Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 80




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Làm đi! Nếu để người giúp việc làm, anh tôi chắc chắn sẽ nhận ra ngay. Tôi muốn chính cô làm!"

 

“Nếu không, tôi sẽ cắt tay mình, nói với anh cả là cô làm, để anh ấy đuổi cô ra khỏi nhà! Hừ! Nhưng mà... nếu tay tôi bị thương thì... cũng đỡ phải đi nhờ người khác giúp tôi ôn thi vào cấp ba!"

 

Sắc mặt của Khương Oản Oản từ khinh thường, coi thường lúc đầu, dần chuyển sang vẻ mặt đắc ý.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Dù đã quen với bộ mặt thật của cô em gái này, nhưng Khương Lưu Huỳnh cũng không khỏi giật mình.

 

Phải nhẫn tâm đến mức nào mới có thể làm ra chuyện tự hại mình chỉ để vu oan cho người khác như thế?

 

Khương Lưu Huỳnh không muốn làm ầm ĩ chuyện này khi kỳ thi cấp ba đang đến gần, nên đành đồng ý.

 

Nhưng khi cô nấu xong canh sườn ngô và mang đến cho Khương Oản Oản, cô ấy lại bảo:

 

“Cô muốn hại tôi à? Mới nấu xong còn nóng thế này! Da tôi mỏng manh đâu như cô! Mau mang lên cho anh cả đi!”

 

Được thôi.

 

Đến lúc anh cả thấy tôi mang vào, cô đừng khóc là được.

 

Nghĩ vậy, Khương Lưu Huỳnh không nói thêm gì, cẩn thận bưng bát canh vào phòng của Khương Tư Niên.

 

Nhưng ngay khi ánh mắt cô chạm đến khuôn mặt người đang nằm trên chiếc giường xa hoa ấy, một cảm giác bất an mạnh mẽ tràn ngập trong lòng cô.

 

Ba mươi bảy độ?

 

Làm sao mặt lại đỏ đến mức này được?

 

Không chỉ cô, mà cả những người xem qua màn hình cũng nhận ra điều gì đó bất thường.

 

[Sốt chỉ có ba mươi bảy độ thôi sao? Mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ thế kia, chăn còn thấm đầy mồ hôi nữa chứ, ewww~ Hóa ra nam thần của các người cũng luộm thuộm thế này.]

 

[Đang sốt mà còn đắp kín chăn như vậy, đúng là sát nhân mà!!]

 

[Nhìn Khương Tư Niên không giống như đang ngủ, mà giống hôn mê hơn. Bác sĩ nhà giàu mà cũng tệ vậy à? Bố tôi còn giỏi hơn họ!]

 

Khương Lưu Huỳnh vội đặt nhẹ bát canh xuống bàn, bước nhanh đến gần Khương Tư Niên và đưa tay phải ra, nhẹ nhàng áp mu bàn tay lên trán anh để cảm nhận nhiệt độ cơ thể.

 

Do cơ thể đặc biệt, tay Khương Lưu Huỳnh luôn mang chút hơi lạnh.

 

Chính cảm giác mát lạnh này lại khiến Khương Tư Niên đang sốt cảm thấy dễ chịu, dây thần kinh căng thẳng dần thư giãn, thậm chí anh còn dùng đầu cọ vào tay cô, giống như một chú thú nhỏ tìm kiếm sự an ủi...

 

“Này, cô làm gì vậy hả?”

 

Thấy hai anh em họ thân thiết như vậy, Khương Oản Oản lập tức bước tới kéo cô ra. Khương Lưu Huỳnh vùng tay ra, ngẩn ngơ nhìn Khương Tư Niên và thì thầm: “Không ổn rồi... Anh ấy bị sốt cao...”

 

Dù giọng nói rất nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh này, Khương Oản Oản vẫn nghe rõ mồn một. Cô ta cười đắc ý nói: “Đã bảo rồi, anh tôi ốm nặng lắm, ngủ say như c/h/ế/t mà chị không tin. Mau tránh ra, tôi sẽ gọi anh ấy dậy uống canh.”

 

Nhưng lần này, Khương Lưu Huỳnh không nghe theo, cô tiến lại gần hơn, lấy nhiệt kế trên tủ đầu giường và cẩn thận kiểm tra.

 

Khi cô nhìn thấy nhiệt độ trên nhiệt kế...

 

“Khương Oản Oản, cô chắc chắn đây là ba mươi bảy độ sao!?”

 

Khương Lưu Huỳnh kinh hô, rõ ràng là bốn mươi mốt độ! Làm thế nào mà bác sĩ kia có thể đọc sai cả nhiệt kế cơ chứ?

 

Khương Oản Oản chẳng hiểu chuyện gì cả. Lúc ốm đau hay cảm sốt, cô ta đều được gọi xe cứu thương đưa thẳng đến bệnh viện,

“Chỉ là sốt thôi mà? Sao cô phải quan tâm nhiều thế?”

 

“Hay là cô muốn giành công? Dù sao anh cả cũng không thích cô, cho dù biết cô nấu canh thì cũng chẳng thay đổi cách nhìn đâu. Mau xuống dưới đi, đừng làm chướng mắt tôi.”

 

Khương Oản Oản vừa nói vừa đẩy cô một cái, nhưng trong lòng lại sợ hãi, không muốn Khương Tư Niên mở mắt ra và nhìn thấy Khương Lưu Huỳnh.

 

“Phải đưa anh ấy đến bệnh viện ngay, nếu không anh ấy sẽ c/h/ế/t mất!”

 

Khương Lưu Huỳnh vừa nói vừa xoay người né tránh, rồi lao thẳng xuống cầu thang.

 

Nhận ra ý đồ của cô, Khương Oản Oản lập tức đuổi theo, vừa chạy vừa hét lên:

 

“Cái gì? Không được! Không được đưa đi bệnh viện! Đưa đi bệnh viện thì làm sao anh ấy trở thành kẻ đần được?”

 

Rất nhanh, Khương Lưu Huỳnh đã vào phòng khách, không chút do dự nhấc điện thoại bàn gọi 120.

 

Nhưng còn chưa kịp chờ đầu dây bên kia bắt máy, Khương Oản Oản đã đuổi kịp và giật đứt dây điện thoại. Trên khuôn mặt tức giận hừng hực hiện rõ sự điên cuồng:

 

“Không được gọi! Tôi muốn Khương Tư Niên bị sốt đến ngu người luôn!”

 

Lời vừa dứt, Khương Tư Niên ở phòng phát sóng như không thể ngồi yên thêm nữa, lập tức bật dậy. Hai tay nắm chặt, tiếng khớp xương kêu răng rắc như muốn nghiền nát không khí.

 

Bộ dạng ấy như thể anh ta muốn xuyên qua màn hình ngay lập tức để tát Khương Oản Oản một cái thật mạnh.

 

Những người trong phòng livestream lại càng cười khoái chí hơn:

 

 

[Khương Tư Niên đúng là có một cô em gái tốt mà!]

 

[Bốn mươi mốt độ à? Theo nhiệt độ này mà sốt tiếp không thành kẻ ngốc mới lạ. Xem ra đáng đời anh ta.]

 

[Nhưng cuối cùng anh ta vẫn khỏi hẳn mà, tiếc ghê! Khương Oản Oản đúng là vô dụng, chẳng làm được trò trống gì cả.]

 

[Trời ạ, cô gái này làm tôi nhớ đến một bộ phim ở nước tôi, Orphan (Đứa trẻ mồ côi). Cô ta cũng được nhận nuôi đúng không? Ai giải đáp hộ tôi với?]- I.P từ Úc.

 

[Ô hô, cô bé này không phải người trưởng thành giả dạng đâu. Orphan không phù hợp lắm, tôi nghĩ The Bad Seed (Mầm mống tội lỗi) mới đúng!]

 

[Không! Nữ chính trong The Bad Seed còn xinh đẹp và thông minh hơn Khương Oản Oản nhiều. Thành thật mà nói, việc Khương Oản Oản che giấu được bản chất thật lâu như vậy đã ngoài sức tưởng tượng của tôi.]

 

Đúng vậy, Khương Oản Oản vừa độc ác vừa ngu ngốc, lại còn quá rõ ràng. Tại sao mọi người lại mất từng ấy thời gian mà không nhận ra?

 

Ngược lại, Huỳnh Huỳnh luôn tốt bụng, luôn thiện lương, nhưng lại bị hiểu lầm thành kẻ xấu xa, tội ác chồng chất.

 

Còn anh ta, đã làm sai nhiều chuyện như vậy. Liệu Huỳnh Huỳnh có thực sự tha thứ cho anh ta không?

 

Tim Khương Tư Niên nhói lên từng đợt, chua xót không thể chịu nổi, đặc biệt khi nghĩ đến những hiểu lầm anh ta dành cho cô, những lời tổn thương anh ta đã nói ra, cùng những hình phạt vô lý mà anh ta áp đặt lên cô.

 

Tất cả những điều đó có thể sẽ hiện lên trong đoạn video trên màn hình kia, buộc anh ta phải đối mặt.

 

Những ký ức ấy như lưỡi d/a/o sắc nhọn, từng nhát từng nhát đ/â/m vào tim anh ta, khiến nó đau buốt không ngừng…

 

Chính vào khoảnh khắc ý nghĩ ấy nảy ra, anh ta đột nhiên… không muốn, hoặc có lẽ là không dám tiếp tục xem nữa.

 

Nỗi sợ hãi trong lòng đã lấn át nỗi đau, anh ta chỉ muốn trốn chạy ngay lúc này, tìm một chỗ để chui xuống và chôn vùi tất cả những ký ức đau khổ đó vào sâu thẳm trong tim.

 

Nhưng… nếu anh ta thật sự làm vậy, trở thành một kẻ hèn nhát, thì chắc chắn rằng Huỳnh Huỳnh sẽ khinh thường anh ta.

 

Có lẽ, cô sẽ không bao giờ quay lại nữa.

 

“Anh? Anh đang nghĩ gì thế? Em biết Oản Oản rất tệ, nhưng… em ấy vẫn cắt m.á.u để cứu anh mà, đúng không? Có thể đó là cách em ấy bù đắp lỗi lầm chăng?”

 

Khương Thành Du do dự rất lâu, cuối cùng không nhịn được mà nói ra những lời này. Dù vậy, anh ta không rõ mình đang an ủi Khương Tư Niên hay chỉ đang tự lừa dối bản thân.

 

Hai người tranh cãi quá lớn, đến mức một số người hầu trong nhà cũng ló đầu ra.

 

Ban đầu, họ đều bị Khương Oản Oản đuổi vào phòng, nhưng bây giờ, nếu không vì lo sợ cô ta sẽ phá nát đồ đạc trong nhà, có lẽ họ cũng chẳng dám xuất hiện.

 

Khi nhìn thấy những người hầu, Khương Oản Oản lập tức như nhìn thấy cứu tinh. Cô ta không chút khách khí ra lệnh:

 

“Các người, lại đây giữ chặt cô ta cho tôi!!”

 

Trong lúc tranh cãi, vì sợ làm Khương Oản Oản bị thương, Khương Lưu Huỳnh chỉ cố gắng tránh né.

 

Cô hy vọng mình có thể kiên trì trốn tránh đến khi trở về được phòng…

 

Nhưng hai người hầu chỉ do dự một giây, rồi ngay lập tức làm theo lệnh của Khương Oản Oản, tiến tới giữ chặt lấy cổ tay cô, thành công khống chế cô.

 

Khương Oản Oản vô cùng hài lòng, bước tới trước mặt họ, nói với hai người hầu:

 

“Tốt lắm, ngày mai mẹ tôi về, tôi nhất định sẽ bảo mẹ tôi tăng lương cho các người! Giờ thì cứ giữ chặt cô ta như vậy cho tôi, cho đến sáng!”

 

Cô ta nói xong liền định bước lên lầu, nhưng một trong hai người hầu đã gọi lại:

 

“Tiểu… tiểu thư, hay là… chúng tôi trói cô ấy lại nhé?”

 

Người kia cũng phụ họa:

 

“Đúng vậy, tiểu thư, ngày mai chúng tôi còn phải làm việc, không thể thức trắng đêm được.”

 

Chứng kiến cảnh tượng này, Khương Tư Niên không nhịn được mà mắng:

 

“Một lũ ăn cây táo, rào cây sung!”

 

[Không phải vậy sao? Nhà họ Khương của các người sắp bị mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ chiếm đoạt rồi. Tôi thấy đổi tên thành nhà họ Vương luôn đi, ha ha ha!]

 

[Thật sự không hiểu sao Khương Oản Oản lại có quyền lực lớn đến vậy? Chẳng lẽ Khương Lưu Huỳnh không phải tiểu thư nhà họ Khương sao? Bọn họ không sợ cô ấy mách lại à?]

 

[Ngốc à? Trước đó bọn họ còn dám nói dối trắng trợn trước mặt Khương Tư Niên, chắc chắn đã đoán trước rằng dù Lưu Huỳnh mách cũng chẳng thay đổi được gì.]

 

Tuy nhiên, điều xảy ra tiếp theo mới thực sự khiến tất cả mọi người đều há hốc miệng kinh ngạc!

 

Chỉ thấy Khương Lưu Huỳnh bị trói chặt vào một chiếc ghế, nhốt trong căn phòng chứa đồ nhỏ hẹp của cô.

 

Mà lẽ ra phải ở trên lầu, Khương Oản Oản lại xuất hiện trước mặt cô, tay cầm một con d/a/o gọt hoa quả.

 

Không gian kín mít không có cửa sổ, ánh đèn vàng nhạt cũ kỹ, và lưỡi d/a/o phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

 

Căn phòng nhỏ bé, lộn xộn này dường như tràn ngập một bầu không khí kỳ dị,cảnh tượng giống hệt như một căn phòng tra tấn trong các bộ phim truyền hình…

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.