Lúc này Hoắc Bắc Hành đang ở dưới lầu hứng gió mùa hè.
Ngọn lửa trên đầu ngón tay anh vụt tắt, miệng nhả ra từng đám khói, cảm xúc trong mắt anh khó phân biệt.
Đã đến lúc phải hành động để cứu vớt tình yêu.
An Nhất điên cuồng đếm sổ tiết kiệm, tiền mặt và heo đất của mình trên lầu.
Tạp chí Mãnh Nam vừa mua về đặt sang một bên, An Nhất muốn nó chứng kiến thời khắc quan trọng này.
Trước đó khi ở cửa nhà hàng Nhật, An nhất phát hiện trên ngón áp út của Hoắc Bắc Hành trống rỗng, không có nhẫn.
Mà cậu thì đừng nói áp út, mười ngón mỗi ngón một căn hộ.
An Nhất cảm thấy cậu cũng phải làm một cái cho Hoắc Bắc Hành.
Mật mã nhiệm vụ: Món quà của ếch xanh nhỏ.
Cậu ngồi đếm cẩn thận bên cạnh là một cái máy tính.
Cộng cộng cộng cộng.....
Bởi vì dùng tiền tiêu vặt của An gia và Hoắc Bắc Hành mua đồ cho Hoắc Bắc Hành, cậu cảm thấy nó không xuất phát từ tay mình, cho nên cậu đưa ra một quyết định trọng đại, đó là đem tất cả tiền lương cùng tiền thưởng thu được trong hai năm làm việc này của mình, đều lấy ra mua nhẫn cho Hoắc Bắc Hành.
Là một thành viên trong một phòng làm việc nổi tiếng, trong suốt hai năm làm việc và tiền thưởng trước đó, tiền chia khi tiền thiết kế sản phẩm, cộng lại cũng ra một con số đáng kể.
Mua một chiếc nhẫn là quá đủ, nhưng nó không phải là đủ để mua hai.
Dưới lầu, Hoắc Bắc Hành đấu tranh tư tưởng, lấy điện thoại di động ra gọi cho thư ký.
" Giúp tôi làm một chuyện."
Sau khi nói xong, Hoắc Bắc Hành cúp điện thoại, nhìn đồng hồ, đã một tiếng trôi qua.
Theo nguyên tắc núi không giữ tôi, tôi liền giữ núi. Hoắc Bắc Hành xách vali trống rỗng, lên thang máy.
Tới nơi, Hoắc Bắc Hành từ trong thang máy đi ra liền nhìn thấy An Nhất vừa mới ra khỏi cửa.
Tầm mắt hai người gặp nhau.
An Nhất mỉm cười: "Anh về nhà rồi."
Hoắc Bắc Hành nghiêm mặt: "Em đi tìm tôi? "
An Nhất: "Không, ở nhà không có nước tương, em đi ra ngoài mua nước tương."
"......"
Hoắc Bắc Hành vốn định xoay người quay lại thang máy, nhưng hôm nay hai người đã ăn cơm tối xong, đối phương đi vào phòng bếp xem có nước tương hay không làm gì.
Hiển nhiên, đối phương là đi ra tìm mình, chỉ là xấu hổ nói ra.
Quả nhiên Hoắc Bắc Hành lại nhìn về phía An Nhất Nhất, đối phương đã mở cửa, quay người đi vào nhà.
Hoắc Bắc Hành mất bình tĩnh, đi theo phía sau đối phương vào nhà.
An Nhất cầm vali từ trong tay anh, hung hăng đẩy vào trong nhà: "Nếu đã về nhà, thì đi thay quần áo đi, anh mặc vest cả ngày rồi. "
Hoắc Bắc Hành trong lòng rất vui sướng.
Nhưng mà giây sau An Nhất liền xoay người đi ra ngoài.
Hoắc Bắc Hành một tay giữ chặt đối phương.
An Nhất quay đầu lại nhìn anh, "Làm sao vậy? "
"Em muốn làm gì?"
An Nhất: "Mua nước tương đi. "
Hoắc Bắc Hành:?
Nhìn An Nhất như con vịt chết còn cứng miệng, Hoắc Bắc Hành: "Không phải em ra ngoài tìm tôi sao? "
An Nhất lắc đầu: "Không phải nha, em đi ra ngoài mua nước tương. "
"Vậy vừa rồi em lại mở cửa vào nhà có ý gì?" Hoắc Bắc Hành từ trong túi lấy chìa khóa ra: "Tôi có chìa khóa. "
Đừng lấy chìa khóa làm cái cớ.
An Nhất: "Em mua nước tương quên mang theo tiền, về nhà lấy tiền."
Hoắc Bắc Hành:...
Nói xong, cậu nhảy ra khỏi tay Hoắc Bắc Hành, vội vàng ra khỏi cửa, Hoắc Bắc Hành liếc mắt nhìn thấy vành tai đỏ bừng của An Nhất.
Hoắc Bắc Hành ở huyền quan thay giày, sải bước đi vào phòng bếp, nước tương là mới, hai người đều không biết nấu cơm, nước tương đến bây giờ vẫn chưa khui.
Còn nói không phải ra ngoài tìm anh nữa chớ.
Chờ An Nhất trở về, lúc này mới ngượng ngùng thừa nhận.
"Đi ra ngoài mua nước tương, sau đó thuận tiện tìm anh về."
Lộ trình được phân bổ hợp lí.
Sau khi thay quần áo ở nhà, An Nhất ngồi trên sô pha cùng Hoắc Bắc Hành xem TV, như một tên trộm, ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào ngón tay của Hoắc Bắc Hành.
Cậu muốn tự mình thiết kế chiếc nhẫn và trong đầu cậu hiện tại đã có ý tưởng thiết kế đại khái cùng nguồn cảm hứng.
Không đợi xem tập phim hôm nay của" Bà xã ngọt ngào chạy nơi đâu?", An Nhất lấy lý muốn tắm, vội vàng trở về phòng.
Khi có cảm hứng, tốt nhất là ghi lại nó ngay lập tức.
Mà bên kia, Hoắc Bắc Hành cũng nhận được tin tức thư ký gửi tới.
"Hoắc tổng, đã thu xếp xong rồi."
Hoắc Bắc Hành để lại di động trên sô pha, đứng dậy trở về phòng.
Trong thời gian quay, anh phải cố gắng giấu An Nhất, mà hai người cho dù ban ngày đi bận rộn, cũng đều gặp gỡ nhiều lần.
Ví dụ như đưa An Nhất đi học, đón đối phương tan học đưa đến phòng làm việc, sau đó tan tầm lại đi đón cậu.
Những chuyện này hoàn toàn có thể giao cho tài xế, nhưng Hoắc Bắc Hành lại vui vẻ làm không biết mệt mỏi, nhưng hiện tại hiển nhiên cần một người trong thời gian ngắn làm người thay thế của hắn.
Người này cũng phải trò chuyện với vợ mình, hướng dẫn vợ học tập.
Ngày hôm sau, nam sinh viên đại học Hoắc Tiêu ngồi trên xe chờ An Nhất tan học.
An Nhất mở cửa xe nhìn thấy Hoắc Tiêu sửng sốt vài giây.
" Anh An Nhất" Nhìn gương mặt ngạc nhiên của đối phương, Hoắc Tiêu giải thích: "Mấy ngày tới anh Bắc Bận bận nên bảo em tới đón anh. "
An Nhất ngồi lên xe, thắt dây an toàn: "Làm phiền cậu rồi. "
"Bây giờ nghỉ hè, vừa lúc em cũng không có việc gì."
An Nhất: "Hoắc Bắc Hành đang bận cái gì vậy? "
Hoắc Tiêu: "Cái này em cũng không biết. "
Ở phía bên kia, trụ sở của tạp chí Raptor.* Tui thích là dịch Mãnh Nam nha mấy bà, cho nó hợp hoàn cảnh.
"Hoắc tổng, tạp chí lần này là phiên bản sưu tầm, số lượng phát hành được ấn định là năm trăm bản."
Trợ lý bên cạnh Hoắc Bắc Hành mở miệng: "Theo tôi hiểu, số lượng phát hành phiên bản sưu tầm trước đó đều là một trăm quyển. "
Đối tác im lặng, nhưng mức độ nổi tiếng và lưu lượng trên Internet của Hoắc Bắc Hành không hề nhỏ, và tạp chí của họ được coi là tạp chí thích hợp dành cho phụ nữ và các nhóm đồng tính nam.
Nhiều năm như vậy, tuy rằng doanh số luôn không tệ, nhưng vẫn không có trình độ bán hàng lớn như tờ báo đầu ngành.
Bọn họ chọn người mẫu đều là sàng lọc nghiêm khắc, cũng đã sớm muốn làm một bộ dành cho giới tinh anh, dù sao loại nhiệt độ này cũng không nhỏ, người mẫu cũng chọn một ít, nhưng còn chưa chọn đủ, cũng vẫn muốn tìm một ít người trong ngành, nhưng người trong nghành dáng người tốt thật sự không nhiều lắm.
Hoắc Bắc Hành đến cửa, như là bánh ngọt trên trời đập thẳng xuống mặt.
Bất luận là ngoại hình hay dáng người đều là chén cơm trời cho.
Cộng thêm thân phận địa vị của đối phương, tạp chí Mãnh Nam chụp ra, cảm giác nhập vai nhất định rất mạnh, ấn định dùng làm bản sưu tầm, sẽ không có tái bản, cho nên mỗi một quyển đều cực kì trân quý.
Lúc này cộng muốn xuất bản năm trăm quyển, cũng là muốn đánh cược cho tổng bộ Raptor bọn họ một phen, đánh cuộc lần này Hoắc Bắc Hành có thể mang đến cho bọn họ danh tiếng trước nay chưa từng có.
Đối với việc phát hành tạp chí, năm trăm quyển cũng không nhiều, Hoắc Bắc Hành không làm cho người ta khó xử bọn họ.
Nhưng vẫn đưa ra điều kiện, chỉ phát hành một quyển có ảnh khỏa thân của anh, phần còn lại để anh mặc quần áo.
Chỉ muốn chụp xong thứ này, đi bảo vệ tình cảm của anh và An Nhất.
Hoắc Bắc Hành có tỷ lệ vóc người ưu việt, chụp vô cùng thuận lợi, trong ảnh anh chỉ để lộ nửa khuôn mặt dưới, chụp khoảng một tuần, chính thức hoàn thành.
Rất nhanh tin Hoắc Bắc Hành quay tạp chí được tung ra như nạn cháy rừng.
【Mẹ kiếp, là tạp chí Mãnh Nam】
【Tạp chí này có tài đức gì vậy? Hãy để các doanh nhân chụp ảnh như thế này và cho chúng tôi xem.】
【Khi nào sẽ được bán???】
【Tuy Hoắc tổng cặn bã, nhưng anh ấy có mặt và vóc người làm vốn liếng】
【Tôi đã chuẩn bị xong, tôi đã chuẩn bị xong.】
【Mọi người có bận gì không, mau đi làm đi, để tôi đây mua cho! ( tâm cơ người 😁】
Hoắc Bắc Hành giấu diếm cực kì tốt, ngày đầu tiên tin tức ra liền tìm người đè xuống, An Nhất cũng không biết anh chụp tạp chí, hơn nữa còn là bìa Mãnh Nam mà cậu yêu thích.
An Nhất biết tạp chí Mãnh Nam lại sắp phát hành bản dành cho người sưu tầm, buổi tối hôm đó đã sớm ôm điện thoại di động định cướp mua.
Vui vẻ nhìn số lượng, lần này phát hành năm trăm quyển, bằng vào tốc độ tay của cậu, nhất định có thể.
10 giờ đến, An Nhất click vào giành giựt một bản.
【Xin lỗi, sản phẩm đã hết. Vui lòng chọn sản phẩm khác có sẵn.】
An Nhất:?
An Nhất:!!
An Nhất trừng to hai mắt, sao lại hết hàng!!
Trong nháy mắt khi sản phẩm lên kệ, trên kệ của mãnh nam có thêm một phiên bản mới cập nhập.
An Nhất nhìn chằm chằm màn hình, trong lòng tiếc nuối không thôi.
Hazzzz, tại sao lần này người mẫu nam lại mặc nhiều quần áo như vậy?
Đây là nơi có thể mặc đồ sao?!
Chờ sau khi nhìn thấy bìa hiển thị trên màn hình, trong nháy mắt cậu sững sờ trên sô pha.
Người mẫu nam trên trang bìa có bờ vai rộng và mặc một chiếc áo sơ mi nởi lỏng hai nút trên cùng.
Tuy rằng đối phương chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhưng An Nhất vẫn nhận ra đó là Hoắc Bắc Hành.
!
Cẩu nam nhân của cậu dám đi xuống biển!!!!
*Ý là đi thả thính bắt cá đó.
Hoắc Bắc Hành cầm nước trái cây tới, tâm tình sung sướng.
"Mua được chưa?"
An Nhất ngẩng đầu nhìn hắn, miếm môi: "Không được. "
——
Ở một diễn biến khác, trên mạng.
【Mua được, mua được rồi!】
【Vợ Hoắc tổng, có phúc khí thật】
【Đáng ghét, tại sao là mặc quần áo! Tại sao anh lại mặc quần áo! 】
【A a a a, cái bìa này, máu mũi của tui】
【Mau, người đâu, mau truyền thái iiiiiiiii】
【Nghe nói đây là Hoắc tổng chụp để cho vợ anh ấy ngắm.】
【Ngưỡng mộ quá, vợ anh ấy có thể ngắm thân hình này mỗi ngày】🤩
【Xin hỏi nhà Hoắc tổng có cần tuyển người quét dọn phòng ngủ không ạ?】😛
【Lầu trên, thiệt tình sao nói đúng í bổn cô nương quá!!( nụ cười thiếu đạo đức)】
【Đơn xin gia nhập vào biệt đội quét dọn phòng ngủ. Cụ thể là dưới gầm giường.😙】
【Người tốt, Hoắc Bắc Hành thế mà lại là một kẻ si tình.】
【Tui muốn báo cáo, tại sao Hoắc tổng không tuân theo luật của tạp chí mãnh nam, mặc nhiều như vậy làm gì?】
【Báo cáo】 +1
【Báo cáo】+n
【Nhưng mặc vets cũng bíp bíp quá】
【Công nhận tố chất người vàng của Hoắc tổng, mặc hay không mặc đều bíp bíp như nhau.】
【Tôi muốn biết vợ Hoắc tổng cướp được không?】
【Ha ha ha ha ha, tôi mua được, tôi mua được!】
【Đáng giận, chuyện tốt này làm sao tới hôm nay tôi mới biết được.】
【Không trách vợ của Hoắc tổng thích xem, tui cũng thích xem, đổi lại là tui, mỗi quyển đều là bảo bối phải cất giữ!】
——
Đúng như tổng bộ tạp chí Raptor nghĩ, đêm nay danh tiếng của tạp chí Raptor của bọn họ hoàn toàn được nâng lên một tầm cao mới.
Hoắc Bắc Hành nhìn ánh mắt khát vọng của An Nhất, từ phía sau lấy ra quyển đặc biệt kia.
An Nhất nhìn thấy tên cẩu nam nhân của mình không mặt quần áo trên bìa, lại nhìn hình in trên trang official website.
Hoắc Bắc Hành nhướng mày: "Chỉ có một quyển này. "
An Nhất nhào tới trên người anh biểu diễn màn Kangaroo ôm.
Hoắc Bắc Hành cực kì hưởng thụ: "Vui vẻ sao? "
An Nhất: " Sao anh lại đi chụp cái này?"
" Em thích xem, thì liền chụp thôi"
Hoắc tổng nhà mình cố gắng trộn lẫn vào hàng ngũ hoa dại và chứng minh rằng hoa nhà thơm hơn hoa dại ngoài kia.
An Nhất có chút cảm động, hung hăng hôn lên gò má của anh.
" Cám ơn anh!"
"Có yêu tôi không?"
An Nhất: " Yêu, nhất định phải yêu".