Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 76




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); [Hu hu hu, cuối cùng cũng chờ được đến lúc livestream rồi! Tối qua tôi gần như không ngủ, cứ nghĩ mãi về phần tiếp theo của Khương Lưu Huỳnh.]

 

[Haha, tôi cũng vậy. Không biết livestream kéo dài bao lâu, giá mà có thể phát hết trong một ngày thì tốt.]

 

[Đừng mà, thứ tốt thì phải từ từ thưởng thức. Một ngày mà phát hết mười năm của người ta thì bỏ lỡ biết bao nhiêu điều hay…]

 

Giữa sự mong đợi của mọi người, đột nhiên có một loạt I.D nước ngoài tham gia vào livestream.

Ngay sau đó là hàng loạt bình luận nước ngoài hiện lên: [What is that?][Was ist das?][ما هذا؟][이게 뭐예요?]

 

Vì đây là livestream trực tiếp, nên giờ ở mỗi quốc gia đều khác nhau. Có người chuẩn bị đi ngủ, có người đang ăn tối…

 

Bạch Lê bình tĩnh cầm lấy micro, dùng 12 thứ tiếng khác nhau để nhắc lại những điều đã nói vào ngày đầu tiên.

 

Mỗi lần giải thích xong bằng một ngôn ngữ, số lượng người xem trong phòng livestream lại tăng chóng mặt, cho đến khi cuối cùng con số dừng lại ở mức một tỷ người.

 

“Chào mừng những người bạn mới của chúng ta! Ngôn ngữ của họ sau khi được hệ thống nhận dạng sẽ tự động chuyển thành tiếng Hoa, ngược lại, ngôn ngữ của chúng ta cũng vậy. Giờ thì livestream chính thức bắt đầu.”

 

Màn hình đen cuối cùng không còn ngập tràn bình luận như sóng biển nữa, mà xuất hiện một luồng sáng, từ từ lan tỏa.

 

Các tòa nhà xung quanh mọc lên sừng sững, các nhân vật dần hiện ra ở chính giữa khung hình.

 

Khương Lưu Huỳnh, 16 tuổi, đã nằm viện năm ngày. Dù khả năng tự chữa lành của cơ thể cô mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể hồi phục hoàn toàn vết thương bị đ.â.m vào n.g.ự.c chỉ trong một ngày, chưa kể cô còn thử độc dược vì bệnh tình của Khương Diễm.

 

Đáng tiếc là sau khi Khương Diễm xuất viện, không còn ai ở bên cô nữa.

 

Tất nhiên, cô cũng đã không đến trường suốt năm ngày, thậm chí còn chưa xin phép giáo viên, hoặc đúng hơn là cô không có cơ hội để xin phép…

 

Nhưng điều đó thì có liên quan gì chứ? Không ai đi tìm cô, gia đình cô vốn dĩ đã như vậy, huống chi là giáo viên.

 

Ngay khi cô đang nghĩ vậy, thủ tục xuất viện mà cô lén lút làm đã hoàn thành.

 

Chi phí nằm viện quá cao, cô không thể ở lại lâu hơn. Tiếp theo cô sẽ đi đâu? Còn có thể về nhà được không?

 

Đúng lúc này, điện thoại trong túi của Khương Lưu Huỳnh đột nhiên reo lên.

 

Nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, khuôn mặt vốn bình thản của cô lập tức lộ ra một tia vui mừng, bật thốt lên:

 

“Anh cả!”

 

Nhưng ngay sau tiếng gọi đó, niềm vui ấy nhanh chóng tan biến, thay vào đó là vẻ nặng nề và lo lắng.

 

Khương Lưu Huỳnh ngập ngừng hỏi:

 

“Là Khương Oản Oản… lại nói gì với anh nữa sao?”

 

Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời:

 

“Ừm… Nó là em gái em, dù quan hệ của hai đứa không tốt, cũng đừng gọi thẳng tên nó như vậy. Thân thể em giờ thế nào rồi? Có cần anh đến đón em về không?”

 

Chỉ là giọng điệu lạnh lùng, nhưng lại mang theo lời quan tâm, truyền vào tai Khương Lưu Huỳnh, khiến cô bất chợt sững người.

 

Rõ ràng chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản nhất, nhưng lại khiến cô rất muốn bật khóc thật lớn.

 

“Nói gì đi, đừng im lặng như thế. Nếu cần về, anh sẽ đến đón. Kỳ thi vào cấp ba sắp đến rồi, em còn không đến trường học nữa.”

 

“Giáo viên của em cũng…”

 

Khương Tư Niên thấy đầu dây bên kia mãi không có tiếng đáp lại, cuối cùng cũng dịu giọng:

 

“Thôi được rồi, nghe lời chút đi. Anh sẽ đến đón em. Em đang ở bệnh viện nào?”

 

Nhưng anh ta không biết rằng Khương Lưu Huỳnh không phải đang dỗi mà không trả lời, mà là vì quá ngạc nhiên, hoặc nói đúng hơn là vui mừng. Cô không chút do dự đáp lại:

 

“Cảm ơn anh cả! Em đang ở Bệnh viện Nhân dân!”

 

Hóa ra vẫn có người nhớ đến cô, hóa ra anh cả cũng quan tâm cô, và thậm chí còn có cả thầy cô.

 

Niềm vui sướng lớn lao khiến Khương Lưu Huỳnh quên mất cái “Ừm” đầy hờ hững ban đầu của Khương Tư Niên.

 

Trong phòng livestream, khán giả cũng bắt đầu bình luận sôi nổi:

 

[Khương Tư Niên cuối cùng cũng phát hiện ra lương tâm, quả nhiên người tỉnh ngộ trước tiên vẫn là Khương BOSS của chúng ta. Còn Khương Thành Du thì đúng là hết thuốc chữa.]

 

[Thật buồn cười, nghe xem anh ta vừa nói cái gì kìa? Lưu Huỳnh nhà chúng tôi chẳng hề có em gái nào cả, vậy mà vừa mở lời đã đổ lỗi lên đầu cô ấy. Những ai định tẩy trắng cho anh ta đều là đồ ngốc, cút hết đi!]

 

[Đừng dìm người này để nâng người kia lên được không? Khương Tư Niên là anh cả, tỉnh ngộ nhanh là chuyện dễ hiểu. Còn anh trai diễn viên kia khi đó còn nhỏ, lại thẳng tính, bị bạch liên hoa lừa gạt cũng là lẽ thường thôi.]

 

[Cười c.h.ế.t tôi!]

 

 

[Tôi rất thắc mắc, livestream này nhìn cũng bình thường mà, tại sao lại thu hút được nhiều người xem như vậy? Tối còn không chịu đi ngủ sao?]I.P: Mỹ Quốc

 

[Đợi đó mà xem, sẽ có điều bất ngờ đấy, nhóc nước ngoài à~]

 

Lúc này, một trong những nhân vật chính là Khương Tư Niên, vừa trải qua cả đêm bị ác mộng giày vò.

 

Hôm nay có thể nói là lần đầu tiên trong đời anh ta ngủ quên.

 

Vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên anh ta làm là vội vã mở livestream, vừa cầm điện thoại vừa rửa mặt, sau đó xuống tầng, ngồi vào bàn ăn.

 

Nhớ lại những hình ảnh vừa xem trong livestream, anh ta cảm thấy một niềm hạnh phúc chưa từng có.

 

Hóa ra không phải lúc nào anh ta cũng sai lầm, hóa ra không phải lúc nào anh ta cũng lơ là Huỳnh Huỳnh.

 

Anh ta từng quan tâm đến cô em gái này, dù sự quan tâm ấy nhỏ nhoi đến mức nào.

 

Nhưng ít nhất…

 

Có thể bù đắp chút nào hay chút ấy.

 

“Thôi nào, anh đừng cười ngốc thế. Em đã đưa Oản Oản vào viện tâm thần rồi. Lưu Huỳnh cũng nên trở về, đúng không?”

 

Khương Thành Du bực bội giật lấy điện thoại của Khương Tư Niên.

 

Khi Khương Thành Du đưa Khương Oản Oản vào bệnh viện, cảnh cô ta khóc lóc, làm loạn khiến Khương Thành Du đau lòng, nhưng thật sự không còn cách nào khác. Giờ đây, chỉ có Khương Thành Du tin cô ta.

 

‘Ngôi nhà này đã không còn chỗ cho Oản Oản nữa. Bố và anh cả đều đã thất vọng tràn trề với em ấy, mẹ cũng vậy, đến cả Khương Diễm cũng thế.’

 

‘Khương Diễm vì không muốn thấy mặt Oản Oản mà thậm chí không thèm ăn sáng, đi thẳng đến trường.’

 

Do bố đang có mặt, Khương Tư Niên không lập tức giật lại điện thoại mà bình tĩnh chất vấn:

 

“Câu nói vừa rồi của cậu có ý gì? Đưa Khương Oản Oản vào viện tâm thần là vì cô ta có vấn đề, đây là điều cô ta đáng nhận, chứ không phải vì Huỳnh Huỳnh.”

 

Khương Chấn Thiên gật đầu đồng tình:

 

“Chúng ta đã hiểu lầm đứa trẻ này quá nhiều, dẫn đến việc con bé xa cách với chúng ta. Chưa kể, chúng ta suýt chút nữa còn đưa nó vào tù.”

 

Nói đến đây, trên mặt ông hiếm khi xuất hiện vẻ áy náy. Hồi đó, người chủ động muốn bắt Khương Lưu Huỳnh nhốt vào tù chính là ông. Nhưng giờ đây, người ta lại nói với ông rằng Khương Lưu Huỳnh chưa từng làm hại Khương Oản Oản, tất cả chỉ là Khương Oản Oản giả vờ…

 

Cơn giận trong lồng n.g.ự.c của Khương Chấn Thiên lại bùng lên, ông đập mạnh xuống bàn:

 

“Thật không thể chấp nhận được! Không chỉ giả làm người thực vật, mà cả bệnh tim cũng giả, thậm chí bao nhiêu lần trước đây, nó đều đóng vai nạn nhân để vu khống Lưu Huỳnh!”

 

Lúc này, Vương Quyên ngồi bên nhẹ nhàng đặt tay lên vai ông, trấn an:

 

“Chấn Thiên, đừng giận nữa. Oản Oản cũng chỉ nhất thời hồ đồ. Đợi Lưu Huỳnh trở về, em nhất định sẽ bắt Oản Oản xin lỗi Lưu Huỳnh.”

 

“Chấn Thiên, anh cũng biết mà, Oản Oản từ lúc bốn tuổi đã theo em đến nhà họ Khương, tự nhiên coi anh như bố ruột. Ai mà ngờ mười năm sau… Haiz, đổi lại là ai mà đột nhiên xuất hiện một người chị, cũng đều không vui vẻ gì.”

 

“Huống hồ, Lưu Huỳnh thực sự… ở quê quá lâu, không hòa nhập được với lối sống của tầng lớp thượng lưu chúng ta.”

 

Nghe xong, sắc mặt của Khương Chấn Thiên mới dịu lại đôi chút, nhưng Khương Tư Niên thì không. Nếu không phải nể Vương Quyên là bề trên, anh ta đã muốn trực tiếp phản bác. Tuy nhiên, dù đã cố nhẫn nhịn không muốn gây sự, Khương Chấn Thiên lại không chịu bỏ qua, quay sang trách anh ta:

 

“Tư Niên, con cũng vậy! Ăn sáng thì ăn sáng, gây chuyện với em trai làm gì? Nó là em trai con, nhỏ hơn con. Nhường nó một chút thì sao? Xem livestream thì để sau cũng được.”

 

Nghe vậy, Khương Tư Niên mới để ý đến bữa sáng trước mặt. Anh ta cúi đầu nhìn, mỗi đĩa đều có một miếng bít tết.

 

Khương Tư Niên lập tức nổi giận, bất chấp lễ nghi phong thái, anh ta lớn tiếng trước mặt mọi người:

“Bữa sáng hôm nay là ai làm? Không biết Lưu Huỳnh dị ứng thịt bò, không ăn được sao!?”

 

Cả phòng vì câu nói của anh ta mà sững sờ. Một lúc lâu sau, một người giúp việc mới rụt rè bước ra, lí nhí nói:

 

“Nhưng mà… hai mươi năm nay, bữa sáng vẫn luôn như vậy mà…”

 

Đôi mắt của Khương Tư Niên mở to, trong lòng lạnh ngắt.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Một gia đình lớn như nhà họ Khương, vậy mà không một ai biết Lưu Huỳnh không ăn được thịt bò.

 

Nhưng anh ta lại không thể trách mắng một câu nào, bởi vì người nhà họ Khương cũng bao gồm cả anh ta.

 

“Đủ rồi.”

 

Khương Tư Niên hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

 

“Bố, hôm nay con xin nghỉ thêm một ngày nữa, chuyện công ty nhờ bố vất vả thêm. Thành Du, cậu cũng vậy, đừng quay phim nữa, đi với anh.”

 

Cuối cùng, Khương Thành Du còn chưa kịp ăn xong đã bị Khương Tư Niên lôi đến phòng phát sóng ngày hôm qua để tiếp tục theo dõi.

 

Anh ta muốn đối diện với toàn thế giới để chuộc lỗi với Lưu Huỳnh.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.