(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Từ vừa dứt lời, sắc mặt Cố Tâm Nhu lập tức tái nhợt.
Cố Từ Dư cười khẽ một tiếng, có chút mỉa mai.
Chút tâm tư nhỏ này của Cố Tâm Nhu, cô đã sớm nhìn thấu. Trong suy nghĩ của cô, bất kể là cậu chủ nhà họ Lâm Lâm Tử Hàm đang còn độc thân, hay là Nguyên Lạc Sâm đã kết hôn, trong lòng Cố Tâm Nhu, có lẽ đều là mục tiêu của cô ta.
Rất tiếc, tất cả cũng chỉ là ảo tưởng đơn phương của Cố Tâm Nhu mà thôi. Ngày thường mặc kệ làm cái gì, cô ta đều lợi dụng Cố Thanh Vi bướng bỉnh để đạt được mục đích của mình, thành thật mà nói, thậm chí so với nữ chính Lâm Thụy Lạp, cô còn chán ghét Cố Tâm Nhu hơn.
Cố Từ Dư nói thẳng như vậy đã chọc thủng tâm tư nhỏ nhen của Cố Tâm Nhu, Cố Tâm Nhu chỉ mất tự nhiên một lát, ngay sau đó sắc mặt lại khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí còn cười hỏi ngược lại: “Hình như dì có tình cảm rất sâu đậm với thiếu gia Lạc Sâm.”
Cố Từ Dư thấy phản ứng này của cô ta, trực tiếp tiến lên, túm lấy cánh tay Nguyên Lạc Sâm, sau đó áp sát vào người, cười nói: “Tình cảm giữa tôi và A Sâm sâu đậm hơn nhiều so với Tâm Nhu cô nghĩ đó.”
“Đúng không, A Sâm!” Cố Từ Dư ngẩng đầu nhìn người đàn ông một cái.
Nguyên Lạc Sâm thấy người tự nhiên dán tới, cảm thụ được nhiệt độ của người bên cạnh lúc này, bật cười một chút, đương nhiên cũng biết mục đích cô làm như vậy.
Nhưng cho dù biết, anh vẫn không đành lòng nhìn cô độc diễn. Vì vậy anh thuận theo, ngoan ngoãn phối hợp với Cố Từ Dư.
Bộ dáng bất đắc dĩ trong mắt kia cũng sắp tràn ra, cùng với giọng điệu và thái độ khi nhìn cô, đủ để thấy được sự chiều chuộng của anh đối với Cố Từ Vũ.
Cố Tâm Nhu nhìn mình chẳng những không làm đối phương chán ghét, mà còn bị Cố Từ Dư cho xem show ân ái, ngọn lửa ghen tị trong lòng cô ta ngày càng bùng lên.
Sau đó tựa hồ như cô ta nghĩ đến cái gì đấy, khóe miệng nhanh chóng nhếch lên một cái nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Cố Tâm Nhu nhìn Cố Từ Dư bên kia còn đang cố ý khoe khoang cho cô ta xem, càng chờ mong bữa tiệc kế tiếp chính thức khai mạc.
Chờ sau khi khai tiệc mới chính thức là mở màn của trò hay.
Mà Cố Từ Dư từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Cố Tâm Nhu, tất nhiên không bỏ qua tính toán chợt lóe rồi biến mất trong mắt đối phương.
Xem ra lần này Cố Tâm Nhu đang lên kế hoạch gì đó, ngoại trừ kế hoạch của Lâm Thụy Lạp nhằm vào Phó Thời Duyên ra, cô còn muốn xem bọn họ rốt cuộc đang giở trò quỷ gì.
***
Bên kia.
Sau khi Phó Thời Duyên ứng phó xong hết đám người này đến đám người kia đi tới trò chuyện, rốt cục cũng tìm được một chỗ có thể nghỉ ngơi một lát.
Anh ta tựa vào cây cột bên cạnh, giương mắt vô thức nhìn về phía Cố Từ Dư đang cười đến nỗi mày cong lại cách đó không xa, tầm mắt dừng lại trong đôi mắt sáng trong của cô, trong đầu bất tri bất giác vang lên lời cháu gái nhỏ của mình tác hợp anh ta với Cố Từ Dư.
Sau đó lại vội vàng xua đi những thanh âm trong đầu.
Làm sao anh ta có thể vô vị như vậy, còn muốn ở bên Cố tam tiểu thư chứ.
Cho dù đối phương không tệ như lời đồn nhưng cũng không có chút ưu điểm nào, không thể nào thay đổi thành kiến thâm căn cố đế của Phó Thời Diên đối với cô.
Sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, khi Phó Thời Diên đang nhìn thẳng về phía trước thì không biết từ lúc nào, Lâm Thụy Lạp đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh ta.
Người con gái mới nhận của nhà họ Lâm này, cô ta tìm anh làm gì chứ?
“Phó tổng, nghe danh anh đã lâu.” Lâm Thụy Lạp nói xong, giơ ly rượu trong tay lên chạm vào ly rượu trong tay Phó Thời Duyên.
Cách đó không xa Cố Từ Dư chú ý tới động tĩnh bên này lập tức nhìn thoáng qua, dừng một chút.
“Xin chào cô Lâm.”
Thái độ của Phó Thời Diên đối với sự chủ động tới bắt chuyện của Lâm Thụy Lạp không được tốt lắm, chỉ lạnh nhạt, không quá nhiệt tình nhưng cũng không làm mất đi sự đúng mực trước kia.
Thấy thái độ của Phó Thời Diên không thân thiện như cô ta tưởng tượng, Lâm Thụy Lạc chợt nghẹn lại, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, ngược lại không hề tức giận.
Thấy Phó Thời Diên vẫn luôn nhìn về phía Cố Từ Dư, ánh mắt cô ta sa sầm xuống, sau đó cười nói: “Xem ra tổng giám đốc Phó rất có hứng thú với Cố Từ Dư.”
“Nếu tổng giám đốc Phó muốn làm quen với cô Cố thì tôi có thể giúp hai vị giới thiệu một chút.” Theo những gì trước đây cô ta biết về tiến triển của cốt truyện thì đáng lẽ nữ phụ Cố Từ Dư sẽ không có giao thiệp gì với Phó Thời Diên mới phải.
Tuy Cố Từ Dư hiện tại và trong trí nhớ của cô ta không giống nhau, nhưng đối với Phó Thời Diên hiện tại, có lẽ ấn tượng của anh ta về Cố Từ Dư cũng chẳng tốt đẹp gì.
Phó Thời Diên nghe ra ý tứ trong lời nói của cô ta, lại ngước lên nhìn cô ta, ánh mắt đánh giá: “Sao, cô Lâm và Cố tam tiểu thư có quan hệ rất tốt sao?”
Lâm Thụy Lạp không nghĩ tới anh ta lại trực tiếp hỏi như vậy, cô ta chợt nghẹn lại, vặn vẹo khóe miệng cứng ngắc. “Đúng rồi, quan hệ giữa tôi và Cố Từ Dư rất tốt.”
“Ồ, vậy sao? Như tôi thấy, hai người không giống như có thể hòa thuận với nhau.”
Lâm Thụy Lạp: “...”
Lời này có ý gì?
Đang châm biếm cô ta hay Cố Từ Dư?
Sao không giống với những gì cô ta đã tính trước vậy?
Chẳng phải Phó Thời Diên nên bị cô ta hấp dẫn từ ánh nhìn đầu tiên hay sao?
Trong lúc Lâm Thụy Lạp nghĩ xem nên nói gì với Phó Thời Diên để có thể chuẩn xác thu hút sự chú ý của anh ta lại nhìn thấy Cố Từ Dư đang tiến đến.
“Thấy hai vị cứ liên tục nhìn về phía tôi, không muốn chú ý đến cũng khó, không lẽ hai vị đang nói chuyện gì liên quan đến tôi sao?”
Cố Từ Dư thản nhiên đi tới, đằng sau là khuôn mặt phòng bị của Nguyên Lạc Sâm.
Phó Thời Diên cũng không lường trước được Cố Từ Dư sẽ tới chỗ mình, sững sờ một hồi, sau đó anh ta rất tự nhiên trả lời:
“Đang nói về mối quan hệ giữa Cố tam tiểu thư và cô Lâm.”
“Ồ, thật ra, quan hệ giữa tôi và cô Lâm không tốt lắm, suy cho cùng quan điểm sống không giống nhau nên cũng rất khó hòa hợp.” Cố Từ Dư cười nói, dáng vẻ không chút ngại ngùng.
“Đúng là như vậy.” Phó Thời Diên cười đáp.
Lâm Thụy Lạp: “...”
Hai người một hỏi một đáp như vậy, khiến cô ta vì những lời khi nãy nói ra mà tự vả vô cùng đau.
Ánh mắt Nguyên Lạc Sâm và Phó Thời Diên tình cờ bắt gặp, tia lửa va chạm với nhau.
Vào lúc này, lại thêm một người nữa đi tới.
“Sao mọi người đều đứng ở đây vậy?” Lâm Tử Hàm cười híp mắt đi tới, thản nhiên đứng bên cạnh Cố Từ Dư.
Nguyên Lạc Sâm cau mày nhìn anh ta.
Phó Thời Diên khuôn mặt phức tạp nhìn anh ta và Cố Từ Dư, dường như đối với mối quan hệ giữa hai người này có chút khó hiểu.
Cố Từ Dư: “...”
Không, cô và Lâm Tử Hàm không hề có chút quan hệ nào.
Cố Từ Dư thản nhiên né tránh con người nguy hiểm như Lâm Tử Hàm, đi sát bên Nguyên Lạc Sâm, hiện tại cô cần phải dựa vào công ty giải trí Tinh Lộc để có chỗ đứng vững chắc trong nhà họ Cố và cái vòng luẩn quẩn này, không muốn lại vì Lâm Tử Hàm mà vướng vào những lời đồn khó nghe.
Hệ thống nhìn thấy cảnh này, thậm chí xem náo nhiệt còn không chê lớn chuyện, muốn Hạ An Dịch đi đến.
Ồ, nếu có thể gọi cả nhân vật mới Hướng Trần Viễn tới thì càng k.ích th.ích hơn.
Nếu vậy thì chiến trường khốc liệt càng trở nên kịch tính.
Cố Từ Dư ngay lập tức nhìn nó một cách khinh bỉ.
Cùng lúc đó, khách mời trong bữa tiệc cũng nhìn về phía này, nhỏ tiếng bàn tán xôn xao.
“Sao mấy vị nhân tài mới nổi trong giới kinh doanh sao đều tụ tập ở đó vậy?”
“Không lẽ có việc lớn gì sao?”
“Tổng giám đốc của mấy tập đoàn lớn đều ở đây, còn có cả người của nhà họ Lâm, haizz? Sao Cố tam tiểu thư cũng ở đó chứ?”
“Nói nhảm, cô Cố là vợ của Nguyên Lạc Sâm đấy.”
“Quan hệ của hai người này tốt như thế từ bao giờ vậy, từ lúc bắt đầu đến bữa tiệc vẫn luôn đi cùng nhau.”
Mấy người tụ tập lại một chỗ, Cố Từ Dư đã cảm thấy có chút ngột ngạt. Nữ chính, nữ phụ còn có cả nam chính, phản diện đều tụ họp không biết muốn làm loạn tới mức nào.
Hơn nữa, không biết từ khi nào, dáng vẻ bên ngoài của người đàn ông bên cạnh cô không ngừng tỏa ra hơi lạnh.
Cố Từ Dư nghiêng đầu nhìn Nguyên Lạc Sâm, đúng lúc đối diện với ánh mắt lạnh lùng tĩnh mịch của đối phương, đột nhiên cô có cảm giác chột dạ.
…
Cô chột dạ gì chứ, cô chỉ đến nhắc nhở Phó Thời Diên mà thôi, vốn dĩ không hề có suy nghĩ không đứng đắn nào khác.
Hơn nữa, cho dù có suy nghĩ không đứng đắn thì đã sao, hiện giờ hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, sao không được có suy nghĩ đó chứ.
Tuy trong lòng đang đấu tranh nhưng Cố Từ Dư không hề biểu hiện ra bên ngoài.
Nhưng hiện tại cũng không thể để tình cảnh này tiếp diễn. Theo diễn biến phát triển thông thường của truyện, nếu một đám người quan trọng tiếp tục tụ họp tại một chỗ thì nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Cố Từ Dư nghiêm túc tự nhiên nói mấy câu, sau đó kéo theo Nguyên Lạc Sâm chuẩn bị rời đi. Tối nay, ngoài việc phải làm nhiệm vụ hệ thống thì cô còn việc quan trọng hơn phải làm.
Còn Phó Thời Diên… Nếu anh ta không ngốc thì sẽ chắc chắn sẽ không dễ dàng rơi vào bẫy của người khác.
Cố Từ Dư nhân lúc đi ngang qua đã nhanh chóng nhét một tấm thiệp nhỏ màu trắng vào túi quần âu của Phó Thời Diên.
Hành động nhanh nhẹn, không thu hút sự chú ý của bất cứ ai.
Cũng may cô đã nhờ hệ thống gia tăng thêm sức mạnh, nếu không chưa chắc đã làm được hành động có độ khó cao như vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");