Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 84




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng Khương Tư Niên cũng ngồi lại trên ghế, nhưng lần này không phải vì Khương Thành Du, càng không phải vì Khương Oản Oản, mà là vì anh ta muốn nhìn xem sau này Huỳnh Huỳnh sẽ trải qua những gì…

 

Anh ta đã quyết tâm sẽ bắt tất cả những kẻ từng bắt nạt Huỳnh Huỳnh phải trả giá đau đớn!

 

Bao gồm cả chính anh ta. Chỉ cần Huỳnh Huỳnh đồng ý, anh ta sẵn sàng tặng toàn bộ cổ phần của mình tại tập đoàn Khương Thị cho cô.

 

Không, như thế vẫn chưa đủ!

 

Anh ta sẽ quỳ trước mặt Huỳnh Huỳnh, giống như ngày xưa anh ta từng đuổi cô ra ngoài và bắt cô quỳ trước cửa.

 

Anh ta sẽ quỳ đến khi cô tha thứ cho mình!

 

Cùng lúc đó, tại trường Đế Trung, lớp 12-1 vừa kết thúc tiết học văn hóa cuối cùng của buổi sáng, và tiết cuối là tiết thể dục.

 

“Diễm ca, Diễm ca, hôm nay cậu mang bóng đi nhé, bóng của tôi để ở nhà rồi.”

 

Mấy người hôm qua vừa bị đánh, hôm nay lại vui vẻ bu lại bên Khương Diễm, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, nói:

 

“Hôm nay bọn mình nhất định phải chơi một trận thật sảng khoái! Một tuần chỉ có một tiết thể dục, không hiểu trường nghĩ gì nữa!”

 

Đúng lúc Khương Diễm còn đang lưỡng lự, cô gái mà hôm qua cậu gặp lại đột nhiên chạy tới.

 

Cô nắm lấy góc áo Khương Diễm, nói:

 

“Khương Diễm! Hôm qua cậu không làm bài tập, cô chủ nhiệm bảo cậu đến văn phòng cô ấy để làm bù.”

 

Vừa nghe vậy, mấy người kia lập tức không hài lòng:

 

“Bù cái rắm! Cô chủ nhiệm từ khi nào quản bài tập của Diễm ca chứ?”

 

“Đúng rồi, Lâm Đại Mao, ý cậu là gì đây? Hôm qua còn bám lấy Diễm ca, hôm nay lại đến nữa, chẳng lẽ cậu thích Diễm ca à—Ai da, Diễm ca, sao cậu lại đánh tôi nữa!”

 

Người vừa nói chưa xong câu đã ăn thêm một cú đ.ấ.m từ Khương Diễm. Sau đó, cậu quay sang nói với cả nhóm:

 

“Tôi đi làm bài tập, bóng ở đó, các cậu tự chơi đi, hôm nay tôi không chơi.”

 

Nghe vậy, mấy người kia nhìn nhau, rồi nói:

 

“Được rồi, vậy bọn tôi chờ cậu làm bài xong rồi chơi tiếp.”

 

Nói xong, họ giả vờ thất vọng ôm quả bóng rổ phiên bản giới hạn của hãng T, sau đó kéo nhau chạy ra ngoài.

 

Khương Diễm bĩu môi, quay đầu nhìn cô gái trước mặt, nhíu mày hỏi:

 

“Cậu tên Lâm Đại Mao? Cái tên gì kỳ vậy?”

 

“… đại ca, chúng ta học cùng lớp ba năm rồi đấy, tôi tên là Lâm Miêu Miêu, được chưa?”

Cô gái trợn mắt, bất lực giải thích.

 

“Thôi, đừng nói nhiều, mau đi xem livestream với tôi.”

 

Cô nắm lấy tay Khương Diễm, kéo cậu đi, nhưng bất kể cô cố gắng thế nào, đối phương vẫn đứng im như cây cột không hề nhúc nhích.

 

Khương Diễm cực kỳ khó chịu, rút tay lại rồi lau vào đồng phục của mình, sau đó hỏi:

 

“Vì sao tôi phải xem livestream với cậu? Rõ ràng cậu lừa tôi, bà cô già kia chẳng hề bảo tôi đi làm bài tập.”

 

Trong lòng Lâm Miêu Miêu nghĩ: Tất nhiên là vì tiền và chính nghĩa rồi!

 

Nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra nghiêm túc:

 

“Đương nhiên là vì vụ cá cược của chúng ta. Nếu chị Huỳnh Huỳnh không làm gì sai, cậu phải xin lỗi chị ấy trước toàn thế giới đấy.”

 

“Ồ, ồ, ồ~ Vì cậu đã biết Khương Oản Oản giả vờ làm người thực vật, nên cậu không định nuốt lời chứ?”

 

Khương Diễm không hề ngu, cậu chộp lấy điện thoại của cô, vừa cầm vừa nói:

 

“Khương Lưu Huỳnh chẳng có liên quan gì tới cậu, vậy tại sao cậu lại giúp chị ấy?”

 

Nhân lúc cô còn đang sững sờ, cậu nhanh chóng dùng khuôn mặt của cô để mở khóa điện thoại.

 

Phản ứng lại, Lâm Miêu Miêu hét lên:

 

“Đồ chơi bẩn! Cậu dám giở trò à? Trả điện thoại cho tôi ngay!!!”

 

Nhưng với chiều cao hơn 1m8 của Khương Diễm, khi cậu giơ tay lên, Lâm Miêu Miêu chỉ cao 1m5 dù có nhảy cỡ nào cũng không với tới được.

 

“Trả đây! Trả điện thoại cho tôi! Đây là điện thoại của tôi! Là quyền riêng tư của tôi! Nếu không trả, tôi sẽ báo cảnh s/á/t đấy!!!”

 

Khương Diễm lướt qua lịch sử trò chuyện trên WeChat, sau đó định mở mục tin nhắn.

 

Ở đó có thỏa thuận bí mật giữa Lâm Miêu Miêu và người lạ, tuyệt đối không thể để cậu nhìn thấy!

 

Lâm Miêu Miêu hoảng hốt, chẳng nghĩ được cách gì khác, liền kéo mạnh quần của Khương Diễm xuống.

 

 

… Nhưng giao diện tin nhắn đã hiện ra, lại hoàn toàn trống trơn, ngoài vài tin quảng cáo và những đoạn hội thoại ngắn với gia đình.

 

Lâm Miêu Miêu tròn mắt ngạc nhiên.

 

Cô nhớ rõ mình chưa xóa tin nhắn, sao lại biến mất hết thế này?

 

Lúc này, toàn bộ sự chú ý của Lâm Miêu Miêu dồn lên màn hình, hoàn toàn quên rằng tay mình vẫn đang kéo quần của Khương Diễm.

 

Kết quả là, quần của Khương Diễm tụt xuống một chút, lộ ra phần viền đỏ bên trong. Nếu không nhờ cậu nhanh tay kéo lại, chắc chắn đã mất mặt.

 

“Lâm! Miêu! Miêu! Cậu chán sống rồi đúng không? Điện thoại chẳng có gì sao không nói sớm? Chột dạ cái gì hả?”

 

“Cậu bị bệnh à? Đây là điện thoại của tôi! Phải có ảnh của tôi chứ, ai mà biết cậu có phải kẻ biến thái thầm thích tôi muốn xem ảnh selfie của tôi không! Nếu không phải nể tình học cùng lớp, tôi đã gọi người tới rồi!”

 

Khương Diễm hừ lạnh hai tiếng, sau đó nghiến răng nói:

 

Hạt Dẻ Rang Đường

“Gọi bà cô già tới cũng hay, tiện thể thu luôn điện thoại của cậu vào tủ của bà ta.”

 

 

Cuối cùng, hai người vẫn cùng ngồi trên sân thượng.

 

Khi Khương Diễm đeo kính vào, cậu lập tức cảm thấy một cơn đau nhói và đầu óc choáng váng.

 

Khi nhìn rõ màn hình, cậu thấy gương mặt của mình năm 11 tuổi đang đối diện với cậu.

 

Chính xác hơn, đối diện với Khương Lưu Huỳnh.

 

Và chính xác hơn nữa, là đối diện với Khương Lưu Huỳnh vừa được đánh thức từ cơn mê man.

 

“Cô đúng là lười thật, mới chín giờ mà đã đi ngủ rồi.”

 

“Đây, sữa nóng mà anh Hai bảo mang cho cô đấy. Tôi chỉ vì mai cô thi tốt nghiệp trung học mới chịu khó đưa đến thôi.”

 

Ngủ…

 

Khương Lưu Huỳnh, với cái đầu mơ màng của mình, dần dần tỉnh táo lại. Lúc này cô mới nhớ ra, chiều nay, lúc cô về nhà thì trời mưa rất lớn.

 

Cô không mang theo ô, mà không ai trong lớp chịu cho cô mượn ô cả. Thế là cô chỉ có thể đội mưa đi bộ suốt 10 cây số để về nhà.

 

Kết quả là vừa về đến nơi, vết thương bị nhiễm trùng, cộng thêm chóng mặt và mệt mỏi, cô đã ngất đi mà không hay biết gì.

 

Khương Lưu Huỳnh khó khăn nhấc tay lên, xoa nhẹ mắt mình.

 

Những lời định nói để giải thích bỗng dưng tan biến khi cô nhìn thấy người tới lại là Khương Diễm. Một niềm vui bất chợt trào dâng trong lòng cô.

 

Huống chi… cậu còn đưa sữa cho cô nữa!

 

“Cảm ơn em.”

 

Cô cố gắng nâng cái đầu nặng trĩu của mình lên, dồn hết sức để nở một nụ cười mỏng manh, nhẹ giọng nói với người trước mặt.

 

Thế nhưng, khi cô run rẩy đưa hai tay ra định nhận lấy ly sữa, thì màn bình luận dường như nổ tung:

 

[Đừng uống!!! Chắc chắn sữa có vấn đề!!!]

 

[Khương Nhị tuyệt đối không tốt bụng đến thế! Tôi cược 5 hào.]

 

[Không đến mức vậy đâu. Dù ảnh đế có hơi mù quáng, nhưng con người không xấu. Tôi nghĩ đây là do Khương Oản Oản chỉ đạo Khương Diễm làm, muốn Lưu Huỳnh tin tưởng hắn nên bảo Khương Diễm nói dối là ảnh đế bảo đưa sữa.]

 

[Đừng suy đoán âm mưu nữa được không? Chỉ là một ly sữa thôi mà. Mấy người bị hoang tưởng rồi à? Tôi nghĩ chắc chắn ca ca quan tâm đến em gái nhưng không tiện đến nên mới bảo em trai đi. Đúng không ca ca!]

 

[Mấy người nhìn ly sữa, còn tôi thì nhìn góc phòng của Huỳnh Huỳnh, nơi có một đống bông băng thấm m/á/u. Nhìn là biết vừa thay ra, cho dù Huỳnh Huỳnh có khả năng tự lành nhanh thế nào thì cũng không thể mọc thịt mới chỉ sau vài ngày… hu hu hu…]

 

[Tên Khương Diễm mắt mù c/h/ế/t tiệt này, vừa tới đã nói người ta lười biếng. Nhưng mà Khương Thành Du, mau nói cho chúng tôi biết anh có bỏ thuốc vào sữa không? Gấp c/h/ế/t đi được, sữa sắp bị cầm lấy rồi!]

 

Dù gì cũng là chuyện từ bảy năm trước, Khương Thành Du nhất thời không nhớ ra.

 

Nhưng theo ký ức của anh ta… dường như anh ta chưa từng đưa bất kỳ thứ gì cho Lưu Huỳnh, ngoại trừ chiếc kẹp tóc năm cô bốn tuổi.

 

Nghĩ tới đây, thật sự trớ trêu. Những món quà anh ta tặng cho Oản Oản có thể chất thành núi, nhưng với cô em gái ruột của mình, chỉ có một chiếc kẹp tóc từ hai mươi năm trước.

 

Hơn nữa, đó còn là nguyên nhân trực tiếp khiến cô bị bắt cóc.

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt Khương Thành Du đã ánh lên những giọt nước mắt lấp lánh.

 

Anh ta cố nén xúc động muốn khóc, thái độ kiên quyết nói với khán giả:

 

“Dù là có phải là tôi đưa hay không, tôi vẫn hy vọng Lưu Huỳnh không uống ly sữa này.”

 

Câu nói ấy vừa dứt, mọi người lập tức hiểu rằng ngay cả anh ta cũng nghi ngờ ly sữa này.

 

Ngay cả người cứng đầu như Khương Thành Du cũng nghĩ vậy, thì khỏi cần nói đến Khương Tư Niên. Ánh mắt khẩn thiết của anh ta đã nói lên tất cả.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.