Cãi nhau là cãi nhau, về sau bọn họ cũng không có việc gì để làm, từng có người nói anh em ngủ chung giường không có mối thù qua đêm.
Chu Triệt cảm thấy rằng đây là một câu nói rất hay, còn về việc liệu có ai thực sự nói điều đó hay không cũng quan trọng lắm, nếu như phải hỏi ai đã nói, Chu Triệt trả lời, ‘Tôi nói đó’.
Hai tuần sau, tại lối vào khu vui chơi SunshineLand.
Chu Trừng mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần dài cắt xén, vòng eo và đường chân cân đối, Chu Triệt cũng mặc kiểu như vậy.
Chu Trừng cao 1,84cm, còn Chu Triệt chỉ thấp hơn anh 2cm, muốn có cơ bắp thì có cơ bắp, muốn đường nét thì có đường nét, ăn mặc giản dị như một người mẫu nam trên sàn catwalk. Tất cả các cô gái đều nhìn anh đến si ngốc.
Hai mắt Bành Trạch sắp mù rồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các cậu đến chơi sao lại phải ăn mặc như con công đực vậy?”
Chu Triệt nói: “Chúng tôi đã mặc quần áo bình thường lắm rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhân lúc không ai chú ý, Chu Triệt cắn lỗ tai Chu Trừng: “Anh, áo của anh rộng hơn em một chút.”
Chu Trừng ôm lấy eo Chu Triệt, sau đó buông ra, nói: “Do em không tập thể dục, thiếu cơ bắp.”
Chu Triệt lười nhác nói: “Không muốn tập, nếu thu hút ong bướm như anh thì rất phiền phức.”
Chu Trừng thấp giọng nói: “Em còn dám nhắc tới chuyện này… không muốn tập đúng không? Nếu quần áo không vừa, tốt nhất là em đừng nên mặc nữa.”
Chu Trừng nói xong liền thấy hối hận, lỡ miệng nói ra nửa thật nửa giả, tuy rằng bình thường anh em nói chuyện với nhau, nhưng trong lòng anh lại có quỷ, sợ rằng em trai sẽ nghĩ nhiều.
Anh nhìn ánh mắt Chu Triệt, thấy Chu Triệt cũng không để ý mới yên tâm, họ là anh em, rất thấu hiểu ngôn ngữ cơ thể của nhau, có lẽ là do anh quá nhạy cảm.
Ở một bên mà anh không thấy, Chu Triệt cúi đầu, mái tóc che khuất tầm mắt, nụ cười trên mặt thoáng qua chút buồn bã.
Cảm xúc của Chu Triệt điên cuồng tuôn ra, vậy thì sao, Chu Triệt buồn bã nghĩ, anh trai chỉ đơn giản là nói đùa, nhưng bởi vì anh căn bản không thèm để ý… nên mới có thể nhẹ nhàng nói ra mấy lời này, ở trong lòng anh, mối quan hệ của bọn họ chỉ là anh em bình thường.
Anh trai thẳng thắn, chỉ có cậu lo được lo mất, việc nhỏ không đáng kể thôi mà cũng khiến cậu nôn nóng, tim đập nhanh hơn.
Chu Triệt có chút mất mát.
Mặc dù đã biết từ lâu rằng khả năng anh trai có cùng tâm tư với mình cơ bản là bằng không, nhưng thực sự sau khi bị thực tế đánh gục mỗi lần như vậy, cảm giác bị thực tế đánh gục và bóp nghẹt những kỳ vọng vô cùng yếu ớt trong lòng thật sự rất khó chịu.
Cậu cũng chỉ có thể làm đi làm lại, bị ấn đầu nhấm nháp cái loại tuyệt vọng mà chua xót.
Bành Trạch nhìn chằm chằm Chu Triệt với vẻ mặt oán hận, hoa khôi lớp nhìn sang đây, Bành Trạch lập tức cười dịu dàng, vỗ về Chu Triệt như một người anh em tốt.
Chu Triệt: “…”
Hoa khôi mặc một chiếc váy màu lục, đôi giày cao gót đính pha lê, đội mũ chống nắng màu vàng nhạt và một chiếc băng đô thắt nơ nhẹ nhàng, vừa mới mẻ nhưng vẫn vui tươi, thanh lịch và đầy quyến rũ.
Một hàng nam sinh đồng dạng nhìn hoa khôi lớp không chớp mắt.
Hoa khôi ngượng ngùng cười cười, khi các nam sinh nhìn qua, nụ cười của cô dần dần đậm hơn.
Đếm hết mấy nam sinh một lượt, nhưng cô không nhìn thấy khuôn mặt mà cô mong chờ nhất, cô ngạc nhiên khi thấy Chu Trừng và Chu Triệt đang chăm chú nhìn về hướng ngược lại với cô.
Chu Triệt dùng cánh tay đụng đụng vào Chu Trừng một cái.
Hoa khôi: “?”
Cô nhìn theo ánh mắt tập trung của Chu Trừng.
Chu Triệt nói: “Anh, anh đừng nhìn chằm chằm vào thịt dê nướng đó nữa, em cũng muốn ăn.”
“Được rồi, em muốn bao nhiêu xâu? Anh đi mua.”
Hoa khôi lớp hóa đá.
Cô miễn cưỡng chống đỡ giày cao gót mỏng manh, giả vờ bình tĩnh, cô tỉ mỉ trang điểm cả một buổi sáng, so ra còn kém hơn thịt dê xuyên…
Còn có một Bành Trạch! Với đám người đông đúc như thế này, cô còn có cơ hội nào để cùng Chu Trừng ở một mình!
Cô tức giận trừng mắt nhìn Bành Trạch, Bành Trạch nhìn qua cô, cô lại nở một nụ cười dịu dàng gật đầu với hắn.
Bành Trạch mê mẩn, đụng Chu Trừng một chút: “Không ăn không ăn, cậu mau nhìn hoa khôi đi ôi trời ơi, vóc dáng chuẩn không cần chỉnh, khuôn mặt càng đừng nói~”
Chu Trừng không ngẩng đầu: “Rất đẹp, rất xứng với cậu.”
Bành Trạch rạo rực nói: “Phải, sáng nay tôi gặp một thầy bói, ông ta nói thiên phú khó bỏ, đào hoa lại nổ, rất có thể sẽ thoát ế.”
Chu Trừng kéo Bành Trạch sang một bên và hỏi: “Vòng đu quay khu vui chơi này ở đâu vậy?”
Bành Trạch bất mãn mà nói: “Cậu có nghe tôi nói chuyện không… Vòng đu quay ở phía đông, muốn thì đến xếp hàng.”
Chu Trừng trầm ngâm gật gật đầu.
Một lúc sau, Chu Trừng đứng dậy, Bành Trạch hỏi: “Cậu đi đâu đó?”
“Mua đồ uống cho các cậu.”
“Nhưng mà quầy bán đồ vặt ở phía tây, cậu đi hướng phía đông làm gì?”
Chu Trừng cầm đồ uống trở lại, chào hỏi Bành Trạch: “Sao chỉ còn lại cậu ở đây, bọn họ đâu rồi?”
Bành Trạch chơi game đang kịch liệt, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Bọn họ đi nhà ma, tôi ở lại đây để nói với cậu.”
Chu Trừng sững sờ: “Đi đâu?”
Bành Trạch nói: “Nhà ma, ông cụ tôi ơi, lỗ tai của cậu thật sự dùng tốt không nhỉ…”
Phịch, đồ uống rơi xuống đất.
Bành Trạch ngẩng đầu lên, Chu Trừng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đầu óc choáng váng.
“Chu Triệt… Chu Triệt cũng đi?”
Bành Trạch bị anh làm cho hoảng sợ, vì vậy vội vàng đứng lên: “Sao thế, không phải chỉ một nhà ma thôi sao, đều là người lớn cả rồi, đừng giữ Chu Triệt kỹ như mẹ già vậy.”
“Chu Triệt đi rồi hay chưa?!”
“Đi, đi rồi, cậu ấy không muốn đi, mọi người lôi kéo cậu ấy đi─ này, đừng xúc động! Chu Trừng!”
Nhân viên công tác chặn ở cửa: “Xin lỗi bạn học, vòng này đang diễn ra trò chơi, nếu muốn vào thì phải đợi vòng sau…”
Chu Trừng đẩy người trước mặt ra: “Tránh ra!” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhân viên công tác lảo đảo một chút: “Tên nhóc này làm gì vậy hả!”
Bành Trạch đi theo sau Chu Trừng, không ngừng khom lưng cúi đầu chào nhân viên công tác hai bên, pha trò: “Thật xin lỗi nhé, hôm nay cậu ấy não có chút vấn đề, chúng tôi muốn chơi nhà ma quá đó mà, đại ca, nhìn anh đẹp trai ghê…”
Nhân viên công tác đứng lên phủi phủi đất: “Thật là gặp quỷ mà!”
Trong nhà ma, Bành Trạch thấp thỏm mà nói: “Chu Trừng, cậu đừng lo lắng, Chu Triệt so với ma còn ngang tàng hơn, cậu ấy sẽ không sợ ma đâu.”
Chu Thành nhẹ giọng nói: “Nếu như em ấy chỉ sợ ma, thì tốt rồi.”
Bành Trạch nói: “Vậy thì cậu còn gấp gáp như thế─ Chu Trừng, hãy nhẹ tay một chút! Đó là một nhân viên giả làm ma đấy trời ơi!”
Nhân viên giả ma cởi quần áo, lau mồ hôi, nhìn những người mới đến, bọn họ rất khó hiểu, vừa đi vừa vẫy tay, làm sao mà hai người nữa lại vào đây?
Chu Trừng nói: “Xin cho hỏi nhóm học sinh vừa mới vào…”
Các nhân viên biết được từ vô tuyết bên tai rằng có hai kẻ điên đã bước vào, nhìn họ từ trên xuống dưới với ánh mắt nghi ngờ, rồi chỉ tay về phía trước.
Chu Trừng buông hắn ra: “Cảm ơn.” Sau đó anh lập tức chạy về phía trước.
Bành Trạch quay đầu lại nói: “Cám ơn, cám ơn.”
Có nhiều đường trong nhà ma, mọi người đều đã tản ra, ánh sáng xung quanh vô cùng kém, nhìn không thấy năm ngón tay.
Chu Trừng trong lòng càng ngày càng căng thẳng, tìm không thấy Chu Triệt, cảm giác anh như sắp phát điên rồi.
Trong bóng tối, Bành Trạch nói: “Mọi người chắc đã tản ra hết rồi, bây giờ cũng không biết từng người họ đã đi đâu.”
Chu Trừng đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, tiếp theo là một cơn đau âm ỉ đập mạnh vào tim. Anh đột nhiên không kìm chế được nữa, khuỵu một chân xuống đất.
Bành Trạch giật mình, nhanh chóng ngồi xổm xuống vỗ vỗ Chu Trừng: “Mẹ nó, đừng làm tôi sợ, cậu không sao chứ.”
Chu Trừng thở hổn hển nói: “Tôi không sao, em ấy có chuyện.”
Bành Trạch không muốn nghĩ về điều đó, hắn có thể tham khảo ai khác. Có một mối liên hệ kỳ diệu nào đó giữa cặp song sinh, một mối liên hệ kỳ lạ mà ngay cả người ngoài cuộc như hắn cũng không thể hiểu được.
Chu Trừng chịu đựng trong lòng, lảo đảo đứng lên, dựa vào cửa, Bành Trạch lo lắng nói: “Cậu không sao chứ, để tôi đỡ cậu.”
Chu Trừng lắc đầu nói: “Không sao.”
Xung quanh càng lúc càng yên tĩnh, một bàn tay khô gầy vỗ vào lưng Bành Trạch.
“Có chuyện gì vậy, Chu Trừng─” Bành Trạch nghĩ rằng đó là Chu Trừng đang gọi hắn, nhưng khi hắn quay lại, một bộ xương đối mặt với Bành Trạch.
Bộ xương ngửa cổ.
Bành Trạch cũng ngửa cổ.
Bộ xương: “…”
Bành Trạch nói: “Xương đại ca, không phải tôi không ủng hộ công việc của anh, nhưng mà bây giờ chúng tôi có một việc quan trọng, em trai của chúng tôi không tìm thấy, anh đi kiếm một cô gái để dọa đi, vô cùng có cảm giác thành tựu luôn đó.”
Lời còn chưa dứt, một tiếng hét từ phòng bên cạnh: “A a, cứu mạng! A!”
Cánh cửa nối hai phòng mở ra có tiếng ‘cọt kẹt’.
Bành Trạch nói: “Còn chưa nói, điều này thực sự là thót tim mà.”
Hai cô gái la hét lao ra ngoài, nhìn thấy bọn họ.
Chu Trừng cảm thấy bả vai chì xuống, hoa khôi ôm mình khóc nức nở: “Thật đáng sợ, trời ạ~”
Một nữ sinh khác cũng nói: “Ở trong này sợ quá, tối quá, tối quá, mấy con ma đó đáng sợ mà…”
Chu Thành lập tức đẩy hoa khôi ra không chút lưu tình, trầm giọng nói: “Các cậu có biết những người khác ở đâu không?”
Cô nữ sinh lắc đầu, hoa khôi định nói thì một bàn tay gầy khô vỗ vào lưng hoa khôi.
Hoa khôi lớp quay đầu lại nhìn thấy một bộ xương đang nghiêng đầu về phía cô.
Hoa khôi hét lên chói tai: “A!!!” Cô lùi lại, trong tình thế cấp bách nghiêng người mà bị trẹo chân: “Chân của tôi! Đau quá!”
Cái này thực sự đứng không vững, ánh mắt cô nhìn sang chỗ Chu Trừng, ngã về phía anh.
Chu Trừng ngay lập tức kéo Bành Trạch qua, hoa khôi vững chắc ngã vào vòng tay của Bành Trạch.
Hoa khôi đỏ mặt nói: “Cám ơn cậu, thật không ngờ, cậu lại có tâm như vậy.”
Bành Trạch ôm lấy nữ thần, nhịp tim như trống, run run nói: “Cảm, cảm ơn cậu đã khen, vẫn vẫn vẫn, ổn ổn ổn chứ.”
Hoa khôi: “!”
Nhưng chân của một nữ sinh bị trẹo, không thể không quản, Chu Trừng và Bành Trạch bàn bạc, Bành Trạch tình nguyện giúp hoa khôi đến bệnh xá.
Hoa khôi không bỏ cuộc hỏi Chu Trừng: “Còn cậu thì sao?”
Chu Trừng chỉ cười với cô, không nói gì, xoay người đi vào phòng bên cạnh.
không biết từ khi nào, tất cả những người đi cùng Chu Triệt đều đã biến mất.
Tối, bóng tối vô tận, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng, Chu Triệt thở không ra hơi, dựa vào tường thở hổn hển.
Hình ảnh mê loạn lóe lên trong đầu với tốc độ gấp đôi, thay phiên nhau để treo cậu như một mục tiêu, bàn tay cậu đặt trên lòng ngực mình, để xoa dịu đi cơn đau đớn.
Tất cả những nơi có sẹo trên người cậu đã bình phục, mà tựa như đã sống lại, như nước sôi lửa bỏng nung nấu ý chí của cậu.
Cả đôi mắt và ý thức đều trở nên nhòe đi, vậy không tốt, mọi hình ảnh hỗn loạn đều lùi lại vì cơn đau âm ỉ trong đầu.
Chu Triệt ngồi dưới đất, ngửa đầu thở dốc, vừa chống đỡ công kích của thân thể, một bên trong đầu chỉ còn lại có một ý nghĩ.
“Nếu tôi rơi lại chỗ này, Chu Trừng nhất định sẽ cười nhạo tôi. Thật sự là vô dụng.”
“Có can đảm để đi vào, lại không có can đảm để đi ra ngoài.”
“Tôi như thế này… Tôi còn không chịu lớn, làm sao có thể bảo vệ anh ấy…”
Cậu thậm chí có thể tưởng tượng được khi gặp lại Chu Trừng, Chu Trừng nhất định sẽ mắng cậu, còn tức giận đá cậu nữa.
“Rõ ràng đẹp trai như vậy, tại sao lúc nào cũng thích đá người ta?”
Chu Triệt nghĩ đến khuôn mặt của Chu Trừng, sẽ giết cậu vì tức giận mất, cau mày lo lắng cho cậu, không thể nhịn được cười, tựa như làm những điều xấu vậy.
Mặc dù bây giờ khuôn mặt méo mó vì đau đớn đi kèm với nụ cười, xem ra đặc biệt nhếch nhác.
“Chu Triệt đợi anh, anh của em sẽ lập tức tới bên cạnh em, anh sẽ sớm đến tìm em…” Chu Trừng giọng run run, tự lẩm bẩm một mình.
Tại sao không tìm thấy! Chu Trừng đang phát điên lên. Căn phòng nào cũng tối còn giống nhau đến nỗi không biết tìm thấy cái nào và cái nào.
Chu Trừng lần thứ ba xuất hiện ở trước mặt bộ xương, bộ xương cởi bỏ mặt nạ nói: “Anh bạn nhỏ, cậu tìm người sao?”
Chu Thành gật đầu, bộ xương tiểu ca cũng nhiệt tình nói: “Sao cậu không đi ra lối ra để đợi đi, đường ở đây tối, mà người cậu tìm cũng đang di chuyển, rất khó tìm đó.”
Cảm ơn vì lòng tốt của hắn, nhưng anh nghĩ rằng Chu Triệt có thể không thể rời đi được nữa, anh làm sao có thể yên tâm đi ra cửa mà đợi cậu.
Bộ xương tiểu ca nói: “Xem ra cậu nóng vội như vậy, cậu hẳn là đang tìm bạn gái nhỉ, ở nơi này chúng tôi cũng từng có người giống cậu vậy đó.”
Chu Trừng nói: “Đúng, tôi đang tìm bạn gái, lần sau tôi sẽ quan sát em ấy hơn.”
Chu Triệt loạng choạng đứng dậy, trong cơn hoảng hốt.
Không thể ở đây, không thể đợi anh trai đến với cậu, bởi vì anh trai rõ ràng cũng…
Chu Triệt lảo đảo đi về phía trước, đi được hai bước lại bị ngã một bước.
Niềm tin duy nhất giống như mặt trời vào ban ngày và những vì sao trong đêm tối, càng ngày càng sáng, còn cậu hoàn toàn không nhận thức được mọi thứ khác.
Hết chương 02