(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Chấn Thiên đã quỳ ở đó từ rất lâu, và đôi mắt đục ngầu của ông cũng dần được dòng nước mắt rửa sạch, những ký ức chồng chéo trong đầu cuối cùng cũng mang lại một chút sáng tỏ.
Tuy nhiên, dù ông ta đã khóc lóc kể lể, bày tỏ sự hối hận và nỗi nhớ con gái, nhưng vẫn không hề thấy cô xuất hiện trên màn hình, cũng không thấy cô trong trường quay.
Gọi điện về nhà, không có.
Hỏi thăm ở công ty, cũng không.
Cô không ở bất cứ nơi nào…
Đúng rồi, Bạch Ly! Cậu ta là vị hôn phu của Lưu Huỳnh, chắc chắn biết cô ở đâu!
Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu Khương Chấn Thiên như tia chớp. Ông lập tức đứng dậy, mặc kệ cảm giác tê dại ở chân, lao nhanh về phía Bạch Ly.
“Ê, ê, ê! Ông định làm gì vậy?”
Nhân viên bảo vệ ở cửa như đã chờ đợi cơ hội để thể hiện suốt nhiều năm. Chiêu “cước bay” mà hắn khổ luyện suốt mười năm cuối cùng cũng có đất dụng võ. Chỉ trong ba giây, hắn đã quật ngã Khương Chấn Thiên xuống đất, khiến ông ta nằm co ro, vừa ôm lưng vừa nhăn nhó vì đau.
“Rầm——”
Cánh cửa trường quay bất ngờ bị đẩy mạnh ra. Trước khi mọi người kịp nhìn rõ khuôn mặt của người vừa tới, đã nghe thấy tiếng hét giận dữ:
“Tôi muốn kiện các người vì xâm phạm quyền hình ảnh gia đình chúng tôi!”
Người vừa xuất hiện chính là Vương Quyên, người vội vã chạy đến từ bàn mạt chược.
Bà ta không thấy tên mình xuất hiện trên mạng, có lẽ vì những cảnh bà ta bắt nạt Khương Lưu Huỳnh quá ít, nên khả năng bị phát lại là rất thấp.
Dù sao, Khương Chấn Thiên và con trai bà đều bận rộn, chẳng ai có thời gian xem chương trình. Chỉ cần họ không xem, vị trí của bà ta sẽ không bị đe dọa.
Với sự “đảm bảo kép” này, Vương Quyên yên tâm rủ mấy quý phu nhân khác chơi mạt chược.
Nào ngờ, trời chưa tối mà bọn họ lần lượt bị chồng gọi về.
Cảm thấy có điều bất thường, Vương Quyên cố giữ lại một người, sau nhiều lần truy hỏi mới biết được:
Hóa ra, nhà họ Khương sắp sụp đổ rồi!
“Ngừng ngay! Bạch Ly, mau dừng buổi phát sóng này lại cho tôi! Nếu không, cậu chính là đang đối đầu với tập đoàn Khương Thị!”
Vương Quyên không nhìn thấy Khương Chấn Thiên nằm dưới đất. Ánh mắt bà ta ngay lập tức nhắm thẳng vào Bạch Ly, chỉ trích anh.
Trong lúc đó, cư dân mạng trong phòng live stream lại sôi nổi bàn tán:
[Người phụ nữ này chẳng phải là “mùa xuân thứ hai” của Khương Chấn Thiên sao? Nhìn mặt mũi đã thấy chua ngoa, độc đoán rồi!]
[Bình luận trên giống kiểu “báo một con số là biết bạn đến từ đâu” ấy nhỉ? Bà này vừa vào đã đòi ngừng phát sóng, còn kêu vi phạm quyền hình ảnh. Buồn cười là, Khương tổng và Khương thiếu đều đang ở đây mà!]
[Haha, nhìn vẻ mặt của bà ta, chắc bà ta còn chưa biết chồng mình đang nằm dưới đất kia!]
Khương Thành Du, vừa trở lại ghế ngồi, ngạc nhiên hỏi:
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Lúc này, Vương Quyên mới nhận ra Khương Thành Du và Khương Tư Niên cũng có mặt, nhưng vẫn không thấy Khương Chấn Thiên nằm dưới đất.
Thấy hai người con trai ngồi gần Bạch Ly, lại có vẻ đang ủng hộ anh, Vương Quyên lập tức nổi cơn thịnh nộ.
“Đồ bất hiếu! Chúng mày có biết buổi phát sóng này đang hủy hoại nhà họ Khương không? Vậy mà còn ở đây xem vui vẻ thế này!”
“Hay là chúng mày nghĩ rằng Khương Thị sớm muộn gì cũng thuộc về A Diễm, nên cố tình hợp tác với người ngoài để phá hủy chúng tôi, chính mình không có được nên muốn hủy đi đúng không?!”
Câu nói của Vương Quyên khiến cả trường quay im phăng phắc.
Đây có phải…
Người phụ nữ dịu dàng, nhỏ nhẹ mà ông từng quen biết hay không?
Khương Chấn Thiên dường như quên mất cơn đau trên người, sửng sốt nhìn vợ. Đến khi bà ta nói xong, sự sửng sốt ấy biến thành cơn giận dữ không thể kiềm chế.
Người phụ nữ này, sao lại dám nói ra những lời như vậy?!
Bà ta dám xúc phạm hai đứa con trai mà ông luôn tự hào nhất ư?!
Khương Chấn Thiên gắng sức đứng dậy, dù bước chân còn loạng choạng nhưng không thể ngăn được cơn giận đang sôi sục.
Ông hét lớn về phía Vương Quyên:
“Tôi nói Khương Thị sẽ thuộc về Khương Diễm khi nào?!”
Những ảo tưởng cao xa của Vương Quyên, không ngờ rằng trên con đường bà ta đi lại đột ngột xuất hiện chồng của mình.
Vốn mang theo sự chột dạ và hoảng loạn, Vương Quyên nghe lời của Khương Chấn Thiên mà dần chuyển thành kinh ngạc, sau đó là sự phẫn nộ, bà chất vấn lại:
“Chồng à, chẳng phải anh đã nói sẽ giao công ty cho A Diễm nhà chúng ta sao? Anh đã hứa với em rồi mà!”
…
Thấy Khương Chấn Thiên không trả lời, cư dân mạng lập tức tung bình luận:
[Chồng ơi, anh trả lời đi~]+99999999
Và để lại một loạt người ngoại quốc ngơ ngác:
[Hóa ra đàn ông ở Hoa Quốc có thể cưới nhiều vợ thế này! Người đàn ông này chắc còn lợi hại hơn cả tù trưởng bộ lạc của chúng tôi, có thể mời ông ấy về làm tù trưởng mới được không?] (IP: không xác định)
Sự im lặng đột ngột của Khương Chấn Thiên khiến Vương Quyên nghĩ rằng ông ta đã nhớ ra và ngầm thừa nhận chuyện này.
Bà ta trở nên lớn lối hơn, công khai chỉ trích hai người con trai của Khương Chấn Thiên:
“Anh nhìn hai đứa con trai của mình đi! Đố kỵ đến mức hại cả người nhà. Bây giờ nhà họ Khương bị chúng hại thê thảm rồi! Bà Lý, bà Ngô đều cô lập em, còn A Diễm ở trường chắc chắn sẽ bị bắt nạt. Chấn Thiên, anh phải làm chủ cho em !”
Khi Vương Quyên nhắc đến hai chữ “bắt nạt,” ở xa tại lớp 12-1 trường Đế Trung, cô giáo chủ nhiệm quay đầu nhìn về phía “nhân vật chính” của câu chuyện này.
Những hình ảnh trong camera giám sát lớp học và những ngày bị hiệu trưởng mắng mỏ bất giác hiện lên trong đầu cô.
“Hừ!”
Cô mỉa mai, nói với Khương Diễm:
“Khương Diễm, hay em lấy kính mắt của mình ra, lên chứng minh xem ai mới là người bị bắt nạt đi.”
Điều khiến mọi người bất ngờ là Khương Diễm thật sự đứng dậy, bước đến tủ bảo hiểm, nhập mật mã và lấy chiếc kính ra.
Bên cạnh kính, năm mươi chiếc điện thoại di động nằm lộn xộn trong tủ bảo hiểm bỗng trở nên vô cùng thừa thãi.
“Nhìn gì vậy? Tôi đoán ra mật mã không được sao?” Khương Diễm vừa đeo kính, vừa giả bộ.
Tất nhiên cậu sẽ không nói rằng mật mã là do Lâm Miêu Miêu tiết lộ.
“Bố! Mẹ!”
Vương Quyên bị tiếng gọi quen thuộc thu hút sự chú ý. Trên màn hình lớn, khuôn mặt con trai bà – Khương Diễm – xuất hiện, với những vết thương trên mặt.
Do trường quay chỉ truyền hình ảnh ký ức của Khương Lưu Huỳnh lên màn hình, Vương Quyên – người không xem live stream – đã hiểu nhầm rằng nội dung phát sóng chỉ liên quan đến cô.
Trên màn hình, Khương Diễm nghiêm túc nói:
“Con không hề bị bắt nạt ở trường! Hơn nữa, con sẽ không tranh giành công ty với anh cả. Nhà họ Khương, con không cần một xu nào cả.”
Vương Quyên ngơ ngác. Khương Diễm lẽ ra đang ở trường học, sao giờ lại xuất hiện trên màn hình với bộ dạng này?
Cậu vừa nói gì? Không cần một xu nào từ nhà họ Khương? Vậy bà ta phải làm sao?
Nếu Khương Tư Niên lên làm tổng tài, chắc chắn bà và con trai sẽ bị đuổi khỏi nhà! Những nỗ lực của bà ta suốt bao năm qua chẳng lẽ đều uổng phí?
Điều kỳ lạ hơn cả là tại sao Khương Diễm lại bất ngờ xuất hiện và nói ra những điều này!
Suy nghĩ ấy khiến Vương Quyên chóng mặt, bà ta lập tức bám vào cánh tay của Khương Chấn Thiên, run rẩy hỏi:
“Con… con có nghe thấy chúng ta nói chuyện không?”
Khương Chấn Thiên từ từ rút tay ra, ánh mắt đầy thất vọng và quyết đoán nhìn bà.
Nửa phút trôi qua…
Ông ta trả lời câu hỏi của bà bằng giọng lạnh lùng và kiên quyết:
“Tôi chưa bao giờ hứa sẽ giao công ty cho A Diễm. Đây là sự nghiệp mà tôi và A Nhược cùng gây dựng, tự nhiên sẽ để lại cho con của tôi và cô ấy.”
Khoảng lặng vừa rồi chỉ là do ông ta hồi tưởng. Mỗi lần nhắm mắt lại, hình bóng của A Nhược lại hiện ra.
Nếu năm đó không có gia đình bên ngoại của A Nhược giúp đỡ …
Hạt Dẻ Rang Đường
Khương Chấn Thiên không dám nghĩ thêm. Càng nghĩ, ông ta càng cảm thấy hổ thẹn và muốn đuổi người phụ nữ trước mắt ra khỏi nhà họ Khương.
Nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ của A Diễm. Vì con trai, ông không thể làm thế.
“Anh… anh…”
Vương Quyên trợn tròn mắt, không tin vào những gì mình vừa nghe. Đôi môi bà ta run rẩy, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Lúc này, Khương Tư Niên bỗng xen vào, trả lời thẳng thừng câu hỏi của bà:
“Ở đây có ba chiếc camera, nghĩa là tất cả những gì xảy ra đều đang được phát trực tiếp. Hiện tại, số người xem là… 10 tỷ. Bà nghe rõ chưa, dì Vương?”
Từ “dì Vương” được anh nhấn mạnh, như thể vạch rõ khoảng cách.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");