Bọn họ trần trụi bên nhau, cắn xé, yêu thương vuốt ve nhau.
Thân thể đối phương kích thích thần kinh của bọn họ, quan hệ huyết thống vô hình làm cho bọn họ tội ác, lại thành nghiện.
Khi Chu Trừng chậm rãi tiến vào thân thể Chu Triệt, Chu Triệt không ngừng thở dốc, gian nan nói: “Lần này coi như anh thắng, lần sau em muốn làm đến khi anh khóc cầu xin em…”
Chu Trừng cười tủm tỉm hôn em trai, nói: “Rèn luyện cho tốt đi, lần sau rồi nói nhé.”
Chu Trừng hung hăng đâm một cái, Chu Triệt kêu ra tiếng, “Quá, quá nhanh…”
Chu Trừng nhanh chóng thọc vào rút ra, Chu Triệt thừa nhận va chạm của anh, ý thức cậu thoáng cái bị Chu Trừng đánh tan, ý nghĩ “Là anh trai đang chjch cậu” làm cho cậu càng thêm nhiệt huyết sôi trào, phía sau không khỏi co rút lại.
Chu Trừng rên một tiếng, càng thêm dùng sức làm em trai yêu quý.
Đợi đến khi hai người đều nộp vũ khí, Chu Trừng nằm sấp trên người Chu Triệt, ôm lấy cậu, hai người đều hô hấp hỗn loạn.
Chu Triệt kèm chặt đầu anh trai, hôn môi anh, dù sao vừa mới bắn, nụ hôn này dài mà dịu dàng, không xen vào dục vọng, chỉ là thuần túy tình cảm nồng nàn.
Chu Triệt nói: “Anh.”
“Hửm.”
“Thật sự mặc kệ Chu Khải Huy sao?”
“Bây giờ ông ta có quyền có thế, mình không có cách nào đối nghịch với ông ta. Nhưng nhiều việc bất nghĩa tất phải tự sát, anh tin làm nhiều việc thiếu đạo đức, ông trời nhìn không nổi.”
Chu Triệt nói: “Em cảm thấy gần đây paparazzi đã trở nên ít hơn.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chu Trừng nói: “Anh cũng vậy, không biết vì nguyên nhân gì, chẳng lẽ bọn chúng chụp đủ rồi?”
Chu Trừng hưởng thụ trò chuyện phiếm không mục đích, điều kiện tiên quyết đối tượng là Chu Triệt. Mặc dù bị Chu Triệt trêu chọc, hẳn là sở thích của người cao tuổi.
Chu Trừng nói: “Có phải chúng ta tiến triển hơi nhanh không?”
Chu Triệt rất muốn đạp anh một cước, thế nhưng thân dưới hơi đau, không nhấc chân nổi: “Nhanh cái đít! Chúng ta ở bên nhau 19 năm, tính cả thai nghén cũng đã 20 năm! Vun đắp tình cảm đã được 20 năm, anh còn muốn gì nữa? Ra khỏi người em!”
Chu Trừng nhịn không được cười.
“Triệt…”
“Sao?”
Chu Trừng chỉ lẳng lặng nhìn ánh mắt Chu Triệt.
Chu Triệt muốn gào thét, tại sao điều kiện của anh trai cậu tốt như vậy, và vẫn có một đôi mắt có thể phản chiếu các vì sao. Cậu thầm nghĩ, tự hỏi trong mắt hai người bọn họ có bao nhiêu điểm giống nhau?
Chu Trừng nói: “Em nói xem, mọi người trong xã hội đều sẽ nói anh em yêu nhau, trời đất không dung thứ, chết không được êm đẹp sao?”
“Em không biết, có thể có ngoại lệ đối với người điên, họ nhất định là đuổi theo ánh trăng phản chiếu, nhảy xuống sông đầu óc ú nước.” Chu Triệt nói.
“Thời xưa, anh em yêu nhau có phải bị trầm mình trong lồng heo hay nghiêm trọng hơn? Bởi vì anh em yêu nhau, bội nghịch nhân luân, sẽ xuống địa ngục.”
Chu Triệt hôn lên xương quai xanh của Chu Trừng, nói: “Đối với em mà nói, đó không phải là địa ngục, mà là thiên đường.”
Chu Trừng dịu dàng lấy tay vuốt tóc em trai, “Quả nhiên chưa trưởng thành, lời nói vẫn quá trẻ con, có điều… cũng tốt mặc kệ có bao nhiêu người muốn kéo tay mình ra, anh đều sẽ cùng em dù đến thiên đường hay địa ngục.”
Sau một hai tháng, tin tức lan truyền rằng Chu Khải Huy đã bị điều tra và xử lý. Nhận hối lộ còn tái hôn, các đối thủ của Chu Khải Huy ra tay nhanh hơn, vạch trần bộ mặt bị che giấu trong nhiều năm Chu Khải Huy.
Chu Khải Huy tiếp nhận điều tra, lúc đó Chu Triệt đang nằm trong lòng Chu Trừng lướt tin tức.
Chu Trừng và Chu Triệt đối với người kia không có quá nhiều tình cảm khác, Chu Khải Huy đối với bọn họ mà nói, tương tự một người xa lạ.
“Anh, Chu Khải Tường gây họa cho Chu Khải Huy.”
“Ý là sao?”
“Chu Khải Tường dùng tiền Chu Khải Huy đưa cho gã đi đánh bạc, số tiền đó không rõ lai lịch, Chu Khải Tường nợ nần bay đầy trời, hai người bọn họ đều phải chịu tội, hơn nữa còn là trọng án.”
Chu Trừng đang đọc sách, ánh mắt cũng không rời khỏi sách: “Tin tức này so với Chu Khải Huy xong đời làm cho người ta phấn chấn hơn đấy.”
Chu Triệt cười he he nói: “Em cũng cảm thấy vậy.”
Chu Trừng nói: “Mau đứng lên, đừng nằm xem, làm hư mắt.”
Chu Triệt nói: “Không muốn.” Dứt lời còn cọ tới cọ lui trên người Chu Trừng.
Bỗng nhiên, Chu Triệt cảm giác được một thứ cứng rắn, nóng bỏng đỉnh lên đầu cậu.
Chu Triệt ngẩng đầu nhìn Chu Trừng, Chu Trừng đặt sách sang một bên, chậm rãi nói: “Anh thấy em là thiếu chjch rồi.”
Chu Triệt đứng lên lột quần áo Chu Trừng, nói: “Xem ra anh cũng không phải liệt dương ha. Loại thời điểm này không bắn mấy phát pháo mừng bọn họ sa lưới?”
Ánh mắt Chu Trừng tối sầm lại: “Liệt, dương?”
Sáng hôm sau, điện thoại reo, Bành Trạch nói bên điện thoại: “Chu Triệt, hôm nay chơi bóng ở địa điểm cũ.”
Chu Triệt nằm trên giường mặt không chút thay đổi nói: “Không có thời gian, không có sức, đi không nổi, bye nha.”
Bành Trạch buồn bực, quả nhiên là người bận rộn.
Chu Trừng lại một lần nữa phát huy thiên phú chụp lấy điện thoại di động từ trong tay Chu Triệt ra, tắt máy, ném xa mấy mét.
Chu Triệt điên cuồng muốn chửi bới, có phải anh đã từng luyện qua không? Vì sao có thể ném thuần thục còn ngầu như vậy?
Chu Triệt ôm cổ Chu Trừng, cực kỳ lấy lòng cầu xin tha thứ: “Anh à, em sai rồi, em thật sự sai rồi.”
Chu Trừng hôn Chu Triệt, chậm rãi nói: “Em sai ở đâu hử, tất nhiên em không sai. Anh chỉ là cảm thấy, đám người Chu Khải Huy xui xẻo hẳn đều vui mừng nhất, ngày hôm sau đương nhiên cũng phải tiếp tục ăn mừng.”
.
Chu Trừng đứng bên cạnh đài phun nước ở quảng trường trung tâm, nhìn nhìn đồng hồ.
Điện thoại vang lên, là Bành Trạch.
“Chu Trừng, nói cho cậu biết chuyện này, tôi trùng hợp bắt gặp, trời ơi, em trai cậu…” Bành Trạch vừa gọi điện thoại, vừa nhìn chuyện xảy ra trước mắt khoảng mấy chục mét.
Sắc trời đã tối, Chu Triệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, nghĩ thầm, cũng không biết anh trai đã chờ bao lâu.
“Chu Triệt, tôi… tôi thích cậu…” Một nữ sinh mặt đỏ bừng ngăn Chu Triệt ở cổng trường.
Chu Triệt hơi kinh ngạc.
“Tôi thích cậu rất lâu rồi.” Nữ sinh xấu hổ cúi đầu.
Hôm nay là Giáng sinh, buổi tối, không có ai trên con đường rợp bóng cây bên cạnh cổng trường.
Cô gái rất thẹn thùng đến mức không dám ngước mắt lên nhìn cậu.
“Tỏ tình?” Chu Trừng hỏi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Đúng vậy đúng vậy, cô gái kia siêu đáng yêu, mặt nhỏ, mắt to, thành tích cũng rất tốt.” Bành Trạch nói.
“…”
Bành Trạch hưng phấn nói: “Chu Triệt sẽ đồng ý cô ấy thôi, rất xứng đôi! Quả thực trai tài gái sắc.
“…”
Bành Trạch tiếp tục: “Cậu cũng cảm thấy như vậy nhỉ, ha ha, a coi họ nhìn nhau kìa~”
“…”
“Ngại quá.” Chu Triệt nghiêm túc nói.
Nữ sinh kia nghe vậy ngẩng đầu lên.
Chu Triệt nói: “Tôi đã có đối tượng rồi.”
“Hả?”
Chu Triệt nói: “Anh ấy nói chuyện không quá nhỏ nhẹ, cũng rất thích đạp tôi, còn thích nhìn tôi ở trước mặt anh ấy khó xử, giả vờ dịu dàng, trên thực tế rất thô bạo.”
Cô gái không thể không hỏi: “Vậy cậu thích cô ấy điểm nào?”
Chu Triệt nói: “Tôi không thích anh ấy, tôi yêu anh ấy. Cậu rất đẹp, chắc chắn sẽ có một chàng trai tốt hơn thích cậu thôi.”
Đôi mắt nữ sinh đỏ ao, nhẹ nhàng nức nở.
“Khóc sẽ không xinh đẹp nữa.” Chu Triệt an ủi cô, “Hôm nay là Giáng sinh, chúc cậu giáng sinh vui vẻ.”
Chu Triệt tặng cho cô một đóa hoa hồng tươi, cô gái nín khóc mỉm cười.
“Chu Trừng, tôi cảm thấy họ sắp thành rồi.” Bành Trạch kích động mà nói.
“Chắc không đâu.” Chu Trừng trầm mặc nói.
“Thật sự đấy, cậu không phát hiện, Chu Triệt tặng một đóa hoa hồng cho cô gái kia sao!”
Tút tút─
Chu Trừng cúp điện thoại.
Bành Trạch chuyên chú nhìn trộm hiện trường chuyện của Chu Triệt, căn bản không phát hiện điện thoại bị tắt.
Chu Trừng ngồi trên băng ghế bên cạnh đài phun nước, nhìn hoa hồng trong tay.
Cây Thông Noel khổng lồ trên quảng trường chuyển từ tuyết trắng sang vàng úa, bóng đêm dần buông, các cặp đôi và khách du lịch trên quảng trường ngày càng nhiều.
Chu Triệt chạy về phía này, nhất định sẽ không kịp ăn cơm, đi mua chút đồ ăn cho em, Chu Trừng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng không nhúc nhích.
Nói không chừng… Em ấy không đến đâu? Chu Trừng nắm hoa hồng càng ngày càng chặt.
Thời gian trôi qua từng phút một, pháo hoa chiếu sáng bầu trời đêm. Mặc dù pháo hoa hiện đang bị cấm, nhưng ngày nay có một buổi biểu diễn thống nhất, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng cũng thu hút một số lượng lớn khách du lịch và các cặp đôi.
Bầu trời đêm rực rỡ trên đỉnh đầu của mình, anh lại chỉ muốn nhìn xuống đất.
Bỗng nhiên, anh thấy một đôi giày dừng lại trước mặt mình.
Anh nhìn lên trên, áo khoác bị cởi ra, cổ đầy mồ hôi, Chu Triệt thở hồng hộc.
“Hô─ Anh à em xin lỗi, em tới trễ.”
Chu Trừng hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười, giúp cậu lau mồ hôi.
Chu Triệt ôm một cánh tay Chu Trừng, bĩu môi nói: “Anh lại còn không mua đồ ăn cho em, thật quá đáng, em sắp chết đói rồi. Đói quá, đói quá, đói quá đi mất.”
Chu Trừng lẳng lặng nhìn cậu.
Chu Triệt ý thức được không khí không đúng, không dám la lối khóc lóc nữa, nghĩ đến Chu Trừng đợi lâu như vậy, nhất định tức giận, khí thế trong nháy mắt giảm xuống, sợ hãi nói: “Anh, em xin lỗi mà, để anh chờ lâu như vậy, em có chút chuyện nên bị hoãn, em trễ thế này mới tới, anh nhất định chờ đến chẳng còn kiên nhẫn… em sai rồi.”
Một đợt pháo hoa lớn cuối cùng nở rộ trên đỉnh đầu bọn họ, chiếu lên mặt mày dịu dàng của Chu Trừng.
“Anh không giận, anh sẽ mãi chờ em.”
Mặt Chu Triệt hơi đỏ lên, cậu may mắn pháo hoa đỏ rực chiếu lên mặt bọn họ, cậu không muốn để Chu Trừng nhìn thấy cậu thẹn thùng.
Tầm mắt mọi người đều bị bầu trời loang lổ hấp dẫn, không ai chú ý đến bọn họ, Chu Triệt vùi mặt vào quần áo mềm mại trên người Chu Trừng, bọn họ tựa như một đôi tình nhân bình thường ôm nhau.
Bọn họ quả thật chỉ là một đôi tình nhân bình thường, tuy rằng sự kết hợp của bọn họ có lẽ kinh thế hãi tục.
Chu Trừng hơi cúi đầu, chóp mũi cọ lên mái tóc của em trai.
Chu Triệt mơ hồ nói: “Có phải anh có thứ gì đó muốn tặng cho em không.”
Chu Trừng nói: “Không có, đã đưa cho nữ sinh khác rồi.”
Chu Triệt hầm hừ nói: “Gạt ai vậy.” Bó hoa hồng rõ ràng đặt ở phía sau anh.
Chu Triệt bỗng nhiên phản ứng lại anh trai đang nói cái gì, lạnh sống lưng, “Anh, làm sao anh biết─” Anh trai làm sao biết cậu tặng hoa cho người khác? Còn dùng loại giọng điệu âm dương quái khí này, không ổn!
Chu Trừng khe khẽ thở dài: “Đợi lâu như vậy, ngay cả cành hoa anh cũng không nhận được. Em vừa mua một bó hoa hồng, lại muốn tặng cho người khác, xem ra anh ở trong lòng em… haizzz, đừng nhắc nữa.”
Chu Triệt hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Không phải, em thấy cô gái kia thật sự rất buồn, cái kia, cái kia, em chỉ…”
Chu Trừng cười như không cười nhìn cậu.
Chu Triệt xấu hổ nói: “Em đi ra muộn, ai ngờ người bán hàng rong ở cửa kia đều bán hết, chỉ còn lại một cái thôi, em chỉ có thể, chỉ…”
Chu Trừng lấy tay che miệng Chu Triệt, trong mắt đều là ý cười, còn nhịn không được cười ra tiếng, “Em thật đáng yêu.”
Chu Triệt: “…”
“Là anh quá xấu.” Chu Triệt hung hăng trừng anh.
Màn biểu diễn pháo hoa chỉ trong một thời gian ngắn đã kết thúc, trăng sáng cuối cùng cũng rõ ràng, yên tĩnh như ngọc, dịu dàng tự kiềm chế.
Những ngọn đèn trên cây thông noel cực lớn đều chuyển sang màu trắng bạc, giống như tuyết đầu mùa bao phủ, trong suốt như pha lê.
Chu Trừng giơ bó hoa lên trước mặt cậu, trong mắt tất cả đều là ý cười: “Giáng sinh vui vẻ, thiên sứ của anh.”
Những đóa hoa tinh xảo đan xen nhau, hoa văn từ thời Louis 14, còn có hoa hồng hồng và hoa hồng trắng giao hòa tôn lên nhau, thanh lịch và ấm áp.
Mặt Chu Triệt lập tức đỏ bừng, suy nghĩ duy nhất của cậu là, xong rồi, không có pháo hoa, Chu Trừng nhất định sẽ cười nhạo cậu, đỏ mặt như mông khỉ.
Cậu vừa nhận lấy vừa cố ý cau mày, ghét bỏ bảo, “Đây là kiểu phối hợp gì? Rối mắt.”
Có điều cậu không tin Chu Trừng là tùy tiện mua bừa, nhất định có ý gì khác, ngày mai cậu sẽ len lén đến cửa hàng hoa hỏi, à không, tối nay cậu lên mạng tra, không được thì gọi điện thoại hỏi!
Chu Trừng cười mà không nói.
Đệch, cậu chịu không nổi nụ cười của Chu Trừng, tim đập đều vượt qua ngưỡng, quả thực tựa như ngã vào trong bể rượu, sẽ say một ngày một đêm.
Chu Trừng vẻ mặt xem kịch nói: “Vậy em muốn tặng cái gì cho anh đây? Nhìn hai tay em trống trơn…”
“Ừm…” Chu Triệt nghiêng đầu nghĩ tới nghĩ lui.
“Mở tay ra.”
Chu Trừng nghe lời mở bàn tay ra, Chu Triệt tỉ mỉ vuốt ve, đan mười ngón tay anh, chớp chớp mắt với anh.
“Anh thật tham lam, em đã trao chính mình cho anh rồi, anh còn muốn cái gì.”
Bọn họ mua mũ Giáng Sinh, mua đồ ăn vặt, ngồi trên cỏ giữa gò đất ngắm cảnh đêm, ngắm sao.
Chu Trừng nói: “Đút cho anh đi.”
Chu Triệt dùng tăm tre nhỏ cắm một miếng bạch tuộc, đưa đến bên miệng Chu Trừng.
Chu Triệt nói: “Em cảnh cáo anh, đừng ăn một cách quá khêu gợi.”
“Sao có thể.” Chu Trừng liền cầm tay cậu, liếm liếm viên chiên, chậm rãi ngậm vào, còn mê ly nhìn cậu.
Cả người Chu Triệt nổi da gà, nhất thời hô hấp đều nặng hơn một chút.
“Tại sao anh lại ăn như vậy không thích hợp cho trẻ nhỏ?”
Chu Trừng nói: “Là em suy nghĩ bậy bạ, lại còn này nọ, nếu không về nhà cho em uống thuốc kích thích…”
“Im đi!!”
Bọn họ đội mũ đứng bên cạnh cây thông Noel, Chu Triệt nói muốn chụp ảnh tự sướng, “Hẹn hò đêm Giáng sinh thì phải đến đúng nơi.”
Chu Trừng bị Chu Triệt đội mũ đỏ, Chu Triệt cũng đội theo, nghiêng đầu về phía Chu Trừng, cười xán lạn, ấn điện thoại.
Trong tay Chu Triệt là hoa hồng, Chu Trừng cầm tay Chu Triệt, bọn họ để hoa đến trước hơi che mặt.
Lấy hoa hồng che lại, Chu Trừng nhẹ nhàng hôn lên mặt Chu Triệt, ấn nút chụp.
Chu Triệt mở to hai mắt, hoàn toàn không ngờ Chu Trừng làm chuyện này, hoảng sợ: “Đây là ở bên ngoài đấy─”
Cậu không sợ ánh mắt của người khác, nhưng cũng không muốn bị chú ý, may mà Chu Trừng rất có chừng mực, lựa chọn thời gian rất thích hợp, người chung quanh cây thông Noel trên quảng trường đã không tính là nhiều, đều đang nói chuyện phiếm hoặc chụp ảnh, chuyên chú làm chuyện của mình.
Chu Trừng thì thầm bên tai cậu: “Mong em mãi mãi trong sáng ngây thơ, mối tình đầu của anh, anh cũng chỉ yêu duy nhất mình em.”
╴Kết Thúc╶