Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 88




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Lưu Huỳnh sống dưới cùng một mái nhà với họ, thi cùng một ngày với Khương Oản Oản.

 

Nhưng vào ngày đó, tất cả mọi người trong gia đình Khương chỉ đưa Khương Oản Oản đi thi, chỉ cổ vũ và trao sự ấm áp cho cô ta. Trong khi đó, người em gái ruột thực sự của họ lại bị bỏ quên, nằm co ro trong góc nhỏ vì bệnh và thuốc ngủ, bị gia đình vứt bỏ và lãng quên.

 

Nước mắt của Khương Tư Niên một lần nữa không thể kìm nén, ào ạt rơi xuống, khóc lóc thảm thiết:

 

“Khương Oản Oản lại lừa tôi, cô ta lại lừa tôi!”

“Lúc đó tôi không thấy Huỳnh Huỳnh, tôi đã hỏi rồi, nhưng cô ta nói Huỳnh Huỳnh đã dậy sớm và tự đi một mình, tài xế cũng đi cùng em ấy. Sau đó chúng tôi mới quyết định cả nhà cùng đưa Khương Oản Oản đi thi!”

 

Người luôn giữ vẻ lịch sự, tao nhã như anh ta lại một lần nữa mất đi phong độ trước mười tỷ người, tố cáo Khương Oản Oản như một kẻ mất trí. Nhưng giờ đây, chẳng ai còn quan tâm nữa.

 

Cư dân mạng đã quá quen với việc Khương Tư Niên mỗi lần xảy ra chuyện đều đổ lỗi cho Khương Oản Oản, chỉ biết nói suông mà không làm gì, hễ có chuyện liền khăng khăng mình không sai.

 

Còn chẳng bằng Khương Diễm, hành động thực tế hơn:

 

[Haha, cậu nhóc này cuối cùng cũng không kiêu ngạo nữa rồi. Mấy hôm trước còn mắng Huỳnh Huỳnh hăng say lắm cơ mà? Một tiếng “chị Oản Oản” kia đâu rồi? Chị tốt của cậu, Khương Oản Oản, sao không tới cứu cậu đi?]

 

[Cậu nhóc này ra tay dữ thật, không chừng sẽ bị ghi lỗi đấy. Không ngờ fan của Huỳnh Huỳnh cũng “cuồng” vậy, giờ không biết nên vui hay lo nữa.]

 

[Lo gì chứ? Không thấy Khương Diễm tình nguyện chịu đòn sao? Thầy cô tới rồi cũng chẳng cứu nổi. Ủa, mà khoan đã, thầy cô tới thật à?! Cậu tự cầu phúc đi nhé, không phải anh không giúp, mà anh giúp không nổi.]

 

Lâm Miêu Miêu đã sợ đến nỗi trốn qua một bên, lo lắng tai họa sẽ lan đến. Cho đến khi thấy giáo viên chủ nhiệm xuất hiện, cô lập tức chạy tới nấp sau lưng người phụ nữ mạnh mẽ này, cảm giác an toàn lập tức ùa về.

 

“Không dừng tay ngay à! Đánh tiếp là muốn vào tù đúng không?!”

 

Giáo viên chủ nhiệm quát lớn, thấy cậu vẫn không có ý định dừng tay, bà liền tiến lên túm tai cậu nam sinh, lúc này hai người mới được tách ra.

 

Nam sinh vừa bị túm tai kêu thảm như heo bị chọc tiết:

 

“Đau đau đau… Cô ơi, nhẹ tay chút mà!”

 

Còn Khương Diễm bị đánh tới mức mặt mày bầm dập, khóe miệng rỉ máu, nằm trên đất không cách nào đứng dậy, miệng vẫn lầm bầm gọi:

 

“Lão… lão…”

 

Khi giáo viên chủ nhiệm còn đang nghĩ rằng cuối cùng Khương Diễm cũng biết kính trọng thầy cô, thì cậu nói tiếp:

 

“Bà già (lão bà) kia tránh ra… Đừng có xen vào… Aaa đau quá!”

 

 

Khán giả không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy một tiếng hét chói tai, sau đó màn hình live stream của Khương Diễm đột ngột mất tín hiệu.

 

Mất đi màn hình của Khương Diễm, mọi người liền tiếp tục chú ý đến màn hình.

 

Cuối cùng, giáo viên y tế của trường phải lái xe chở Khương Lưu Huỳnh tới trường thi, vừa đi vừa không ngừng an ủi cô:

 

“Đừng lo lắng, giữ vững tâm lý. Chỉ lỡ một môn thôi, dù không đậu được trường Đế Trung thì ở Bắc Kinh vẫn còn nhiều trường tốt, em chắc chắn có thể đậu mà.”

 

“Cô tin em.”

 

Nghe câu này, Khương Lưu Huỳnh lập tức ngẩng đầu nhìn giáo viên ngồi ở ghế lái, trên mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên vui mừng. Nhưng rất nhanh, như thể nhớ ra chuyện gì không hay, cô liền cúi đầu, cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng, nở một nụ cười để đáp lại giáo y.

 

Cô không nói gì, có lẽ không biết phải trả lời thế nào. Ngay cả bản thân cô cũng không tin vào chính mình, chỉ có thể cố gắng không để người khác lo lắng.

 

Nhưng giáo y lại hiểu sự im lặng đó thành thiếu tự tin, tiếp tục an ủi cô:

“Dù không đậu cũng không sao, chúng ta có thể học lại một năm, đúng không?

 

“Hơn nữa, lần này đâu phải lỗi của em, sao tự dưng lại sốt cao như vậy chứ… Thi xong nhớ đến phòng y tế của cô, cô sẽ đo lại nhiệt độ cho em. Nếu không ổn thì lần này chúng ta không thi nữa.”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Khương Lưu Huỳnh bản năng lắc đầu:

 

“Không phải… Là lỗi của em. Nếu hôm qua em không dầm mưa thì có lẽ đã không bị sốt.”

 

 

Đến cả bản thân cô cũng nghĩ vậy, rằng cơn sốt đã khiến cô ngủ mê mệt, mà không hề liên tưởng đến chuyện có thể do mấy viên kẹo kia.

 

Giáo y nhíu mày, nhấn mạnh thêm lần nữa:

“Không phải lỗi của em.”

 

“Chỉ cần em nói chuyện đàng hoàng với gia đình mình, học lại cũng không sao. Cô không hiểu nổi anh trai em đang làm gì nữa. Lần trước thầy vừa gọi điện bảo cậu ta phải quan tâm em nhiều hơn, kết quả hôm nay lại xảy ra chuyện thế này, mà người thì cũng chẳng liên lạc được.”

 

Khương Lưu Huỳnh lần này ngẩng đầu lên, kinh ngạc như bị điện giật, rồi run rẩy lặp lại lời giáo y, hỏi:

 

“Cuối cùng là lần nào ạ? Cô Lâm, cô nói lần trước… là lúc nào?”

 

Cô Lâm không ngờ rằng mình lại lỡ lời, vì Khương Lưu Huỳnh luôn không chịu để cô ấy gặp gia đình cô, thậm chí phải nhờ đến giáo viên chủ nhiệm mới biết được cô còn có một người em gái, và biết được thân phận con riêng của cô.

 

Khi giáo y nhìn thấy căn phòng mà Khương Lưu Huỳnh sống, cô ấy đã có chút dự đoán, dù sao thì thân phận ấy cũng không phải điều gì hay ho, không khó hiểu khi cô luôn bị các bạn trong trường bắt nạt, gia đình lại không quan tâm. Nhưng xuất thân đâu phải là điều cô có thể lựa chọn…

 

Giờ thì giáo y không còn gì phải giấu nữa, cô ấy thẳng thắn nói ra:

 

“Tuần trước em vắng mấy ngày, cô không kìm được đã đi tìm em gái em, rồi lấy được số điện thoại của người nhà em.”

 

“Chỉ là cô không ngờ em ấy lại cho số của anh trai em, cô đã kể với anh em một chút về tình hình của em ở trường.”

 

Lúc này, sắc mặt Khương Lưu Huỳnh lập tức trở nên tái mét, mồ hôi trên trán còn nhiều hơn khi bị sốt, cô không dám nghĩ tiếp, nếu Cô Lâm cũng tin vào những lời đồn…

 

Cô không thể kiểm soát được nỗi sợ hãi trong lòng. Cô Lâm có ghét cô không? Có rời xa cô như những người khác không?

 

Nhưng tại sao… tại sao họ luôn thích đổ tội cho cô, ngay cả những tội danh vô căn cứ? Tại sao họ lại phá hủy nốt chút ấm áp cuối cùng mà cô có?

 

Có phải cô đã định sẵn là phải bị mọi người ghét bỏ, những người yêu cô đều phải rời xa cô sao? Nếu vậy thì cô thà chưa từng nhận được sự ấm áp này…

 

Ngay lúc Khương Lưu Huỳnh suýt nữa thì làm gãy móng tay của mình, Cô Lâm như đoán được cô đang nghĩ gì, lên tiếng:

 

“Đừng lo, cô luôn đứng về phía em, cô tin Lưu Huỳnh là một cô bé ngoan, chắc chắn không phải mang thai khi chưa kết hôn, huống chi em mới chỉ 16 tuổi, những lời đồn này thật là quá đáng.”

 

“Đứng về… phía em?”

 

Khương Lưu Huỳnh ngay lập tức ngây người, đây là lần đầu tiên có người kiên định đứng về phía cô và nói với cô, “Cô tin em không phải người như vậy.”

 

Có lẽ vì cô đã im lặng quá lâu, Cô Lâm mới chú ý và kêu lên:

 

“Ái chà! Móng tay của em sao thế? Đã bị gãy hết rồi kìa! Mở cái hộp y tế phía trước, cô lái xe, em tự dán vào nhé!”

 

“Vâng! Cảm ơn cô! Cảm ơn cô!”

 

Khương Lưu Huỳnh dù bị thương nhưng vui mừng như một đứa trẻ, ngay cả lời nói cũng không kìm được sự vui vẻ.

 

Cảnh này đã làm lay động cả một vùng khán giả trong live stream, nhiều người không ngừng bày tỏ sự cảm kích:

 

[Giáo y này không chỉ xinh đẹp mà còn tốt bụng, thật xứng đáng với lời khen ngợi!]

 

[Cuối cùng thì Huỳnh Huỳnh cũng đã nhận được ánh sáng của mình, giáo y ơi, giờ cô cũng đang ở bên cạnh Huỳnh Huỳnh xem live stream sao? Em phải thổ lộ với cô ngay bây giờ! Cô là thần tượng của em!]

 

[Đây là lần đầu tiên tôi thấy ai đó không bị ảnh hưởng bởi Khương Oản Oản mà vẫn tin tưởng Huỳnh Huỳnh, giáo y ơi, cô mau mở live stream đi, em sẽ gửi quà cho cô!]

 

[Không phải tôi nói đâu, việc tin vào một cô bé 16 tuổi mang thai là chuyện quá sức tưởng tượng, nhưng giáo y này chỉ làm những gì mà bất kỳ ai cũng sẽ làm thôi, chỉ có điều cô ấy trực tiếp tìm đến nhà của Khương Lưu Huỳnh đưa Khương Lưu Huỳnh đi thi, cái này mới khiến tôi thật sự kinh ngạc.]

 

Quả thật, tin đồn như vậy, sao họ có thể không kiểm tra mà đã vội vàng tin vào lời Khương Oản Oản nói?

 

Khương Tư Niên, sau khi ngừng khóc, lại không thể kìm chế được nước mắt lần nữa. Khương Thành Du lại trở thành “người ngoài cuộc” trong sự việc này. Nhưng anh ta không thể làm ngơ, biểu cảm của anh ta cũng đầy đau buồn.

 

Ít nhất anh cả đã tự mình đến bệnh viện đón cô về, còn anh ta, lại chẳng làm gì giúp Khương Lưu Huỳnh cả. Thực tế, anh ta chính là một trong những người góp phần vào những đau khổ mà Khương Lưu Huỳnh phải chịu.

 

Nhìn thấy Khương Lưu Huỳnh trong màn hình, đang cười vui vẻ như vậy, Khương Thành Du lại một lần nữa ghen tị.

 

Anh ta thật sự rất muốn Khương Lưu Huỳnh cũng có thể mỉm cười với anh ta như vậy …

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.