Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão

Chương 67: Mâu thuẫn mẹ chồng và con dâu phiên bản nam




An Thiếu Phong suýt chút nữa phun ngụm trà vừa uống vào miệng.

Mặt đầy khiếp sợ nhìn Hoắc Bắc Hành.

Anh là thể loại cướp nào vậy?

Trong một xã hội pháp trị, đến lượt bạn trở nên càng rỡ.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, ông mới nhớ ra rằng bức ảnh gốc "Răng trắng nhỏ" của An Nhất chân trước ông nói không cho chân sau đã bị tiểu tử này cướp đi mất.

Hình như là rất càn rỡ...

Hết lần này đến lần khác nhưng muốn ở chỗ ông lần thứ hai làm càn thì mơ đi không có cửa đâu.

An Thiều Phong: "Nếu An Nhất không muốn theo anh, anh cướp có ích lợi gì? "

Hoắc Bắc Hành nhìn ông: "Vô dụng sao? "

An Thiều Phong:...

Nực cười.

"Anh có biết mình đang nói đến hành vi gì không? Là phạm tội đó" An Thiếu Phong duỗi tay ra: "Còn nữa, trả lại cho tôi tấm hình lần trước anh lấy đi."

Hoắc Bắc Hành giả ngu: "Hình gì? "

An Thiều Phong: "Hình của An Nhất, mau lấy ra. "

Hoắc Bắc Hành lắc đầu: "Vợ nói, đồ vật mà bản thân không cần mới có thể chia cho người khác"

An Thiều Phong: "Đó có phải là đồ của anh không?" "

Rõ ràng là cướp từ chỗ ông!

Hoắc Bắc Hành: "Trong tay con, đó là đồ của con "

Túm lại: Không trả.

Đây là lần đầu tiên An Thiếu Phong gặp phải một người vô liêm sỉ như thế, ông ở giới kinh doanh hỗn loạn nhiều năm như vậy, da mặt dày cũng không phải chưa từng thấy qua, nhưng hợp tình hợp lý như vậy, đối phương vẫn là người đầu tiên.

Nhìn vào tuổi hai mươi sáu.

Mới hai mươi sáu đã không làm người, sao mi dám a!

Từ khi An Nhất kết hôn, cuộc sống của An gia ngày càng ổn định, cảm giác tội lỗi của An Thiếu Phong đối với An Nhất giống như một bể nước không ngừng đổ đầy, từ rỗng đến đầy rồi tràn ra ngoài.

An gia có thể được bây giờ đều là An Nhất nhặt về, một đứa nhỏ mà ông không có bất kỳ ân dưỡng dục nào, lúc mới nhận về còn vì mặt mũi mà nói là con nuôi.

Mỗi lần nhớ lại sự bối rối và hoang mang của An Nhất khi nghe bản thân được gọi là con nuôi trên sân khấu, An Thiếu Phong đều ước mình có thể quay lại tát mình hai cái.

Ông tự nhận mình là một doanh nhân thành đạt, và tất cả mọi thứ chủ yếu dựa trên lợi ích của công ty.

Nhưng bây giờ ông đã thoái vị nhường chỗ lại không còn ngày đêm đi công tác nữa, nhịp sống cũng chậm lại, trái tim cũng có chỗ trống và hối tiếc.

Đó là An Nhất.

Con trai ông đã sống trong núi sâu hơn hai mươi năm.

Ông để lại tất cả cổ phần của mình trong công ty cho An Nhất ngoài cách đó ra ông không biết làm cách nào có thể bù đắp cho con mình.

Ông cũng nhìn ra, An Nhất ở trong nhà chỉ có tình cảm với Trần Lâm, bằng không lúc trước cũng sẽ không bởi vì Trần Lâm mà đồng ý liên hôn, bởi cậu suy cho cùng với An gia không có tình cảm gì.

Sau khi An Nhất kết hôn, An Thiều Phong cũng phái thám tử tư đi điều tra hai người sống có được hay không, mỗi lần mang về tin tức đều tốt.

Hai người ăn kem bên đường, vui vẻ, dần dần thay thế người mang kem về cho An Nhất trước đó.

Ông nghĩ An Nhất cùng một người xa lạ mà có thể ở chung tốt như vậy, thì sau khi An Nhất ly hôn, về nhà, ngày sau bọn họ ở chung, nhất định có thể bù đắp tình cha con thiếu hụt hơn hai mươi năm trước.

An Nhất ở Hoắc gia, không có nhiều thời gian ở chung, cũng không thể lúc nào đều có thể gặp.

Cho nên, hiện tại đã đến hai năm, An Thiều Phong bức thiết muốn hai người ly hôn, dù sao cuộc hôn nhân này vốn là áp đặt lên An Nhất. Chuyện An Nhất không thích thì càng sớm cắt đứt càng tốt.

Nhưng mà tiểu tử thúi trước mắt này căn bản không có ý buông tay.

An Thiều Phong nhìn Hoắc Bắc Hành, đối phương tâm trí không hoàn thiện, nói trắng ra chính là một kẻ ngốc, An Nhất chẳng lẽ sau này phải ở cùng một người như vậy cả đời.

Không được, không được.

Bệnh ngốc của Hoắc Bắc Hành không hết, đến thời hạn hai năm, bên Hoắc gia sẽ bỏ qua An Nhất để liên hôn tiếp với Lý gia.

An Thiều Phong ho khụ cổ họng, tính toán cùng tiểu tử ngốc này, nói đạo lý, vừa rồi đối với Hoắc Bắc Hành tương đối thất thố, An Thiều Phong cũng cảm thấy mất mặt, nói như thế nào ông ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn đều sẽ chú trọng thái độ, vừa rồi dễ dàng bị chọc giận, không hợp quy cách.

Giọng nói của An Thiếu Phong đã bình tĩnh hơn, Hoắc gia cũng sẽ để bọn họ ly hôn để chọn Lý gia: "Trên đời này, quyền quyết định rất nhiều việc không nằm trong tay mình, nói đơn giản thì lời anh nói không tính, bây giờ anh không ly hôn sau này trong nhà cũng sẽ buộc anh ly hôn, đến lúc đó anh lại lấy người mới"

Hoắc Bắc Hành ngửa đầu nhìn chiếc đèn chùm thủy tinh trên đỉnh đầu: "Tại sao con phải kết hôn lần nữa? "

An Thiều Phong: "Trong nhà không đồng ý, anh đương nhiên..."

"Con đương nhiên có thể không nghe."

Tay cầm ly của An Thiều Phong dừng lại.

"Nhưng nếu anh cưới Lý gia tiểu thư, đối với bản thân và Hoắc gia mà nói sẽ tốt hơn, càng có lợi ích."

Lý gia cũng là gia tộc lớn, hôn nhân giữa hai nhà là chuyện tốt, không chỉ về mặt sự nghiệp mà còn về mặt danh tiếng.

Hoắc Bắc Hành quay đầu nhìn An Thiều Phong, khẽ phun mấy chữ.

An Thiều Phong cứng đờ tại chỗ.

"Nhưng con không thích."

An Thiều Phong: "Trên thế giới này không phải tất cả mọi thứ đều được như bản thân mình muốn đâu? "

"Nếu không thì sao?" Hoắc Bắc Hành: "Con người sống không phải là như vậy sao? "

An Thiều Phong chưa bao giờ ở trong nhà nghe được những lời kiêu ngạo như vậy, dường như còn đang muốn nói điều gì, Hoắc Bắc Hành lên tiếng trước.

" Chỉ cần mình thích thì cái gì cũng tốt, cho dù không còn giá trị, không còn tác dụng nhưng nếu mình thích thì trong mắt cũng là thứ tốt nhất. Tương tư nếu đã không thích dù có mang lại lợi ích thì cũng vậy, nó rách nát tới mức cũng không biết bỏ vào loại thùng rác thế nào nữa."

"Chỉ cần con không buông tay sẽ không ai có thể khiến con ly hôn, con thích An Nhất, dù có nhận được bao nhiêu lợi ích và chỗ tốt hơn nữa con cũng sẽ không đổi".

Hoắc Bắc Hành thần sắc nhàn nhạt nhìn An Thiều Phong: "Trên thế giới này nhiều người như vậy, không có khả năng mỗi người đều giống nhau. "

An Thiều Phong nhìn Hoắc Bắc Hành nghẹn họng, ông không ngờ những lời nói như vậy lại được nói ra từ một kẻ ngốc.

Những lời Hoắc Bắc Hành nói với ông giống như đâm dao vào việc ông đã làm trước đây.

Việc ông yêu cầu đối phương làm chính là việc ông đã làm với An Nhất trước đây.

Nhưng trên đời này không phải ai cũng như ông.

Những gì bạn thích chưa chắc người khác đã cảm thấy đẹp.

Có thể là do người trước mắt ông ngốc nghếch, khiến ông quên mất, tiền thân Hoắc Nhị là một tên phong lưu tuỳ ý.

Đồng thời, An Thiều Phong chua xót bất lực, xen lẫn chút tức giận, nếu Hoắc Bắc Hành không ngốc, trái tim căn bản sẽ không chỉ đặt ở trên người An Nhất.

Hoắc Bắc Hành chính là một quả bom hẹn giờ, Hoắc gia cũng là một cái hố lửa, đối với con dâu nam sẽ không được chào đón.

An Thiều Phong: "Chỉ cần tôi còn sống một ngày, sẽ nghĩ biện pháp để hai người ly hôn! "

Dư quang Hoắc Bắc Hành quét tới đâu, không dấu vết điều chỉnh tư thế ngồi, cúi đầu xuống, tay đặt trên đùi.

"Tôi biết người trẻ tuổi các anh làm việc gì đều theo ý của mình, nhưng hiện tại tôi không có băn khoăn gì, tôi cũng phải làm theo ý của mình, trong mắt tôi anh không xứng với An Nhất nhà tôi, An Nhất thích hợp với người khác tốt hơn anh. Nên tôi khuyên anh nên chết cái tâm kia đi.."

An Thiều Phong thấy người không trả lời, càng nói càng hăng hái, "Hai người không có khả năng, tốt nhất là anh.. tốt nhất..."

Hoắc Bắc Hành bộ dáng đáng thương: "Nhưng chúng con có tình yêu. "

An Thiều Phong: "Có tình yêu cũng vô dụng, tốt nhất là anh....."

"Ba, ba đang nói cái gì vậy?!"

Giọng của An Nhất từ phía sau truyền đến, trong nháy mắt An Thiều Phong cứng đờ.

An Nhất vừa từ trên lầu đi xuống, liền nghe thấy giọng điệu nghiêm khắc của An Thiều Phong đang dạy dỗ Hoắc Bắc Hành, mà người thì cúi đầu ngồi trên sô pha, nghẹn khuất không nói lời nào không dám cãi lại, cứ như vậy ngồi nghe.

Đối phương chẳng qua chỉ là một Hoắc Đại Bảo tâm trí tám tuổi, có chuyện gì mà dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy, Hoắc Bắc Hành bình thường ở nhà cũng không gây họa gì, đến đây có thể làm gì?

An Nhất sải bước từ trên lầu đi xuống, nhìn Hoắc Bắc Hành đang ngồi trên sô pha, ánh mắt giống như một chú chó lớn đáng thương.

"Ba, xảy ra chuyện gì, ba nói chuyện với anh ấy như vậy, hiện tại ấy chưa hiểu chuyện, cái gì cũng không biết, có cái gì từ từ nói."

An Thiều Phong tựa như bị đánh một gậy: "Ba chỉ là..."

An Nhất: " Chuyện gì đã xảy ra vậy?" "

An Thiều Phong như bị cấm huyệt, chả nhẽ lại nói là ông muốn hai đứa ly hôn xong bị tên tiểu tử nói lại khiến ông câm nín không nói được lời nào. Hiện tại An Nhất hỏi, ông cũng không tiện nói là để cho hai người ly hôn.

Thấy đối phương không nói, An Nhất nhíu mày, muốn mở miệng hỏi nguyên nhân ba mình hung dữ với Hoắc Bắc Hành, ngay sau đó Hoắc Bắc Hành đứng lên giữ chặt tay An Nhất: "Không có gì đâu, vợ, nhất định là tôi làm cái gì không tốt, chọc ba tức giận. "

Nói xong thương tâm cúi đầu.

An Thiều Phong:!

Mi là một người đàn ông trai tráng, anh có biết xấu hổ không!

Nhìn bộ dạng của Hoắc Bắc Hành, An Thiều Phong hận không thể cho tên tiểu tử thúi này một đạp văng ra cửa.

An Nhất nhìn ánh mắt hung ác của đối phương, chắn trước người Hoắc Bắc Hành: "Ba, ba không tốt chút nào, sao có thể đối xử với anh ấy như vậy. "

An Thiều Phong:...

Ông? Ông làm gì ư?

Ông chỉ vào Hoắc Bắc Hành: "Con hỏi thằng nhóc thối này, tôi có thể làm gì được nó? "

An Nhất quay đầu nhìn Hoắc Bắc Hành.

Hoắc Bắc Hành bi thương lắc đầu, "Ba không làm gì con, chỉ là giáo dục con mà thôi. "

Rõ ràng từ ngữ là giáo dục, nhưng cứng rắn nói ra ý nghĩa ngược đãi.

An Nhất: "Ba! "

An Thiều Phong:...

Được! Anh được lắm!

An Thiều Phong nhìn về phía Hoắc Bắc Hành phía sau An Nhất, người sau nhướng mày, lộ ra nụ cười đắc ý.

Hi hi~~

An Thiều Phong trong lòng chấn động: "Tiểu tử nhà ngươi có phải tốt rồi hay không? "

Hoắc Bắc Hành trong lòng lộp bộp, thừa dịp An Nhất không quay đầu lại thay đổi biểu tình ngốc nghếch.

An Nhất quay đầu lại nhìn Hoắc Bắc Hành.

Ánh mắt Hoắc Bắc Hành chân thành.

Tôi không phải, tôi không có, đừng nghe ông ấy nói bậy.

An Nhất thấy bộ dáng đơn thuần của đối phương liền không nghĩ nhiều: " Ba! ba đừng làm khó anh ấy. "

Đánh chết An Nhất cũng không nghĩ tới, hào môn thế mà cũng có vấn đề mẹ chồng nàng dâu chuyển giới.

An Thiều Phong tức giận đến mức lên cơn đau tim, nhưng đành phải cắn răng nuốt vào bụng.

Suy cho cùng, nếu muốn kể lại toàn bộ câu chuyện, đối phương nhất định sẽ dùng chủ đề này để bày tỏ sự đáng thương sau đó bán thảm, hơn nữa dù có thế nào thì An Nhất dường như sẽ đứng bên phía tiểu tử thối đó.

Mà An Thiều Phong đánh chết cũng không biết, hai chữ ly hôn này, bây giờ là từ mẫn cảm của Hoắc Bắc Hành, cho dù là nói ra không phải là đang nhắc nhở An Nhất sao.

Chuyện như vậy, Hoắc Bắc Hành cũng không làm.

Thấy An Thiều Phong bộ dáng mình không sai, An Nhất có chút không vui, dù sao Hoắc Đại Bảo cũng không thể nào có tâm tư xấu xa, bị chỉ trích như vậy.

An Nhất kéo Hoắc Bắc Hành ra cửa, "Ba, hôm nay chúng con đi trước, lần sau lại đến.

An Thiều Phong trợn tròn mắt, tiến lên một bước, "Nhất Nhất! "

An Nhất: " Khi nào có thời gian lại đến thăm ba và mẹ"

Nói xong dẫn Hoắc Bắc Hành ra cửa, giống như con dâu tức giận ở chỗ mẹ chồng, mang theo người rời đi về nhà người chồng tốt.

Hoắc Bắc Hành lúc rời đi quay đầu lại nhìn An Thiều Phong.

Hi~~

An Thiều Phong:...

Súc sinh!!!

Tài xế vẫn ở bên ngoài chờ, thấy hai người đi ra, xuống xe mở cửa xe, An Nhất lễ phép nói lời cảm ơn, dẫn Hoắc Bắc Hành lên xe, định về nhà.

Diễn kịch thì diễn cho tròn vai hết bộ.

Hoắc Bắc Hành vẫn duy trì bộ dáng buồn tủi.

Bây giờ anh chỉ là một cậu bé buồn.

An Nhất nhìn anh, có chút đau lòng mở miệng, "Hoắc Bắc Hành, anh đừng để trong lòng, thật ra tâm tư của ba tôi cũng không xấu, chỉ là có khi..."

Hoắc Bắc Hành lắc đầu: "Không sao đâu, vợ, tôi đều hiểu. "

An Nhất càng đau lòng, nắm lấy tay Hoắc Bắc Hành.

Hoắc Bắc Hành: "Vợ có phải tôi làm chỗ nào không tốt, cho nên ba mới không thích tôi. "

An Nhất nghe xong thì có chút áy náy, không nghĩ tới trở về An gia ăn cơm, lại để cho đối phương ăn ủy khuất lớn như vậy.

"Không phải, anh làm rất tốt."

"Vậy bà xã, em có thích tôi không?"

"Đương nhiên thích rồi."

Hoắc Bắc Hành đưa tay ra, An Nhất tiến về phía trước, ôm lấy anh.

" Chỉ cần bà xã thích tôi là đủ rồi"

An Nhất vỗ vỗ lưng đối phương.

" Bà xã sẽ luôn thích tôi chứ?"

"Tất nhiên rồi, tôi sẽ luôn luôn thích anh".

Mà lúc này tài xế vô tình nhìn qua gương chiếu hậu thấy được vẻ mặt đắc ý của Hoắc Bắc Hành.

"......"

Sau khi trở về nhà, Hoắc Bắc được toại nguyện dính lấy An Nhất thêm hồi lâu, thẳng đến khi ngủ mới dừng lại.

Sáng sớm hôm sau, thừa dịp An Nhất đi ra ngoài, Hoắc Bắc Hành nhờ Chung Bá liên lạc với luật sư cá nhân của mình tới.

Luật sư tới cửa, kỳ thật đã lâu lắm rồi hắn chưa từng gặp ông chủ lớn này, nhất thời còn có chút khẩn trương.

Luật sư: "Hoắc tổng có gì phân phó không? "

Hoắc Bắc Hành: "Lập cho tôi một di chúc. "

Luật sư:!

Trời sụp, ông chủ của hắn ta mắc bệnh nan y gì đó! Công ty sắp mất rồi!!

Hoắc Bắc Hành nhìn vẻ mặt của luật sư: "Tôi không có bệnh, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng qua là lập di chúc trước. "

Luật sư lau nước mắt.

Hoắc Bắc Hành: "Khóc cái gì? "

Luật sư: "Tôi tưởng rằng mình sắp mất việc." "

Hoắc Bắc Hành:...

Luật sư dựa theo yêu cầu của Hoắc Bắc Hành bắt đầu soạn di chúc, chẳng qua làm cho hắn kinh ngạc, 90% tài sản trong tay Hoắc Bắc Hành thế mà đều để lại cho một người tên An Nhất

Luật sư nhớ lại rằng ông chủ của họ đã kết hôn với người vợ nam.

Nhưng trong tin tức ngoài kia đồn ông chủ hắn là một người phong lưu đa tình thậm chí thiếu chút nữa viết ông chủ thành một kẻ có đam mê biến thái, nhưng mà hiện tại xem ra hình như rất chung tình, còn đem tài sản khổng lồ giá trên trời để lại cho người vợ nam.

Về sau ai mà nói Hoắc tổng đa tình, hắn sẽ là người đầu tiên phản đối.

Sau khi luật sư chuẩn bị xong, để Hoắc Bắc Hành nhìn qua một lần.

"Hoắc tổng nếu cảm thấy không có vấn đề gì, kế tiếp chỉ cần kí với công chứng là có thể chính thức có hiệu lực"

Hoắc Bắc Hành: "Không có vấn đề gì. "

Luật sư tò mò: "Hoắc tổng, chuyện di chúc, anh có nói cho An Nhất tiên sinh không? "

Hoắc Bắc Hành: "Vì sao phải nói cho em ấy. "

Luật sư:?

Nói ra để cho đối phương biết thì sau này sẽ đối xử tốt và tận tâm hơn với anh.

Khóe miệng Hoắc Bắc Hành mang theo nụ cười, "Nếu không nói thì chẳng phải có kinh hỉ nha? Sau này đến lúc tôi thật sự phải đi, lúc đang đau khổ thì biết bản thân nhận được một khoảng tiền lớn không chừng còn có thể có chút an ủi, bớt đau lòng hơn thì sao?"

Luật sư:...

Quả nhiên không hổ danh phong lưu lãng tử đệ nhất, dù người có chết rồi cũng khiến người ở lại phải cảm thán.

Hắn đột nhiên ngộ ra chân lý của một câu nói.

+

Lãng mạn đến chết?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.