Sau Khi Ký Thoả Thuận Ly Hôn Cùng Vai Ác Cố Chấp

Chương 26: Đàm phán thành công




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phó Thời Diên bị thái độ không quan tâm này của cô làm cho nghẹn họng, nói: “Tôi thật không ngờ, người mà tôi gặp vài ngày trước lại cùng một người với Cố Từ Dư trong truyền thuyết.”

“Còn có rất nhiều điều mà anh không ngờ đến.” Cố Từ Dư không kiềm chế bản thân, nếu cô giao du với loại người như Phó Thời Diên thì việc che giấu sẽ phản tác dụng.

“Làm sao cô biết chuyện nhà họ Phó?” Với thái độ này của Phó Thời Diên, anh ta nhất định không tin độ chân thật trong lời nói của Cố Từ Dư. Chỉ là truyện này rất hấp dẫn anh ta, cho dù không xác định nhưng cuối cùng anh ta vẫn gọi điện đến.

“Chuyện này anh không cần quan tâm, tóm lại có thể giúp anh đạt được mục đích là được. Hơn nữa thứ tôi muốn tôi cũng không vòng vo nữa, tôi muốn Minh Lâm.”

Cố Từ Dư nói xong, đầu bên kia lại im lặng một lúc.

Minh Lâm là người quản lý nổi tiếng trong ngành, không thể đánh giá thấp thực lực của anh ta, tuy không nổi tiếng bằng Chu Càn nhưng mức độ nổi tiếng của anh ta lại tốt hơn một chút, anh ta nổi tiếng hơn Chu Càn là vì khuôn mặt của Minh Lâm có thể so sánh với các sao nam hạng nhất, hạng hai.

Kết hợp với chuyện đã xảy ra ở tập đoàn Cố thị, có lẽ Phó Thời Diên có thể đoán được dụng ý muốn Minh Lâm của đối phương là gì, nhưng nghĩ đến những gì anh ta tra được về Cố Từ Dư, anh ta không thể không nghi ngờ Cố Từ Dư có tâm tư bẩn thỉu nào khi làm chuyện này hay không.

“Cô muốn thu mua anh ta làm gì?” Giọng điệu kéo dài của Phó Thời Diên rất nghiêm túc.

Cố Từ Dư nghe vậy, cô suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu: “Tổng giám đốc Phó, lời này của anh thật khó nghe, tôi chỉ muốn anh ta bồi dưỡng nghệ sĩ mà thôi, anh cảm thấy tôi có thể làm gì.” 

Phó Thời Diên trầm mặc một lúc.

Đương nhiên anh ta sẽ không nói ra, nếu không thì người lòng dạ đen tối chính là anh ta.

Cuối cùng Cố Từ Dư hẹn thời gian và địa điểm rồi tắt máy.

Khi đến địa điểm đã hẹn đã là buổi chiều, Cố Từ Dư vừa xuống xe, dường như vô tình đụng trúng một bóng lưng đẹp trai nho nhã, có chút giống... Người đàn ông đã khiến cô tức giận mấy ngày trước.

Không muốn phá hoại tâm trạng tốt đẹp trong ngày, Cố Từ cảm thấy nhất định là mình có oán hận sâu sắc với người đàn ông đó, cho nên cô vứt bỏ bối cảnh đó ra khỏi tâm trí rồi đi thẳng ra cửa.

Mà ở nơi Cố Từ Dư vừa vô tình liếc nhìn qua kia.

“Boss, hình như tôi vừa nhìn thấy cô Cố.” Vẻ mặt trợ lý Lâm vui mừng, lại gần nói nhỏ.

Người đàn ông thoáng dừng lại một chút: “Hôm nay đến đây để bàn chuyện làm ăn, trợ lý Lâm cần làm tốt công việc của mình là được."

Nói xong, anh đi đến một cửa khác mà không quay đầu nhìn lại, nhưng sau khi đi đến cửa anh như vô tình liếc sang bên cạnh, sau khi không thấy bóng dáng quen thuộc thì vội vàng ngoảnh mặt đi.

Trợ lý Lâm đi theo phía sau, khóe miệng anh ấy khẽ giật giật.

Haha, đàn ông.

-

Cố Từ Dư và Phó Thời Diên đã đặt một phòng riêng, dù sao cũng liên quan đến bí mật của nhà họ Phó cho nên không thể cứ ngồi trong sảnh t lớn như vậy được.

Khi cô đến, Phó Thời Diên đã ngồi đợi sẵn.

Cố Từ Dư ngồi xuống rồi đi thẳng vào vấn đề, một câu chuyện dài trở nên ngắn gọn hơn.

“Có lẽ gần đây tình hình của anh rất khó khăn, dựa theo tính cách của anh, người em được lợi Phó Bách Thần kia của anh chắc đã ngấm ngầm gây ra cho anh rất nhiều bất lợi, người quen nghe lời tất nhiên sẽ bị lợi dụng."

Phó Thời Diên im lặng.

Quả thật là như vậy, từ nhỏ anh ta và Phó Bách Thần đã không hợp nhau, hơn nữa ở phía sau mẹ của Phó Bách Thần đã dùng đủ loại trò để khiêu khích, từ nhỏ Phó Bách Thần đã biết nói ngon nói ngọt với ba anh ta, biết cách thể hiện mình.

Tuy anh ta vẫn luôn khinh thường Phó Bách Thần nhưng những hành động nhỏ mà Phó Bách Thần làm thật sự khiến anh ta gặp phải rất nhiều chuyện phiền phức.

Anh ta là ông chủ nhà họ Phó, cũng là người thừa kế không thể bàn cãi của tập đoàn Biệt Thiên.

Lúc đầu Phó Thời Diên không thèm ngó ngàng đến Phó Bách Thần, cho dù cậu ta có làm càn như thế nào cũng sẽ không thay đổi kết quả. Nhưng bây giờ ông nội lại có ý định để Phó Bách Thần tiếp nhận công tác ở đây, thậm chí còn muốn anh ta giao một hạng mục trong tay lại cho cậu ta.

Chuyện mà Phó Thời Diên ghét nhất là mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát của anh ta.

Nếu Phó Bách Thần bắt đầu muốn những thứ không thuộc về mình, vậy cậu ta cũng phải có đủ năng lực gánh chịu những rủi ro.

Thấy Phó Thời Diên cuối cùng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Cố Từ Dư tiếp tục nói: “Tôi biết cách giải quyết Phó Bách Thần không là gì đối với anh, cho nên tôi cũng không nhiều lời về vấn đề này.”

Cố Từ Dư trực tiếp ném qua tập tài liệu văn bản được dán kín bằng giấy kraft qua đó.

“Một phần là những điều mờ ám mà Phó Bách Thần đã làm, phần còn lại liên quan đến chuyện mẹ anh năm đó.”

Giọng nói của cô vừa dứt, đôi đồng tử của Phó Thời Diên co lại giây lát.

Năm đó, mẹ anh ta qua đời vì bệnh tật, hơn nữa sau này hai mẹ con Phó Bách Thần mới vào nhà họ Phó nên Phó Thời Diên không nghi ngờ gì cả. Những năm này anh ta cũng không điều tra qua.

Nhưng chân tướng của chuyện này vượt xa những gì anh ta có thể tưởng tượng.

Cố Từ Dư không nói những điều không cần thiết, Phó Thời Diên cũng không có ý định mở tập tài liệu ngay bây giờ.

Hai người trầm mặc một lúc, Phó Thời Diên ở bên đối diện đột nhiên nói: “Tính ra tôi nợ cô một ân tình, trong ba ngày tôi sẽ cho người đến xử lý các thủ tục nội bộ của Minh Lâm.”

"Hợp tác vui vẻ." Cố Từ Dư cười nói.

Kết quả này nằm ngoài dự tính của cô, lại nhận thêm một phần nợ ân tình của Phó Thời Diên, Cố Từ Dư vô cùng vui vẻ.

Sau khi hai người thương lượng xong mọi chuyện, Phó Thời Diên cầm hai tập tài liệu kia rời đi trước. Trên bàn còn rất nhiều thức ăn, Phó Thời Diên không ăn một miếng nào, Cố Từ Dư vui vẻ ngồi ăn một mình.

***

Ở hành lang bên kia.

Trợ lý Lâm vừa giải quyết một số chuyện xong, đang định quay lại phòng riêng, nhưng lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở góc hành lang, Phó Thời Diên, tổng giám đốc của tập đoàn Biệt Thiên.

Thấy Phó Thời Diên ở đây cũng không có gì lạ, nhưng khi Phó Thời Diên mở cửa rời đi, trợ lý đặc biệt Lâm vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khác trong phòng, đây mới là điều khiến anh ấy trợn tròn mắt.

! ! !

Tại sao cô Cố lại ở trong đó?

Có vẻ như ăn rất ngon miệng.

Sau khi đấu tranh tâm lý, trợ lý Lâm quyết định nói chuyện này cho Boss càng sớm càng tốt.

Sau khi quay lại phòng, trợ lý Lâm thừa dịp lúc rảnh rỗi nói thầm với Nguyên Lạc Sâm, sắc mặt của Nguyên Lạc Sâm trầm xuống rõ ràng.

“Tổng giám đốc Nguyên sao vậy, có chuyện gì gấp cần xử lý sao?"

Dù sao bữa cơm này Nguyên Lạc Sâm cũng là chủ, tổng giám đốc Lý của tập đoàn Thiêm Đính ngồi ở đối diện đang chờ ký hợp đồng với tập đoàn Nguyên thị, đương nhiên ông ta đã luôn đến động thái của Nguyên Lạc Sâm.

Nguyên Lạc Sâm khống chế sắc mặt của mình: “Có chút chuyện cần xử lý, chuyện hợp tác đã thương lượng xong, chuyện tiếp theo để trợ lý Lâm trao đổi cụ thể chi tiết với ông, lát nữa tới công ty, chúng ta bàn bạc chi tiết."

Sau đó, anh lập tức đứng dậy định rời đi.

Mặc dù tổng giám đốc Lý ngồi chỗ đối diện vô cùng tò mò nhưng cũng chỉ mỉm cười đáp ứng: "Đương nhiên đương nhiên, phải giải quyết chuyện cấp bách trước.”

Nguyên Lạc Sâm rời khỏi phòng rồi đi thẳng đến số phòng mà trợ lý Lâm đã nói, khi đi đến cửa, anh đột nhiên dừng lại, sau đó bình tĩnh lại.

Anh dừng lại ở cửa một lúc, môi mím thành một đường cong lạnh lùng.

Sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng anh cũng giơ tay gõ cửa.

Trong phòng, Cố Từ Dư đang vui vẻ ăn cơm thì nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng rằng đồ ăn mới đã đem lên, lập tức nói: "Mời vào."

Trong giọng nói có chút vui mừng,

Cửa phòng mở ra, cô quay đầu nhìn sang, lại thấy người đàn ông đã mấy ngày không gặp đang đứng ở cửa, sắc mặt ủ rũ, nhìn thẳng vào cô.

Cố Từ Dư sững người.

"Cô ăn vui vẻ nhỉ?” Giọng điệu của Nguyên Lạc Sâm không rõ. 

Cố Từ Dư suýt chút nữa thì nghẹn.

Câu này sao lại khó chịu như vậy?

“Tất nhiên là vui rồi.” Nhìn thấy Nguyên Lạc Sâm, Cố Từ Dư lập tức nghĩ đến cảnh bị anh thẳng thừng từ chối ngày hôm đó, cơn giận lập tức dâng lên, cũng không suy nghĩ nữa.

Nguyên Lạc Sâm dường như không để ý đến lời nói đầy sự mỉa mai kia của cô, anh lạnh lùng thuận tay cầm ghế ngồi xuống bên cạnh Cố Từ Dư, cứ nhìn cô như vậy.

“Cô định không về nhà mãi như vậy sao?”

Cố Từ Dư buông đôi đũa trong tay xuống, vẻ mặt phức tạp nhìn anh.

Lời này là có ý gì?

Tên này lại làm cái quỷ gì vậy?

“Ngày mai đến chỗ bà một chút.” Nguyên Lạc Sâm rõng rạc trang trọng nói.

“Không phải là một tuần sau sao?” Cố Từ Dư nhíu mày.

“Hôm qua bà nội gọi điện thoại cho tôi, bảo chúng ta đến gặp Nguyên Lâm, nói tình hình gần đây của Nguyên Lâm không được tốt cho lắm.” Nguyên Lạc Sâm nói tiếp.

Hệ thống âm thầm nghe, âm thầm giễu cợt.

Là tâm tình của anh không tốt lắm thì có.

Đúng là một nhân vật phản diện quỷ kế đa đoan.

Cố Từ Dư nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, luôn cảm thấy có gì đó không hợp cho lắm nhưng cuối cùng cũng không nhìn ra điểm nào không phù hợp, lúc này cô mới thở dài: “Được rồi, tôi biết rồi.”

“Vậy tối nay về nhà ở, tôi đi đón cô.” Nguyên Lạc Sâm khẽ chớp mắt một cái, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.

“Không cần, tôi cũng không có gì mang theo, tôi thu dọn một chút rồi lái xe về nhà.” Cố Từ Dư có chút cáu kỉnh vuốt vuốt tóc.

Nguyên Lạc Sâm nói: “Cũng được.”

Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ hai chữ này, có thể mơ hồ cảm nhận được sự vui mừng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.