Sau Khi Ký Thoả Thuận Ly Hôn Cùng Vai Ác Cố Chấp

Chương 49: Cầu hôn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trung tâm văn hóa thể thao Khinh Thành.

Lúc này biển người tấp nập, bảng đèn màu lam giống như đại dương xanh thẳm, vào lúc này trong đêm tối, lấp lánh tỏa sáng. Hạ An Dịch ôm một cây đàn ghi ta ngồi ở giữa sân khấu, ánh đèn sân khấu chiếu lên người anh ta, rõ ràng đang ở trong hội trường hơn vạn người, lại làm cho người ta có một loại cảm giác yên bình đến lạ.

Rất nhanh, ngón tay của anh ta chuyển động.

Khúc nhạc dạo nhẹ nhàng thong thả vang lên, mọi người khua những cây gậy huỳnh quang màu lam trong tay, theo tiết tấu nhẹ nhàng hòa hợp.

Hợp xướng tựa như đại dương, thanh âm hợp lại cùng một chỗ mang theo một loại sức mạnh dịu dàng lại chắc chắn.

Cố Từ Dư đứng ở phía sau cánh gà, nhìn trên sân khấu cùng dưới sân khấu, hốc mắt đột nhiên hơi có chút ướt át.

Bài hát của Hạ An Dịch mang theo một loại sức mạnh dịu dàng mà lại kiên định.

Cố Từ Dư nghe, cảm giác trong lòng tràn đầy ôn nhu và sức mạnh vô hạn.

Hệ thống ở trong ý thức nhìn thấy Cố Từ Dư trong khoảng thời gian này đối với Hạ An Dịch, đối với công ty giải trí Tinh Lộc có biết bao cố gắng, thật sự không biết nên châm chọc cái gì cho phải.

Vào vai nữ phụ,  bỏ lại bao nhiêu mỹ nam cao thủ phía sau, một lòng chuyên tâm vào sự nghiệp, thật đúng là trâu bò.

Nhưng bây giờ nhiệm vụ chính của Cố Từ Dư gần như đã kết thúc.

Hạ An Dịch ra mắt thuận lợi, có thể đứng trên sân khấu của riêng mình. Phó Thời Duyên tránh được khúc mắc với Lâm Thụy Lạp, đồng thời cũng giải quyết xong những chuyện trong nhà hắn, sự nghiệp hiện tại phát triển không ngừng, cũng ngày càng trở nên tốt hơn.

Về phần Hướng Trần Viễn bên kia…

Cố Từ Dư biết, anh ta sẽ không có quan hệ gì với Lâm Thụy Lạp.

Bởi vì người anh ta thích chính là nguyên chủ.

Là Cố Từ Dư nguyên bản kia.

Cho nên khi còn ở đại học Khinh Thành, vừa liếc qua một cái, anh ta đã nhìn thấu rất nhiều thứ.

Thành thật mà nói, có thể phát triển suôn sẻ đến bước này, Cố Từ Dư cũng không làm xáo trộn cốt truyện là mấy. Thật ra cô dành nhiều thời gian hơn cho Nguyên Lạc Sâm và một số người đặc biệt.

Mỗi người đều đóng vai chính trong thế giới của riêng họ.

Không ai có thể thay thế ai, và không ai có thể dễ dàng đảo lộn cuộc sống của mình.

“Mỗi ngày, hãy sống tự do và hết mình.”

Câu cuối cùng của bài hát vang lên, các fan lớn tiếng hoan hô, gậy huỳnh quang màu lam trong tay mỗi người cũng vung vẩy nhiệt tình, giống như đang hưởng ứng ca từ kia.

“Cô đã làm được.” Giọng nói nhàn nhạt đột nhiên vang lên bên tai.

Cố Từ Dư ngẩng đầu nhìn qua, cũng không biết nên châm chọc cái gì.

“Anh đúng là âm hồn bất tán.”

Trợ lý Lâm ở bên cạnh không khỏi bật cười.

Nguyên Lạc Sâm nhìn anh ấy một cái, khóe miệng trợ lý Lâm giật giật, trong nháy mắt đã trở lại bộ dạng vô cảm lúc trước.

“Đương nhiên là tới đưa đón em đi làm.”

“…” Cố Từ Dư có chút hết chỗ nói.

Quá quật cường, thật sự, đúng là loại mặc mưa mặc gió.

Nhưng có thể trong lòng cô cũng có chút tư tâm, Cố Từ Dư cũng không từ chối Nguyên Lạc Sâm.

Buổi biểu diễn này đã kết thúc hoàn mỹ, chuyện tiếp theo đã giao cho Trình Dương sắp xếp, về phần tiệc mừng công sau đó, Cố Từ Dư một chút cũng không muốn tham dự.

Bây giờ cô chỉ muốn nhảy thẳng lên giường, đánh một giấc thật ngon.

Nhưng bây giờ vì buổi concert sôi động của Hạ An Dịch, Cố Từ Dư vẫn chưa thoát ra khỏi sự phấn khích vừa rồi.

Sau khi dặn dò hoàn thành công việc một lần nữa, Cố Từ Dư theo Nguyên Lạc Sâm một trước một sau đi ra từ cửa sau, một luồng gió lạnh cứ như vậy thổi tới, gần như trong nháy mắt đã đánh thức Cố Từ Dư.

Thậm chí còn xúc động đến mức muốn đi dạo bờ biển.

Tất nhiên, từ trung tâm văn hóa thể thao của thành phố cách biển khá xa, không thực tế chút nào.

Nguyên Lạc Sâm dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, sau đó thản nhiên nói: “Anh biết một nơi rất thích hợp để thư giãn, có muốn đi dạo một chút không?”

Cố Từ Dư nhìn anh một cái.

“Không ngờ anh lại nhàn nhã như vậy.”

Kẻ cuồng công việc vẫn có một nơi thích hợp để đi dạo và thư giãn.

Sau đó Cố Từ Dư ngồi lên xe,  không lâu sau đã đến gần bờ biển.

“Không nghĩ tới nơi này lại có biển.”

Cách công ty của em cũng không xa.” Nguyên Lạc Sâm thản nhiên nói.

Cố Từ Dư kinh ngạc nhìn anh một cái.

Cô thật sự không nghĩ tới.

 “Nơi này mặc dù có chút ẩn nấp, nhưng nếu em nhìn thế giới bên ngoài nhiều một chút, sẽ rất dễ dàng phát hiện.” Nguyên Lạc Sâm nhìn cô, nhẹ giọng nói.

Trung tâm thành phố rốt cuộc cũng chỉ lớn như vậy, nếu như cố ý đi dạo, không thể không biết biển này.

Trong những lời này của Nguyên Lạc Sâm còn có một tầng hàm nghĩa khác, tất nhiên Cố Từ Dư cũng nghe ra được.

Giống như lúc trước khi hai cô còn chưa ly hôn, lúc Nguyên Lạc Sâm đưa cô đến một bờ biển khác, lúc đó anh đã muốn nói cho cô biết.

Chỉ tiếc, lúc ấy cô còn có nhiệm vụ, hơn nữa cô cũng biết rõ mình là người của thế giới khác.

Cho nên chưa bao giờ nghĩ tới những thứ này.

Chấp nhận tất cả những gì có liên quan đến thế giới này, cho dù là biển và sao, hay là người đứng trước mặt này.

Cố Từ Dư ngước mắt nhìn anh.

Nguyên Lạc Sâm không động đậy, cứ như vậy im lặng đứng ở nơi đó, tựa hồ đang chờ người đối diện này có thể chân chính suy nghĩ cẩn thận.

Cuối cùng vẫn là Cố Từ Dư dời mắt đi trước.

Hai người tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.

“Chuyện Hạ An Dịch lần này quả thật ngoài dự liệu của tôi, anh ấy rất có thiên phú về ca hát, trời sinh anh ấy đã thuộc về sân khấu rồi.” Dường như cảm nhận được bầu không khí có chút xấu hổ, Cố Từ Dư bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Ừ, mà em tìm được anh ta, cũng thành công biến anh ta thành một ca sĩ thế hệ mới vô cùng được hoan nghênh, em cũng rất có thực lực.” Nguyên Lạc Sâm khách quan bình luận.

“A, cảm giác lời khích lệ từ miệng anh, nghe thế nào cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.” Cố Từ Dư trêu chọc nói.

“Anh chưa bao giờ thấy việc khen người khác là dễ dàng, nhưng hiện tại đối với anh mà nói, nói ra ba chữ 'em rất tuyệt' cũng không khó.” Nguyên Lạc Sâm nói.

“...” Cố Từ Dư bị một câu vốn không có ý gì như vậy chọc đến đỏ mặt.

Lúc này, Nguyên Lạc Sâm lại đột nhiên hỏi: “Chuyện Hạ An Dịch ra mắt cũng đã thành công mỹ mãn, chuyện của những thực tập sinh kia cũng đã dần đi vào quỹ đạo, kế tiếp em có dự định gì không?”

“Đương nhiên là tiếp tục không ngừng cố gắng, hoàn toàn nắm giữ công ty giải trí Tinh Lộc trong tay…” Nói xong, thanh âm của Cố Từ Dư ngày càng nhỏ.

“Ý của anh là…” Cố Từ Dư lắp bắp nói.

“Em nói xem?” Nguyên Lạc Sâm hỏi ngược lại.

“... Chờ người định mệnh của tôi xuất hiện rồi hãy nói.”

Cố Từ Dư chậm rãi nói.

“Đến lúc đó, tôi nghĩ rằng tôi nên suy nghĩ nghiêm túc về ý nghĩa của cuộc sống đối với tôi. Đến lúc đó, đi du lịch với anh ấy, leo núi cùng nhau và tận hưởng món quà của cuộc sống, có lẽ là một tư vị hoàn toàn khác.”

Cố Từ Dư tưởng tượng cảnh tượng kia, dần dần, nhìn rõ bộ dáng người nọ, phát hiện vậy mà lại là mặt Nguyên Lạc Sâm.

Mà đối diện, sau khi nghe được câu này, con ngươi Nguyên Lạc Sâm từ từ sâu thêm.

“Hỏi em một vấn đề nữa, được không?”

“Hả? Anh hỏi đi.” Cố Từ Dư sửng sốt một chút.

“Bây giờ tâm trạng em thế nào, có vui không?” Nguyên Lạc Sâm thản nhiên nói.

“Thoải mái tự tại trước nay chưa từng có, đương nhiên cũng rất vui vẻ.” Cố Từ Dư cười nói.

Nghe được câu trả lời của cô, trong đôi mắt của Nguyên Lạc Sâm hiện lên ý cười.

“Em xem, ở bên anh cảm giác cũng không tệ lắm. Hơn nữa bộ dạng anh cũng coi như không tệ, cũng rất có tiền, hơn nữa có thể cùng em làm rất nhiều chuyện em muốn làm. Cho nên…”

“Cho nên có thể suy nghĩ một chút về anh không?”

“Trở thành định mệnh của em.”

Sau khi nói điều này, ánh mắt Cố Từ Dư vô thức mở to hơn. 

Cô sững sờ nhìn Nguyên Lạc Sâm, giống như không ngờ anh sẽ bày tỏ ra như vậy. 

“Anh nghiêm túc chứ?” 

Cố Từ Dư gần như nghĩ rằng người này lại đang trêu chọc cô. Dù sao người này cũng là Nguyên Lạc Sâm, chuyện gì cũng có thể làm được. 

“Em nói xem.” 

Nguyên Lạc Sâm thấy cô như vậy, anh đột nhiên cúi người xuống. 

Cố Từ Dư sợ đến mức nhắm mắt lại. 

“Nếu em còn như vậy, anh sợ mình không nhịn được mà muốn làm chút chuyện thân mật.” Con ngươi Nguyên Lạc Sâm thâm trầm, thấp giọng nói. 

Giọng nói của Nguyên Lạc Sâm vẫn lạnh lùng, nhưng lúc này lại tràn ngập dịu dàng và quyến luyến vô hạn. 

Cố Từ Dư nghe thấy giọng nói gần bên tai, tim cô đập thình thịch, tiếng rất lớn. 

Sau lần ly hôn trước, cô tưởng rằng Nguyên Lạc Sâm sẽ rời khỏi thế giới của mình hoàn toàn. Kết quả không ngờ, đối phương còn không rời khỏi, thậm chí càng lúc càng dính lấy cô. 

Bây giờ trên dưới công ty giải trí Tinh Lộc đều biết tiểu Cố tổng có một người chồng rấy dính người. 

Mặc dù cô cũng không ghét chuyện này. 

Ngay lúc Cố Từ Dư cảm thấy đối phương sẽ thuận thế hôn cô, nhưng cô đợi rất lâu cũng không có động tĩnh gì. 

Nguyên Lạc Sâm thấy cô như vậy, cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, khẽ cười một tiếng, thong thả nói. 

“Mở mắt ra.” 

Mọi chuyện không phát triển theo tưởng tượng của cô, nháy mắt Cố Từ Dư cảm thấy thẹn quá hóa giận. Cô đột nhiên mở mắt ra, vừa định biện minh cho hành động có chút ngốc vừa rồi của mình, vừa mở mắt đã nhìn thấy Nguyên Lạc Sâm không biết đã quỳ trước mặt cô từ lúc nào. 

Màu sắc trong mắt người đàn ông dịu dàng và quyến luyến. 

Lúc này, anh nghiêm túc nhìn cô. 

Trong tay anh cầm một bó hoa, nhẹ nhàng đặt vào tay Cố Từ Dư, sau đó lấy ra một chiếc hộp nhung đen nhỏ nhắn tinh xảo, mở ra rồi đưa cho cô. 

"Đầu tiên, cảm ơn thế giới đã đưa em đến gần anh. Mỗi ngày quen biết em từng chút một đều là khoảng thời gian trân quý mà khó quên nhất. Bây giờ, anh muốn trịnh trọng nói với em, cô Cố Từ Dư, em có nguyện ý cùng anh trải qua mỗi ngày hay không?” 

“Anh sẽ dùng sự nhiệt tình và tình yêu ấm áp của mình để mang đến mỗi buổi sớm hạnh phúc cho em mỗi, buổi chiều thoải mái và buổi tối lãng mạn." 

Mỗi chữ mỗi câu đều không giống như lời mà Nguyên Lạc Sâm không lãng mạn đã nói, mà mỗi chữ mỗi câu đều giống như một viên sỏi nhẹ nhàng rơi vào trong lòng Cố Từ Dư rồi nổi lên những gợn sóng vô hạn. 

Cố Từ Dư sững sờ, hốc mắt cô vô thức ươn ướt. 

Ở kiếp trước, mỗi ngày cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ có một ngày như vậy. Sẽ có người dang rộng vòng tay yêu thương với cô. 

"Tính tình của em rất nóng nảy, nhút nhát lại tùy hứng và không quan tâm... Em cũng cũng rất ích kỷ, đôi khi cũng sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được những điều vì lợi ích của mình..." 

Cố Từ Dư lảm nhảm về những thiếu sót của bản thân, giống như cô đang ném tất cả những gì mình không chịu nổi để chờ đợi Nguyên Lạc Sâm rời đi, một lần nữa đứng xa cô một bước. 

Nhưng đồng thời, hốc mắt của cô ươn ướt, trong mắt có chút tinh quang, giống như trong nháy mắt cô đang chờ mong điều gì đó. 

Nguyên Lạc Sâm không nói gì, anh chỉ lấy tay Cố Từ Dư, chân thành và nghiêm túc, anh nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh. 

Anh có thể chịu đựng mọi thứ về cô. 

Cho dù là tùy hứng, nhút nhát hay ích kỷ, anh sẽ chấp nhận tất cả. 

Chỉ vì cô đã là người vợ mà anh đã xác định, người tình định mệnh mà anh dự định sẽ gắn bó cả đời với nhau trong cuộc đời này. 

Cố Từ Dư cảm nhận được nụ hôn nhẹ nhàng trên mu bàn tay mình, nước mắt liên tục rơi xuống. 

Giờ phút này, trong đầu cô không có cốt truyện, không có nam nữ chính, không có hệ thống, không có nhiệm vụ, chỉ còn lại có một trái tim hoàn toàn mềm yếu. 

Cô duỗi tay ra. 

Ánh mắt Nguyên Lạc Sâm âm trầm, anh nở nụ cười nhàn nhạt, từ từ đeo chiếc nhẫn đặt làm riêng có khắc tên của bọn họ vào ngón tay của cô. 

Ngay khi chiếc nhẫn được đeo vào, khoảnh khắc tiếp theo, một tia sáng lóe lên trên bờ biển. 

Khoảnh khắc tiếp theo, vệt sáng vụt lên bầu trời với một tiếng nổ, một bông hoa hồng rực rỡ, xinh đẹp. 

Lúc này nhìn ra xa. 

Hai người dường như đã trở thành một bức tranh lãng mạn. 

Cô xem pháo hoa, còn anh ngắm cô. 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.