(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng ngay sau đó, lời nói của cô Lâm đã làm nụ cười của Khương Lưu Huỳnh trở nên gượng gạo, cứng đờ trên khuôn mặt.
“Lưu Huỳnh, cô biết vì xuất thân của em… mà em trở nên rất hướng nội, mọi chuyện đều tự mình gánh vác. Nhưng em có nghĩ rằng em vẫn chỉ là một học sinh trung học, độ tuổi này không chỉ là giai đoạn quan trọng nhất trong quá trình trưởng thành, mà cũng là lúc mà thanh thiếu niên dễ đi sai đường nhất không?”
“Em nên chủ động nói chuyện với bố em một cách nghiêm túc,”
“Không chỉ vì hôm nay, mà những chuyện như việc thi chuyển cấp quan trọng như vậy mà lại ốm mà không ai biết, hay trước đó em bị bạn bè ở trường bắt nạt, tất cả những chuyện này em đều nên nói với gia đình .”
Cô Lâm nói hết những điều mà cô ấy đã đè nén bấy lâu nay. Thực ra cô ấy định đợi sau khi Khương Lưu Huỳnh thi chuyển cấp xong mới nói, nhưng lại sợ rằng sau kỳ thi, Khương Lưu Huỳnh sẽ lại giống như trước đây, thà ở một mình cũng không muốn đến tìm cô ấy tâm sự.
Quan trọng hơn là cô ấy cũng không chắc liệu Lưu Huỳnh có thể vào được trường trung học ở Đế Trung hay không, nếu không thì sau này có lẽ khó có thể gặp lại cô ấy. Nghĩ đến đây, trong lòng cô Lâm bỗng dâng lên một cảm giác tiếc nuối.
Đứa trẻ vừa ngoan vừa xinh đẹp, giống như một thiên thần nhỏ, không biết tại sao gia đình lại không yêu thương con bé.
Còn Khương Lưu Huỳnh thì lại chỉ chú ý đến câu nói về xuất thân, và nó cứ vang vọng trong đầu cô suốt một lúc.
“Em… em…”
Cô hơi mấp máy môi, muốn giải thích nhưng những lời ấy như một cái gai mắc lại trong cổ họng, mở miệng mãi vẫn không thể thốt ra, khiến những người bên ngoài màn hình lo lắng đến cực độ.
[Huỳnh Huỳnh, nhanh lên, nói với cô ấy rằng em không phải là con riêng! Em là tiểu thư của nhà họ Khuơng! Khương Oản Oản mới là người không có quan hệ huyết thống!]
[Đừng đứng đó mà im lặng, nói đi Khương Lưu Huỳnh, chẳng phải bình thường em giải thích nhanh lắm sao? Sao hôm nay lại im lặng như vậy?]
[Cô giáo này tốt bụng chắc chắn sẽ tin em! Huỳnh Huỳnh đừng sợ, hãy can đảm nói ra sự thật!]
[Thực ra tôi cảm thấy… sự do dự của Huỳnh Huỳnh là đúng, vì rõ ràng giáo y này không quan tâm đến việc Huỳnh Huỳnh có phải con riêng của nhà họ Khương hay không, cái cô ấy quan tâm là câu sau, hy vọng Huỳnh Huỳnh có thể tranh thủ hạnh phúc cho mình. Nếu lúc này Huỳnh Huỳnh nói mình không phải là con riêng… thì giáo y khó mà không nghi ngờ, vì các bạn thử nghĩ xem, một đứa con của vợ chính thức sao lại sống trong căn phòng chật chội như vậy, sao lại không nhận được sự yêu thương từ bố và anh trai?]
[Tôi nghĩ rằng việc chứng minh lời đồn về con riêng chẳng khó, khó là làm sao chứng minh rằng cô ấy đã nói chuyện với anh trai về chuyện bị bắt nạt ở trường, nhưng cuối cùng lại bị anh trai nghi ngờ.]
Thực tế chứng minh rằng suy đoán của cư dân mạng là đúng.
Khương Lưu Huỳnh không dám nói ra sự thật vì cô rất trân trọng niềm tin này và trong lòng có sự bất an.
Trong suốt hai năm qua, cô luôn cô đơn một mình, ngoài Thanh Thanh ra, cô không kết bạn với ai nữa.
Lúc này, cô giống như một con cá bị bỏ rơi giữa sa mạc, cố gắng tìm kiếm một chút hơi ấm từ người lạ,
Dù chỉ là một giọt nước nhỏ, cô cũng sẽ coi đó là báu vật vô giá. Nhưng nếu người đó cố gắng thu lại giọt nước duy nhất ấy mà không để lại dấu vết, đối với Khương Lưu Huỳnh, tổn thương phải chịu không chỉ đơn giản là mất đi một giọt nước, mà là sự sợ hãi mất mát.
Nói một cách đơn giản là cảm giác lo sợ khi có được nhưng lại sợ mất đi.
Cho đến khi chiếc xe dừng lại ở một ngã tư chờ đèn đỏ, Khương Lưu Huỳnh nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ.
Cô quay đầu lại và ánh mắt vô tình rơi vào một người mẹ trẻ đang bế con trong tay.
Người mẹ cúi đầu dỗ dành đứa bé đang khóc trong tay: “Ai là con ngoan của mẹ? Con là bảo bối của mẹ…”
Đứa bé nhanh chóng cười vui vẻ, có vẻ rất thích sự gần gũi của mẹ.
Cảnh tượng này khiến trong lòng Khương Lưu Huỳnh dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Nếu mẹ cô còn sống thì sao…
“Em sao vậy, Lưu Huỳnh? Em có nghe cô nói gì không?” Lời nói của cô Lâm cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Cô giật mình tỉnh lại, hoảng hốt nhìn cô Lâm rồi nhanh chóng cười tươi, vì không có “nếu” trong cuộc sống này.
Cô Lâm đã đứng về phía cô, điều này đã khiến cô rất vui, huống chi là khi cô ấy còn nghĩ rằng cô là con riêng.
“Không có gì đâu ạ, cảm ơn cô , em sẽ cố gắng thử giao tiếp với bố và anh trai em! Em sẽ kể cho họ nghe những gì đã xảy ra ở trường và tìm sự giúp đỡ từ họ.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Khương Lưu Huỳnh rất nghiêm túc đảm bảo điều đó.
Chỉ có Khương Tư Niên và Khương Thành Du, những người ở ngoài màn hình, mới biết rõ rằng tất cả những gì Lưu Huỳnh nói bây giờ đều là giả.
Cô đã không kể lại cho họ bất kỳ chuyện gì về việc bị bắt nạt, thậm chí ngay cả việc cô đến muộn trong kỳ thi trung học hôm nay họ cũng không hề biết.
Thực tế, họ hoàn toàn không biết điểm thi của cô, như thể họ đã chắc chắn cô sẽ không thể đỗ vào Đế Trung vậy. Vậy làm sao họ có thể biết được cô lại có một môn thi bị điểm 0?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");