(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ lúc dọn vào sống chung với Sếp, Công đã chuẩn bị tinh thần đối phó với những chiêu trò mới của bố Sếp. Ai dè sau vài tuần sống chung, bố Sếp lại chẳng có động tĩnh gì, cứ như thể ông hoàn toàn tin rằng Công và Sếp thực sự là một cặp đôi rồi vậy.
Sếp cũng thăm dò bằng cách nhắn tin cho bố hỏi ông đang làm gì vậy. Phải mất cả buổi ông mới trả lời một chữ "Bận", rồi lại hỏi ngược:【Khi nào tổ chức đám cưới đây?】
Sếp:【Con đã nói rồi mà, giờ công ty không tiện công khai, để vài năm nữa rồi tính】.
Không ngờ lần này bố Sếp lại chẳng ép buộc gì:【Việc của tụi trẻ các anh tự quyết đi, tôi lười không quan tâm nữa】.
Bố Sếp nhìn điện thoại mà suy: Hừ, hai năm? Nửa năm thôi là các anh tan đàn xẻ nghé rồi!
Chuyện là Vương 2 màu tóc đã nhanh nhảu báo cáo lại tất cả những gì cậu ta nghe ngóng được từ Thư ký. Khi bố Sếp nghe nói Sếp và Công từng "làm cánh chim ưng" ngay trong văn phòng giữa thanh thiên bạch nhật, ông ngay lập tức nhớ tới bộ đồ cosplay cún con mà Công mua trước đó, trong đầu nghĩ: Xem ra văn phòng này có một tên cầm thú thật sự.
Dù tình hình hiện tại khiến ông khó mà chấp nhận, nhưng rõ ràng bố Sếp cũng không còn cách nào khác ngoài việc tạm tin rằng Sếp và Công đúng là một cặp. Tuy vậy, ông vẫn chẳng ưa gì Công.
Vương 2 màu tóc báo thêm: "Sếp đã tỉnh táo lại rồi, tôi nghe phong phanh là nửa năm nữa anh ấy sẽ ly hôn."
Nghe thế, bố Sếp quyết định không manh động mà cứ để tự nhiên, bởi nếu chỉ cần đợi nửa năm là Sếp ly hôn thì cần gì tốn công nữa.
Nội tâm bố Sếp: Ly hôn rồi mình sẽ lấy lý do giúp nó vượt qua nỗi buồn để sắp xếp vài cuộc hôn nhân nữa. Dù sao nó đã qua một đời vợ, chắc cũng chỉ có mấy người ly dị mới để ý tới nó thôi. Như nhà ông x chưa có con, đang làm thủ tục ly dị. À còn nhà nhóc x cũng ổn đấy...
Trong khi Sếp chẳng hề biết rằng bố đã sắp xếp lộ trình cuộc đời cho anh tới nửa năm sau, anh đang ở nhà chơi game cùng Công.
Do phải đóng giả cặp đôi với Sếp, cuối tuần Công không thể bay nhảy ở gay bar như trước, thế là hắn kéo Sếp đi chơi chỗ này chỗ kia.
Ban đầu Sếp không hề hào hứng, vẫn muốn ở nhà cắm mặt làm việc. Công thấy thế liền đưa tay che màn hình laptop: "Có câu gì đó nhỉ, chỉ biết làm mà không chơi, ông chủ thông minh cũng hoá ngốc."
Sếp nhìn hắn chằm chằm, nheo nheo mắt: "Tôi thấy hình như cậu càng ngày càng..."
Công: "Đẹp trai ạ?"
Sếp: "Càng ngày càng lộng hành hơn."
Công giả bộ ngại ngùng: "Yêu dấu ơi, mình còn ngủ chung giường rồi mà, còn khách sáo gì nữa."
Sếp: "..."
Cuối cùng, dưới sự mè nheo của Công, Sếp cũng đồng ý mỗi tuần dành một ngày đi chơi với hắn. Dù thú thật, cũng khá thư giãn, nhưng Sếp luôn thấy có gì đó kỳ lạ. Cho đến một cuối tuần nọ, anh liên tục bắt gặp gã hàng xóm dắt chó đi dạo ở khắp nơi.
Sếp quay lại nhìn Công, Công: "Sao vậy anh?"
Sếp: "Không có gì, chỉ là nuôi chó đúng là cực, ngày nào cũng phải dắt đi dạo mấy lần."
Công: "Nuôi rồi thì phải có trách nhiệm chứ anh."
Sếp gật đầu đồng tình: "Cậu nói đúng."
Tuần trước, hai người đã lái xe đi cắm trại hai ngày, nên tuần này quyết định ở nhà chơi game, phá bếp cho vui.
Công cứ nghĩ Sếp là kiểu người nghiện việc thì chẳng biết chơi game gì đâu, ai ngờ anh chơi còn đỉnh hơn hắn, cuối cùng chính hắn lại trở thành gánh nặng cho anh.
Thậm chí Sếp còn vừa thao tác vừa bình thản trấn an hắn bảo hắn đừng vội, cứ bình tĩnh mà chơi nữa.
Công: "Anh chơi kiểu gì mà đỉnh thế! Trước đây có chơi chưa?"
Sếp: "Chưa chơi bao giờ, nhưng thấy cũng đơn giản mà."
Công: "...Vãi loằn, game này nổi tiếng "phá bếp tan nát" vậy mà chơi với anh còn thành "bếp cưới vàng kim" mất rồi!"
Sếp: "..."
Đang chơi vui vẻ, Công chợt nhớ ra gì đó, buột miệng bảo Sếp: "Yêu dấu ơi, tuần này tôi phải về nhà ở vài ngày đó, anh đừng nhớ tôi quá nhé."
Tay cầm của Sếp khựng lại vài nhịp: "Về nhà?"
Công: "Nhà tôi đi du lịch về rồi, bắt tôi về báo cáo vụ kết hôn với anh."
Sếp chỉ đáp gọn một tiếng "Ừ" rồi không nói gì thêm.
Tác giả có lời muốn nói
Sếp: Hoá ra mỗi tuần đi chơi là dắt chó đi dạo...
Công: Gâu! Anh bảo ai là chó? Gâu!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");