(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ba người bên này đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau thì lúc này ở bữa tiệc.
Bởi vì đoạn video đó đã chiếu gần xong, mục đích cũng đã đạt được, trên màn hình lớn nhanh chóng phát video lời chúc mừng của các doanh nhân nổi tiếng, lúc này bữa tiệc mới ổn định trở lại.
Ba Lâm mặc dù sắc mặt khó coi nhưng vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, xuất hiện để xoa dịu mọi người, cho rằng đó chỉ là video giả mạo để điều chỉnh bầu không khí bữa tiệc.
Tuy ai nấy đều có dáng vẻ hóng chuyện, nhưng khuôn mặt vẫn rất nhiệt tình, tỏ ra hiểu chuyện và không để ý.
Rất nhanh sau đó có người chạy đến bên cạnh Cố Từ Dư thấp giọng nói gì đó, cô vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Lâm Tử Hàm, sau đó nói chuyện vài câu, người đó nhanh chóng biến mất trong đám đông tại bữa tiệc.
Đợi sau khi người đó rời đi, cuối cùng Cố Từ Dư mới từ từ mở miệng: “Cậu Lâm đúng là… Đại nghĩa diệt thân?”
Rõ ràng đã biết hết hành động của cô còn mặc kệ cô làm loạn trật tự nhà họ Lâm tại bữa tiệc của họ. Lại thêm một nữ nhân vật chính ở trong đó là Lâm Thụy Lạp, em gái của anh ta. Lâm Tử Hàm không những không ngăn cản mà còn giúp cô giải quyết hậu quả.
Đúng là… Kỳ lạ.
Đắn đo hồi lâu, Cố Từ Dư vẫn không biết nên dùng từ gì để hình dung.
Lâm Tử Hàm lập tức cười nói.
“Sao có thể nói là đại nghĩa diệt thân chứ, tôi cũng chỉ là muốn giúp cô Cố giải quyết khó khăn và lo lắng thôi.”
Cố Từ Dư giật giật khóe miệng.
Tên này giống như hồ ly vậy, chính xác là muốn xem kịch hay.
Vào lúc Cố Từ Dư đang suy nghĩ có cần cảnh cáo tên này một chút hay không thì đột nhiên một bóng dáng xuất hiện trước mắt, vốn dĩ Nguyên Lạc Sâm đã bị gọi đi chỗ khác lại lần nữa xuất hiện trước mặt, nói: “Có một người bạn muốn giới thiệu với em.”
Không đợi Cố Từ Dư kịp phản ứng, Nguyên Lạc Sâm đã kéo cổ tay của cô đi.
“...” Lâm Tử Hàm vốn đang cười mỉm đột nhiên có chút bất động.
Tên này đúng là giữ vợ rất kĩ.
Tất nhiên Nguyên Lạc Sâm cũng hiểu ý tứ trong ánh mắt của Lâm Tử Hàm, lập tức cười lạnh, quay lại kéo người rời đi, bóng lưng lộ ra dáng vẻ như đang bảo vệ đồ ăn của mình vậy.
“Cô đúng là biết cách trêu hoa ghẹo bướm đấy.”
Đột nhiên, Cố Từ Dư nghe thấy tiếng Nguyên Lạc Sâm bên tai có chút bất lực rồi lại hừ lạnh nghiến răng.
Cố Từ Dư: “...?”
Cô có làm gì đâu.
Không đợi Cố Từ Dư lên tiếng, Nguyên Lạc Sâm đã thuận thế kéo cô đến.
Lúc này những người đi đến đang nhìn về phía bọn họ, nhìn thấy dáng vẻ Nguyên Lạc Sâm như đang bảo vệ con gái ở trước mặt ai cũng bất ngờ mắt chữ a mồm chữ o.
“... Đúng là không nghĩ tới chuyện này nha.”
“Vậy lý do khi nãy anh Lạc Sâm khuôn mặt trầm ngâm sau đó đột nhiên xin lỗi rời đi là vì vợ anh ấy sao?”
Trong lúc mọi người đang vô cùng kinh ngạc, đột nhiên có một người hét lớn:
“Có người vợ như Cố tam tiểu thư Cố Từ Dư thì phải giữ kỹ một chút, đúng là mỗi phút mỗi giây đều đi tìm trai. Lấy phải người vợ như thế quả thật anh Lạc Sâm hơi bi thảm. Trước kia cứ nghĩ rằng chị Hướng Duyên và anh Lạc Sâm sẽ thành một đôi, kết quả giữa đường lại xuất hiện một Cố Từ Dư.”
Tuy những người khác cũng đã nghe qua một vài tin không hay về Cố Từ Dư, nhưng vì đó là vợ của Nguyên Lạc Sâm nên bọn họ không có lập trường phán đoán linh tinh gì.
Thậm chí có người nhìn không vừa mắt còn vô thức đi hòa giải.
“Có điều theo tôi thấy, anh Lạc Sâm có vẻ rất quan tâm tới Cố Từ Dư.”
Người đó lại cười giễu cợt.
Tất nhiên anh ta không có ý kiến gì đối với Nguyên Lạc Sâm mà thực ra không thích Cố Từ Dư.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bên cạnh tỏ vẻ hờ hững nhưng sau nghe thấy giọng cười chế giễu của anh ta lại hơi cau mày.
***
Lúc này, Nguyên Lạc Sâm dẫn Cố Từ Dư đi tới.
Có thể anh đã vô tình để ý tới Cố Từ Dư cho nên cũng đã vô tình muốn Cố Từ Dư lặng lẽ bước vào thế giới của anh.
Đợi hai người đi tới, bầu không khí vốn đang náo nhiệt bỗng trở nên có chút ngột ngạt.
Ngược lại, hai vợ chồng Nguyên Lạc Sâm và Cố Từ Dư vẫn bình tĩnh như thường.
“Đây là vợ của tôi, Cố Từ Dư.” Nguyên Lạc Sâm đơn giản giới thiệu một câu.
Mọi người tất nhiên biết Cố Từ Dư nhưng thái độ nghiêm túc giới thiệu của Nguyên Lạc Sâm đã ngầm thể hiện thái độ của anh đối với Cố Từ Dư.
Một số người vốn dĩ vì những lời đồn linh tinh về Cố Từ Dư trước kia mà có ấn tượng không tốt, nay nhìn thấy một màn này cũng đã dần thay đổi cách nhìn về cô.
Tuy không biết giữa hai người họ xảy ra chuyện gì nhưng nhìn tình huống này, anh Lạc Sâm đang nghiêm túc như vậy thì dù Cố Từ Dư như thế nào họ cũng không bàn tán nhiều nữa.
Cố Từ Dư tự nhiên chào hỏi mọi người.
Ngược lại làm cho bọn họ cảm thấy có chút ngoài dự tính.
Cho dù nói về vẻ ngoài hay khí chất thì Cố Từ Dư đang đứng trước mặt đây không giống với trong lời đồn một chút nào.
Bầu không khí lại trở nên náo nhiệt.
Nguyên Lạc Sâm đứng bên cạnh tiếp tục giới thiệu sơ qua để cô làm quen với những người khác, đợi đến lượt người đàn ông cuối cùng đứng ở trong góc, Cố Từ Dư chợt sững sờ.
Đây… Đây không phải là Hướng Trần Viễn sao?
Hướng Trần Viễn quen biết với Nguyên Lạc Sâm từ khi nào chứ?
Nguyên Lạc Sâm sợ Cố Từ Dư thấy không thoải mái nên vẫn luôn chú ý tới tâm trạng của cô, tất nhiên cũng phát hiện ra sự khác thường của cô.
Ngón tay khẽ khựng lại, ánh mắt tối sầm.
Không nói gì.
“Đây là Hướng Trần Viễn, cậu em cùng nhau lớn lên với tôi.”
Cố Từ Dư lại càng thêm kinh ngạc.
Hai người họ là bạn từ thuở thơ ấu sao?
Hệ thống cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng theo logic, dưới góc nhìn của nữ chính Lâm Thụy Lạp thì ở trong truyện, Nguyên Lạc Sâm và Hướng Trần Viễn không hề có quan hệ gì, cho nên không nhắc tới cũng là chuyện bình thường.
Cố Từ Dư kìm nén kinh ngạc trong lòng, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh nở nụ cười tiêu chuẩn giống như khi nãy để chào hỏi với Hướng Trần Viễn.
“Chào anh.”
Lời đã nói ra nhưng rất lâu sau Hướng Trần Viễn vẫn không đáp lại.
Người khác có chút khó hiểu, một người ôn hòa lãnh đạm như Hướng Trần Viễn mà lại để một người con gái mất mặt như vậy.
Đúng lúc Nguyên Lạc Sâm mở miệng hòa giải thì đột nhiên Hướng Trần Viễn nói.
“Tôi và cô Cố, chúng tôi quen nhau.”
Mọi người: “???”
Sao lại cảm giác ngửi thấy mùi drama thế.
Nhưng đó là Hướng Trần Viễn, ai có tin đồn gì anh ta đều không hóng chuyện, đúng là đồ vô cảm.
Trong khi đó, Nguyên Lạc Sâm giường như đã âm thầm quan sát phát hiện ra điều gì đó, vô thức nắm chặt tay Cố Từ Dư.
Anh cau mày, mặt anh vốn lạnh lùng không có chút thay đổi gì nhưng trong nháy mắt đã sa sầm xuống.
Cố Từ Dư cũng rất khiếp sợ.
Tình huống gì đây trời! Đây là lần đầu tiên cô chính thức gặp mặt anh ta mà.
Lúc trước khi ở Đại học Khinh Thành, rốt cuộc cũng chỉ là nhìn lướt qua mà thôi.
Nhưng lúc này bầu không khí có chút kỳ quái, khóe miệng Cố Tử Dư giật giật, đành phải giải thích lại lần nữa: “Nói như vậy thì đúng thật là đã gặp qua, lúc trước có việc đến Đại học Kinh Thành, tình cờ gặp giáo sư Hướng một lần.”
Tuy rằng không ổn lắm, nhưng Cố Từ Dư đã nhanh chóng mở miệng thanh minh với Hướng Trần Viễn. Đã nói quen biết, vậy thì cứ cho là có quen biết đi.
Người quen thì chỉ cần gật đầu cũng là người quen rồi.
Dù sao cũng từ chối trói buộc.
Hướng Trần Viễn nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cho đến khi Nguyên Lạc Sâm bất giác chặn tầm mắt của Cố Từ Dư, anh ta mới thu hồi tầm mắt của mình.
Mọi người dường như cảm giác được bầu không khí có chút không ổn, vội vàng nói lảng sang chuyện khác để giảm bớt bầu không khí hơi có chút xấu hổ lúc này.
“Nhân tiện, gần đây tôi nghe nói chị Hướng Duyên sắp về nước rồi phải không?”
“Tôi cũng nghe nói!”
“Trần Viễn ca, anh là em trai ruột của chị Hướng Duyên, mau nói cho em biết, tin này có thật hay không vậy?”
Hướng Trần Viễn nhàn nhạt đáp một tiếng, giống như vừa rồi nhìn chằm chằm Cố Từ Dư chỉ là ảo giác của mọi người.
Mà ngay tại thời điểm mọi người ồn ào thảo luận, đột nhiên một giọng nói lại đột ngột vang lên.
“Hướng Duyên về nước, anh Lạc Sâm muốn đi đón cô ấy, nhất định sẽ cho cô ấy một bất ngờ lớn.”
“Ha ha ha ha ha đúng, lúc trước tôi còn tưởng rằng hai người sắp kết hôn... Đậu má Dư Đào cậu làm gì vậy.”
Người nọ đang nói gì đó, đột nhiên bị đánh vào tay một cái thật đau.
Cố Từ Dư nghe nói như thế, khựng lại một chút, không biết tại sao trong lòng đột nhiên có chút cảm giác kỳ lạ không được tự nhiên, có chút không thoải mái, cô theo bản năng muốn xem phản ứng của Nguyên Lạc Sâm, nhưng lúc này, cô lại không dám.
Giống như là sợ loại ý nghĩ kỳ lạ này của mình bị đối phương phát hiện, có chút ngượng ngùng không thoải mái.
Người kia thì được Dư Đào ra hiệu cho một cái nháy mắt, theo tầm mắt nhìn thấy Cố Từ Dư, rốt cục kịp phản ứng vội ho khan vài tiếng, sau đó lại vội vàng giải thích.
“Thật ngại quá, chị dâu, tôi không phải cố ý.”
Cố Từ Ngọc vẫn bình tĩnh, cô thậm chí còn xua tay, cười nói không có gì. Còn dùng giọng điệu đùa giỡn nói với bọn họ chuyện liên quan đến Nguyên Lạc Sâm và Hướng Duyên.
Người nọ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thiện cảm trong lòng đối với Cố Từ Dư càng tăng lên.
Là ai nói chị dâu chỉ là một đại tiểu thư ngạo mạn, chị dâu khí chất như này, lại còn cách ăn nói này nữa, không kém gì chị Hướng Duyên đâu!
Sau khi Nguyên Lạc Sâm giới thiệu Cố Từ Dư với những người này xong, cũng không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ thỉnh thoảng sẽ phối hợp với Cố Từ Dư, giúp cô hòa nhập tốt hơn vào trong vòng tròn luẩn quẩn của bọn họ.
Dù sao nếu sau này có những bữa tiệc tương tự, anh dẫn cô theo thì cũng có thể tự nhiên hơn chút.
Về phần Hướng Duyên mà bọn họ nhắc tới, ban đầu tuy Nguyên Lạc Sâm hơi kinh ngạc nhưng cũng chỉ trong chớp mắt. Cũng không phản ứng thái quá.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn không để ý của Cố Từ Dư bên cạnh, trong lòng anh đột nhiên lại có chút buồn bực.
Những người khác đều sợ cô nghe như thế sẽ khó chịu rồi ghen tuông, nhưng hóa ra vợ anh không những không khó chịu mà còn thích nghe chuyện trước đây của anh với Hướng Duyên.
Trong lòng Nguyên Lạc Sâm có chút không vui.
Loại cảm giác này có chút nặng nề, không quá rõ ràng nhưng vẫn luôn mơ hồ nhắc nhở anh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");