(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chờ Cố Từ Dư ăn xong, Nguyên Lạc Sâm thấy trạng thái của cô dần dần tốt lên, như thể cô đã hoàn thành xong công tác tinh thần, thậm chí còn vui vẻ mà ngâm nga một bài hát nhỏ.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, Nguyên Lạc Sâm cảm thấy khó chịu.
Anh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó rốt cục vẫn nhịn không được mở miệng nói: “Cô và... Trần Viễn, trước đó hai người có quen biết sao?”
Mặc dù trước đó Cố Từ Vũ đã trả lời câu hỏi này trong bữa tiệc, nhưng bây giờ anh muốn chính tai nghe đối phương nói.
Nếu không lửa giận trong lòng anh phỏng chửng đến ngày mai vẫn không cháy hết.
Cố Từ Dư kinh ngạc nhìn anh một cái, hoàn toàn không ngờ Nguyên Lạc Sâm trầm mặt im lặng một lúc lâu lại đang suy nghĩ chuyện này.
“Lần đầu tiên tôi gặp giáo sư Hướng là khi vô tình đi qua Đại học Khinh Thành thôi.”
Nói xong, dường như cô biết Nguyên Lạc Sâm sẽ không hài lòng với đáp án này, Cố Từ Dư lại bất đắc dĩ bổ sung thêm một câu.
“Trước đó, tôi đúng là chưa từng gặp anh ta, nhưng tôi có biết.” Đương nhiên là từ cốt truyện mà biết.
Nguyên Lạc Sâm dừng một chút.
Lần này anh biết lời Cố Từ Dư nói đúng là thật, nhưng câu trả lời này, anh cũng không hài lòng lắm.
Ngón tay anh gõ nhịp bên cạnh, nhưng động tác không còn bình tĩnh như trước.
“Cô... Thích anh ta?”
Cố Từ Dư:???
Anh đùa tôi sao?
“Anh đừng làm quá, làm sao tôi có thể thích anh ta được!” Cố Từ Dư sợ ngây người.
Cũng chỉ là bởi vì nhiệm vụ nên hơi có chút hứng thú mà thôi.
Hoàn toàn không liên quan đến tình cảm yêu đương.
Nhân vật phản diện Nguyên Lạc Sâm bị cái gì nhập thể sao? Sao cả đêm đều có chút là lạ.
Bên này, ngón tay Nguyên Lạc Sâm còn đang thờ ơ gõ tới gõ lui bỗng dừng lại, môi hơi mím, sau đó khi Cố Từ Dư vừa thở hổn hển, lại nói một câu càng làm cho người ta mất bình tĩnh.
“Vậy cô thích tôi không?” Thanh âm có chút khàn khàn, giống như trong lòng đấu tranh thật lâu mới quyết định hỏi.
Cố Từ Dư cứng đờ.
Đột nhiên có chút không được tự nhiên.
Mà Nguyên Lạc Sâm nhìn phản ứng này của cô, con ngươi tối sầm lại, đáy mắt xẹt qua một tia phiền não.
Cho nên địa vị của anh trong lòng cô lại thấp hơn Hướng Trần Viễn?
Nguyên Lạc Sâm cảm thấy mình có chút không chấp nhận được phản ứng này.
Cùng lúc đó trợ lý Lâm ở phía trước đang âm thầm quan sát động thái của hai người kỳ lạ này, trong lúc nhất thời không biết mình nên xen vào hay không.
Hai người này rõ ràng đều có ý tứ với đối phương, sao vừa mới đụng đến vấn đề này một cái đã không nhìn mặt nhau nữa rồi.
Trợ lý Lâm hận lúc này không thể ngồi ở phía sau, trực tiếp ấn đầu hai người này ấn vào với nhau.
Hôn cho ông đây xem!
Nhưng mà trợ lý Lâm hiển nhiên vẫn tương đối lý trí, đương nhiên hiện tại anh ấy đang lái xe, tất nhiên không thể làm ra loại hành động có độ khó cao như vậy rồi trở thành kẻ “Tôi đã từng có việc làm.”
Vấn đề tình cảm vẫn cần đôi bên từ từ tìm hiểu, sau những lần qua lại giữa đôi bên, đến thời điểm thích hợp, cả hai sẽ hiểu ý nhau.
Bên này Cố Từ Dư rất nhanh ý thức được phản ứng của mình có chút mất tự nhiên, vội vàng sửa chữa.
“Theo một nghĩa nào đó, hiện tại anh không chỉ là chồng hợp pháp của tôi, mà còn là ông chủ trong hợp đồng của tôi, là cha mẹ cơm áo của tôi, trải qua khoảng thời gian ở chung này, tôi cũng rất thích anh.”
“Đương nhiên nếu lúc trước anh trực tiếp tặng Chu Càn cho tôi, tôi sẽ càng thích anh hơn.” Cố Từ Dư nói đùa.
Lông mày Nguyên Lạc Sâm giật giật.
Người phụ nữ này thật đúng là thù dai, chuyện của Chu Càn, cô định lải nhải với anh cả đời sao?
Bầu không khí cuối cùng cũng dần hài hòa trở lại nhưng cũng có vài thứ đã vô hình thay đổi.
Xe nhanh chóng chạy về tới nhà.
Cố Từ Dư và Nguyên Lạc Sâm chào nhau, mỗi người đều mang nỗi lòng riêng trở về phòng ngủ.
Vài ngày sau, cả hai lại tiếp tục công việc bận rộn thường ngày.
Nguyên Lạc Sâm vẫn xử lý hoạt động của tập đoàn Nguyên thị, mà Cố Từ Dư cũng đang bận rộn xử lý công việc ở công ty giải trí Tinh Lộc.
Dù sao lúc trước cô cũng mạnh miệng trước mặt nhiều thành viên hội đồng quản trị của tổng công ty như vậy.
Nhưng mà hiện tại công ty giải trí Tinh Lộc gần đây phát triển vẫn là rất tốt, bây giờ trong công ty còn có hai gã khổng lồ Chu Càn và Minh Lâm, những thực tập sinh kia một đám đều dốc hết sức luyện tập, ý đồ có thể mượn danh tiếng của Chu Càn với Minh Lâm mà thành công.
Đây chính là người đại diện kim bài đã đào tạo ra vài vị ảnh đế ảnh hậu đấy.
Tiểu Cố tổng thật sự quá trâu bò.
Lại có thể lập tức mời hai người bọn họ tới chỉ đạo.
Lúc Cố Từ Dư dẫn Trình Dương đi thị sát tình trạng của các thực tập sinh trong công ty, mắt của những người này quả thật đều sáng lên làm cho cô có chút áp lực.
Trình Dương nhìn bóng lưng có chút quẫn bách phía trước, cúi đầu cười trộm.
“Tiểu Cố tổng, bây giờ ở công ty cô đã hoàn toàn trở thành nữ thần của bọn họ, thậm chí tôi thấy có mấy người còn xúc động đến mức muốn đào góc tường nhà Nguyên tổng.”
“Anh câm miệng đi.” Khóe miệng Cố Từ Dư giật giật.
Trình Dương nhún nhún vai, hoàn toàn ra vẻ xem kịch vui.
“Đúng rồi, chuyện Hạ An Dịch chính thức ra mắt chuẩn bị thế nào rồi?” Cố Từ Dư hỏi.
“Yên tâm đi, tôi tự mình quan sát. Tên nhóc kia trời sinh chính là thuộc về sân khấu, nếu anh ta không nổi tiếng, tôi gọi cô là tổ tông.” Trình Dương vỗ vỗ ngực.
Hạng mục này Cố Từ Dư cố ý giao cho Trình Dương phụ trách, một mặt là bởi vì cô còn phải bận rộn toàn bộ chuyện ở công ty giải trí Tinh Lộc, mặt khác là cô thật sự rất tin tưởng năng lực của Trình Dương.
Chờ sau khi Hạ An Dịch và nhóm thực tập sinh mới chính thức ra mắt, danh tiếng của cô ở công ty giải trí Tinh Lộc sẽ tăng lên rất nhiều.
Đến lúc đó sẽ khiến cho mấy ông già cổ hủ kia một câu cũng không thốt ra được.
Sau khi đảm bảo tất cả mọi việc đều tiến hành thuận lợi, Cố Từ Dư và Trình Dương rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, mà ngay lúc bọn họ vừa mới ngồi xuống định uống chén trà thư giãn thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Ngay sau đó, cửa phòng làm việc của Cố Từ Dư bị đẩy mạnh ra.
Cố Từ Dư nhìn người tới, ý cười trong con ngươi dần thu lại, khóe miệng cô lạnh lùng nhếch lên, cười nói: “Ngọn gió nào đã đưa anh hai tới đây vậy?”
Nói xong, cô lại tiếp tục rót cho mình một chén trà, lại nói: “Sao anh hai đến mà không nói trước, để em cho người ra đón. Bây giờ mà để người khác thấy được lại nói anh em nhà họ Cố chúng ta không hòa thuận, nghe không hay.”
Không chỉ hoàn toàn không có bộ dáng muốn đi nghênh đón anh hai nhà họ Cố, thậm chí lời ra lời vào đều thầm mắng anh hai này của cô vừa thô bỉ vừa vô lễ.
Cố Từ Dư nhìn phản ứng của anh ta, cười cười, ánh mắt rất nhanh rơi vào phía sau anh hai nhà họ Cố - Cố Tâm Nhu.
Tuy rằng đối phương hơi thu lại khí thế, nhìn mềm mại lại tự nhiên hào phóng, nhưng chút ghen ghét và đố kỵ trong con ngươi kia làm sao qua được mắt Cố Từ Dư.
Hai cha con lần này tới đây, xem ra là muốn tính sổ chuyện lần trước ở bữa tiệc nhà họ Lâm.
Cố Từ Dư cười nhạo một tiếng.
Tới vừa lúc, cô đang muốn mượn cơ hội này, tính sổ một thể với hai cha con họ đây.
“Ngồi đi.”
Cố Từ Dư đi tới, bình tĩnh ngồi xuống sô pha bên cạnh, sau đó tùy ý mời hai người ngồi xuống.
Bên cạnh, Trình Dương ngồi ở bên kia Cố Từ Dư, cầm một ly cà phê, cánh tay gác trên tay vịn sô pha, ngồi đường hoàng, không hề có ý đứng dậy chào anh hai Cố và Cố Tâm Nhu.
Anh hai Cố trừng mắt nhìn hai người hồi lâu mới nhẫn nhịn kéo Cố Tâm Nhu ngồi xuống đối diện rồi chỉ mở miệng nói một câu.
“Tam tiểu thư, cô thật đúng là uy quyền.”
Cố Từ Dư nhún nhún vai, cười cười.
“Nhìn bộ dạng thong dong tự tại của cô, xem ra lặn lộn rất tốt ở giải trí Tinh Lộc.” Anh hai Cố cười lạnh ra tiếng.
“Anh hai, sau bao năm anh vẫn không chịu lớn nhỉ, từ nhỏ cái gì cũng muốn đổ lên đầu em, bao năm vẫn không đổi.” Cố Từ Dư dùng giọng điệu quen thuộc nói mỉa anh hai Cố.
“Giải trí Tinh Lộc vốn là do tôi quản lý.” Anh hai Cố lạnh giọng nói.
“Cho nên bây giờ không phải.” Cố Từ Dư vẫn bình tĩnh.
Nếu cứ theo quan điểm của anh hai Cố thì phần sản nghiệp kia của nguyên chủ chắc chắn vẫn còn nằm trong tay anh ta sau bao năm thôi.
Cố Từ Dư cười nhạo anh ta cố tình gây sự.
Lúc này anh hai Cố coi như rốt cuộc cũng hiểu được, con nhóc này giờ đã hoàn toàn thay đổi, miệng lưỡi chua ngoa đến mức anh ta nói không lại.
Nhưng lần này anh ta chủ yếu không đến để nói chuyện này.
Nghĩ đến những lời Tâm Nhu nói lúc trước, anh hai Cố liền ấm ức không thôi.
Lúc ở bữa tiệc Lâm gia, video của Cố Tâm Nhu và Hạng Thần được đưa lên màn hình lớn quả thực đã khiến anh ta mất mặt vô cùng. Cho tới bây giờ, những đối thủ một mất một còn của anh ta mỗi lần gặp cũng đều mang chuyện này ra mà cười nhạo.
Người ta nói con gái anh ta thật đúng là có mắt nhìn, tìm cho anh ta một thằng con rể khiến người đời phải lóa mắt như vậy.
Thậm chí bây giờ trong giới cũng không ai dám nói muốn kết giao với Tâm Nhu nữa.
Anh ta bồi dưỡng Tâm Nhu nhiều năm như vậy, cũng không thể tùy tiện gả cho một tên nhóc nhà giàu mới nổi được.
Không có gia thế, đến lúc kết hôn có thể đem lại lợi ích gì cho anh ta chứ.
Anh hai Cố càng nghĩ càng tức.
Mà vừa nghĩ tới Cố Tù Dư là người đứng sau dàn dựng video này, anh ta lại càng giận không kìm được.
“Tam tiểu thư, chuyện Tâm Nhu cô có muốn giải thích gì không?” Anh hai Cố lạnh giọng chất vấn.
“Chuyện gì, giải thích gì?” Cố Từ Dư giả ngu sững sờ.
“Anh hai, anh lại muốn lấy cái chậu phân gì úp lên đầu em nữa đây?” Cố Từ Dư còn lại mười phần im lặng.
Trình Dương ở một bên đang thờ ơ xem kịch hay, nghe được lời th.ô t.ục không chút rụt rè này của Cố Từ Dư, hắn không nhịn được phải che miệng cười.
Anh hai Cố bên này cũng chú ý tới Trình Dương, anh ta nhíu mày.
“Tiểu tử Trình gia từ lúc nào lại không có phép tắc như vậy.” Lời này chắc chắn là muốn đuổi Trình Dương.
Trình Dương cũng giống như Cố Từ Dư, giả ngu giả dại giống như nghe không hiểu, cứ ngồi đó bất động.
Cố Từ Dư cũng mặc kệ anh ấy.
Nói đúng hơn là hai người bọn họ ngầm hiểu mà cố ý chọc giận anh hai Cố.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");