“…Anh?” Chu Triệt đang thử hỏi một câu.
“Còn sống, chưa chết.”
Giọng Chu Triệt phát run: “Có phải Chu Khải Tường không? Ông ta đã làm gì anh? Anh không sao chứ? Anh─”
Chu Trừng nói: “Bình tĩnh lại nào! Anh không biết có phải ông ta không, bây giờ anh vẫn ổn.”
Chu Triệt yên tâm, nghe được tiếng Chu Trừng, xem ra tạm thời không có việc gì, cậu hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Anh bị nhốt trong một căn nhà gỗ, có điều anh không cách nào phân biệt được vị trí nơi này.”
“Có cửa sổ hoặc bên ngoài có thứ gì khác nữa không.”
“Cửa sổ bịt kín, quá cao không thể với tới. Nhân tiện, anh nghe thấy tiếng kêu của một con cừu.”
“Cừu kêu?”
Chu Trừng nói: “Đúng vậy. Em đến một mình à?”
Chu Triệt nói: “Không phải, em đang trên xe tải nhỏ của chú Mao. Chu Trừng, nơi đó có đèn không anh?”
“Không có, làm sao mà có thứ đó chứ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chu Triệt nói: “Nếu anh sợ, mình giữ luôn điện thoại như vậy đi, cho đến lúc em tìm được anh.”
Chu Trừng nói: “Anh không sợ… Em đừng nói lời ngốc nghếch, điện thoại căn bản không gọi được lâu thế đâu, thời điểm này không liên lạc được thì phiền lắm.”
Chu Triệt không nói gì.
Chu Trừng hít sâu một hơi, nói: “Em nghe anh nói, bây giờ em đi báo cảnh sát, hoặc là đi tìm bí thư thôn, để cho bọn họ tìm nhiều người, em đừng chạy loạn, có nghe thấy không?”
Chu Triệt: “Em nghe.”
Chu Trừng nói: “Được rồi, anh cúp máy đây.” Nói xong liền cúp máy, tiết kiệm pin điện thoại, tay chân em trai hẳn là rất nhanh nhẹn, cái này anh hiểu rõ.
Chu Triệt lặng lặng nhìn nhật ký cuộc gọi, vẻ mặt phức tạp.
Chú Mao đạp phanh lại, hỏi Chu Triệt: “Tiểu Triệt, nơi này có phải là nơi nhóc nói hay không?”
Chu Triệt ngẩng đầu nhìn, trong mắt lơ đãng toát ra hận ý, “Đúng, chính là nơi này.”
Cậu một cước đá mở cửa, phát ra một tiếng rầm, người trong phòng đang xem TV đều giật mình, quay đầu nhìn cậu.
Chu Khải Tường cau mày: “Chu Triệt? Mày tới làm gì?”
Chu Triệt mặt không thay đổi quét mắt một vòng, không nhiều không ít, vừa đủ ba người, rất tốt.
Nơi này hết thảy đều quen thuộc như vậy, quen thuộc đến làm cho người ta ghê tởm, cậu và anh trai dốc hết mọi thứ muốn xóa bỏ nơi này ra khỏi trí nhớ, nhưng mà tất cả đều vô ích, giây đầu tiên bước vào hoàn cảnh này, từng chuyện xảy ra ở đây mỗi một lần hiện rõ không chút nào phai nhạt.
“Chu Nhất Khải, mày cút ra đây cho tao!”
Chu Nhất Khải hơi rụt rụt lại, bị Chu Triệt làm hoảng sợ, ngay sau đó lại nghĩ đến mình mắc gì phải sợ cậu, thẳng lưng đứng lên nhìn cậu: “Sao hả?”
Từ Phượng bất mãn nói: “Mày lại tới làm cái gì? Gia đình tao không hoan nghênh mấy kẻ vong ân phụ nghĩa.”
“Vong ân phụ nghĩa?” Chu Triệt bật cười, “Ân tình này, tôi nhất định sẽ từng chút từng chút báo đáp mấy người, một xu cũng không thiếu.”
Từ Phượng hơi sợ hãi, hít thở không thông: “Mày có ý gì?”
Chu Triệt nói: “Cả nhà mấy người, một người cũng đừng hòng chạy.”
Chu Khải Tường lạnh giọng nói: “Mày rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Tôi muốn nói cái gì?” Chu Triệt hỏi lại, “Tự mình coi đi, nhìn coi chuyện tốt Chu Nhất Khải làm, nó cũng không phải làm lần một lần hai. Chú Mao, bên này. ”
Bóng dáng chú Mão xuất hiện ở cửa, Chu Nhất Khải đứng ngồi không yên, muốn né tránh, chú Mao nhanh chóng nói: “Đứng lại! Là mày! Đập hư đồ nhà tao, còn phá cây trồng của tao!”
Chu Triệt lấy ra một đoạn video cho bọn họ xem, đó chính là đoạn video Kiều Kiều ngày đó vô tình ghi lại, trùng hợp quay được phân cảnh, Chu Nhất Khải đang phá hoại đất đai nhà chú Mao.
Từ Phượng trên mặt bất kham, cũng cảm thấy mất mặt, xuống nước cũng không được, “Cái này, cái này…” Bà ta tát Chu Nhất Khải hai cái, “Con thật hư đốn, làm những chuyện này làm gì?”
Chu Triệt cười lạnh mà nói: “Còn dám nói anh trai tao đẩy mày, rõ ràng là mày tự nhảy xuống nước, làm bẩn luôn dòng sông kia!”
Chuyện xấu bị khui ra, Chu Nhất Khải nhất thời không thể chống lại, Chu Triệt đi lên nắm lấy cổ áo của hắn: “Mày đưa anh trai tao đến nơi nào?”
Chu Nhất Khải không thừa nhận, không ngừng lắc đầu: “Mày đang nói cái gì vậy, tao đâu có liên quan đến chuyện Chu Trừng…”
Chu Triệt híp mắt lại: “Hừ, vậy sao, mày tìm mấy đứa bạn của mày hỏi xem, mặc kệ xảy ra chuyện gì, trách nhiệm toàn bộ đổ lên đầu của mày đấy, bọn nó cũng chỉ giúp chạy vặt thôi.”
Chu Nhất Khải điên cuồng cãi lại: “Cái gì! Không thể nào, bọn nó rõ ràng nói…” Hắn bỗng chốc ngậm miệng, ý thức được Chu Triệt đang lừa hắn.
Chu Khải Tường sốc: “Nhất Khải, con làm gì thế hả? Cái gì mà tìm người?”
Chu Triệt oán hận nói: “Quả nhiên là mày!” Cậu một quyền đánh vào mặt Chu Nhất Khải, đánh hắn ngửa ra sau, sau đó lại đánh thêm một quyền, Từ Phượng hét lớn: “Giết người giết người, Chu Triệt mày đừng đụng vào con trai tao…”
“Bà câm miệng!” Chu Triệt liếc bà ta một cái, Từ Phượng chợt cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, ngậm miệng lại.
“Hỏi mày lần cuối, nhốt anh trai tao ở nơi nào, anh ấy xảy ra chuyện gì, tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày.”
Phòng tuyến tâm lý của Chu Nhất Khải bị đột phá từ bỏ giảo biện, “Cái này tao thật sự không biết, tao chỉ là nhờ đám người Diêu ca ra tay giáo huấn Chu Trừng, dọa nó thôi, tao thật sự không biết bọn chúng đưa nó đi đâu. Thật sự, tao cam đoan, tao thật sự đã bảo bọn chúng xuống tay nhẹ chỉ cần làm cho Chu Trừng sợ hãi một chút là được…”
“Những đứa bạn của mày đâu?”
“Đổi lại, tao mời bọn chúng vào huyện thành uống rượu, chắc là bây giờ say hết…”
“Đi liên lạc với chúng nó ngay!”
Chu Nhất Khải sợ tới mức giống như cái rây, Chu Triệt biết không hỏi ra gì, buông hắn ra xoay người rời đi, đi tới cửa dừng một chút, nói: “Mấy người tốt nhất nên cầu nguyện Chu Trừng không bị gì đi.”
Chú Mao đuổi theo phía sau, “Tiểu Triệt, bây giờ làm sao đây?”
Chu Triệt nói: “Chú Mao, phiền chú đến ủy ban thôn giải thích tình huống đi, cứ nói anh trai cháu hiện giờ mất tích, nhờ mọi người cùng tìm, nếu còn không tìm được, cháu sẽ báo cảnh sát.”
“Vậy còn nhóc?”
“Cháu đi tìm anh cháu.”
Chu Trừng tựa vào ván gỗ, há miệng thở dốc.
Một ánh trăng xuyên qua dường như bị lỗ đen hấp thụ, không có bất kỳ trợ giúp nào cho tầm nhìn.
Bóng tối giống như một vũng nước lặng, dần dần lan khắp người Chu Trừng, cổ, miệng và mũi anh mồ hôi đầm đìa, như một người chết đuối.
Theo thời gian bị nhốt trong phòng này kéo dài, thân thể anh dần dần không khống chế được mà run rẩy, anh bóp chặt ngực, trong đầu xuất hiện các loại hình ảnh đáng sợ, mỗi một tấm đều đánh nát anh.
Đây là… Nỗi đau mà mỗi lần em trai phải trải qua… Không, Chu Triệt nghiêm trọng hơn anh, mình có lẽ ngay cả một nửa cũng không bằng em trai.
Anh nhắm mắt lại, đáng chết, anh quên mất mình sợ bóng tối, có lẽ là do ở cùng Chu Triệt quá lâu. Anh cho rằng anh sớm chiến thắng bóng ma trong lòng, anh cho rằng bản thân có đủ năng lực bảo vệ Chu Triệt, không ngờ kết quả lại là mơ tưởng của mình, còn bị căn bệnh chết tiệt này vây khốn đến không thể động đậy.
Triệu chứng của anh quả thật nhẹ hơn Chu Triệt rất nhiều, bóng tối bình thường sẽ không ảnh hưởng đến anh, nhưng mà thời gian dài bị nhốt trong bóng tối thì khó mà nói.
Trong bóng tối, anh thấy Chu Triệt ngã xuống vũng máu, toàn thân cậu đầy máu, hơi thở thoi thóp: “Anh ơi, cứu em.”
Chu Trừng hết lần này đến lần khác tự nhủ đấy là giả, Chu Triệt không sao, nhưng Chu Triệt vẫn hơi thở mong manh, không biết bị người nào đó đánh cho da thịt bong tróc, mặt đầy máu, ngã ở trước mắt anh.
Cú đả kích này gần như muốn tàn phá tinh thần của Chu Trừng.
“Anh… tới cứu em ngay…” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chu Trừng muốn đưa tay chạm vào Chu Triệt, nhưng mà có một đôi tay vô hình gắt gao bóp cổ họng anh, làm cho anh thở không nổi, cũng không thể động đậy.
Anh thở hổn hển, tiêu hao oxy tăng lên rất nhiều, cảm giác tức ngực càng ngày càng rõ ràng, đại não cũng bắt đầu choáng váng.
Không đủ oxy rồi.
Dáng vẻ em trai biến trở về hình hài khi còn nhỏ, hoàn toàn ngất xỉu trên vũng máu, Chu Trừng căng thẳng, đây là một màn anh không muốn nhìn thấy nhất, anh muốn qua đó ôm cậu lên, chạy khỏi nơi này.
Anh còn chưa đứng lên, cảm giác hít thở không thông lại một lần nữa tăng cao, người bóp cổ anh biến thành Chu Khải Tường, gã say khướt, trong miệng mắng chửi đủ chuyện.
Vạn vật đều tối đen, một vũng máu lớn dưới thân Chu Triệt lại đỏ đến phát sáng, đỏ đến kinh dị, quá chói mắt.
Chu Triệt yên lặng ngủ say trên một đóa hồng liên, mặc cho sinh mệnh giống như đồng hồ cát từng chút từng chút trôi qua.
“Anh ơi, cứu em…”
Âm thanh của Chu Triệt lại một lần nữa vang lên bên tai Chu Trừng, Chu Trừng kiệt lực muốn tránh tay Chu Khải Tường ra, muốn đến bên cạnh Chu Triệt, nhưng Chu Khải Tường cười quái dị, tay kia cầm chổi, điên cuồng đánh lên người Chu Trừng, tuy rằng không đau, nhưng tay gã ta tựa như kìm sắt, không nhúc nhích.
“Mày căn bản không cứu được Chu Triệt, mày không có năng lực bảo vệ nó.” Một âm thanh vô tình nói trong lòng Chu Trừng.
Chu Trừng run rẩy mà: “Mày câm miệng.”
Giọng nói kia lại trào phúng: “Rõ ràng là sự thật, mày tự xưng là anh trai, lại không bảo vệ được nó, làm cho nó bị thương, từ nhỏ đến lớn đều là…”
“Câm miệng, câm miệng…” Chu Trừng nói năng lộn xộn.
Cẩn thận nghe kỹ âm thanh kia, Chu Trừng cảm thấy có chút quen tai, đúng rồi, anh phát hiện đó chính là giọng của mình.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Chu Khải Tường bóp cổ và Chu Triệt trước mắt anh đều tạm thời biến mất, gông cùm xiềng xích trên cổ nhẹ buông lỏng, anh tựa như từ nơi không có không khí bước ra môi trường aerobic vậy.
Là Chu Triệt gọi tới.
“Alo, anh à, anh ổn chứ? Quả nhiên là Chu Nhất Khải giở trò quỷ, đáng lẽ em sắp tìm được chỗ của anh rồi, chú Mao đi gọi người─ alo? Anh, sao anh không nói chuyện?” Chu Triệt vừa chạy vừa nói.
Chu Trừng không phải không muốn nói chuyện, mà là anh cầm điện thoại, phát hiện cổ họng anh căn bản không phát ra âm thanh.
“Chu Trừng, anh nói chuyện đi chứ, anh đừng làm em sợ.” Chu Triệt dừng lại.
“…”
“Chu Trừng? Chu Trừng? Anh mẹ nó nói gì đó đi mà!”
“…”
Trước mắt Chu Trừng tối sầm, có lẽ là do thiếu oxy, anh ngã trên mặt đất, điện thoại văng sang một bên.
Toàn thân Chu Triệt rét run, lúc nãy cậu có thể nghe thấy tiếng thở dốc ở đầu dây bên kia, sau đó một tiếng lạch cạch xong thì cái gì cũng không nghe thấy.
Điện thoại cúp rồi.
Một loại sợ hãi thật sâu bao trùm toàn thân Chu Triệt, cậu hận chính mình bất lực, hận chính mình ngay cả Chu Trừng ở nơi nào cũng không biết.
Là cái loại bệnh trạng này.
Chu Triệt lông tơ dựng thẳng, loại cảm giác này cậu rõ ràng nhất, cậu không dám tưởng tượng tình cảnh của Chu Trừng.
Cậu nghiến răng nghiến lợi: “Ai bảo anh bình thường thích diễn trò! Em cho anh diễn! Cái gì cũng không sợ, thích diễn đúng không? Xem em… Xem em sau này xử lý anh thế nào.”
Chu Triệt vừa nói chuyện, vừa tận lực ổn định thân thể run rẩy của mình. Không sao, không sao cả, anh ấy thích cậy mạnh như vậy, nhất định không có việc gì đâu, Chu Triệt lẩm bẩm.
Một cảm giác hít thở không thông đột nhiên ập tới, giống như kim châm đâm vào trong phổi Chu Triệt.
Không ổn, tình huống của Chu Trừng rất không tốt. Một cảm giác hít thở không thông cực kỳ mãnh liệt áp bách Chu Triệt.
Chân Chu Triệt lảo đảo, hít sâu một hơi, bắt đầu nhớ lại tin tức Chu Trừng nói cho cậu biết.
Hết chương 10