Sau Khi Ký Thoả Thuận Ly Hôn Cùng Vai Ác Cố Chấp

Chương 43: Hướng Duyên trở về




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trình Dương bất động, anh hai Cố cũng hết cách, cũng đành phải tiếp tục tính sổ với Cố Từ Dư.

“Trong bữa tiệc ở Lâm gia, cô cố tình cắt ghép cái video chó má kia, dồn Tâm Nhu vào tình huống xấu hổ, Cô Từ Dư cô rốt cuộc vui vẻ cái gì? Cô không sợ tôi nói cho ông cụ sao? Cháu gái ông ấy vậy mà lại hoàn toàn không để ý đến người nhà mà hãm hại cháu gái ruột như thế!”

“Trong tay tôi có chứng cứ cô làm như vậy!”

Thấy nói Cố Từ Dư quả thực như nước đổ lá khoai, anh hai Cố bắt đầu uy hiếp.

“Anh hai, anh lại muốn nói xấu em cái gì đây? Em không làm gì cả. Hơn nữa video kia em còn tưởng là Tâm Nhu tự mình đưa lên để show ân ái, mặc dù rất lãng mạn, nhưng công khai ở bữa tiệc nhà họ Lâm như vậy thì quá thực là không nên.”

“Cố Từ Dư cô — cô nói ai show ân ái!” Cố Tâm Nhu bỗng nhiên đứng dậy, tức giận hung hăng chỉ vào mặt Cố Từ Dư.

Cố Từ Dư nhìn cô ta như vậy, môi khẽ nhếch lên.

“À ha, rốt cuộc cũng không giả bộ nữa.”

“Tôi xem trong video Tâm Nhu không phải cô và Hạng Thần rất thân mật sao? Nhìn qua không giống CP sao? Chẳng lẽ là lo lắng ba cô sẽ không đồng ý hai người ở bên nhau sao?” 

Nói tới đây, Cố Từ Dư lại nhìn về phía anh hai Cố, tha thiết an ủi anh: “Anh hai, đừng cổ hủ quá. Giới trẻ bây giờ đều theo đuổi tình yêu tự do. Dù gia đình nhà trai không có xuất thân, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn có tiền, dù sao đi nữa thì Tâm Nhu gả đi cũng sẽ không chịu thiệt thòi đâu.”

“Anh nhìn xem, xem Tâm Nhu đã bị anh bức thành cái dạng gì, nếu không tại sao lại chiếu cái video ân ái đó ở bữa tiệc nhiều người như vậy, là muốn anh thành toàn cho bọn họ đó, em xem mà muốn ê hết cả răng.”

“Cô… Cô… Cô câm miệng lại!” Cố Tâm Nhu tức giận đến mức hận không thể tiến lên đánh người.

Nếu không có Cố Từ Dư, cô ta đã sớm có thể dùng cơ hội này để  xuống tay với anh Lạc Sâm, nếu không có Cố Từ Dư, nếu không có Cố Từ Dư!!

Cố Tâm Nhu hung hăng mắng trong lòng.

Mặt Cố nhị thiếu gia càng đen như đáy nồi.

Nhưng lần này anh ta tới không phải muốn khua môi múa mép với Cố Từ Dư, anh ta giơ tay kéo Cố Tâm Nhu lại, thấp giọng nhắc nhở bên tai cô ta một câu.

Sau đó lạnh lùng nhìn Cố Từ Dư, lại tiếp tục nói:

“Tôi không cần biết cô nói như thế nào, tóm lại tôi đã có bằng chứng cô hại Tâm Nhu, hẳn là cô cũng biết tính tình ông cụ, tuyệt đối không cho phép loại chuyện làm tổn thương người nhà như này xảy ra. Nếu như cô không muốn tôi thưa chuyện này với ông cụ, tốt nhất là thức thời chủ động nhường công ty giải trí Tinh Lộc lại cho tôi.”

Rốt cuộc cũng nói đến việc chính.

Cố Từ Dư hừ lạnh.

Bằng chứng? A, cô không tin trong tay anh hai Cố có bằng chứng của cô.

Nếu như nói lúc trước còn có một chút khả năng bị người ta bắt được nhược điểm thì sau việc giải quyết ổn thỏa chuyện của Lâm Tử Hàm, cô càng không để người khác có được chứng cứ cô động thủ.

Đây là cố ý lừa cô.

“Chuyện Tâm Nhu không cho phép Hạng Thần trèo lên nhà họ Cố, có thể là tự cô ta bịa ra, hoặc là do người khác. Dù sao bộ dạng trà xanh ngày thường của Cố Tâm Nhu cũng khiến không ít người khó chịu. Mặt khác, công ty giải trí Tinh Lộc không thể để cho người ngoài quản lý được. HIện tại công ty giải trí Tinh Lộc do Cố Từ Dư tôi tiếp quản, nếu anh hai rảnh rỗi thì lo chuyện hôn sự của con gái nhà mình một chút đi, nếu không giỏ trúc múc nước, công dã tràng, đến lúc đó ngay cả nhà giàu mới nổi cũng không giữ được, sẽ rất khó coi đó.”

Cố Từ Dư nói xong, giơ tay nhấp một ngụm trà.

“Trình Dương, phiền anh giúp tôi tiễn khách quý.”

Còn cố ý nhấn mạnh hai chữ phía sau.

“Được.” Trình Dương vỗ tay đứng lên, cất điện thoại vào túi, giơ tay làm động tác mời: "Mời đi, hai vị.”

Anh hai Cố và Cố Tâm Nhu bị cưỡng ép tiễn khách như vậy, lửa giận trong lòng bị tắc ở ngực suýt nữa đã nội thương rồi.

Tuy rằng anh ta không biết trà xanh có nghĩa là gì, nhưng biết chắc chắn đó không phải là từ hay ho gì.

Vốn dĩ đối với giải trí Tinh Lộc, tuy rằng anh ta không cam lòng nhưng cũng không có gì ghê gớm, dù sao Cố Từ Dư cũng đã thốt ra những lời vô nghĩa trước mặt nhiều thành viên của hội đồng quản trị như vậy, sớm muộn gì cũng phải khóc vì thất bại thôi.

Nhưng mà không bao lâu, anh ta nghe được từ lão Từ rằng hai người đại diện kim bài trong giới giải trí Chu Càn và Minh Lâm đều bị kéo đến công ty giải trí Tinh Lộc. Lúc này rốt cuộc anh ta cũng ngồi không yên nữa rồi.

Vụ cá cược đó, nếu Cố Từ Dư thất bại, lúc đó anh ta chỉ có thể được chia một phần thôi, nhưng nếu cô thực sự thành công, Cố Từ Dư sẽ thực sự có tiếng nói trong công ty giải trí Tinh Lộc.

Đây mới là chuyện anh hai Cố lo lắng.

Về phần chuyện của Cố Tâm Nhu... Nghĩ tới đây, anh ta lại đau đầu.

Bây giờ chuyện này đã truyền hết ra trong giới, hai người Tâm Nhu và Hạng Thần hoàn toàn bị ràng buộc với nhau.

Bất kể giữa hai người này có thực sự xảy ra chuyện gì hay không thì giờ đây với đoạn video đó, hình ảnh một thiên kim nổi tiếng đoan chính, hào phóng và ổn trọng mà Cố Tâm Nhu đã tạo dựng bấy lâu nay đã hoàn toàn sụp đổ.

Các phu nhân trong giới đương nhiên sẽ không để cho con trai mình cưới một đứa con dâu nháo đến khó coi lại không ổn trọng như vậy.

Nghĩ đến lời Cố Từ Dư vừa nói, anh hai Cố thậm chí còn thật sự suy đoán, nói không chừng chuyện này chính là do Hạng Thần làm ra.

Dù sao Hạng gia vẫn luôn ở bên rìa vòng luẩn quẩn, muốn qua chuyện này trói buộc Cố gia cũng không phải là không có khả năng.

Anh hai Cố hung tợn nghĩ đến tất cả mọi người.

Anh ta đi phía trước, khi đi ngang qua tầng dành cho thực tập sinh, ánh mắt chợt lóe lên một cái.

Cố Từ Dư không phải là muốn dựa vào Hạ An Dịch và những thực tập sinh kia để khai hỏa phát súng đầu tiên sao?

Anh hai Cố cười lạnh một tiếng.

Đã như thế, anh ta càng muốn nhìn xem, cô có thể để những người này ra mắt thuận lợi hay không.

***

Hai cha con này, đúng là kỳ quái.

Sau khi tiễn anh hai Cố và Cố Tâm Nhu đi, Trình Dương trở về trực tiếp nằm trên sô pha.

“Không kỳ quái một chút sao có thể mưu hại người khác chứ.” Cố Từ Dư câu được câu không trò chuyện với anh ấy.

“Tôi phải để mắt tới Hạ An Dịch một chút, vừa rồi ánh mắt Cố nhị tổng nhìn Hạ An Dịch và đám thực tập sinh kia sắp bắn ra tia lửa luôn rồi.” Trình Dương nói.

Cố Từ Dư bị cách gọi kia của anh ấy chọc cười.

“Cố nhị tổng, làm sao anh có thể nghĩ ra cái tên như vậy, đừng quá thái quá.”

“Trong group chat riêng của công ty đều gọi như vậy.” Trình Dương nói.

“Quả nhiên các người đều có group chat riêng.” Cố Từ Dư cười nói: “Vậy các người bí mật gọi tôi như thế nào?”

“Tiểu... Tiểu yêu tinh?” Trình Dương thăm dò nhìn Cố Từ Vũ.

Mà cô nghe được xưng hô này, suýt nữa đã phun ra một ngụm trà.

“Cái này cũng rất thái quá, mấy người rốt cuộc đang lấy loại tiêu chuẩn gì để đặt biệt danh vậy!”

-

Chuyện của anh hai Cố cô đã dặn một số người phía dưới theo dõi chặt chẽ hướng đi kế tiếp của anh ta.

Lúc tan ca, một tin nhắn được gửi tới điện thoại di động.

‘Ở công ty sao?’

Người chồng hờ nhà cô gửi.

Cố Từ Dư trả lời phải.

Bên kia rất nhanh lại gửi tin nhắn đến.

‘Nhìn ra ngoài một chút.’

Cố Từ Dư ngẩn người, trực tiếp xoay người nhìn ra ngoài.

Dưới lầu, một chiếc xe lẳng lặng dừng ở bên cạnh.

Tới đón cô sớm như vậ ày.

Cố Từ Dư kinh ngạc một chút, cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi.

‘Tuy rằng anh có thể tới đón tôi, tôi rất cảm động, nhưng tôi còn có một ít văn kiện cần xử lý, anh về trước được không?’

Cố Từ Dư cân nhắc gửi tin nhắn qua.

‘Không vội, tôi chờ cô.’

Vẫn là nhanh chóng trả lời lại, tin nhắn lại còn ngắn gọn xúc tích, y như anh vậy.

Cố Từ Dư ngẩn người, không nói thêm gì nữa.

Trực tiếp nhanh chóng vùi đầu vào hoàn thiện nốt việc của mình.

Hôm nay công việc còn lại quả thật còn có không ít.

Rốt cuộc khi xử lý xong, sắc trời cũng mơ hồ có chút tối xuống.

Cố Từ Dư vươn vai,  khóe mắt liếc về phía điện thoại di động bên cạnh, lúc này rốt cuộc mới nhớ tới, Nguyên Lạc Sâm hình như còn ở dưới lầu chờ cô.

‘......’

Cái tính lúc bận rộn thì cái gì cũng không để ý này, thực sự nên thay đổi một chút.

Cố Từ Dư nhanh chóng sửa sang lại đồ đạc, cầm lấy túi xách vội vàng xuống lầu.

“Thật ngại quá, để anh đợi lâu như vậy.” Cố Từ Dư thở hổn hển.

“Không lâu lắm, đúng lúc tôi vừa trả lời email xong.” Nguyên Lạc Sâm đóng máy tính lại.

“Sao hôm nay anh lại đột nhiên nghĩ đến việc đến đón tôi vậy?” Cố Từ Dư hỏi.

“Vừa đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với cô cho nên ghé qua.” Nguyên Lạc Sâm hạ thần sắc, thản nhiên trả lời. 

“Hả? Anh muốn nói chuyện gì với tôi?” Hiếm khi trịnh trọng như vậy.

“Mấy ngày nữa có một buổi tụ họp, chúc mừng Hướng Duyên về nước, mời chúng ta cùng đi.” Nguyên Lạc Sâm nhìn về phía Cố Từ Dư, nhàn nhạt giải thích.

Cách nhiều ngày như vậy, lại lần nữa nghe được cái tên này Cố Từ Dư vẫn khựng lại một chút.

Tuy rằng cô cũng đã sớm có chuẩn bị nhưng khi nghe được cái tên này, nhất là từ miệng Nguyên Lạc Sâm, trong lòng Cố Từ Dư càng thêm không thoải mái.

Thật ra ngày đó sau khi trở trở về từ bữa tiệc, không khí giữa hai người cũng có chút không đúng.

Tựa hồ cả hai đều đang để ý cái gì nhưng mà lại không mở lời.

Mà bây giờ nhắc tới Hướng Duyên, bầu không khí dường như càng không ổn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.