Công cảm động vô cùng, bầu không khí lập tức bùng nổ, và trời giáng sấm chớp một lần nữa.
Nội tâm Sếp: Haiz, càng không muốn xa nhau chút nào...
Nỗi khổ của Sếp ngày càng tăng, cho đến khi Công gửi cho anh một tin nhắn WeChat.
Công:【Yêu dấu ơi, hôm nay em ăn suất ăn kiêng nhé [hun hun nè]】
Công:【[hình ảnh]】
Trước khi mở ảnh, Sếp nghĩ bụng là Công ăn cũng lành mạnh đấy, nhìn màu sắc là biết món ăn kiểu thiếu thốn khẩu vị rồi.
Nhưng khi mở ảnh ra, Sếp lặng thinh.
Sếp:【Cái khẩu phần ăn kiêng này ấy, một con bò sắp chết ăn vào là có thể đứng dậy cày thêm hai mẫu ruộng đó em.】
Sếp:【Nếu thèm ăn đến vậy thì bỏ luôn cái nhịn ăn gì đó đi, về nhà mau lên. Gần đây đầu bếp nhà anh nghiên cứu vài món mới, ngon lắm.】
Nghĩ tới tay nghề đầu bếp Sếp mướn, nước bọt của Công bắt đầu tiết ra.
Nhìn bát thức ăn kiêng vô vị trước mặt, hắn nghiến răng trả lời:【Không đâu, em chưa hoàn thành nhiệm vụ thì nhất quyết không gặp anh!】
Sếp đành chịu:【Rốt cuộc em phải hoàn thành cái nhiệm vụ gì? Ai giao nhiệm vụ cho em vậy? Em nhập vai game thủ rồi hả?】
Không phải chỉ tụt hai múi bụng thôi sao, làm gì căng thẳng thế chứ?
Tóm lại dù nói kiểu gì, hai người vẫn không đạt được đồng thuận. Sếp nổi điên gọi Thư ký lên rồi chửi từ đầu tới chân, khiến Thư ký run cầm cập như con chim cút, không dám hé răng cãi lại nửa lời.
Chửi xong, Sếp thở phào nhẹ nhõm: "Mắng xong thấy thoải mái hẳn, thôi cho cậu nghỉ một ngày nhé."
Thư ký: "Đội ơn Sếp khai ân!"
Đang nghĩ ngợi gì đó, Sếp chợt hỏi: "À mà này, sao Vương 2 màu tóc nhà cậu không có kiểu vấn đề vô lý này nhỉ?"
Thư ký: "Thì vì em là công mà, nếu không, để cậu ấy lên bàn luận thử với anh?"
Sếp nhìn Thư ký từ đầu đến chân bằng ánh mắt hoài nghi: "..."
Sếp: "Được đấy."
Vương 2 màu tóc được triệu tới, nghe xong câu chuyện: "Vấn đề thể lực ấy hả? Anh ta mà đuối đi chút thì tôi mừng không hết! Lần nào tôi ngất rồi mà mở mắt ra thì anh ta vẫn còn sức hoạt động! Anh có biết tôi khổ thế nào không!"
Sếp giơ tay chặn lại: "Tôi không muốn nghe mấy cái đó, tôi chỉ muốn biết có cách nào giải quyết chuyện em ấy đòi ra ở riêng không, cần hiệu quả ngay lập tức."
Vương 2 màu tóc: "Chuyện này thì... tùy nhà, nhưng với trường hợp nhà anh thì dùng công thức là ổn."
Sếp: "Dùng... công thức?"
Vương 2 màu tóc: "Anh có biết ba nguyên tắc là "khen-trì hoãn-diễn sâu" không? Đời là vở kịch lớn mà, phải dùng kỹ thuật diễn chứ! Tôi lần nào cũng bảo Thư ký rằng làm thêm cái nữa là chết tôi mất, đâu có phải thật sự muốn chết đâu, cũng phải để lại lối thoát cho mình chứ! Mà anh ta lại rất hợp bài này, cứ mười lần thì bảy lần tha cho tôi."
Sếp: "..."
Vương 2 màu tóc: "Đúng lúc thì diễn thôi, nhất là tình huống của anh và tôi ngược nhau. Nếu không thì anh cứ giả bộ mệt tới nỗi đứng không nổi, cho cậu ta thêm chút tự tin là được."
Sếp chống cằm, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Công trải qua hai ngày ăn nhẹ theo chế độ, cảm thấy đời chẳng còn gì đáng sống.
Đúng lúc đó, có người nhấn chuông cửa, hắn mở cửa ra thì thấy Sếp đứng ngay ngoài.
Công chưa kịp nói "Anh..." thì Sếp đã vòng tay ra sau gáy hắn và kéo vào một nụ hôn sâu!
Công lập tức quên hết những gì muốn nói, chẳng cần biết trời đất gì nữa, đảo khách thành chủ, ôm chặt Sếp mà tận hưởng một trận hôn say sưa.
Sếp luồn tay vào trong quần hắn, đã gọi là "xa là nhớ, gặp nhau là làm". Công không kìm lòng nổi, lại cùng Sếp trải qua một phen tưng bừng.
Sáng hôm sau, Công tỉnh dậy thì phát hiện Sếp - người luôn kỷ luật, dậy sớm đều đặn - lại đang nhắm mắt nằm bên cạnh hắn, vẻ mệt mỏi ngủ say.
Công thấy mãn nguyện vô cùng, hắn khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên mặt Sếp, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, lẩm bẩm: "Có vẻ lần này luyện tập có kết quả rồi, xem ra có thể dọn về nhà được rồi."
Nói xong hắn hạnh phúc chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Sếp nằm quay lưng với hắn, khẽ mở mắt ra, khóe môi cong lên một đường nhỏ: Xem ra công thức thật sự hiệu quả, từ nay chuyển lịch chạy bộ sang buổi tối thôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");