Sau Khi Ký Thoả Thuận Ly Hôn Cùng Vai Ác Cố Chấp

Chương 37: Thay da đổi thịt




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng chiếc xe cũng chầm chậm lái đến biệt thự nơi nhà họ Lâm tổ chức yến tiệc lần này.

Sau khi Cố Từ Dư nắm tay Nguyên Lạc Sâm đi vào đại sảnh, đại sảnh im lặng trong giây lát.

Đầu tiên là nhìn về phía tổng giám đốc tập đoàn Nguyên thị Nguyên Lạc Sâm, sau đó tầm mắt rơi vào người phụ nữ bên cạnh anh.

“Đó… Đó là Cố Từ Dư sao?” Nếu không phải vì khuôn mặt quá kiều diễm kia, người ở đây hầu như đều không nhận ra cô.

“Thật giống như thay đầu luôn vậy…”

Cả đám nhìn chằm chằm vợ chồng Nguyên Lạc Sâm, nhỏ giọng bàn tán.

Những phản ứng này đều nằm trong dự kiến, nhưng cũng có một số người hợp tác với tập đoàn Cố thị đã nhìn thấy những thay đổi gần đây của Cố Từ Dư từ sáng sớm nên cũng không làm ầm ĩ lên. Chỉ là bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc, cặp vợ chồng hữu danh vô thực này hình như có tình cảm rất thắm thiết?

Nhìn cách Nguyên đại thiếu gia che chở kìa, như sợ người khác cướp đi vậy.

Lâm Tử Hàm vừa mới cùng người nào đó cười nói xong, chợt nghe được động tĩnh ở lối vào đại sảnh bên kia, ánh mắt dừng lại ở chỗ hai người đang thu hút sự chú, trực tiếp đi qua.

“Cảm ơn cô Cố đã đến tham dự.” Lâm Tử Hàm nói xong trực tiếp cầm lấy tay cô, cúi người xuống một cách nhã nhặn, một nụ hôn nhẹ nhàng lập tức rơi xuống mu bàn tay cô.

Mặc dù cách chào hỏi này không còn quá xa lạ trong các bữa tiệc, nhưng Cố Từ Dư vẫn bị sự nhiệt tình của Lâm Tử Hàm dọa sợ trong giây lát.

Nguyên Lạc Sâm không nói không rằng kéo tay cô về, đứng trước mặt Lâm Tử Hàm chắn tầm mắt anh ta, vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.

Ánh mắt hai người chạm nhau, tựa như đang đọ sức vậy.

Đúng lúc này, một thanh âm vui sướng phá vỡ bầu không khí có chút cứng ngắc này.

“Anh Nguyên, cô Cố, hai người đến rồi!”

“Anh, sao họ đến mà anh không nói với em một tiếng, em còn chưa chào hỏi đâu!”

Mang theo một loại tự nhiên quen thuộc, Lâm Thụy Lạp làm như thể cô ta không hề xa lạ với nhà họ Lâm vậy, thậm chí còn hữu ý vô tình mà dỗi yêu Lâm Tử Hàm.

Cố Từ Dư nhìn bộ dạng này của nữ chính, nếu không phải cô biết được bộ mặt thật của cô ta, suýt chút nữa cũng đã bị cô ta lừa.

Lâm Tử Hàm không nói không rằng tránh sự tiếp xúc của Lâm Thụy Lạp, tạo khoảng cách với cô ta, sau đó cười cười, nhường đường cho cô ta.

Cố Từ Dư gặp Lâm Thụy Lạp, cả hai đều biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ trên môi.

Sau khi nói chuyện xong, Cố Từ Dư lập tức tìm cớ rời khỏi chỗ trung tâm của phong ba bão táp. Còn ở lại nơi đó nữa, phỏng chừng mặt cô sẽ cười đến co lại mất.

Mà ngay khi cô vừa rời khỏi, hếch mắt lên đã thấy Phó Thời Diên cách đó không xa.

***

Tiệc vừa mới bắt đầu, các khách mời đều vui vẻ trò chuyện, lui tới tạo quan hệ.

Nguyên Lạc Sâm là người phụ trách chính của tập đoàn Nguyên thị đương nhiên cũng như thế.

Sau khi Nguyên Lạc Sâm rời đi, Cố Từ Dư cũng đi dạo xung quanh.

Bạn tốt trong giới này cũng không có bao nhiêu. Người đến xem trò vui của Cố Từ Dư ở yến tiệc nhà họ Lâm lần này vốn dĩ cũng không ít, nhưng thấy thái độ che chở của Nguyên Lạc Sâm với Cố Từ Dư như vậy, những người này trong phút chốc cũng không biết có nên tiến lên châm chọc khiêu khích một phen hay không.

Cố Từ Dư chào hỏi một số người coi như nhà họ Cố tình tốt với nhà họ Cố với tư cách là vợ Nguyên Lạc Sâm, sau khi hàn huyên vài câu, lập tức tìm một góc tạm thời trốn đi.

Theo sự phát triển của cốt truyện, với trạng thái bất ổn hiện tại của Lâm Thụy Lạp, Phó Thời Diên sớm muộn gì cũng bị tính kế.

Cố Từ Dư nhìn thoáng qua Phó Thời Diên bên kia, cũng bắt đầu quan sát vị trí ngôi biệt thự nhỏ của nhà họ Lâm này, suy nghĩ con đường thuận tiện để hành động.

Mà ngay khi cô đang trầm tư suy nghĩ, một giọng nói có chút lạnh lùng đột nhiên truyền đến tai cô.

“Đang nhìn gì vậy?”

Nghe được thanh âm, Cố Từ Dư quay đầu nhìn lại, đã thấy Nguyên Lạc Sâm chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh cô, hơn nữa chỉ cách cô có một bước.

“Sao anh đã quay lại rồi? Chào hỏi xong rồi sao?” Cố Từ Dư ngạc nhiên hỏi.

Xét cho cùng, với thân phận và quan hệ của Nguyên Lạc Sâm, anh không thể trốn vào một góc với cô sớm như vậy được.

“Ừ.” Nguyên Lạc Sâm cũng không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, giống như không muốn nói chuyện thêm, chủ đề lại chuyển sang Cố Từ Dư.

“Cô ở đây làm gì? Sao không ở cùng một chỗ với Lâm Tri Hiểu?” Nguyên Lạc Sâm hết sức tự nhiên đưa cho Cố Từ Dư món tráng miệng, sau đó thuận miệng hỏi.

“Không biết họ Lâm kia lúc này đang điên ở chỗ nào, huống hồ tôi còn đang có việc bận đây.” Cố Từ Dư nhận lấy khay nhỏ, bỏ vào miệng một miếng, lầm bầm một câu.

Nguyên Lạc Sâm nghe vậy, môi hơi mím lại.

Sau đó liếc về hướng Cố Từ Dư đang nhìn vừa rồi, ánh mắt bất ngờ đụng nhau.

Ngay sau đó, Nguyên Lạc Sâm mang theo một loại cảnh cáo mờ mịt nhìn về phía Phó Thời Diên, thậm chí cơ thể còn vô thức lại gần Cố Từ Dư một chút.

Làm ra bộ dáng gần gũi thân mật.

Cố Từ Dư cũng không nhận ra sự thay đổi của người bên cạnh, khi ánh mắt của Phó Thời Diên rơi vào nơi này, cô vốn định đi chào hỏi, dù sao bây giờ hai người cũng coi như là có quan hệ hợp tác với nhau, hơn nữa dù là nguyên nhân gì thì lúc trước Phó Thời Diên cũng đã giúp cô.

Chẳng qua lúc Cố Từ Dư vừa định đi qua, chỉ thấy Phó Thời Diên liếc Cố Từ Dư và Nguyên Lạc Sâm bên cạnh cô một cái, sau đó trực tiếp xoay người rời đi không quay đầu lại.

“...” Sao vậy. Khóe miệng Cố Từ Dư giật giật.

Quả nhiên là bá chủ được sách thiết lập, tư thế không coi ai ra gì này thật đúng là khớp với nhân vật này đến cực điểm.

Tính cách của người này thực sự rất khó chịu, nếu không phải nhất định phải ngăn cản tình tiết cốt truyện lần này phát sinh, Cố Từ Dư tỏ vẻ mình thật sự không quan tâm đến người không lễ phép này.

“Cô… Có quan hệ rất tốt với Phó Thời Diên sao?” Nguyên Lạc Sâm đột nhiên hỏi.

Cố Từ Dư ngạc nhiên ngước nhìn Nguyên Lạc Sâm một cái, giống như không ngờ anh sẽ chủ động hỏi cô những điều như vậy.

“A… Anh xem bộ dáng vừa rồi của anh ta, chúng tôi giống như quan hệ rất tốt sao?”

Khóe miệng Nguyên Lạc Sâm hơi mím lại, lại nhìn Phó Thời Duyên, sau đó thu hồi tầm mắt, không nói gì nữa.

“Chúng ta đi chào hỏi các anh của cô đi.” Nguyên Lạc Sâm đề nghị.

“?” Cố Từ Dư ngạc nhiên nhìn anh một cái.

Nếu như là trước đây, người hoàn mỹ như Nguyên Lạc Sâm quả thật sẽ không thiếu lễ nghĩa, nhưng trong lòng anh, nhà họ Cố hẳn là xếp ở phía sau.

“Làm sao vậy, trên mặt tôi có gì sao?” Thấy Cố Từ Dư nhìn mình chằm chằm, Nguyên Lạc Sâm ngẩn người nói.

“Không phải... Chỉ là cảm thấy hành động hôm nay của anh không giống lúc trước.” Cố Từ Dư vẻ mặt phức tạp nói.

“... Không có, cô nghĩ nhiều rồi.” Nguyên Lạc Sâm rũ mắt xuống, không nói thêm gì nữa, đi về phía nhà họ Cố.

Cố Từ Dư nhìn bóng lưng anh một lúc, sau đó lắc đầu, lúc này mới vội vàng đi theo.

Yến tiệc lần này của nhà họ Lâm, người của nhà họ Cố tới không ít, con cả và con thứ hai của nhà họ Lâm, cùng với hậu bối là Cố Thanh Vi và Cố Tâm Nhu, tất cả đều đến, nhìn từ xa đã thấy áp đảo, khí thế khá kinh người.

Chờ đến khi sắp đi qua, Nguyên Lạc Sâm dừng ở phía xa một lát, chờ Cố Từ Dư theo kịp, lúc này hai người mới khoát tay nhau đi qua.

“Lạc Sâm tới rồi!” Anh cả nhà họ Cố thấy hai vợ chồng Nguyên Lạc Sâm trước, vừa cười vừa nói.

Thái độ của Nguyên Lạc Sâm vẫn như cũ, không quá mức thân thiết mà cũng không quá hờ hững.

Anh hai nhà họ Cố cũng nhiệt tình chào hỏi Nguyên Lạc Sâm, tuy rằng anh ta ở trong trạng thái đối địch với Cố Từ Dư, nhưng bất kể thế nào, cũng không thể đắc tội với tổng giám đốc tập đoàn Nguyên thị được.

Cho dù bên ngoài có lan truyền bao nhiêu tin đồn về Nguyên gia thì trong suy nghĩ của mọi người, người thừa kế chính của tập đoàn Nguyên thị vẫn là Nguyên Lạc Sâm, dù sao Nguyên Lạc Sâm và tiểu thiếu gia Nguyên Huy, hai người đứng cùng một chỗ cũng biết ai thắng ai thua rồi.

Với năng lực và đầu óc cùng với thủ đoạn như sấm rền của Nguyên Lạc Sâm không phải ai cũng có thể tùy tiện sánh bằng.

Cho nên trong lòng anh hai nhà họ Cố dù có không vừa mắt Cố Từ Dư đi chăng nữa vẫn không thể chọc thủng tầng giấy này trước mặt Nguyên Lạc Sâm được.

Bên này Nguyên Lạc Sâm và anh cả, anh hai nhà họ Cố nói chuyện coi như hòa hợp, nhưng hai tiểu bối nhà họ Cố đứng một bên lại giương cung bạt kiếm.

Cố Thanh Vi nhìn Cố Từ Dư đầy chán ghét, nhưng Cố Tâm Nhu đứng bên cạnh lại liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm Nguyên Lạc Sâm.

“A Sâm nhà tôi có đẹp không?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.