2
Hoắc Bắc Hành im lặng vài giây, nếu đổi lại là người khác, lý do có thể thái quá một chút, nhưng nếu đặt ở trên người đối phương thì không có gì kỳ quái, dù sao cũng là người ngay cả mẹ ruột cũng không nói nên lời, dựa vào thân thể để có được tình yêu, hợp tình hợp lý.
Bằng không người ta thích hắn cái gì, thích hắn tính tình thối nát, thích hắn đồ không có cảm xúc?
Diêm Quan Thương: "Đám cưới ông không cần tới nữa, dù sao cũng đã ly hôn, không may mắn. "
Hoắc Bắc Hành nghiến răng nghiến lợi: "Có rắm, ông đây còn chưa ly hôn đâu. "
Diêm Quan Thương nhìn về phía trước, giả điếc làm ngơ, cho đối phương vay tiền ly hôn: "Thầy bói nói, để người mới ly hôn đến dự đám cưới là không tốt."
Hoắc Bắc Hành:...
Chó chết, tôi đã nói tôi không ly hôn mà!!
Quên đi, Hoắc Bắc Hành ngửa đầu tựa vào sofa, trong lòng còn cảm thấy khó chịu vì An Nhất không đuổi hắn.
Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy thật sự mẹ nó làm ra vẻ làm gì, chính là vì một năm qua xem quá nhiều phim truyền hình nên mới nghĩ ra một cảnh buồn nôn như vậy.
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị gõ nhẹ vài tiếng, cho rằng trợ lý có chuyện gì quan trọng muốn nói, nếu không sẽ không quấy rầy bọn họ.
Hoắc Bắc Hành và Diêm Quan Thương đồng thời đưa mắt nhìn, cửa phòng chậm rãi đẩy ra, sau đó An Nhất từ phía sau cửa thò đầu ra.
Vợ anh đột nhiên xuất hiện.
Hoắc Bắc Hành cầm điếu thuốc trong tay, cả người ngây ngốc trên sô pha, nhìn An Nhất đột nhiên xuất hiện, ngực thình thịch, hai chân bắt chéo của nhị lang thần vội vàng đổi thành tư thế ngồi của học sinh chăm ngoan.
"Bà xã."
An Nhất thấy có người ở đây, có chút do dự đi vào: "Không có quấy rầy các anh đi. "
Chờ sau khi nhìn thấy Diêm Quan Thương, An Nhất sửng sốt.
Ôi má ơi, người này nhìn giống người xấu quá.
Ý nghĩa xấu là rất theo nghĩa đen.
Thật sự rất xấu, không biết còn tưởng rằng là côn đồ.
Diêm Quan Thương lễ phép chào hỏi An Nhất, nói là bạn của Hoắc Bắc Hành, qua nói một số việc.
An Nhất định rời khỏi: "Vậy các anh cứ nói đi"
Hoắc Bắc Hành giữ chặt đối phương: "Đã nói xong rồi. "
Nói xong cho Diêm Quan Thương một ánh mắt.
Lăn nhanh.
Diêm Quan Thương:...
An Nhất chuyển ánh mắt đến trên người Hoắc Bắc Hành: "Hoắc Bắc Hành. "
Hoắc Bắc Hành: "Có chuyện gì vậy, vợ? "
An Nhất vẻ mặt có chút mất tự nhiên, chớp chớp hai cái mắt, chỉ vào tay anh: "Cái kia... Khói..."
Hoắc Bắc Hành:!
Hoắc Bắc Hành vội vàng nhét điếu thuốc trong tay vào tay Diêm Quan Thương: "Là của tên xấu xa này, cậu ta hút thuốc, tôi cướp lấy, thuốc lá cũng không phải thứ tốt gì, vợ tôi không đụng vào. "
Nói xong còn tặng thêm mấy cái phủi tay nữa.
Một chút quan hệ cũng không liên quan đến Đại Bảo.
Sau đó lại lấy điếu thuốc từ trong tay Diêm Quan Thương ra dụi trên gạt tàn: "Ông cũng đừng hút nữa.
"Ông hút nhiều như vậy." Hoắc Bắc Hành chỉ chỉ tàn thuốc trong gạt tàn: "Sẽ chết sớm. "
Diêm Quan Thương:...
Hoạt động rất kỳ lạ, tôi mắng bản thân mình.
An Nhất ở một bên lấy ánh mắt tán thưởng nhìn anh, Hoắc Bắc Hành: "Giúp người làm vui, đây là việc tôi nên làm. "
Diêm Quan Thương vẻ mặt tê dại, chào hỏi xong cũng không ở lại nữa, ra khỏi công ty, nhường chỗ cho hai người, đi vào bãi đậu xe ngầm, mở cửa xe, nhìn thấy một người đàn ông với vẻ ngoài lịch lãm khí chất nho nhã ngồi ở phía sau.
Người đàn ông đeo kính bạc, thấy người trở về, giọng nói từ tính vang lên: "Đi thôi, về nhà. "
Diêm Quan Thương ngồi vào trong xe.
Tô Chiết: "Hút thuốc à? "
Diêm Quan Thương mở miệng giải thích: "Hoắc Bắc Hành hút, không liên quan đến anh, không tin em kiểm tra xem".
——
An Nhất đứng trong phòng làm việc của Hoắc Bắc Hành, há miệng nhỏ kinh ngạc nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhìn xuống, mọi người đều nhỏ hơn một chút, amazing~~~
Không nghĩ tới văn phòng đối phương lại là một căn hộ lớn như vậy.
Nhưng cậu cũng không quên chính sự, Hoắc Bắc Hành đang lén lút giấu thuốc lá và xì gà trong phòng làm việc của anh.
"Hoắc Bắc Hành?"
Hoắc Bắc Hành ngẩng đầu: "Làm sao vậy, vợ? "
An Nhất có thể tới tìm mình, cơn giận của Hoắc Bắc Hành liền biến mất, tâm trạng từ mưa phùn âm u chuyển sang nắng ráo.
An Nhất kéo Hoắc Bắc Hành ngồi xuống sô pha, "Chuyện hôm nay xin lỗi, tôi không để ý đến cảm nhận của anh. "
Hoắc Bắc Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của An Nhất, sợ đối phương tự trách: "Tôi cũng có lỗi. "
"Lỗi của tôi."
"Lỗi của tôi."
"Được rồi, lỗi của anh."
Hoắc Bắc Hành:...
An Nhất đưa tay về phía anh, còn chưa kịp động, Hoắc Bắc Hành đã ôm người lại trước.
An Nhất: " Ôm nghĩa là chúng ta đã hòa giải."
Hoắc Bắc Hành ôm người, đương nhiên là không có thời gian tức giận.
An Nhất trong lòng cũng không dễ chịu, Hoắc Bắc Hành nói với cậu, kỳ thật cậu rất xúc động, đối phương nói yêu mình, nói thích mình, nhưng chính là bởi vì cậu đã động tâm, hôn nhân này mới nhất định phải ly hôn.
An Nhất vỗ lưng anh giống như dỗ dành đứa bé vậy: "Tôi đã suy nghĩ lại rồi, đột nhiên nói với anh là muốn ly hôn, nhất thời anh không tiếp nhận được. "
Hoắc Bắc Hành gật đầu.
Điều này làm hắn tổn thương biết bao.
Không còn biến thành người đàn ông kết hôn hai lần nữa.
An Nhất đảm bảo với Hoắc Bắc Hành: "Sau này tôi không làm điều đó nữa".
Trên mặt Hoắc Bắc Hành xuất hiện nụ cười hài lòng.
Vậy thì tốt rồi.
An Nhất: "Ngay lập tức nói ra quá đột ngột, vì vậy sau này mỗi ngày tôi sẽ nói một chút về kế hoạch ly hôn của chúng ta, vì thế trong một thời gian dài là anh có thể chấp nhận được rồi." "
Nụ cười biến mất trong nháy mắt.
An Nhất ngồi trên người anh, mở to hai mắt nhìn anh: "Thế nào? "
Hoắc Bắc Hành:...
Em thật tri kỉ.
Hoắc Bắc Hành ôm cậu lực tay siết chặc lại, hai tay An Nhất bị ép sang hai bên.
Đôi mắt đào hoa kia sâu không thấy đáy: "Bà xã, vì sao em nhất định phải ly hôn với tôi? "
An Nhất nhất thời cũng không nghĩ ra được: "Bởi vì... Bởi vì khi kết hôn chúng ta đã quyết định như vậy. "
"Bà xã ơi, em ly hôn với tôi là vì tôi ngốc sao?"
An Nhất mở mắt ra: "Ai nói vậy? "
Giọng nói của cậu cao hơn không chỉ một âm tiết, vẻ mặt không thể tin nhìn Hoắc Bắc Hành: "Ai nói vậy? "
Giọng điệu mang theo vẻ tức giận cùng lo lắng nhàn nhạt, cậu hỏi Hoắc Bắc Hành: "Có người nói anh ngốc? "
Đôi mắt nho đó nhìn anh, đầy không đành lòng.
Hoắc Bắc Hành cũng không ngờ tới đối phương lại có phản ứng lớn như vậy.
An Nhất thấy Hoắc Bắc Hành không trả lời, nắm tay đối phương đặt trên eo mình, nhẹ giọng hỏi: "Đại Bảo, có người khi dễ anh sao? Ai nói anh ngu ngốc? Anh không ngu ngốc chút nào. "
Hoắc Bắc Hành vùi đầu vào cổ An Nhất, cậu tưởng là đối phương buồn tủi vội vàng ôm chặt, "Là ai khi dễ anh, anh nói với tôi, tôi đi giáo huấn bọn họ. "
Ếch xanh nhỏ chính nghĩa ra mặt.
Hoắc Bắc Hành lắc đầu: "Bà xã, em hôn tôi là được rồi. "
Thật sự có người khi dễ anh ấy, An Nhất sửng sốt một chút, nhưng không chút do dự, đau lòn vỗ nhẹ vào lưng Hoắc Bắc Hành vài cái.
1
Nhưng mà An Nhất không biết chính là, Hoắc Bắc Hành chôn ở cổ mình hoàn toàn là một bộ mặt khác.
Anh không nghĩ tới An Nhất lại quan tâm đến cảm xúc của mình như vậy.
Tốt lắm, tôi lại càng thích em ấy hơn.
An Nhất ôm lấy anh: "Anh đừng nghe người khác nói bừa, anh uyệt không ngốc chút nào. "
Nhưng bởi vì đối phương ngốc mà ly hôn điểm này lại là thật, nếu cậu tiếp tục động tâm chính là phạm tội.
Muốn nói muốn ly hôn hay không, An Nhất đương nhiên là không muốn rồi, Hoắc Bắc Tinh chính là người mà cậu gắn bó lâu nhất kể từ khi đến thành phố lớn đầy nhà cao tầng này.
Sớm chiều ở chung, cùng ăn cùng ngủ, cho dù là nuôi chó, đều nuôi ra tình cảm.
Đương nhiên đối với Lily công chúa và mùa hè ngọt ngào cũng là không nỡ.
Sau đó sợ Hoắc Bắc Hành lại hỏi tại sao lại ly hôn, An nhất vội vàng chuyển đề tài, để đối phương quên chuyện này, đối phương chỉ cần nhớ kỹ bọn họ muốn ly hôn là được.
Sau khi hai người về đến nhà, bước đầu tiên hoắc Bắc Hành chính là đem cuốn "Mười tám bước, để cho ông xã yêu tôi không buông tay" vào ngăn kéo khóa lại.
Làm theo điều thứ hai, vợ sẽ bị mất.
An Nhất trở về phòng, sau khi thay quần áo, bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch sau này.
Công việc bận rộn, nhưng chuyện đưa khái niệm ly hôn cho Hoắc Bắc Hành cũng không thể bỏ qua.
Đối phương tâm trí không đầy đủ, nếu cậu thật sự ly hôn rồi đi, đối phương nếu gặp phải phiền toái thì làm sao bây giờ, tuy Hoắc gia nhất định sẽ thay anh giải quyết, nhưng ủy khuất đối phương cũng chịu.
Nghĩ tới đây, An Nhất trong lòng liền có chút không thoải mái.
Cậu đột nhiên có chút hối hận, lúc trước dặn Hoắc Bắc Hành không thể đánh nhau lung tung, nếu có người thật sự cố ý gây sự, thì nhất định phải đánh.
Cậu chỉ muốn Hoắc Bắc Hành có thể vui vẻ thoải mái sống qua ngày.
Hai người ở chung hơn một năm qua, chuyện lớn nhỏ đều có cả.
An Nhất đột nhiên nhớ lại chuyện Hoắc Bắc Hành bị bắt cóc trước đó.
Không được, trước khi ly hôn cậu nhất định phải trang bị cho anh một ít kiến thức an toàn và kỹ năng chạy trốn.
Sau khi quyết định như vậy, An Nhất lên kế hoạch trên giấy.
Sáng hôm sau, Hoắc Bắc Hành đang xem "Dora phưu lưu kí", thì An Nhất xuất hiện trước mắt hắn.
"Hoắc Bắc Hành, tôi có một chuyện đặc biệt quan trọng muốn dạy anh."
Giọng điệu của An Nhất vô cùng nghiêm túc, làm cho Hoắc Bắc Hành cảm nhận được đây là một chuyện cực kỳ quan trọng, không phải chơi.
Dora: "Con bướm đâu?" "
Hoắc Bắc Hành: "Ở trên đầu cậu. "
An Nhất ngẩng đầu nhìn.
Ở đâu? đâu?
Big gan, bướm dám đậu trên đầu ếch xanh nhỏ.
Hoắc Bắc Hành nhìn bộ dáng của An Nhất, cười nói: "Bà xã, ở trên đầu Dora. "
"À." An Nhất đỏ mặt ho khụ cổ họng: "Vị tiên sinh này mời ngài nghiêm túc một chút. "
Hoắc Bắc Hành phối hợp với đối phương, "Được rồi. "
An Nhất giơ tay lên tắt TV, lấy ra bản phác thảo cậu vẽ trong tay.
"Hôm nay chúng ta phải nói về kiến thức an toàn về phòng chống bắt cóc, buôn người và cướp bóc."
An Nhất giơ hình ảnh một người que diêm bị bắt cóc bán tới nơi khỉ ho cò gáy cho Hoắc Bắc Hành xem: "Anh có thấy không, sau khi bị bắt cóc rồi bán đi cóc, kẻ xấu sẽ làm bất cứ chuyện gì với anh, sẽ đánh anh, sẽ mắng anh, sẽ bán anh đi, khả năng còn rất nhiều nữa, nếu không may mắn thì coi như cả đời này anh sẽ không bao giờ gặp được gia đình mình".
"Ăn cướp cũng vậy." An Nhất thay một bản phác thảo khác.
" Có phải cũng rất đáng sợ hay không?"
Hoắc Bắc Hành: "Đáng sợ. "
An Nhất nghiêm túc: "Nếu anh ra ngoài chơi hoặc ở nhà gặp phải cướp bóc, trước tiên liền báo cảnh sát sau đó vừa chạy vừa la làng biết chưa? "
Hoắc Bắc Hành: "Biết rồi! "
"Vậy chúng ta đến làm thử một lần." An Nhất đi tới cửa, sau đó một cước đá cửa xông vào: "Cướp đây, đem tất cả tiền giao ra đây nhanh"."
Ngay sau đó trong tay liền nhiều thêm một tấm thẻ ngân hàng, Hoắc Bắc Hành ngượng ngùng, "Cho em."
An Nhất:...
Sai rồi!
An Nhất đau đầu nhưng vẫn kiên trì giảng giải lại: "Làm lại, không phải đã nói là không được đưa tiền sao?
Hoắc Bắc Hành gật gật đầu.
An Nhất bộ dạng hung ác, "Cướp đây! Cướp sắc, chổng mông lên cho ông!"
Hoắc Bắc Hành sửng sốt, khi An Nhất cho rằng đối phương muốn lấy ra vũ khí phòng thân.
Hoắc Bắc Hành: "Vậy em phải dịu dàng với tôi một chút nha. "
An Nhất:...
~~~~~~~*
editor: Hết roy, đi ngủ thôi mấy bà