An Nhất bị người ta nhéo mặt, muốn thoát khỏi kìm chế, đầu cố gắng lắc trái lắc phải, đôi mắt hoa đào của Hoắc Bắc Hành chớp chớp nhìn cậu rồi buông tay ra.
Thoát khỏi móng vuốt của anh, An Nhất thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên chỉ cần tâm không sợ, khó khăn luôn có biện pháp, mỗi khi gặp trắc trở vẫn phải dựa vào sự nỗ lực không ngừng nghĩ của bản thân, quay đầu đối diện với Hoắc Bắc Hành chuẩn bị nói đạo lý với anh.
Đọc sách là để làm phong phú thêm kiến thức và tầm nhìn của mình, lẽ nào tạp chí mãnh nam không phải là sách sao?
Không có sự gọi là phân biệt đối xử trong giới sách.
An Nhất miệng khẽ nhếch còn chưa kịp chữ nào, đã bị Hoắc Bắc Hành giơ tay lên bóp miệng cậu thành miệng gà con.
An Nhất:...
Anh cảm thấy anh rất trâu bò à 🙂
Hoắc Bắc Hành híp mắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, sợi dây chuyền bạc trên cổ rủ xuống, giống như đứa nhỏ phát hiện ra món đồ chơi mới, ngón tay thon dài nhéo da thịt mềm mại trên mặt An Nhất.
"Bà xã, em chột dạ."
An Nhất:!
Ếch xanh nhỏ là cậu đường đường chính chính ngồi ngay ngắn à không nằm thoải mái xem một tạp chí mãnh nam.
Chột dạ chỗ nào?
An Nhất bĩu môi gà con, bắt đầu biện hộ "Tôi không có."
Hoắc Bắc Hành cúi người tới gần, giọng điệu trầm thấp kéo dài: "Có. "
Cho dù bây giờ anh đang chơi với mặt của vợ nhưng mà trong lòng vẫn không vui, vợ mình nhìn người khác, nếu đổi lại là một người nào đó phát hiện vợ mình như vậy cũng sẽ không vui suy cho cùng làm gì có ai muốn vợ mình nhìn một người đàn ông khác đâu, đừng nói đến việc chỉ mặc có một miếng vải trên người.
Hoắc Bắc Hành đè người thật chặt, mặc dù nhìn An Nhất mặt nghẹn có chút đỏ, cũng biết nên giảm chút lực lại nhưng điều này cũng không có nghĩa là An Nhất có thể thoát được.
Bởi vì người bị nặng hô hấp không giống như bình thường, cũng không đến mức thở không nổi nhưng mà phải hơi dùng sức một chút mới thở được.
Ngực An Nhất phập phồng lên xuống rất rõ ràng, toàn bộ thân trên của anh đều chuyển động áp sát vào ngực Hoắc Bắc Hành.
Hoắc Bắc Hành quanh năm tập thể hình, cho dù là ngốc cũng phải bơi lội đánh nhau mỗi tuần, khi không mặc quần áo càng có thể nhìn thấy cơ thể đẹp đẽ mà đối phương quanh năm rèn luyện.
Lúc này đè trên người An Nhất, có thể thấy được bờ vai rộng cùng nữa lồng ng.ực cực kì có lực.
Nhưng An Nhất hiện tại không có tâm trạng đâu mà đi nhìn những thứ này mà đang bất lực nhìn cuốn tạp chí mãnh nam trong tay Hoắc Bắc Hành.
Để thu thập tất cả các bản tạp chí mãnh nam, An Nhất đã ngụp lặn rất lâu trên trong các cửa hàng và trên mạng, mới đem được tất cả bản phát hành của tạp chí Mãnh Nam đều thu vào trong túi, đây cũng là của hồi môn của ếch xanh nhỏ quả thực có thể nói là m.ệnh căn bị người ta nắm trong tay.
Cuốn này là bản phi thường hiếm mà nữ sĩ Trần Lâm miễn cưỡng mới nhường lại cho An Nhất, dù cho có tiền muốn mua nhưng không ai bán, nếu lúc trước mẹ mà không truyền lại thì cậu còn ôm tiếc hận một thời gian đó.
Bây giờ nhìn cuốn tạp chí mãnh nam phiên bản siêu hiếm trong tay Hoắc Bắc Hành, lòng cậu treo lơ lững sợ anh không vui liền xé mất.
Dù sao tính chó của đối phương không phải ngày một ngày hai.
An Nhất vừa thoát ra một cánh tay định giựt lại cuốn tạp chí ai ngờ chỉ mới dơ tay ra thôi, Hoắc Bắc Hành liền cầm qua chỗ khác.
Hoắc Bắc Hành nhìn chằm chằm mặt An Nhất, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của người nọ đỏ bừng vì sốt ruột, liền giơ tay xoa xoa cho cậu một phen, cảm thấy dễ chịu nên lại nhéo thêm mấy cái.
Cứ như vậy, ếch xanh nhỏ bị nhào nặn, bẹp dúm trong tay đối thủ một cách không thương tiếc.
Học giả nhẫn nhịn ai thì nhịn chứ cậu không thể nhẫn nhịn được.
An Nhất đặt tay lên vai anh muốn đẩy người ra ngoài, ai ngờ An Nhất càng đẩy Hoắc Bắc Hành càng không vui.
Trực tiếp bắt lấy hai tay của An Nhất, ếch xanh nhỏ đã hoàn toàn mất tự do vào giờ phút này.
Hoắc Bắc Hành tiến sát lại gần, gương mặt phong lưu kia phản chiếu trong mắt An Nhất, hơi thở phả vào mặt cậu, nói: " Bởi vì em xem những thứ này nên hiện tại tôi rất tức giận. "
An Nhất:...
Được rồi!
Không thể không thừa nhận khuôn mặt này của đối phương này thật sự rất đẹp trai, tuy ông chồng này hơi ngốc nhưng mà thật sự rất đẹp.
An Nhất có chút đau đầu, nhớ tới mấy ngày đầu hai người mới gặp nhau, Hoắc Bắc Hành tính tính chó một khi nổi giận ai cũng không thể trị được, không biết đối phương lấy đâu ra ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy.
Hoắc Bắc Hành nhìn An Nhất thành thật dưới thân, sau đó cầm tạp chí tới gần, anh muốn nhìn xem quyển tạp chí này rốt cuộc có ma lực gì, cau mày nhìn vài lần, càng xem càng cảm thấy người ở trên đó không biết xấu hổ, không ngờ bà xã lại thích xem thể loại này.
Hô hấp của cậu phập phồng, lồng ng.ực lên xuống rõ ràng, Hoắc Bắc Hành rủ mắt nhìn, miệng xụ xuống, lật người lại để An Nhất nằm đè trên người mình.
Lần trước về Hoắc gia mẹ có nói với anh rằng nên nhường nhịn vợ mình một chút vì nhìn cậu hơi nhỏ con.
Thật ra An Nhất không tính là thấp, chẳng qua khung xương nhỏ và hơi gầy, nếu mà đúng chung một chỗ với Hoắc Bắc Hành thì đúng là nhỏ thật.
Ếch xanh nhỏ ngửi thấy mùi tự do, muốn đứng dậy, ai ngờ tay Hoắc Bắc Hành dùng sức, lại ngã trở về, hai tay Hoắc Bắc Hành ôm eo An Nhất, bởi vì vừa rồi cậu dẫy dụa làm áo thun trắng xốc lên thế là bàn tay Hoắc Bắc Hành trực tiếp tiếp xúc với da luôn.
An Nhất bị chế phục một lần nữa hoàn toàn từ bỏ cuộc đấu tranh.
An Nhất:...
Được rồi, nệm thịt người, không ngủ thì để làm gì.
Nhưng lúc này Hoắc Bắc Hành vẫn cau mày nhìn quyển tạp chí mãnh nam kia, An Nhất thăm dò hỏi: "Anh muốn xử lí cuốn tạp chí này như thế nào? "
Hỏi xem kết cục của cuốn tạp chí là gì để xem còn có thể cứu vãn được hay không.
Hoắc Bắc Hành thẳng thắn nói: "Ném vào thùng rác. "
Loại sách đồi trụy này không thể để trong nhà được.
An Nhất thở phào nhẹ nhõm, vậy cậu còn có thể đi nhặt rác, đại trượng phu có thể khuất phục.
Hoắc Bắc Hành: "Rồi đốt luôn"
An Nhất:...
Anh bạn, tôi khuyên anh không nên nghịch ngợm, anh đang chơi đùa với lửa đấy.
An Nhất nằm sấp trên người anh, đáng thương hỏi: "Có thể không đốt được không. "
Đầu tóc An Nhất rối bời, giọng run run vì lo lắng cho tạp chí mãnh nam.
Nếu nó bị thiêu rụi thì làm thế nào cậu có thể sống tiếp đây!
Mãnh nam ngươi dẫn tôi đi, hãy dẫn tôi đi với.
Cuộc sống của hào môn, cậu một ngày cũng không chịu nổi nữa rồi.
Hoắc Bắc Hành nhìn đầu gục xuống, miệng mím lại của vợ nhỏ, vợ anh môi đỏ răng trắng, lần đầu tiên cầu xin anh, trong lòng Hoắc Bắc Hành ngứa ngáy, nhưng cũng không chịu buông tha.
Hoắc Bắc Hành không thích vợ mình nhìn những người đàn ông này!
Quay đầu qua hướng khác nói: " Không, vì em nhìn họ, tôi không thích"
An Nhất im lặng một hồi, sau đó mới nói: "Thật ra nhìn những người này là có nguyên nhân!"
Hoắc Bắc Hành bị hấp dẫn, chẳng lẽ bà xã mình bị ép buộc?
"Nguyên nhân gì?"
An Nhất lấy tay chọt mặt anh, coi như trả thù cho hành động nhéo má mình của Hoắc Bắc Hành: " Bởi vì anh đó"
Hoắc Bắc Hành ngạc nhiên: "Tôi? "
Bà xã xem sách cấm bởi vì mình?
Vì sao? Hoắc Bắc Hành không hiểu mối liên quan giữa mình với sách cấm.
An Nhất gật đầu, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Anh có từng thấy tôi xem cuốn này trước kia không? "
Ngày trước An Nhất đều ở trong thư phòng xem tạp chí mãnh nam, mà hôm nay bởi vì lười biếng, mới nằm ở trên giường xem đã bị người bắt được, điều này chứng minh điều gì?
Lười biếng là không được.
Nhưng cũng may đây là lần đầu tiên Bị Hoắc Bắc Hành bắt gặp, An Nhất còn bào chữa được "Tôi không phải cố ý xem những thứ này, tôi cũng biết anh phát hiện tôi nhìn những thứ này anh sẽ tức giận, nhưng tôi nhịn không được, lúc anh không có ở đây, chỉ có thể xem mới có thể giải tỏa nỗi nhớ này"
Nói xong thừa dịp người không chú ý, An nhất cầm lấy tạp chí Mãnh Nam, dùng bốn chân bò dậy, đặt mông ngồi lên eo Hoắc Bắc Hành, mở ra một trang cậu thích nhất cho Hoắc Bắc Hành xem.
Lúc xoay người,Hoắc Bắc Hành sợ người ngồi không vững, bàn tay to vịn lên bên eo An Nhất, còn có chút cố ý dán lên miếng thịt mềm bên eo, chủ yếu là anh cảm thấy chỗ đó sờ rất sướng tay hơn nữa cũng sợ người ôm tạp chí bỏ chạy.
An Nhất cầm cuốn tạp chí dí sát trước mặt Hoắc Bắc Hành: " Anh xem người ngày có phải cũng có cơ bụng và đường nhân ngư không?"
Hoắc Bắc Hành: "Ừ. "
Cơ bắp đầy đặn săn chắc là điểm nhấn của tạp chí mãnh nam, chủ yếu là vậy bên trong không có một con gà bệnh nào tùy tiện chọn ra một người cũng có thể một phát tiễn người về nơi xa, dù sao cái tên tạp chí mãnh nam cũng không phải chỉ là cái tên nói chơi.
An Nhất giơ tay vỗ vỗ ngực Hoắc Bắc Hành, "Anh cũng có những thứ này, hơn nữa còn đẹp hơn thế nhưng hôm nay, lúc tôi trở về phát hiện anh không có ở nhà, chờ mãi đến khi ăn cơm trưa xong cũng không thấy anh xuất hiện mà tôi lại nhớ anh quá cho nên mới lấy nó ra xem"
Câu ông bà hay nói đó là nhìn vật nhớ người.
An Nhất ở bên cạnh anh thủ thỉ: " Bọn họ đều là thế thân của anh"
Hoắc Bắc Hành bị cậu lừa gạt đến sửng sốt, "Thật sao? "
Vợ là bởi vì quá nhớ mình nên mới xem những người này.
Đầu gà của An Nhất gật gật như mổ thóc: " Đương nhiên rồi, anh xem lúc anh ở nhà có đời nào tôi xem đâu!"
Hoắc Bắc Hành cao hứng ngồi dậy, ôm mạnh An Nhất vào trong ngực, miệng cười ngây ngô.
Mình biết mà, bà xã chỉ thích mình nhất.
An Nhất cũng vui nâng mặt đối phương lên "Hì hì, đúng không. "
Đột nhiên cảm thấy có một ông chồng ngốc cũng rất tốt, dù sao cũng rất dễ lừa gạt, đối phương hiện tại dù là có mười tuổi, cũng không đến mức dễ lừa như vậy.
Hoắc Bắc Hành vui vẻ đứng dậy ôm An Nhất xoay vài vòng, biết đối phương cao hứng, An Nhất cũng phối hợp giang hai tay, hưởng thụ người xoay tròn trên không.
Bay nào~
Hoắc Bắc Hành ngửa đầu nhìn An Nhất, cánh tay vững vàng nâng eo cậu, trong mắt đều là bóng dáng của đối phương, "Bà xã, tôi thích em nhất, em là người tôi thích nhất. "
An Nhất nhìn khuôn mặt tươi cười của Hoắc Bắc Hành, trong lòng chấn động, đơn giản mà nói, cậu rất ngại thể hiện tình cảm trực tiếp táo bạo như thế, ở trong núi cho dù là vợ chồng đi chăng nữa An Nhất cũng chưa từng thấy qua hành động nắm tay, tình cảm cũng rất dè dặt, chứ đừng nói là mở miệng nói thích với đối phương.
Trước đây chưa từng có ai nói những lời này một cách thẳng thắn như vậy với cậu vậy mà sau khi gả vào nhà họ Hoắc, Hoắc Bắc Hoành kiên trì ở bên tai cậu nói hết lần này đến lần khác.
Ban đầu nghe An Nhất coi như là tâm tình trẻ con của đối phương nhất thời, dù sao trẻ con muốn gì thì liền làm đó, mãi cho hôm nay anh bởi vì cậu đọc tạp chí tức giận, An Nhất mới cảm thấy Hoắc Bắc Hành đơn thuần là thích cậu, không phải vì cậu giúp Hoắc Bắc Hành làm việc gì mà bày tỏ lòng cảm ơn.
Mà bởi vì cậu là người như vậy, làm cho anh thích.
An Nhất hài lòng gật gật đầu, cảm thấy đây là một bước tiến lớn trong tình bạn của hai người, quyết định sau này hai người sẽ làm bạn tốt của nhau, dù sao trẻ con làm gì phân ra các loại thích đâu, tình bạn hay tình yêu gì đó làm sao mà hiểu được.
An Nhất nở nụ cười "Tôi cũng thích anh nhất. "
Khi Chung bá thức dậy sau giấc ngủ trưa vốn định lên lầu gọi hai người xuống dùng trà chiều, ai ngờ đi tới phòng lại không thấy người đâu, khi định rời đi thì âm thanh đùa giỡn từ cửa sổ kiểu Pháp đang mở truyền tới, Chung bá tò mò đi tới bên cửa sổ, từ tầng ba nhìn xuống, chỉ thấy Hoắc Bắc Hành không mặc áo đang đưa An Nhất bay loạn trong sân.
Bay
A hú~~~~
Chung Bá:...
An Nhất ở Hoắc gia một thời gian dài, phong cách càng ngày càng giống Hoắc Bắc Hành nhưng nhìn hai người vui vẻ ở chung, Chung bá chỉ cười lắc đầu, người trẻ tuổi vui là được.
Chờ hai người chơi mệt mỏi, Hoắc Bắc Hành mới buông An Nhất xuống, định lần sau lại dẫn đối phương bay tiếp
Hai người ở bên ngoài điên cuồng chơi một hồi, trên người đầy đổ mồ hôi, An Nhất về phòng thay quần áo.
Lúc đi ngang qua thư phòng, nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động reo, lúc nãy cậu qua đây cất tạp chí thuận tiện đặt điện thoại lên bàn, lúc đi quên cầm theo.
An Nhất cầm lấy điện thoại di động, thấy là Trần Lâm gọi tới liền nhấn nghe.
Giọng thân thiết như nước của Trần Lâm vang lên: "Nhất nhất à. "
An Nhất vẫn còn hơi xấu hổ khi nghe xưng hô thân mật như vậy nhưng Trần Lâm lại thích gọi cậu như vậy, nói đó là thể hiện sự thân thiết với nhau, khi mới vừa nhận về Trần Lâm ôm cậu khóc suốt ba ngày, mở mắt chuyện đầu tiên làm chính là khóc cũng từ đó cậu hiểu câu phụ nữ làm từ nước một chữ cũng không sai.
Một năm nay, Mỗi lần Trần Lâm ra ngoài, bất luận là cùng quý phu nhân tụ tập ăn uống hay là đi dạo phố đều sẽ đưa An mang theo bên người, chỉ thiếu chút nữa đem An Nhất vắt lên lưng quần thôi.
An Nhất gãi gãi tóc, "Mẹ. "
Trần Lâm: "Gần đây con thế nào, ngày mai có việc gì không? "
Ngày mai An Nhất không có việc gì.
An Nhất: "Rất tốt, ngày mai không có gì, có chuyện gì vậy ạ?" "
Trần Lâm: "Muốn gọi con về nhà ăn một bữa cơm, vừa hay hôm nay A Nguyên về rồi, A Nguyên mà mẹ nói với con lúc trước đó ngày mai hai đứa có thể gặp mặt nhau rồi"
An Nhất nhớ người tên An Nguyên này, Trần Lâm đã kể qua với cậu là đứa nhỏ ôm nhầm ngày xưa, lúc cậu được nhận về chưa từng gặp An Nguyên, Trần Lâm nói đối phương là ra nước ngoài du học cho nên không ở nhà.
"Quan trọng nhất là mẹ cũng nhớ con, sau khi con kết hôn chưa về nhà lần nào."
Lời này cũng không sai chút nào, từ sau khi An Nhất kết hôn, Trần Lâm chỉ cần rảnh rỗi liền gọi điện thoại cho An Nhất, mãi đến khi công việc của An Nhất bận rộn, số lần này mới ít đi, sợ quấy rầy công việc của cậu.
Trong lòng Trần Lâm vẫn luôn hổ thẹn với An Nhất, tuy rằng An Nhất chưa bao giờ cùng bà nhắc tới cuộc sống của cậu ở trong núi nhưng nhớ đến cảnh lần đầu tiên thấy An Nhất một thân đen thui, tay đầy vết chai đủ biết là cậu nơi đó chịu không ít khổ sở.
Mỗi lần hỏi, An Nhất luôn nghĩ cách nói cho qua chuyện chắc là có chuyện gì thương tâm không muốn nhớ lại.
An Nhất không từ chối: "Dạ, vậy con nói với Hoắc Bắc Hành rồi ngày mai chúng con về"
Đã kết hôn rồi nên không thể về nhà ăn cơm một mình.
Trần Lâm: " Được, vậy ngày mai mẹ đợi hai đứa tới"
Chờ An Nhất cúp điện thoại, Trần Lâm mới miễn cưỡng buông điện thoại xuống.
An Nguyên vẫn ngồi bên cạnh, nhìn là đọc sách nhưng kì thật đang vểnh tai lên nghe Trần Lâm nói chuyện điện thoại.
Lúc ở nước ngoài nhận được thông báo rằng mình không phải là con ruột của nhà họ An chẳng qua là do y tá ôm nhầm, An Nguyên đã bị sock trong một tháng vẫn chưa hoàn hồn lại trong lòng lo lắng không biết An Thiều Phong có bỏ rơi mình khi biết không!
Dù sao đối với người cha này, An Nguyên từ nhỏ tiếp xúc với ông cũng không nhiều lắm, công việc của ông vẫn rất bận rộn, thời gian ở nhà rất ít, mỗi lần điện thoại trở về cũng chỉ quan tâm mỗi nữ sĩ Trần Lâm, đối với cậu cũng không có tình cảm gì. Nhưng kết quả không như cậu nghĩ, An gia vẫn chu cấp cho hắn học xong chương trình ở nước ngoài nhưng mà hắn vẫn miên man chìm trong mớ suy nghĩ không thể dừng lại.
Hiện tại về nước, trong lòng An Nguyên vẫn lo sợ bất an, không biết khi nào mình sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, tuy rằng tình cảm không sâu đậm, nhưng tốt xấu gì cũng làm người thân hơn hai mươi năm.
An Nguyên nhìn về phía Trần Lâm, Trần Lâm đối với An Nguyên rất tốt, cũng xem là con ruột nuôi nhiều năm như vậy ít nhiều gì cũng có một chút tình cảm.
Nhưng đột nhiên nhảy ra An Nhất, không biết đối phương có thể thiên vị người nọ hay không.
An Nguyên cố ý thăm dò: "Mẹ, An Nhất là người như thế nào vậy?"
Thấy An Nguyên tò mò, Trần Lâm cười nói: "Nhất nhất là một hài tử phi thường thiện lương, các con là sinh cùng một ngày, không biết ai trong hai đứa lớn hơn nhưng mà con có thể gọi An Nhất một tiếng em trai, An Nhất gọi con một tiếng anh trai."
Trên mặt An Nguyên lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Bảo An Nhất gọi mình là anh, vậy trọng lượng của mình lớn hơn An Nhất rồi, quả nhiên trong lòng mẹ vẫn có mình.
An Nguyên nước mắt lưng tròng nhìn Trần Lâm, muốn ôm bà một cái.
Người mẹ tuyệt vời của con,
Ai ngờ vừa mới giang hai tay ra, liền nghe Trần Lâm nói tiếp: "Dù sao Nhất Nhất nhìn trẻ hơn con"
An Nguyên:...
~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Đại Ngốc: Bà xã tui xem mấy người là thế thân thôi
Ếch xanh nhỏ: Phù... lừa được rồi
Hoắc Bắc Hành: 🙂